Không biết từ khi nào, Tô Đông Nhi đã cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo ngắn màu đen tinh khiết bên trong. Làn da Tô Đông Nhi trắng nõn, mặc chiếc áo ngắn nên để lộ ra cặp đùi sáng bóng, tay áo kéo đến bả vai, tứ chi thon dài làm cho những tên sắc quỷ dâm côn ngồi trong những bao sương chung quanh phải thèm nhỏ dãi không thôi, liên tục phát ra những tiếng kêu dung tục, trong một vài bao sương còn truyền ra tiếng da thịt va chạm vào nhau lúc giao cấu cùng tiếng rên rỉ dâm mỹ của các tiểu quan.
Tô Đông Nhi ngẩng đầu mỉm cười với bao sương trên cao, tuy rằng không thấy rõ người bên trong nhưng hắn biết lần biểu diễn này của mình sẽ mang đến những tờ ngân phiếu không thể đếm xuể. Tô Đông Nhi luôn coi của nặng hơn người, sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội kiếm tiền quan trọng hôm nay? Cho nên hắn đã tự mình đứng ra chủ trì trò chơi điều giáo này.
Vén vạt áo khoác phủ trên mông nam tử lên, lộ ra hai mông trơn bóng, tay Tô Đông Nhi vuốt ve nhẹ nhàng đôi mông không được tròn lắm đang vểnh lên. Thắt lưng nam tử bắt đầu run rẩy, cổ họng phát ra những âm thanh cao dần.
Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình bị niệm chú nên thân thể không thể động đẩy, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai người trên đài, dường nhi tay Tô Đông Nhi không phải sờ vào cơ thể nam tử mà là không ngừng xoa nắn mông mình. Bộ phận sinh dục khác người giữa hai chân không thể ức chế được mà nóng dần, Liễu Mộc Vũ muốn khép hai chân lại, nhưng đùi Phạm Viêm Bá đã sớm chặn giữa hai chân cậu, căn bản không cho cậu cơ hội để trốn tránh.
Vuốt ve nhẹ nhàng không được bao lâu, Tô Đông Nhi lấy ra từ sau lưng một chiếc roi rất dày bằng da trâu, quất lên mông nam tử tạo ra những tiếng giòn vang, vang dội bốn phía trong tiểu lâu. Cùng với những tiếng kêu “A a a a a a!” cất cao, trên mông nam tử xuất hiện những vết roi hồng hồng.
Chiếc roi đó giống như cũng đánh lên người Liễu Mộc Vũ làm cậu run rẩy không thôi, không khỏi nắm chặt cánh tay Phạm Viêm Bá đang quấn quanh eo mình. Cùng với những tiếng roi giòn tan, xuân thủy trong cơ thể Liễu Mộc Vũ rốt cuộc không thể giữ lại được, một dòng dịch đột nhiên lao ra khỏi huyệt nhi sưng đau, hai chân bị tách ra không kịp che giấu, xuân thủy tràn khỏi khe thịt hở, làm ướt cả quần Phạm Viêm Bá. Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, Phạm Viêm Bá thổi nhẹ vào tai Liễu Mộc Vũ: “Mẫu cẩu dâm đãng, ngươi ướt rồi!”
“Gia…” Thân thể run run không ngừng, giống như có con yêu quái dâm đãng nào đó dùng thuật nguyền rủa lên người, dục vọng khiến cậu trở nên quyến rũ không hề biết xấu hổ: “Gia… Thật khó chịu…”
Tiếng roi đánh vào da thịt vang lên dưới lầu không ngừng truyền vào tai, ánh mắt Liễu Mộc Vũ căn bản không thể rời khỏi da thịt bị đánh đến đỏ hồng của nam tử, trong lòng thì kêu to “Phi lễ chớ nhìn!”, “Phi lễ chớ nghe!”, nhưng cảm giác nóng cháy giữa hai chân đã lan tràn toàn thân, chỗ nào trên người cũng vừa nóng vừa đau.
“Lại bắt đầu động dục? Kỳ thực ngươi cũng muốn gia đánh ngươi, làm nhục ngươi như vậy, để cho ngươi đau, cho ngươi khổ sở, sau đó sẽ dùng kim thương của gia để phối giống cho mẫu cẩu nhà ngươi, có đúng không?” Ánh sáng dưới lầu mỏng manh, nhưng Phạm Viêm Bá vẫn có thể nhìn thấy vẻ xuân tình nhộn nhạo của Liễu Mộc Vũ. Thân mình như tờ giấy trắng này đã có đầy những ấn ký của riêng hắn, căn bản không thể che giấu hay khống chế, bày ra dục vọng và ham muốn trần trụi.
“Không… Gia, ta muốn về nhà… Xin ngài…” Trên cổ thỉnh thoảng bị Phạm Viêm Bá cắn nhẹ, đôi mắt Liễu Mộc Vũ càng thêm đỏ hơn, cậu không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa. Uổng phí ngày thường đọc sách thánh hiền, những thứ dâm tà dơ bẩn thế này không thể làm cậu tự kiềm chế, cậu đúng là hoàn toàn hư hỏng rồi.
Còn muốn trốn? Phạm Viêm Bá mỉm cười, hắn đã coi trọng thứ gì thì đâu có thể để nó rời khỏi dù chỉ một chút? Hôm nay chẳng những muốn có thân thể Liễu Mộc Vũ, hắn càng muốn trái tim cậu, để cậu hoàn toàn chặt đứt tâm tư muốn trốn thoát, nhìn cho rõ thân phận của mình, vứt bỏ hết mấy cái lễ nghi đạo đức của mấy lão già đi, một lòng một dạ vào phủ làm người của hắn.
“Gia còn chưa chơi tận hứng, tiểu lẳng lơ nhà ngươi đã muốn chạy? Huyệt nhi của ngươi vẫn còn đọng nước, muốn trở về nhanh để hầu hạ người khác sao?” Tay Phạm Viêm Bá với vào trong y phục lụa mỏng, vuốt ve cái bụng nhỏ trắng noãn run rẩy của Liễu Mộc Vũ, ngón tay vẽ vòng quanh rốn cậu, miệng vẫn thổi hơi vào tai Liễu Mộc Vũ: “Tiểu mẫu cẩu, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám để gia đội nón xanh, gia sẽ bán ngươi vào Tiêu Tương uyển làm tiện nô, mỗi ngày để ngươi bị nghìn người thao, xem ngươi còn dám ngỗ nghịch với ta không!”
Nước mắt Liễu Mộc Vũ rơi, giống như hạt châu đứt dây, môi cắn nhẹ không phát ra thanh âm. Cậu không biết sao mình đã cố gắng nghe lời mà tên hỗn thế ma vương này vẫn chà đạp cậu? Hôm nay đưa cậu đến nơi hạ lưu bẩn thỉu thế này, có thật là muốn để cậu giống như nam xướng bị người làm hỏng không?
“Mẫu cẩu dâm đãng, ngươi thử nói gì xem!” Trong lòng không có thái độ mềm mỏng muốn xin tha thứ, Liễu Mộc Vũ khó có được lúc quật cường, cúi đầu không nói. Nắm lấy cằm Liễu Mộc Vũ để cậu quay mặt về phía mình, ngoài miệng Phạm Viêm Bá vẫn ăn nói ngoan độc: “Tiểu lẳng lơ, thân mình của yêu tinh nhà ngươi chính là để gây họa. Nếu ngươi dám ra ngoài phá hoại người khác, hiện giờ ta thao chết ngươi ở đây!”
Mở to đôi mắt ngập nước, đôi môi hồng nhuận của Liễu Mộc Vũ lúng túng trong chốc lát, rồi mới nói với vẻ tủi thân: “Mộc Vũ chưa từng có người khác… Quận vương biết rõ mà… Quận vương năm lần bảy lượt nói ta vụng trộm như vậy, chỉ là muốn tìm cớ để làm nhục ta chứ gì?” Rũ đôi mắt xuống, không muốn nhìn tên vô lại có thể dễ dàng khiêu khích toàn bộ dục vọng tội ác của mình, Liễu Mộc Vũ thương tâm hít mũi: “Ta biết, trong lòng Quận vương khinh thường ta, chán ghét ta đã có thân mình dị tật lại còn dâm đãng, thấp hèn như vậy. Ngài chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón trỏ, ta liền mở chân mặc cho ngài bắt nạt, ngay cả chút ít khí tiết của người đọc sách cũng làm mất… Thân mình dị tật như vậy, đừng nói Quận vương thấy chướng mắt, ngay cả ta cũng thấy ghê tởm…”
Vốn chỉ muốn nhìn bộ dáng thẹn thùng luống cuống của Liễu Mộc Vũ, tính toán dọa một vài câu, làm cho tiểu mỹ nhân xụi lơ trong lồng ngực để mình có thể “ta cần ta cứ lấy” là được, ngờ đâu Liễu Mộc Vũ lại nói như vậy, làm Phạm Viêm Bá tức giận trong lòng. Rõ ràng Liễu Mộc Vũ cũng thích mấy mánh khóe tán tỉnh này của hắn, ngoài miệng lại chết cũng không thừa nhận, nhất định phải biểu hiện ra bộ dáng ủy khuất miễn cưỡng, dường như cậu chưa bao giờ được vui sướng vậy!
Phạm Viêm Bá trừng hai mắt, lại bắt đầu bày ra tính tình lưu manh: “Tiểu lẳng lơ, giả ai oán với gia làm gì? Huyệt nhi dâm đãng phía dưới của ngươi chảy đầy dm thủy, còn nói cái gì mà thấp hèn, ghê tởm với gia? Rõ ràng ngươi thích bị gia khi dễ đến chết, bây giờ còn ra vẻ ủy khuất? Ta cho ngươi biết, thân mình này của ngươi gia xác định rồi! Nếu mẫu cẩu tinh nhà ngươi đã dám câu mất hồn của Phạm gia gia, thân mình này đừng mơ thuộc về người khác!”
Phạm Viêm Bá chưa bao giờ đoái hoài đến mấy chuyện tình cảm trong “Tây Sương”, “Lương Chúc”, mấy loại ca từ đẹp đẽ trong tình yêu chỉ là kiểu diễn trò cho vui thôi. Trong lối suy nghĩ lưu manh của Phạm Viêm Bá, thao là biểu hiện tình yêu sâu đậm nhất, thích thì sẽ ôm vào ngực vừa ôm vừa yêu thương, cho nên đâu thể hiểu được tâm tư rối rắm của Liễu Mộc Vũ? Mà còn phải nói tiếp, có thể nói Phạm Viêm Bá còn che chở Liễu Mộc Vũ còn hơn cả chiếc bánh bao mà trước đây phòng bếp nhà hắn làm. Phạm Viêm Bá chính là rất thích khi dễ Liễu Mộc Vũ, muốn ngăn chặn mọi đường lui của cậu, để cho cậu cảm thấy xấu hổ mà nghĩ chỗ trốn cuối cùng chỉ có thể là rúc vào lòng hắn để khóc lóc. Khi đó, trong lòng Phạm Viêm Bá sẽ có một cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Không biết là có giống nỗi tương tư phiền muộn giống trong vở “Mẫu Đơn Đình” hay không, Phạm Viêm Bá chỉ biết là từ lúc có được thân mình Liễu Mộc Vũ thì trong mắt hay trong lòng đều là dáng vẻ mê người của tiểu lẳng lơ này, kim thương bên dưới của hắn dường như chỉ thừa nhận vỏ thịt ngập nước đó. Mỗi lần nghĩ tới huyệt nhi ướt đẫm của Liễu Mộc Vũ, nó liền tự động đứng nghiêm, sẵn sàng để tùy thời đều có thể chui vào đó làm việc! Suy nghĩ bá đạo đến mức tuyệt đối không thể để người khác bộ dáng câu nhân quyến rũ của Liễu Mộc Vũ, hắn hận không thể tìm một căn phòng tối đen để Liễu Mộc Vũ ngay cả ánh sáng cũng không thể gặp, cả ngày chỉ có thể để thân thể cho hắn vuốt, thao.
Đã có tâm tư như thế, tính tình ác bá lưu manh nhất định làm theo, Phạm Viêm Bá chỉ biết là thuận mắt thì nhất định không thể buông tay để tiện nghi cho người khác, nhất định phải nắm giữ chặt chẽ trong tay mình.
“Ngươi… Ngươi… Sao ngươi có thể bóp méo phải trái như vậy?” Nhìn bộ dáng bá vương mũi hếch lên trời của Phạm Viêm Bá, cho dù Liễu Mộc Vũ là người có lý cũng không thể nói rõ, chỉ có thể lạnh lùng nhìn Phạm Viêm Bá, ánh mắt lại phiếm hồng.
Tuy là nói Phạm Viêm Bá là tên lưu manh vô lại bất học vô thuật, nhưng kinh nghiệm phong nguyệt hay bản lĩnh dỗ dành tình nhân vẫn phải có. Biết là gặp được kiểu người quật cường đánh một cái phải xoa ba cái, lại nhìn bộ dáng ủy khuất cố gắng chịu đựng mà run rẩy nắm lấy ống tay mình, lo lắng nếu làm đúng như lời Tô Đông Nhi nói, dồn ép từng bước một khiến cho ngọc nát đá tan, cuối cùng sau này không thể nhìn thấy cảnh vật tuyệt mỹ chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Thu lại thói lưu manh, Phạm Viêm Bá nắm giữ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của Liễu Mộc Vũ, nhẹ nhàng hôn môi: “Liễu Nhi ngoan, thân Liễu Nhi, sau này ngươi không được nói mình là phế vật, gia nghe sẽ đau lòng lắm! Thân mình này là xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất mà gia từng gặp, gia thích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ? Tiểu Liễu Nhi phải ngoan ngoãn trông coi huyệt nhi này cho gia, chỉ để một mình gia chơi, chỉ có thể để một mình gia thao… Gia biết kỳ thực Liễu Nhi cũng thích gia thao ngươi, thích thì nói thích, có gì đặc biệt đâu? Mấy cái đạo đức lễ giáo đều là chó má, làm người trước tiên phải vui vẻ mới đúng!”
Thân mình tàn phế dị tật như thế, vậy mà Phạm Viêm Bá lại thấy xinh đẹp? Hoàn mỹ? Trong lòng giống như ăn được thuốc trường sinh của tiên gia, tâm tình khóa chặt hàng năm rơi ‘Ầm!’ xuống đất. Thân mình bị chiếm đoạt, hiện giờ cánh cửa trái tim cũng phải mở ra cho tên lưu manh này, Liễu Mộc Vũ tuyệt vọng nhắm mắt… Thôi, thôi! Xem như bản thân mình đã thua trong tay kẻ lưu manh này, không thể thoát được!
“Gia… thực sự thích thân mình Mộc Vũ?” Thanh âm nhè nhẹ run rẩy, rất sợ bị lừa, càng sợ bị phủ nhận, Liễu Mộc Vũ hỏi vô cùng cẩn thận. “Không phải vì chán ghét Mộc Vũ nên mới trừng phạt như thế này?”
“Trừng phạt? Ngươi bảo đây là trừng phạt?” Mắt Phạm Viêm Bá trừng to như quả chuông, hung dữ nhìn Liễu Mộc Vũ. “Lão tử lớn thế này rồi, có khi nào phải liếm huyệt nhi cho người khác chưa? Mỗi lần gia đều chịu đựng dục vọng, để ngươi mềm mại ướt đẫm mới cắm vào. Lão tử thao rất nhiều huyệt như vậy, chỉ có với ngươi là cẩn thận nhất, ngươi còn nghĩ lão tử ngược đãi ngươi?”
Bóp đầu v Liễu Mộc Vũ một cái thật mạnh, Phạm Viêm Bá cả giận quát lớn: “Tiểu bạch nhãn lang nhà ngươi, còn không nhìn ra Phạm gia gia của ngươi đã ôn nhu với ngươi thế nào? Nếu không phải cứ nói một hạ lưu, xuân thủy của ngươi liền chảy không ngừng được, lão tử còn có lòng dạ để chơi đùa ngươi? Đã sớm phủi chân chạy nhanh rồi!”
Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng cậu bị tên cường đạo này chiếm đoạt nhục nhã, ác bá này còn nói đó là che chở ôn nhu? Không thể phủ nhận rằng đối mặt với chuyện Phạm Viêm Bá dâm loạn vũ nhục, trong sự thống khổ rụt rè của cậu còn có nỗi hưng phấn và vui vẻ không thể che giấu. Liễu Mộc Vũ bị Phạm bá vương trách móc một trận xong, nhất thời không biết nói gì, không biết phải ứng phó thế nào.
Tay Phạm Viêm Bá mở rộng hai chân Liễu Mộc Vũ, ngón tay thăm dò vùng đất bí mật mềm mại non nớt, không ngừng vuốt ve thịt môi ướt dính đầy đặn: “Tiểu mẫu cẩu, đừng thẹn thùng kinh sợ, thành thật nói cho gia, ngươi cũng thích bị khi dễ đúng không? Thích gia dùng tay chơi huyệt của ngươi, hút khô dm thủy cho ngươi, để ngươi tiết hết lần này đến lần khác…”
Ngón tay thô dài dạy dỗ âm hộ khô nóng của Liễu Mộc Vũ, dục vọng như nước lũ tràn về, thân thể khát vọng mà thít chặt, hận không thể để Phạm bá vương bổ nhào vào mình, gian dâm mình mới vui sướng!
“Vâng…” Nhắm mắt lại, Liễu Mộc Vũ tuyệt vọng gật đầu. Cậu biết rốt cuộc mình không thể quay về những ngày tháng thanh tĩnh an bình như ngày xưa nữa, cả trong lẫn ngoài thân thể đều đắm chìm trong những ý nghĩ xấu xa của Phạm Viêm Bá, cả cơ thể lẫn hồn phách đều có khoái cảm dâm đãng không thể che giấu.
“Tiểu mẫu cẩu, ngươi tách rộng chân thêm nữa được không? Gia muốn chơi huyệt nhi của ngươi, hôn vú của ngươi, để ngươi đi tiểu thật nhiều nước, sau đó mới thao ngươi đến khi gào khóc… Ngươi thích không?”
Cũng không chờ Liễu Mộc Vũ trả lời, Phạm Viêm Bá trực tiếp dùng hai ngón tay thô dài đâm thẳng vào nữ huyệt ướt mềm đến rối tinh rối mù của Liễu Mộc Vũ, bắt đầu ra vào khuếch trương.
“A a a a… Gia! Gia!” Liễu Mộc Vũ cố gắng bám vào cánh tay Phạm Viêm Bá, giống như ôm được cây gỗ cứu mạng, theo từng đợt ngón tay Phạm Viêm Bá xâm chiếm, không ngừng thở hổn hển từng hơi. Màng thịt vẫn mỏi nhừ lại bị khuấy đảo kịch liệt như thế, Liễu Mộc Vũ đâu còn lo lắng mình khóc đến sắp hỏng? Chỉ có thể cất cao giọng theo bản năng. Lập tức xụi lơ trong lòng Phạm Viêm Bá, run rẩy không thôi.
“Nhìn xem, mẫu cẩu cao hứng đến nỗi thân mình đều mềm nhũn, ngươi thích gia đối đãi thô lỗ với ngươi, đúng không? Thích thì nói hẳn ra, gia mới có thể thương ngươi đến cùng được…” Đẩy Liễu Mộc Vũ lên nhuyễn tháp, sắp xếp thành bộ dáng như thú cái giống người bị trói tứ chi trên đài, nâng cằm cậu lên, bắt Liễu Mộc Vũ nhìn màn biểu diễn trên đài: “Ngươi cũng giống thú vật dưới lầu kia, thích bị người khác điều giáo làm nhục. Chỉ có bị cường bạo nhục nhã ngươi mới có được khoái cảm lớn nhất, gia cho ngươi sung sướng được không?”
“… Được…” Lúc này xem như Liễu Mộc Vũ đã hoàn toàn phủ phục dưới thế tấn công lưu manh của Phạm Viêm Bá, toàn thân bị dục vọng chinh phục, không chỗ nào bị che giấu.
Nam tử dưới lầu bị đánh mạnh, vui thích vừa nãy biến thành tiếng kêu rên thống khổ, luôn cầu xin Tô Đông Nhi dừng tay, nhưng dưới ánh nến có thể nhìn thấy rõ ràng nghiệt căn của nam tử đang dâng trào dựng đứng.
Vén vạt áo lụa mỏng ở mông Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá làm theo tiết tấu của Tô Đông Nhi ở dưới lầu, bàn tay cũng đánh thật mạnh vào mông Liễu Mộc Vũ từng cái từng cái một, chỉ chốc lát sau đã biến hai mông cậu thành hai cánh hoa đào phấn hồng. Từ mông truyền đến từng đợt đau đớn nóng rực làm Liễu Mộc Vũ càng thêm động tình, nơi cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp, thân thể từ trong đến ngoài đều vì dục vọng chồng chất mà liên tục bất an.
Tiếng roi đánh vào da thịt dưới lầu vẫn vang lên. Tô Đông Nhi đánh rất có kỹ xảo, làm cho nam tử thấy rất đau nhưng không hề để lại vết sẹo hay thương tổn nghiêm trọng. Mồ hôi chảy xuống sau ót, Tô Đông Nhi cũng thấy khô nóng khắp người, liền vén vạt áo ngắn của mình lên, bên trong là trần trùng trục! Một cây nhục hành thanh tú xinh đẹp đứng thẳng, vứt roi đi, ngón tay đâm vào hậu huyệt của nam tử, khơi thong vài cái cho có lệ, rồi đỡ nhục hành của mình đi vào.
Lần này nam tử đau đớn, tứ chi cố gắng giãy dụa, đầu va vào sàn đài, trên đài vang lên những âm thanh ‘Thùng! Thùng!’. Thân thể nam tử bị khai phá thô lỗ, cả người giãy nảy giống như phát điên.
Nhìn đông cung được trình diễn dưới lầu, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy hốc mắt đỏ lên, hai ngón tay Phạm Viêm Bá vừa rồi đâm vào huyệt nhi không ngừng chảy nước vài cái liền rời đi. Dục vọng chồng chất làm cho nơi đó hư không đến phát đau, Liễu Mộc Vũ khóc lóc cầu xin: “Gia… Gia… Đau quá…”
“Gọi chủ nhân!” Nhìn Liễu Mộc Vũ không ngừng lắc lắc hai mông đỏ bừng, dm thủy chảy dọc bắp đùi, rơi trên nhuyễn tháp làm nó ướt một mảng, trong lòng Phạm Viêm Bá khoái trá, càng thêm áp bách một bước: “Mẫu cẩu dâm đãng học cách lừa gạt? Vậy là không tốt, kim thương của chủ nhân còn chưa đi vào, sao mẫu cẩu lại đau? Hay là nói mẫu cẩu ngươi động dục, muốn gia dùng kim thương thao ngươi đến phát đau?”
“Chủ nhân… Chủ nhân!” Biết rõ nếu không nói năng dâm đãng, khẳng định Phạm Viêm Bá sẽ không để cho mình được như nguyện, Liễu Mộc Vũ bị tình dục tra tấn đến nỗi hoàn toàn vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ, tự đồng hóa mình với súc vật không ngừng bị xâm chiếm dưới lầu, kêu lên bi thương: “Chủ nhân… Xin chủ nhân thao mẫu cẩu! Huyệt nhi của mẫu cẩu trống rỗng đến phát đau… Mẫu cẩu muốn kim thương của chủ nhân… Xin chủ nhân thương mẫu cẩu, phối giống cho mẫu cẩu!”
Phạm Viêm Bá nghe được, đầu óc nóng lên, những âm thanh giao cấu ở trong những bao sương chung quanh hay ở dưới lầu đều không vào được mắt hắn, tai hắn. Lúc này trong đầu Phạm Viêm Bá chỉ có khuôn mặt đỏ bừng và tiếng khóc bất mãn của Liễu Mộc Vũ. Rốt cuộc không thể nhịn được dục vọng phấn chấn bừng bừng, Phạm Viêm Bá hú lên quái dị, gảy khe thịt ướt đẫm của Liễu Mộc Vũ từ đằng sau, đỡ kim thương tráng kiện đỏ hồng của mình vào, nhẳm thẳng đến huyệt nhi không ngừng chảy nước, ‘Nhép!’ một tiếng liền đâm vào hết!
“A a a a a a a! Bị đâm thủng mất!” Xâm chiếm đột ngột làm Liễu Mộc Vũ không thể thừa nhận, động đây muốn né tránh sự xâm chiếm, nhưng hiện giờ làm gì cũng đã muộn. Phạm Viêm Bá đã sớm vứt đi chút nhân tính cuối cùng, hóa thân thành mãnh thú ra sức chiếm đoạt thú cái dưới thân, cảm giác vui sướng kịch liệt và sự chinh phục thuần túy của giống đực làm Phạm Viêm Bá trầm mê không thôi!
Lúc này ở dưới lầu, Tô Đông Nhi đã chiến được mấy trăm hiệp trong cơ thể nam tử, máu đã dính đầy lên mông nam tử. Căn bản không quan tâm cảm thụ của đối phương, Tô Đông Nhi tự tung tự tác làm cho nam tử đầu óc trống rỗng, thỏa mãn trong niềm vui thích của mình. Sắp lên đỉnh, Tô Đông Nhi nín thở tập trung đâm thật hung ác vào cơ thể nam tử, đến khi phun ra một dòng dịch trắng bên trong nam tử mới thôi.
Nô dịch ở một bên nhận được ánh mắt ra hiệu liền mang đến một tấm vải lụa trong suốt. Tô Đông Nhi rút nhục hành của mình ra, dùng mảnh vải đó che đậy hậu huyệt nam tử, thấm được một dòng dâm dịch hòa trộn với máu tạo nên màu hồng hồng, Tô Đông Nhi đưa đến trước mặt nam tử. Đem mảnh vải màu trắng có chất lỏng hồng hồng cho nam tử xem, rồi nói: “Thân mình ngươi đã bị ta khai phá, hiện giờ ta là chủ nhân của ngươi, ngươi chính là dâm nô của ta. Sau này thân mình ngươi do ta trông nom, muốn đau hay muốn thích đều có chủ nhân phụ trách. Ta cũng thỏa mãn dục vọng muốn bị ngược đãi làm nhục của ngươi, hơn nữa còn bảo vệ bí mật cho ngươi, để ngươi không bị kẻ khác xem thường hay mơ ước. Ngươi có bằng lòng không?”
Nam tử đã hoàn toàn xụi lơ trên đài, rên rỉ yếu ớt, trên người phiếm hồng sau khi phát tiết dục vọng, toàn thân ướt đầy mồ hôi, quần áo bằng lụa mỏng manh dính chặt vào người nam tử, trông chật vật vô cùng.
Tô Đông Nhi giơ bàn chân trắng nõn ra trước mặt nam tử, nói: “Nếu là nguyện ý, ta và ngươi dùng mảnh vải trắng này để tuyên thệ. Ngươi hôn chân ta, gọi ta là chủ nhân, từ nay về sau thân thể ngươi phải phục tùng ta vô điều kiện. Còn ta sẽ bảo vệ bí mật cho ngươi, thỏa mãn dục vọng của ngươi…”
Nam tử thở hổn hển, giống như muốn giữ lấy chút khí lực, cử động người thành tư thế quỳ, cúi đầu hôn chân Tô Đông Nhi, giọng nói mang chút nức nở: “Chủ nhân, sau này tiện nô là dâm cụ của ngài, ngài muốn chơi đùa thế này đều được… Chỉ xin chủ nhân thương hại tiện nô… ngàn vạn lần đừng vứt bỏ tiện nô…”
Tuy rằng thân thể bị xâm phạm mãnh liệt trên nhuyễn tháp, nhưng cằm Liễu Mộc Vũ vẫn bị Phạm Viêm Bá nắm chặt, bắt cậu tiếp tục xem màn biểu diễn dưới lầu. Liễu Mộc Vũ giống như hóa thành nam tử trên đài, cùng cảm nhận được bị ngược đãi, cường bạo. Hiện giờ nam tử khóc lóc cầu xin Tô Đông Nhi đừng vứt bỏ hắn, hắn tình nguyện làm dâm nô để hầu hạ Tô Đông Nhi, Liễu Mộc Vũ xem mà nơi đáy lòng như có sét đánh!
Hóa ra… Hóa ra điều mình khát cầu là một loại “bảo vệ” như vậy… Hai mươi mấy năm, điều mà cậu che giấu không chỉ là bí mật về thân thể dị tật, mà còn có cả dục vọng xấu xa nữa. Cậu là đầu sỏ gây tội làm Liễu gia tuyệt hậu, còn là quái thai bị thế nhân phỉ nhổ! Liễu Mộc Vũ khát cầu được trừng phạt để chuộc tội, nhưng trong đáy lòng lại càng khát cầu cho dù mình có xấu xí dị dạng thế nào cũng có thể nhận được sự bảo vệ che chở vô điều kiện từ người khác…
Đừng vứt bỏ ta! Đừng chán ghét ta! Đừng… Đừng rời khỏi ta!
Sau gáy được hôn mút, Phạm Viêm Bá nỉ non bên tai: “Liễu Nhi, mẫu cẩu tốt của ta, tâm can máu thịt của gia, làm dâm nô của gia đi… Gia sẽ thương ngươi, bảo vệ ngươi, sẽ giấu ngươi thật kỹ. Gia sẽ cho huyệt nhi của ngươi chậm rãi ngậm dịch trắng của gia, cho ngươi thích lên tận trời. Ngươi tùy tiện kêu thế nào, dâm đãng thế nào cũng không có ai xem thường ngươi, khi dễ ngươi… Liễu Nhi tốt của gia, ngươi giao cả thân thể và trái tim cho gia đi!”
Bị Phạm Viêm Bá đè nặng khiến thân mình quỳ trên nhuyễn tháp, thắt lưng bị nhấc lên cao, thừa nhận sự xâm phạm, Liễu Mộc Vũ vùi mặt vào nhuyễn tháp, vì thân thể không ngừng bị chiếm đoạt mà thở hổn hển: “Chủ… Chủ nhân thực sự… muốn trái tim… của ta sao? Sẽ không… không vì qua mấy ngày không còn thấy mới mẻ, thì vứt… vứt bỏ ta như quăng một chiếc giày rách…?”
“Làm! Mẫu cẩu tinh nhà ngươi đã hạ cổ độc nặng như vậy cho Phạm gia gia của ngươi, vậy mà còn dám nói thế? Ngươi đang mong gia gia vứt bỏ ngươi hả? Ngươi định giả bộ nhận lời để gia thấy mới mẻ vài ngày, sau đó ngươi có thể tiêu dao tự tại? Một cửa cũng không có đâu! Yêu tinh lẳng lơ, hôm nay nhất định ta phải thao chết ngươi ở đây, để ngươi hoàn toàn chặt đứt ý muốn chạy trốn ra khỏi đầu!” Phạm Viêm Bá dùng một tay giữ thắt lưng Liễu Mộc Vũ, một tay ấn vào giữa hai chân cậu, để kim thương chậm rãi bịt kín huyệt nhi, rồi lại chen một ngón tay vào, cố gắng khuấy đảo.
“Gia! Gia… Chủ nhân! Mẫu cẩu không chịu nổi… Đừng làm mẫu cẩu như vậy! Huyệt nhi sắp nứt ra rồi! A a… Đau quá…” Liễu Mộc Vũ không nhịn được hét toáng lên, nhưng không có chỗ để trốn.
“Xem như kim thương của gia thua bởi huyệt nhi dâm đãng của ngươi. Chỉ sợ gia thao ngươi cả đời cũng không đủ. Mẫu cẩu tinh nhà ngươi tốt nhất nên chăm sóc thân thể thật tốt cho gia, sau này gia muốn ngày nào cũng thao tiểu huyệt nhi của ngươi, xem ngươi còn hoài nghi lời gia nói không!”
Nước mắt rơi xuống, Liễu Mộc Vũ không biết là vì nỗi đau đớn khó nhịn trong cơ thể hay là vì tâm hồn được an ủi. Cố nén cái đau bên dưới, Liễu Mộc Vũ cố gắng tách rộng chân hơn nữa, hai mông mịn màng trắng nõn cũng cố vểnh thật cao, để Phạm Viêm Bá gian dâm càng thêm sung sướng: “Chủ nhân! Xin mãnh liệt làm mẫu cẩu! Huyệt nhi của mẫu cẩu chỉ là của một mình gia… Xin ngài thương hại mẫu cẩu! Sau này mẫu cẩu chỉ cho một mình ngài nước tiểu của mẫu cẩu…”
Khổng Tử viết: Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách, Liễu Mộc Vũ đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, thành người bởi bao nhiêu lễ nghi ràng buộc đều bị lưu manh Phạm Viêm Bá phá bỏ hầu như không còn. Vứt bỏ hết những lễ nghi liêm sỉ, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy miệng vết thương dị tật trong lòng được từ từ chữa trị, tính giao thô lỗ dần dần mang đến cho cậu những khoái cảm hưng phấn không thể kìm nén. Trước mắt Liễu Mộc Vũ như có ánh sáng trắng, đã không thể bận tâm đến hoàn cảnh chung quanh, chỉ còn biết cao giọng kêu dâm đầy vô sỉ dưới thân Phạm Viêm Bá. Trong khoái cảm sâu sắc, Liễu Mộc Vũ thấy mọi thứ xung quanh cũng dao động lên xuống như mình. Huyệt nhi thít chặt bị căng ra nghịch hướng, run rẩy ủy khuất mà ngậm nam căn tráng kiện đỏ hồng. Một dòng xuân thủy trào ra từ trong sâu huyệt nhi, làm cho nơi hai người giao hợp mãnh liệt đều ướt sũng, phát ra những âm thanh dâm mỹ theo từng đợt va chạm.
“A! Nơi đó! Xin chủ nhân… thao mạnh nơi đó!” Điểm hưng phấn bị ma xát kịch liệt, trước mắt Liễu Mộc Vũ hiện lên ánh sáng trắng, cảm thấy khoái cảm như con sóng lớn cuồn cuộn dâng tràn làm cậu sắp lên đỉnh. Nhưng lúc này, Phạm Viêm Bá lại mang ý xấu mà bắt đầu với những cái chuyển động nhẹ, không để cho Liễu Mộc Vũ một kích sau cùng, khiến Liễu Mộc Vũ phải nôn nóng cầu xin dưới thân hắn.
“Mẫu cẩu dâm đãng, chủ nhân còn chưa sướng mà ngươi đã muốn tiết? Không dễ thế đâu!” Phạm Viêm Bá nhớ rõ lời Tô Đông Nhi nói. Nếu lại để Liễu Mộc Vũ dễ dàng tiết ra nữa, sau đó thì hôn mê, kim thương của hắn phải tìm huyệt nhi của ai để tiết hỏa đây?
“Chủ nhân! Cứu mẫu cẩu với… Chủ nhân! Mẫu cẩu muốn tiết…” Thân thể căng cứng đến phat đau vì dục vọng, cả người Liễu Mộc Vũ run rẩy, huyệt thịt ngậm nghiệt căn thô to của Phạm Viêm Bá bắt đầu co rút lại.
Phạm Viêm Bá cảm thấy nơi thịt mềm vốn ôn nhu ôm lấy mình bắt đầu cứng ngắc, giống như tầng tầng vòng dây cương quấn quanh kim thương của mình, mỗi lần tiến vào đều khó khăn, đầu nấm thô to vốn dĩ có thể dễ dàng chạm vào cái miệng mềm mại sâu trong huyệt cũng thấy cách xa. Vung tay đánh vài cái lên cái mông trắng nõn mềm mại của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá lớn tiếng quát: “Mẫu cẩu tinh, mau buông lỏng huyệt nhi của ngươi ra! Chủ nhân muốn thao vào tận tử cung của ngươi, phối giống cho mẫu cẩu!”
“Chủ nhân… Ô ô… Mẫu cẩu không buông được…” Thân thể đã co rút không còn nghe theo mình khống chế, Liễu Mộc Vũ hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng dục vọng như nước lũ lại không có chỗ phát tiết. Cảm giác bị treo trên không trung nửa vời cực kỳ khó chịu, hiện tại Liễu Mộc Vũ không cần mấy thứ thể diện hay liêm sỉ làm gì, chỉ mong Phạm Viêm Bá có thể thao cho mình tiết, cho mình được thoải mái.
“Mẫu cẩu dâm đãng, đây là ngươi tự tìm! Lát nữa huyệt nhi non nớt kia bị thao hỏng, đừng trách chủ nhân không thương tiếc ngươi!” Dùng sức đâm chọc không hề chậm chạp, hai tay Phạm Viêm Bá cố định thắt lưng Liễu Mộc Vũ, nảy sinh ý nghĩ ác độc dùng kim thương bất chợt khuấy đảo thật nhanh, chốc chốc lại đâm thật sâu vào nơi mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ. Dưới tầng tầng xâm chiếm mãnh liệt của Phạm Viêm Bá, cậu phải thoái nhượng từng bước một.
Với tinh thần vô cùng hăng hái, quy đầu thô to không hề thương tiếc mà phá vỡ cái miệng mềm mại dưới đáy huyệt, toàn bộ đều chui hẳn vào tử cung của Liễu Mộc Vũ. Liễu Mộc Vũ vừa đau vừa thích, gào thét giãy dụa: “A a a a a! Xuyên thủng rồi! Chủ nhân… Chủ nhân đục lỗ mẫu cẩu mất! Xin tha cho mẫu cẩu… Cầu xin chủ nhân! Mẫu cẩu không chịu nổi…” Mười ngón tay bấu chặt nhuyễn tháp dưới thân, trong cơn thống khố đó đã xé rách luôn tấm chăn phủ trên nhuyễn tháp. Khuôn mặt Liễu Mộc Vũ đầy nước mắt, khóc đến nỗi thần chí không rõ.
Phạm Viêm Bá hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của tiểu nhân nhi dưới thân, đè mạnh lên thân mình Liễu Mộc Vũ, phần dưới khố để sát vào mông Liễu Mộc Vũ, muốn mỗi lần tiến chiếm đều có thể xông vào tận cửa tử cung, xuyên thủng cậu hoàn toàn.
“Mẫu cẩu dâm đãng, mẫu cẩu tinh của gia, không được cự tuyệt chủ nhân. Nếu ngươi muốn dễ chịu thì cầu xin chủ nhân làm chết ngươi, làm thủng ngươi. Chủ nhân thấy sướng, ngươi cũng được giải thoát!” Phạm Viêm Bá hung ác khi dễ Liễu Mộc Vũ, hơn nữa còn không hề thấy áy náy. Hắn biết tiểu nhân nhi dưới thân thích giọng điệu như vậy. Hắn càng bức bách cưỡng gian cậu, cậu càng hưng phấn sung sướng, thời gian cao trào lại càng kéo dài. Khi cao trào thì huyệt nhi bảo bối kia sẽ ôm chặt lấy kim thương của hắn mà chủ động hút không ngừng, mỗi lần đều làm Phạm Viêm Bá sướng đến nỗi không phân biệt nổi nam bắc!
Liễu Mộc Vũ thống khổ lắc đầu, rõ ràng sắp đến được với cao trào mà lại không thể đạt được. Khoái cảm không thể kìm nén được trong cơ thể dần dần biến thành giày vò đầy thống khổ. Không biết làm sao để giải thoát, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể thuận theo tất cả những thống khổ và vui sướng mà ác bá kia cho mình, khóc lóc cầu xin: “Chủ nhân, xin ngài thưởng nam tinh của ngài! Mẫu cẩu thực sự không kiên trì được…”
Liên tục đánh mạnh vào cửa tử cung dưới đáy huyệt của Liễu Mộc Vũ, quy đầu của Phạm Viêm Bá bị kích thích từng đợt tê dại, phối hợp với tiếng Liễu Mộc Vũ kêu khóc dâm đãng, phần dưới không thể kiềm chế được. Nắm chặt mông Liễu Mộc Vũ, cố gắng vọt vào sâu bên trong huyệt nhi ngập nước, Phạm Viêm Bá ngẩng đầu, cao giọng quát: “Mẫu cẩu, thít chặt huyệt nhi của ngươi lại, gia thưởng nam tinh cho ngươi!”
Nói xong, một dòng nước lũ nóng bỏng như nước đun sôi đốt cháy huyệt nhi non mềm của Liễu Mộc Vũ, tiến thẳng vào tử cung mềm mại của cậu. Nơi mẫn cảm bị va chạm không ngừng, ngực Liễu Mộc Vũ run rẩy, sóng biển lúc triều cường như đợt hồng thủy đánh úp lại, bùng nổ làm cho chỗ sâu trong thân thể tiết ra dòng xuân thủy lớn. Liễu Mộc Vũ bị khoái cảm nhấn chìm, ngay cả kêu cũng không kêu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng thở hổn hển. Đùi đã sớm không thể chịu được, run rẩy xụi lơ trên nhuyễn tháp, nếu không phải tay Phạm Viêm Bá vẫn đang giữ lấy thắt lưng Liễu Mộc Vũ, cậu đã sớm nằm rạp như bùn nhão trên giường.
Tính khí tráng kiện của Phạm Viêm Bá vẫn phun tinh vào cơ thể cậu, vẻ mặt lúc lên cao trào của Liễu Mộc Vũ giống như thất thần, căn bản không biết mình đang ở đâu.
“Tiểu Liễu Nhi, tâm can máu thịt của gia… Huyệt nhi của ngươi thao thật sướng, chưa từng có ai làm gia thích như vậy… Gia thật muốn chôn kim thương trong động của ngươi cả đời này!” Lật người Liễu Mộc Vũ lại, để cậu có thể thoải mái nằm trên nhuyễn tháp. Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, thở sâu một hơi, dư vị sau cuộc giao tình quả thực là liêu nhân.
“Không được ngủ! Gia còn chưa thao xong!” Nhấc chân Liễu Mộc Vũ lên cao, đẩy âm thần ướt dính vì dm thủy và tinh dịch ra hai bên, lộ ra huyệt nhi bí ẩn bên trong. Không đợi Liễu Mộc Vũ phản ứng, Phạm Viêm Bá đã đỉnh kim thương vào, đâm mạnh vào nơi nóng ướt kia.
“Gia, ngài… còn chưa…” Đôi mắt vốn đầy mệt mỏi bỗng dưng mở to, Liễu Mộc Vũ có chút sợ hãi nhìn dã thú không biết mệt mỏi trước mắt: “Chủ nhân… Đừng nhanh như vậy, xin ngài cho mẫu cẩu nghỉ một lát…”
“Đứa lẳng lơ nhà ngươi, thủy nhi chảy nhiều thế này còn muốn nghỉ?” Kéo tay Liễu Mộc Vũ quàng lên cổ mình, Phạm Viêm Bá kéo cậu lại gần, lập tức đâm thủng thân mình Liễu Mộc Vũ, khiến cậu hét toáng lên.
“Nếu đã làm mẫu cẩu dâm nô của ta, thì phải coi việc thỏa mãn chủ nhân là quan trọng nhất. Chỉ cần chủ nhân còn chưa sướng đủ, mẫu cẩu phải mở huyệt nhi để chủ nhân tùy ý thao mới đúng!” Phạm Viêm Bá cười dâm tà. Lần này hắn không định thu liễm, cho dù Liễu Mộc có đau có mệt đến đâu đều phải hầu hạ đến lúc hắn tận hứng mới thôi… Ai bảo hắn là chủ nhân của mẫu cẩu tinh chứ?
Chủ nhân cả đời…
Phạm Viêm Bá vui sướng từ tận đáy lòng. Ý nghĩ như vậy không phải là niềm vui sướng hưng phấn tùy tiện hắn có được, mà là sự vui sướng đó nhất định phải dùng đến thân thể mẫu cẩu tinh của hắn mới có thể cảm nhận được, không phải sao?
Tô Đông Nhi ngồi trong tiểu lâu của mình nhàn nhã sửa sang móng tay, chỉ chốc lát sau tú bà vui mừng hớn hở bước vào: “Ai da, công tử ngoan của ta, con không biết “nhân tình” mà Phạm gia mang đến dâm đãng thế nào đâu, cái tiếng kêu đó… Khách nhân xung quanh đều chen chân đến mức sắp đổ cửa để chọn bài tử của người đó, chỉ tiếc mặt hàng cao cấp như vậy không phải là công tử chỗ chúng ta…”
Trong mắt tú bà không che giấu được nỗi mất mát, giống như nhìn thấy từng tập từng tập ngân phiếu chạy qua mà không thể bắt được.
“Chưa từng thấy Phạm gia bảo hộ nhân tình như vậy, ngay cả xem một chút cũng không cho… Thế cũng chưa là gì, lúc Phạm gia về nhã gian của hắn lại còn bọc người kia giống như cái bánh chưng ấy, một chút âm thanh cũng không nghe nổi…” Nhìn Tô Đông Nhi vẫn ngồi sửa móng tay mà sắc mặt không đổi, tú bà không chịu được, đoạt lấy cây kéo trong tay Tô Đông Nhi, lấy ngón tay chọc chọc vào cái ót mềm mượt của hắn: “Sao ta lại nuôi một đứa con vô tâm vô phế như con chứ? Thấy đại thần tài bị người ta câu mất hồn, sao lại không thấy con sốt ruột chút nào hả?”
Tô Đông Nhi nhìn tú bà, cười hì hì, đứng dậy nắm lấy bả vai làm nũng: “Sao ma ma nói vậy? Hôm nay con trai người tự mình diễn trò hay cho Phạm gia, không thì người nghĩ bây giờ Phạm gia có thể vui sướng ôm mỹ nhân về sao? Ngày mai người chỉ cần quan tâm đến bạc của Phạm gia, cứ tùy tiện viết vài con số, nhất định Phạm gia sẽ là muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu!”
“Thật hả?” Nhất thời hai mắt tú bà sáng lên, cười tươi khích lệ Tô Đông Nhi vài câu linh tinh “Bảo bối ngoan lắm!”, hớn hở lắc mông ra ngoài, chờ đến ngày mai thu hoạch thật tốt.
Còn ở trong một nhã gian hạng nhất của Tiêu Tương uyển, xuân tình vẫn như cũ không ngừng, hai thân thể dây dưa dính chặt vào nhau, chỉ biết dùng cách riêng của mình để biểu đạt sự ái mộ, si mê, bất an và ràng buộc của số mệnh, dường như khoái cảm sáng rõ như mặt trăng cuối chân trời, mà ánh trăng càng lúc càng tỏ hơn… Aizzz… Đêm còn dài lắm…