Lại nói đến Khánh Đạt Niên bị Phạm Trạch chặn đường ở dưới lầu liền ngồi ở ngay lầu một uống mấy chén rượu mà không biết mùi vị ra sao, ánh mắt liên tục liếc về phía cầu thang dẫn lên lầu hai, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết nhìn mà không dám có động tĩnh gì. Nghĩ đến Phạm Viêm Bá là chiến thần trong biển hoa, nếu thực sự có được thân mình tiểu mỹ nhân kia, dù chỉ là một chốc một lát hắn cũng không thể không mây mưa cùng. Trong lòng Khánh Đạt Niên có chút chua xót, lấy bạc ra để trả, rồi lẹp bẹp bước chân ra khỏi Túy Tiên lâu.
Đứng ngoài mặt đường ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu hai, chỉ thấy tấm màn lay động, đâu còn bóng dáng của thư sinh xinh đẹp kia? Trong lòng có cảm giác một tâm nguyện chưa đạt được, Khánh Đạt Niên nghĩ thầm: Ta không tin không tìm được ngươi! Mang theo chút ghen tuông, hầm hừ rời đi.
Còn ở trong một gian phòng bí ẩn trên lầu hai của Túy Tiên lâu, những dâm thanh lãng ngữ khiến người ta phải đỏ mặt tim đập vẫn không ngừng truyền ra.
“Ca ca tốt! Thân ca ca! Đừng mạnh như vậy… Mẫu cẩu không chịu nổi! Huyệt nhi của mẫu cẩu bị ca ca thao đến chết mất…” Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá thao đến nỗi trước mắt chỉ thấy một màu trắng, mấy thứ lễ nghi liêm sỉ gì đó đều tiêu tán trong tình dục, trong đầu chỉ còn biết đến những khoái cảm kịch liệt của cơ thể, mỗi một lần run rẩy giống như bị xăm một hình lên người, khắc sâu trong lòng Liễu Mộc Vũ.
Toàn bộ nhã gian đều tràn ngập hương vị tanh nồng của giống đực lúc giao hoan, tiếng nước ‘Nhóp nhép!’ và tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên không dứt, Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá ép buộc gian dâm, thân thể lần lượt thừa nhận những thống khổ và khoái cảm, khiến thần trí Liễu Mộc Vũ sắp tan vỡ mất.
“Chủ nhân… Chủ nhân tốt của mẫu cẩu, mạnh nữa! Mạnh nữa lên! Uhm… Nhanh lên… Cho mẫu cẩu tiết đi! Không chịu nổi…” Liễu Mộc Vũ giống như thú cái yêu mị, uyển chuyển cầu xin bên dưới Phạm Viêm Bá, xinh đẹp đến nỗi làm Phạm Viêm Bá phải đau lòng. Thân thể Liễu Mộc Vũ khi bị làm nhục luôn tản mát ra một loại dâm đãng càng làm Phạm Viêm Bá muốn khi dễ cậu, cường bạo cậu! Chơi cậu đến hỏng luôn, chơi đến điên luôn, làm cho cậu chỉ có thể rúc vào ngực hắn, không còn trốn đi đâu nữa!
Con thú cái dâm đãng trước mắt này chỉ là của một mình Phạm Viêm Bá hắn! Chưa bao giờ có dục vọng chiếm giữ cố chấp như thế đối với bất kỳ người nào khác, Phạm Viêm Bá đỏ hết cả hai con mắt, mạnh mẽ thao dâm động của Liễu Mộc Vũ, lại giống như không thể giải khát được, trong lòng vẫn cảm thấy không đủ! Nhìn thấy kim bài phòng thân giắt ở bên hông, Phạm Viêm Bá không hề nghĩ ngợi liền tháo xuống, trực tiếp đeo lên cổ Liễu Mộc Vũ.
“Mẫu cẩu tốt của gia, ngươi cầm kim bài này, như vậy người khác sẽ biết ngươi là người của gia, ai cũng không thể khi dễ ngươi…” Tấm kim bài đó là kim bài phòng thân Phạm mẫu sai người làm khi mới sinh Phạm Viêm Bá, ở chính giữa kim bài có khắc một chữ “Phạm” rất to, chung quanh còn có những đồ án của bốn điều cát tường là phúc, lộc, thọ, hỉ, mặt trái cũng có bốn chữ to “Viêm Vũ Cửu Thiên”.
Hai mươi mấy năm qua tấm kim bài này chưa bao giờ rời khỏi người Phạm Viêm Bá, người chung quanh thấy cũng biết đây là vật Phạm Viêm Bá coi trọng nhất, chưa cần nói đến việc vàng này quý trọng đến thế nào, chỉ là từ nhỏ đã đeo nên có cảm tình, là tín vật quan trọng nhất của Phạm Viêm Bá.
Lúc này Liễu Mộc Vũ đã bị Phạm Viêm Bá thao đến nỗi thần trí không rõ, ánh mắt vô thần nhìn vật nặng được đeo vào cổ, chỉ cảm thấy thân thể bị thao làm cho kim bài cũng lay động theo, thỉnh thoảng lại va vào ngực, làm cậu hơi đau đớn.
“Nếu mẫu cẩu đã nhận tín vật đính ước của gia, vậy mẫu cẩu cũng phải cho gia thứ gì đáp lễ chứ?” Phạm Viêm Bá cười dâm tà, hắn đã hỏi cưới từ Liễu Tăng thị, hiện giờ lại tặng tín vật đính ước cho Liễu Mộc Vũ, hắn không tin sau khi trở về từ quận Hồ Tây, Liễu Mộc Vũ vẫn chạy thoát khỏi hắn!
Hai tai căn bản không nghe thấy bất cứ lời nào, lúc này Liễu Mộc Vũ bị tình dục cuốn lấy, đôi mắt đẹp rơi lệ, trong miệng là lời cầu xin đứt quãng: “Gia… Ca ca… Chủ nhân… Mẫu cẩu sắp tới, cho mẫu cẩu tới đi…”
“Cẩu nhi ngoan, muốn tiết xuân triều?” Hỏi câu hạ lưu đến mức đáng khinh bên tai Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá đang có chút suy xét.
Liễu Mộc Vũ gật đầu lung tung, hiện giờ cậu bị tình dục giam cầm, chỉ biết đến khoái cảm, làm sao còn nghĩ đến hậu quả sau khi bị thao đến sưng đau?
“Ưm… A a! Mẫu cẩu muốn tiết… Cho ta tiết đi! Thao mạnh nơi đó vào!”
Những sợi tóc thấm mồ hôi dính vào hai má và cổ, Liễu Mộc Vũ bày hết bộ dáng diễm lệ khi bị nhục nhã, nhất thời làm Phạm Viêm Bá cũng không chịu nổi.
Giữ lấy thắt lưng Liễu Mộc Vũ, để cho dâm động đang ngậm côn tht đặt vào chính giữa khố mình, đâm vào thật hung ác, mỗi một lần đều đâm chọc thô bạo vào điểm mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ, một bàn tay tìm đến phân thân cậu, dùng kỹ xảo thành thục xoa bóp xuân nha đang gắng gượng đến phát đau cho cậu, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy mình đang quay cuồng trong dòng nước lũ nóng cháy, thấy một đợt sóng biển cao ngất sắp đến, toàn bộ cơ thể căng mạnh ra, huyệt nhi cố gắng hút thật nhanh côn thit đang làm mưa làm gió bên trong, xuân nha nhỏ xinh run rẩy không thôi, sau đó một đợt sóng lớn đánh úp lại, từng lỗ chân lông khắp người đều giãn nở hết cỡ, bao nhiêu khổ sở áp lực, tất cả đều tiết ra cùng với đợt sóng đó.
Một dòng nhiệt phun ra từ sâu trong huyệt nhi, xuân nha bên ngoài cũng sưng lớn, phun một dòng chất nhầy trong suốt. Khoái cảm cực hạn của cả nơi nam tính và nữ tính hòa trộn vào nhau, làm Liễu Mộc Vỹ hét chói tai không ngừng, cả người run rẩy, từng đợt sóng vui thích bao trùm thân thể, khiến cho thân mình giống như không xương, xụi lơ trên nhuyễn tháp. Nỗi mệt mỏi sau cao trào cực hạn làm Liễu Mộc Vũ ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy.
Rút côn tht ướt đẫm vì được ngâm trong dm thủy của Liễu Mộc Vũ ra, Phạm Viêm Bá cúi người nhặt chiếc khăn tay của cậu, không nói hai lời liền đưa đến huyệt nhi vẫn há to chảy đầy dm thủy, nhét vào trong!
“Ngươi! Làm gì vậy?” Liễu Mộc Vũ cảm thấy đau đớn vì có thứ gì đó khô khốc bị nhét vào trong huyệt nhi vẫn run run như cũ.
“Làm gì? Đương nhiên là đòi tín vật đính ước đáp lễ của Liễu Nhi rồi!” Phạm Viêm Bá cười cợt dâm đãng, động tác ở tay vẫn không dừng, cho đến lúc toàn bộ chiếc khăn tay mỏng manh đều được nhét vào trong thủy huyệt sưng đỏ của Liễu Mộc Vũ mới thôi. “Lần này gia đi nửa tháng, không có dm thủy của mẫu cẩu để giải khát, nhất định là sẽ cơm nước không màng… Chỉ có thể dùng khăn tay dính đầy dâm dịch của mẫu cẩu giấu trong ngực, thường xuyên lấy ra ngửi một chút, coi như được an ủi…”
“Ngươi… Sao ngươi có thể… bỉ ổi như thế?” Liễu Mộc Vũ quả thực không dám tưởng tượng, Phạm Viêm Bá cầm khăn tay dính đầy dâm dịch của mình đưa lên mũi ngửi sẽ là bộ dáng dâm đãng thế nào, khiến cho toàn thân Liễu Mộc Vũ lại nóng bừng, hai má hồng hồng như đánh phấn, đôi mắt đẹp đảo quanh, vẻ kinh hoảng như con nai con đáng yêu.
Phạm Viêm Bá vẫn chưa bắn tinh, lúc này kim thương sưng lớn đỏ hồng, khó chịu đến nỗi muốn tìm cái động nào đó làm thật mạnh, nhưng thủy huyệt vô cùng đáng thương kia đang cố gắng làm ướt chiếc khăn khô khốc, không có chỗ trống để đi vào. Lúc này thân mình trắng nõn của Liễu Mộc Vũ xụi lơ trên nhuyễn tháp, bộ dáng mảnh mai ta cần ta cứ lấy. Nhìn cặp mông trắng noãn phập phồng theo hơi thở của cậu, Phạm Viêm Bá lại xoay chuyển những ý nghĩ xấu xa.
Vươn tay vuốt ve hai mông cậu, khuôn mặt Phạm Viêm Bá đầy vẻ dâm ô: “Cẩu nhi tốt, lần này gia đi nhất định phải chịu đủ nỗi khổ tương tư, mong ngươi thương xót, hôm nay để gia hái nam hoa của ngươi, cũng là để trong lúc lặn lội trên đường xa có cái nhớ nhung…”
Nghe được lời này, Liễu Mộc Vũ kêu khổ trong lòng, tên ác bá lưu manh này luôn tìm mọi cách để làm nhục mình, đã thao huyệt nhi khác người mềm mại kia đến nỗi không động đậy được, hiện giờ lại nghĩ đến huyệt khẩu ở phía sau…
Thấy Liễu Mộc Vũ không nói gì, Phạm Viêm Bá vươn tay vươn chân kéo thân mình xụi lơ của cậu vào lồng ngực, cẩn thận vuốt ve: “Cục cưng của gia, yêu tinh của gia, gia muốn đâm thí nhi của ngươi cũng không phải ngày một ngày hai… Thân mình của ngươi cũng là của gia, mọi lỗ thủng từ trên xuống dưới đều là của gia, hậu môn nhi sớm muộn gì cũng phải mở, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay để gia phá hậu thân nhi của ngươi đi… Cũng để chủ nhân đỡ phải nhung nhớ cả ngày…”
Liễu Mộc Vũ biết Phạm Viêm Bá rất cố chấp ngang ngạnh, nhất định phải nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay. Nếu bí mật lớn nhất của thân thể đã bị tên lưu manh vô lại đó chiếm được, cúc non phía sau cũng chẳng thể giữ được bao lâu. Nhưng vừa nghĩ đến cái đau đớn của đêm đầu tiên, trong lòng Liễu Mộc Vũ có chút sợ hãi, chỉ là trong nỗi hoảng sợ đó lại dần dần dâng trào một cảm giác hưng phấn khiến người ta xấu hổ.
Cắn cắn đôi môi hồng hào, mấy ngón tay cẩn thận nắm lấy vạt áo Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ ngập ngừng nói: “Nếu ta đã là của Quận vương, tất nhiên thân mình cũng sẽ làm gia cao hứng. Chỉ là lần đầu tiên được nhận ân trạch, thân mình khó tránh khỏi có chút khẩn trương, ngày mai còn phải đi dạy học… Xin gia thương tiếc, ngàn vạn lần đừng dùng nhiều sức…”
Nghe Liễu Mộc Vũ mềm mỏng nói vậy, Phạm Viêm Bá hú lên một tiếng rồi bổ nhào lên người Liễu Mộc Vũ, hôn hít tới tấp, hai bàn tay không kiêng nể gì mà vuốt ve khắp nơi, đè ép đến nỗi Liễu Mộc Vũ mệt mỏi thở hổn hển không ngừng kêu khổ trong lòng.
Cuốn chăn gối lại một chỗ, chèn xuống dưới bụng Liễu Mộc Vũ, làm cho mông cậu vểnh lên thật cao, Phạm Viêm Bá bắt đầu khai mở hai mông trắng nõn, nhìn vào nam hoa của Liễu Mộc Vũ, bông hoa phía sau chưa bao giờ được hái như tỏa ánh sáng rực rỡ, nó ngượng ngùng co rút lại dưới ánh nhìn thị gian trắng trợn của Phạm Viêm Bá. Phạm Viêm Bá bị cảnh đẹp trước mắt hớp mất hồn, cứ mãi nhìn ngây ngốc không biết nên làm thế nào cho được.
Liễu Mộc Vũ cảm thấy mông thịt bị Phạm Viêm Bá tách ra thật rộng, tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào nơi cảm thấy dơ bẩn, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Gia…”
Nỗi ngứa ngáy trong lòng không nhịn được, Phạm Viêm Bá cúi cái đầu ướt đầy mồ hôi xuống, liếm lên hoa khẩu: “Tiểu Liễu Nhi của ta thật đúng là yêu tinh! Sao mà ngươi xinh đẹp đến vậy! Gia nhìn mà thấy không nỡ!” Nghĩ đến chốc nữa kim thương sưng đau của mình sẽ chui vào đóa cúc thanh nhã này thao một hồi, hoàn toàn phá vỡ hoa khẩu chưa trải sự đời kia, bắt nó mở rộng ra, Phạm Viêm Bá giống như muốn nuốt ngay con thỏ con này, trong lòng loạn hết cả lên.
“Uhm…” Cái nơi chưa bào giờ đụng chạm qua lần đầu tiên bị quấy nhiễu, đã thế lại còn dùng đầu lưỡi để liếm, Liễu Mộc Vũ như muốn nhảy dựng lên, mũi phát ra những tiếng hừ nhẹ, ngón tay nắm chặt tấm chăn bên dưới.
Dù sao nam hoa cũng không giống với thủy huyệt của Liễu Mộc Vũ, không thể tự cho ra dm thủy thể làm trơn, Phạm Viêm Bá xuống nhuyễn tháp lấy một hộp thuốc mỡ, lấy một lượng thuốc ra đầy đầu ngón tay, không nói không rằng liền cho ngay vào thí nhi chưa trải sự đời nọ.
“Uhm!” Cắn môi, Liễu Mộc Vũ kêu lên đau đớn, độ lớn của ngón tay cũng không gây quá nhiều khó khăn cho hậu đình, hơn nữa còn có thuốc mỡ trơn trơn, giúp ngón tay Phạm Viêm Bá vào hẳn bên trong. Chỉ là hậu đình của Liễu Mộc Vũ chưa bao giờ chịu sự quấy nhiễu ngược hướng như vậy, cảm giác kích thích tê dại làm Liễu Mộc Vũ rên ra một tiếng. Vừa nghĩ đến lát nữa sẽ dùng nơi dơ bẩn đó để tiếp nhận xâm chiếm của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ không khỏi có chút sợ hãi.
Chuyển động ngón tay để cả trong cả ngoài thí nhi của Liễu Mộc Vũ đều phủ đầy thuốc mỡ, lại bôi đầy thuốc mỡ lên kim thương tráng kiện sưng đau của mình, bất chấp Liễu Mộc Vũ còn chưa được khơi thông hoàn toàn, nam căn của Phạm Viêm Bá đã kêu gào đau đớn, vội vàng muốn tìm cái lỗ nào đó để giải tỏa một hồi.
Hai tay nắm chắc hai bên mông thịt trắng noãn, tách rộng sang hai bên, Phạm Viêm Bá đưa quy đầu trướng đến mức thâm tím chầm chầm đi vào xử nam huyệt mềm mại của Liễu Mộc Vũ. Huyệt khẩu nhỏ bé chưa bao giờ bị cái gì căng rộng đến mức này, tầng thịt kháng cự còn ngang ngạnh hơn cửa nữ hoa lúc trước, nhưng cả trong lẫn ngoài đều có thuốc mỡ giúp Phạm Viêm Bá, đẩy mạnh vào một cái, thí nhi kiên quyết đóng chặt cũng từ từ há to miệng ra, phải ủy khuất mà nuốt vật lớn có lẽ là vượt quá sức chịu đựng của nó.
“Ô ô ô… A a a a a a a a!” Nỗi thống khổ khác hẳn với nữ hoa, để phá được hậu đình không phải chỉ cần xé rách được một tầng mỏng manh là có thể vào trong hoàn toàn, bức tường thịt lúc này cứng ngắc lại mà thít chặt, ngoan cố chống cự côn tht tráng kiện đang xâm lấn vào trong.
Đầu nấm to đùng không hề có chừng có mực mà căng thí nhi nhỏ hẹp ra, giống như muốn ngay lập tức xông hẳn vào trong vậy. Thật sự không thể chịu nổi đau đớn, Liễu Mộc Vũ theo bản năng thít chặt bụng dưới lại, thịt trong hậu huyệt cố gắng đẩy quy đầu đã tiến vào được một nửa ra ngoài, trong ngoài đều trơn thực sự đã gạt bỏ đầu nấm thô to của Phạm Viêm Bá ra ngoài cơ thể!
“Hay cho tiểu yêu tinh nhà ngươi, dám có can đảm cãi lời của Phạm gia gia à?” Kim thương sưng đau bị Liễu Mộc Vũ đẩy ra bên ngoài khiến Phạm Viêm Bá rất chi là tức giận, dục cầu bất mãn khiến cho hắn bắt đầu nôn nóng thô bạo, đánh hai cái thật mạnh lên mông Liễu Mộc Vũ, trong miệng hầm hừ quát: “Cẩu nô ti tiện, không được dạy dỗ! Nhiều ngày nay chủ nhân ôn nhu với ngươi, vậy mà dám đẩy kim thương của chủ nhân ra khỏi vỏ? Ngươi muốn tạo phản đấy hả? Nếu hôm nay gia không đâm thủng ngươi, cái mông dâm đãng này còn không chịu nhận chủ nhân!”
Đã lâu chưa bị đánh đòn với tư thế quỳ úp sấp, cảm giác quen thuộc sâu sắc truyền đến nơi thấy xấu hổ, khiến cho hạ thân của Liễu Mộc Vũ run rẩy động tình.
Nhắm mắt lại, Liễu Mộc Vũ tuyệt vọng mà thừa nhận, cậu thích Phạm Viêm Bá đối đãi thô bạo với cậu. Loại tình ái ôn nhu đối đãi như với mảnh sứ dễ vỡ, tuy rằng cũng có thể làm cậu vui thích, nhưng trong lòng luôn cảm thấy khuyết thiếu cái gì đó, càng muốn được bắt nạt đến mức xấu hổ, muốn được chiếm đoạt theo cách thô bạo, dùng cách nhục nhã vừa đau đớn vừa nóng cháy làm cậu khóc lóc rên rỉ để trừng phạt thân thể dâm đãng và thứ dục vọng bất thường!
Lắc mông về phía thứ trong tay Phạm Viêm Bá, niềm hưng phấn của khát vọng bị trừng phạt đốt cháy khiến Liễu Mộc Vũ cả người khó nhịn, dâm huyệt đang chứa chiếc khăn tay khô khốc không thể áp chế được mà nóng bỏng chảy nước. Liễu Mộc Vũ không thể kháng cự được con yêu ma dưới đáy lòng, dùng ánh mắt dịu dàng trong suốt đầy vẻ cầu xin quay ra nhìn Phạm Viêm Bá: “Chủ nhân… Chủ nhân, mẫu cẩu sai rồi, xin chủ nhân trừng phạt mẫu cẩu…”
Bị ánh mắt rưng rưng khiếp sợ của Liễu Mộc Vũ nhìn vào, cả người Phạm Viêm Bá lập tức yếu mềm, biết mẫu cẩu dâm đãng này lại bắt đầu phát xuân, trong lòng hưng phấn đến run rẩy, nắm chặt lấy đôi mông trắng noãn của Liễu Mộc Vũ vuốt ve thật mạnh: “Tiểu lẳng lơ nhà ngươi, đúng là dâm đãng! Một ngày không trừng phạt ngươi, ngươi liền quên gia pháp! Nói, sai lầm ngày hôm nay, chủ nhân nên phạt ngươi thế nào mới có thể hả giận?”
“Chủ nhân… Chủ nhân đánh ta!… Làm cho ta đau…” Mông bị nắm đến mức đỏ hồng, nơi riêng tư chịu đủ mọi chà đạp lại bắt đầu nóng đến phát đau, trong lòng có một dòng dâm ý cuồn cuộn dâng trào, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy cả người sắp không chịu nổi, càng thêm lắc mông dán chặt vào Phạm Viêm Bá.
Phạm Viêm Bá cười dâm tà, thu bàn tay lại: “Muốn chủ nhân đánh mông ngươi? Chủ nhân lại không muốn làm mẫu cẩu thỏa mãn!” Đứng dậy ném chiếc áo choàng dày màu tím lên thân thể trắng sáng của Liễu Mộc Vũ, phần mũ của áo choàng che mất đầu Liễu Mộc Vũ, lại cầm một cái vòng da bọc bên ngoài, vừa vặn che mất khuôn mặt Liễu Mộc Vũ, chỉ mất vài động tác đã bọc kín Liễu Mộc Vũ từ đầu đến chân, chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng đầy nước và bóng mờ từ vành mũ lộ ra ngoài.
Nắm lấy thắt lưng mỏi nhừ của Liễu Mộc Vũ, ép buộc đưa cậu đến cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua mành che của cửa sổ liền nhìn thấy phố xá náo nhiệt người đến người đi bên dưới, Phạm Viêm Bá đến gần sát tai Liễu Mộc Vũ, nói năng dâm tà: “Mẫu cẩu lẳng lơ, gia muốn ở đây, ngay trước mặt mọi người, đâm thủng thí nhi của ngươi!”
“Chủ nhân!” Nỗi sợ hãi nhất thời bao lấy cả người Liễu Mộc Vũ, nỗi lòng xấu hổ bị dâm ý che giấu lại dâng đầy, theo sau đó là một cảm giác mong chờ đến nôn nóng hòa trộn với sợ hãi cùng xấu hổ, quấy nhiễu thần trí Liễu Mộc Vũ, khiến cho hai đùi cậu như nhũn ra, phải dựa vào người Phạm Viêm Bá, căn bản không biết giãy dụa cự tuyệt như thế nào.
“Chủ nhân… Ta sợ lắm…” Toàn thân run lên, không biết là vì sợ hãi hay do hưng phấn tràn khắp đáy lòng, năm ngón tay của Liễu Mộc Vũ bấu chặt lấy cửa sổ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“Cẩu nhi ngoan, từ trong đến ngoài của ngươi đều là của chủ nhân, phải nghe lời chủ nhân nói, dù hôm nay chủ nhân có muốn ngươi cởi sạch nằm trên đường để chủ nhân làm, mẫu cẩu cũng phải phục tùng!” Phạm Viêm Bá nỉ non bên tai Liễu Mộc Vũ giống như thôi miên: “Mẫu cẩu hy vọng chủ nhân cao hứng chứ? Vì để chủ nhân cao hứng, cái gì cũng nguyện ý làm, đúng không?”
Liễu Mộc Vũ đã hoàn toàn mất đi tâm trí, lúc này lòng trung thành trong lòng dâng cao vút, phải, cậu là mẫu cẩu, dâm nô của Phạm Viêm Bá, chỉ tồn tại để lấy lòng hắn, thân thể dị dạng và biểu hiện dâm đãng của mình không có gì đáng xấu hổ, lấy lòng chủ nhân mới là thành quả lớn nhất của dâm nô!
“Chủ nhân… Chỉ cần chủ nhân cao hứng… Ngươi… Ngươi muốn làm thế nào… mẫu cẩu đều… phục tùng…”
Từ khi Liễu Mộc Vũ nhận Phạm Viêm Bá là chủ nhân ở Tiêu Tương uyển, giữa hai người liền có một loại tín nhiệm kỳ quái lẫn nhau, từ tận đáy lòng Liễu Mộc Vũ biết Phạm Viêm Bá không thể chân chính làm tổn thương đến mình, bao nhiêu những trừng phạt áp bức cũng chỉ là dọa dẫm ngoài miệng, đau đớn và thương tổn đều rất nhẹ nhàng, mục đích chỉ là để mình vứt bỏ hết nhục nhã, nhận lấy dâm nhạc đến cực hạn. Cho nên mỗi khi Phạm Viêm Bá bước lên cái giá chủ nhân trước mặt mình, Liễu Mộc Vũ liền biến thành nô lệ dưới háng hắn từ trong đáy lòng, có yêu cầu gì cũng không dám làm trái.
Lời Liễu Mộc Vũ nói khiến Phạm Viêm Bá mừng như điên trong lòng. Phạm Viêm Bá cố đè nén hưng phấn tiếp tục khiêu khích bên tai Liễu Mộc Vũ: “Mẫu cẩu ngoan, hôm nay chủ nhân muốn cưỡng gian ngươi ở đây, muốn đâm thủng thí nhi của ngươi! Muốn khai bao cho mẫu cẩu ngay trước mặt những người này! Đây là trừng phạt ngươi vừa rồi ưỡn ẹo không chịu thuận theo, ngươi biết sai chưa?”
Liêm sỉ hoàn toàn bị dục vọng dâm đãng thay thế, lời Phạm Viêm Bá nói làm Liễu Mộc Vũ hưng phấn đến run rẩy, trong giọng nói mang theo nỗi khát cầu: “Mẫu cẩu biết sai, xin chủ nhân trừng phạt mẫu cẩu!”
Trải qua lần thăm dò vừa rồi, Phạm Viêm Bá phát hiện hậu đình của Liễu Mộc Vũ quá chặt, chỉ trong một chốc nhất định không nới lỏng ra được, hắn nghe nói có tiểu quan ở nam quán có hậu đình rất chặt, phải dùng ngọc thể loại mềm, thuốc mỡ để khuếch trương, dạy dỗ hơn nửa tháng sau mới có thể để người ta thượng. Phạm Viêm Bá lại chờ được đến nửa tháng, nhưng nếu làm ẩu, sợ là nơi mềm mại đẹp đẽ kia sẽ bị thương, đây là chuyện phiền toái nhất.
Đùa bỡn được một lúc lâu, để Phạm Viêm Bá chỉ dùng ngón tay với thân thể Liễu Mộc Vũ, biết chỉ cần Liễu Mộc Vũ bị áp bức ngược đãi một chút thôi, từ đáy lòng dần dần sẽ có dâm ý chảy ra, thân thể nhũn như bùn, trên người không còn khí lực thì huyệt động kia sẽ không còn kiên cường, tất nhiên vô cùng thuận tiện để gian dâm.
Mành cửa sổ và áo choàng che mất bóng dáng Liễu Mộc Vũ, người qua đường ngẫu nhiên ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy một nam tử bị bọc kín mít trong một chiếc áo choàng tím đứng ở cửa sổ trong nhã gian lầu hai của Túy Tiên lâu, chứ không thấy được những mặt khác.
Bàn tay Phạm Viêm Bá thăm dò vào trong áo choàng, lần đến trước ngực Liễu Mộc Vũ, bóp mạnh đầu v non mềm của cậu: “Tiểu dâm đãng, tách chân ra, tự vén vạt áo đằng sau lên, hiện tại chủ nhân muốn hái nam hoa của ngươi!”
Mệnh lệnh của Phạm Viêm Bá làm Liễu Mộc Vũ hưng phấn run rẩy, tưởng tượng ra mình bị gian dâm ngay bên đường làm khiến nơi riêng tư của Liễu Mộc Vũ nóng đến phát đau. Hai tay run run vòng ra đằng sau lưng, từng chút từng chút một kéo vạt áo quá dài lên, để phần mông trắng noãn trần trụi trước mặt Phạm Viêm Bá. Cúi đầu nhìn người đi qua đi lại trên đường, Liễu Mộc Vũ quả thực không thể tin được mình lại dâm đãng lớn mật như thế, ở trên lầu hai mà xung quanh đầy người qua lại này, lại không hề biết đến liêm sỉ mà vén y phục duy nhất trên người lên, lộ ra đôi mông đói khát hy vọng nam nhân đến cường bạo cậu?
Ngực bị nắm đến mức tê tê, ngứa ngứa, giống như bị vô số con kiến cắn phải, vừa xót vừa đau, cái loại khát vọng bị dục vọng dâm tiện nhục nhã tra tấn mỗi một tấc da thịt của Liễu Mộc Vũ, thân thể căng cứng, giống như cái đụng chạm tiếp theo có thể làm cậu hoàn toàn hỏng mất.
“Gia… Gia…” Liễu Mộc Vũ mê loạn mà nỉ non trong miệng, cả người run rẩy như muốn tan ra, hai chân tách rộng, vểnh mông ra sau, đôi mông vốn trắng noãn vẫn còn lưu lại những vệt đỏ hồng vì bị đánh, vòng eo run rẩy, hoàn toàn là một bộ dáng ủy khuất cầu xin được thương xót.
Phạm Viêm Bá thở hổn hển, nhìn Liễu Mộc Vũ bị áo choàng bao lấy cả người, chỉ lộ ra cánh mông trắng noãn đang run rẩy trước mặt mình, Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi toàn thân run lên, trên trán là những giọt mồ hôi chảy dài, không hiểu tại sao mình có kinh nghiệm phong nguyệt đầy người, nhưng chỉ cần nhìn thấy Liễu Mộc Vũ, đầu liền biến thành đậu hủ, cháng váng chóng mặt, chỉ muốn mau chóng làm chuyện khoát hoạt dâm lãng cùng cậu.
“Mẫu cẩu còn không tự tách mông mình ra, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân hầu hạ ngươi à?” Lại là một bàn tay đánh mạnh vào mông thịt Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá cố gắng khống chế những run rẩy trong miệng, lớn tiếng nói: “Trong miệng chỉ biết khe khẽ gọi gia, mấy ngày nay dạy dỗ đều uổng phí hết à? Không biết nói mấy câu dâm đãng làm gia cao hứng sao?”
Lúc này Liễu Mộc Vũ đã rơi nước mắt như mưa, nỗi xấu hổ và hưng phấn khiến cậu nôn nóng khát vọng được Phạm Viêm Bá công chiếm, lỗ nhỏ phía sau chưa bao giờ dùng đến khát khao đóng mở, hai tay run rẩy tách cánh mông trơn mềm ra, lộ ra lỗ nhỏ ngượng ngùng ẩn sâu bên trong: “Chủ… Chủ nhân… Xin ngài đừng tra tấn ta… mau chóng khai thân cho mẫu cẩu đi. Mẫu cẩu muốn kim thương của chủ nhân khai phá hậu thân của mẫu cẩu.”
Thấy thư sinh xinh đẹp thanh lãnh đầy hơi thở cấm dục đang dâm đãng mà khóc lóc cầu xin mình cường bạo gian dâm thí nhi của cậu, Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi ngực cũng đau, quả thực là yêu Liễu Mộc Vũ của lúc này đến chết mất! Ôm eo nhỏ của Liễu Mộc Vũ, ngón tay ấn vòng da trên mặt Liễu Mộc Vũ vào miệng cậu: “Tiểu lẳng lơ, yêu tinh dâm đãng, ngươi chính là được ông trời phái tới với gia đúng không? Quả thực gia cũng bị ngươi làm cho mê đến chết! Cắn chặt vòng da, gia muốn làm ngươi! Miễn cho tiếng kêu dâm đãng của ngươi bị người qua đường nghe thấy hết…”
Rút ra kinh nghiệm kim thương bị gạt bỏ lúc trước, Phạm Viêm Bá dùng cánh tay tráng kiện cố định thắt lưng Liễu Mộc Vũ, một tay cầm đầu nấm cực đại đang trướng đến phát đau đến gần thí nhi mềm dính của Liễu Mộc Vũ, chậm rãi gắng sức xâm nhập vào trong.
“!!!!…” Cùng với nghiệt căn lớn đến khó bì kia tiến ngược vào nơi riêng tư của mình, Liễu Mộc Vũ lập tức cảm thấy ngay được nỗi thống khổ khi mất đi đồng trinh, thí nhi nhỏ hẹp bị căng ra thô bạo, cái đau đến tê liệt kia khiến cơ thể không tự chủ được mà cứng ngắc co rút lại, hai chân vốn đã xụi lơ lúc này căng đến hết cỡ, run rẩy chống cự lại cái đau đang xâm lấn.
Cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ trầm trầm giống như dã thú bị thương, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy đau đớn trước kia không là gì so với lúc này!
Sẽ chết mất! Mình sẽ bị tách rời từ bên trong, nứt toác mà chết mất!
Sợ hãi nhanh chóng bao phủ trái tim Liễu Mộc Vũ, hai tay liều mạng nắm lấy mông thịt của mình, giống như tự ngược mà kéo căng sang hai bên, cùng với sự xâm nhập không có chừng mực của Phạm Viêm Bá, nỗi đau đớn và sợ hãi cứ chất chồng trên người Liễu Mộc Vũ gần như làm cậu sụp đổ, nhưng dù vậy, Liễu Mộc Vũ vẫn chưa nghĩ tới chuyện kháng cự chạy trốn, ngược lại còn cúi thấp hơn, dang rộng chân, để Phạm Viêm Bá tiến chiếm càng thêm dễ dàng.
Nhả vòng da trong miệng ra, Liễu Mộc Vũ cầu xin cùng tiếng khóc: “Gia… Chủ nhân, xin ngài cho mẫu cẩu sung sướng, lập tức đâm vào là được rồi, làm vậy đau lắm…”
Lúc này Phạm Viêm Bá cũng chảy đầy mồ hôi sau ót, toàn thân run rẩy. Kim thương tráng kiện cảm nhận được sự chống cự trước nay chưa từng có, huyệt thịt nóng bỏng căng cứng dường như đang từ từ cự tuyệt mình xâm phạm. Cầm thân pháo thô dài của mình ra sức chui đục vào thí nhi nhỏ hẹp, miễn cho kim thương của mình lại bị Liễu Mộc Vũ gạt bỏ, kiên định mà chậm rãi tiến thẳng vào trong.
Thi thoảng lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ không thể kiềm chế, biết Liễu Mộc Vũ đã đau đến mức không chịu nổi, nhưng Phạm Viêm Bá không dám thô lỗ đâm thẳng vào. Dù sao cũng là lần khai bao đầu tiên cho thí nhi, nếu không cẩn thận xé rách thật, đến lúc đó người đau lòng vẫn là mình.
“Bảo bối nhi, thả lỏng ra, sắp được rồi… Nhịn chút nữa, ngoan…” Phạm Viêm Bá căng bụng, dùng lực đều đặn vừa phải. Cảm giác người dưới thân đã không còn cứng ngắc nữa, lại hơi lùi ra sau một tý, sau đó lại tiến thẳng vào.
Dường như phải dùng thời gian đến vô tận, rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng đâm được kim thương của mình vào hẳn bên trong thí nhi nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ, cảm thấy lông mao của mình cũng dính vào phần mông non mềm của Liễu Mộc Vũ, cuối cùng Phạm Viêm Bá thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôm eo nhỏ của Liễu Mộc Vũ đang không ngừng run rẩy, Phạm Viêm Bá đến gần bên tai Liễu Mộc Vũ an ủi: “Bảo bối nhi, yêu tinh ngoan của gia, kim thương của gia vào được rồi, thí nhi của ngươi cũng bị gia đâm thủng, mẫu cẩu tinh, ngươi đã xem như trước sau đều bị gia chiếm được, cả đời này chỉ có thể là dâm nô của ta!”
Liễu Mộc Vũ thẫn thờ nhìn dòng người nhộn nhịp dưới lầu, người bán hàng rong rao hàng trên phố, gia đinh nha hoàn ra ngoài mua đồ, nông phu dắt lừa, thư sinh thảo luận… Đã bước vào ban đêm, đường phố trung tâm của thành Phan Dương vẫn náo nhiệt như cũ, người đến người đi, đèn đuốc sáng trưng, mà hai người đang ở nơi chỉ cách trong gang tấc, trình diễn màn tính giao dâm loạn dơ bẩn này. Toàn thân Liễu Mộc Vũ cứng ngắc mà run rẩy, lúc này trong lòng hay trong mắt đã không còn người ngoài, chỉ biết có một cây nam căn tráng kiện vừa mới phá trinh tiết hậu thân của mình, đang nóng bỏng đâm chọc trong cơ thể mình, làm cho mình đau đớn nhục nhã.
“Gia… Thân mình mẫu cẩu là của chủ nhân… Chủ nhân, thao mẫu cẩu thật mạnh, để thân mình mẫu cẩu mở ra hoàn toàn, sau này sẽ không làm sai nữa…” Đau đớn kéo theo một luồng dâm ý, trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng nóng như trên người, thí nhi vừa trải qua căng rộng dã man có thể nói là thống khổ, nhưng khoái cảm bị chinh phục và trừng phạt trên tâm lý lại càng thêm đậm hơn, Liễu Mộc Vũ chỉ muốn mình đau thêm nữa, thể nghiệm càng nhiêu hơn loại sung sướng trong nhục nhã này.
Nghe xong lời này, Phạm Viêm Bá không thể nhẫn nại được thêm, kêu lên kỳ quái, vẫn dùng tư thế cắm vào như thế bế Liễu Mộc Vũ rời khỏi cửa sổ, quay về giường, kéo cái áo choàng trên thân mình trắng nõn ra, tách hai chân thon dài của Liễu Mộc Vũ ra thật rộng, mãnh mẽ rút ra cắm vào, ra sức hăng hái giống như muốn kéo cả ruột trong người Liễu Mộc Vũ ra, khiến Liễu Mộc Vũ cũng không chịu được, kêu rên càng lớn tiếng hơn.
“Đau quá… A a a a… Ruột bị đâm thủng mất… Cứu mạng… Gia, gia… Chủ nhân, nhẹ chút… Xin ngài nhẹ chút… Mẫu cẩu không chịu nổi…” Liễu Mộc Vũ đau đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ muốn tránh né trên giường, nhưng còn chưa biết xoay đi đâu lại bị Phạm Viêm Bá ấn trở lại, hai đùi bị tách ra tức thì cũng bị đè mạnh, không thể khép lại.
“Khóc đi! Mẫu cẩu lẳng lơ, giả đáng thương cũng không hữu dụng, vừa rồi ngươi còn thay đổi cách thức để xúi giục Phạm gia gia của ngươi, chọc cho ngươi hưng phấn, giờ ngươi lại muốn xin tha chạy trốn? Nói cho ngươi biết, dù hôm nay ngươi khóc như thế nào, gia cũng không tha cho ngươi… Khuyên ngươi sớm tỉnh lại, phải nghĩ làm thế nào để hầu hạ chủ nhân ngươi cho tốt mới là việc chính!”
Ngoài miệng thì ăn nói ngoan độc, nhưng khí lực Phạm Viêm Bá dùng bên dưới cũng thu liễm không ít, cây chày thịt cứ đâm trái chọc phải trong đường ruột nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ, xoay một vòng rồi khuấy đảo, chưa được vài cái đã tìm được điểm mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ, thao mạnh một trận vào đúng chỗ đó, tiếng kêu rên đau đớn của Liễu Mộc Vũ lập tức biến thành khàn khàn đầy mị hoặc.
“Uhm… A… Nơi đó… Không được, đừng ở đó… Sẽ tiết ra mất…” Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, thể nghiệm khoái cảm trong đau đớn, chốc chốc lại nũng nịu hai tiếng.
“A? Hóa ra mẫu cẩu không muốn tiết ra…” Phạm Viêm Bá nổi ý xấu mà trêu đùa, đợt công kích từ côn tht quả nhiên đã rời khỏi khu vực mẫn cảm, tùy theo ý thích của mình mà tiếp tục cắm rút.
“Ưm… Không, không phải không thích… Chỉ là… Tiết ra xong, thân mình sẽ xót… không thể chạm vào…” Cắn môi, Liễu Mộc Vũ mở mắt ra, quay đầu trừng mắt đầy oán giận với Phạm Viêm Bá một cái, mỗi lần cao trào xong, nếu Phạm bá vương này vẫn chưa tận hứng, hắn vẫn giày vò mình nhiều lần, còn thân thể này, sau khi tiết xong vẫn rất mẫn cảm, nếu vẫn bị đâm xuyên như thế, cái loại khó chịu vì chua xót này càng không ngừng tê dại, so với cái đau của việc phá thân lại càng khiến Liễu Mộc Vũ không thể chịu nổi.
Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá thích đến nỗi hận không thể nuốt cậu vào trong bụng, cúi người nắm lấy cằm Liễu Mộc Vũ, luồn đầu lưỡi của mình vào trong khuấy đảo hôn môi: “Yêu tinh lẳng lơ nhà ngươi, chỉ biết mê đắm nam nhân, tao huyệt của ngươi dù có xót mấy cũng hút sạch nam tinh một hơi, giống như cả ngày không được đút no ấy… Hiện giờ, Phạm gia gia của ngươi giúp ngươi há to miệng, cũng không để ngươi thiếu ăn, ngươi cũng chỉ cần mở rộng thân mình để bị thao, thao nhiều thêm vài lần, thân mình sẽ quen, không còn xót nữa…”
Lại quay lại đâm chọc hơn trăm lần, cảm giác thí nhi của Liễu Mộc Vũ bị thao đến mềm xốp, Phạm Viêm Bá lại để Liễu Mộc Vũ đối mặt với mình, tiếp tục thao, miệng vừa hôn vừa cắn lung tung lên mặt, lên cổ, lên đầu v trên ngực Liễu Mộc Vũ, ngón tay cũng bắt đầu khiêu khích tới lui đối với âm hộ đang rộng mở của Liễu Mộc Vũ, xoa nắn trấn an xuân nha không ngừng run rẩy của cậu.
Liễu Mộc Vũ bị giày vò đến nỗi vòng eo hỗn loạn hết lên, phần thịt trên mông cũng run lên bần bật, thân mình đã quên mất đau đớn, dục hỏa càng tăng cao, không đến một lúc đã thể nghiệm được sự tuyệt vời từ thí nhi mang đến, hai chân thon dài vội vàng quấn chặt lên thắt lưng Phạm Viêm Bá, mông ra sức vặn vẹo, đón lấy từng đợt xâm phạm ra vào của Phạm Viêm Bá.
“Thứ dâm đãng này, chưa gì đã thấy sướng sao? Còn nói thân mình xót cái gì… Ta thấy ngươi chính là sợ gia thao ngươi không đủ!” Thắt lưng lại dồn sức, ra vào thân thể Liễu Mộc Vũ với tần suất mạnh, không quan tâm tiếng kêu đau mà Liễu Mộc Vũ thi thoảng phát ra, Phạm Viêm Bá đã sa vào trong khoái cảm của tình dục, đây là sự sung sướng mà chỉ Liễu Mộc Vũ mới mang đến cho hắn, cùng với hương vị đặc biệt và mị ý mê người mà Liễu Mỗ Vũ có, lần nào cũng khiến Phạm Viêm Bá muốn ngừng mà không được, trầm mê thật sâu.
Cả người Liễu Mộc Vũ nhũn hết cả, nằm trên giường, hai chân dang lớn, thân dưới thít chặt thừa nhận sự tiến chiếm từ Phạm Viêm Bá… Tại sao có thể thô như vậy, nóng như vậy? Lối đi nhỏ hẹp bị kéo giãn ra, Liễu Mộc Vũ đã mê loạn thần trí mà lắc đầu, cột trụ bằng thịt kia như muốn căng cậu ra hết cỡ, làm cho từng nếp uốn, mỗi một chỗ dơ bẩn của nơi bí mật đều phải mở ra, phơi bày dưới ánh sáng rõ ràng, làm cho tên lưu manh này dùng phương thức dâm đãng nhất để rửa sạch những thứ tối tăm dưới đáy lòng mình.
Thân mình vừa đau lại vừa khát vọng bị xâm phạm thêm phần bạo lực, Liễu Mộc Vũ ra sức lắc lư vòng eo, kéo tay Phạm Viêm Bá chạm vào ngực mình: “Gia… Gia… Xoa vú cho mẫu cẩu, đầu v cứng đau lắm… Thật là khó chịu…”
Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy kim thương của mình đang chui vào trong nơi còn sống, lối đi dính nhầy kia cứ cắn nuốt nam căn của mình từng ngụm một, bao bọc rồi hút hắn đến mức sảng khoái cả người: “Yêu tinh lẳng lơ, trong thân mình này của ngươi quả thực có giấu động thần tiên, sao lại biết ăn người như thế? Tiểu quan vừa khai thân cũng không dâm loạn như ngươi!” Đặt chân Liễu Mộc Vũ lên bờ vai rộng lớn của mình, Phạm Viêm Bá vươn tay vuốt ve phần thịt ở ngực đang nóng cháy, thi thoảng lại cúi đầu cắn mạnh vào hai đầu v to cứng, khiến Liễu Mộc Vũ hét toáng lên.
dm thủy giữa hai chân càng chảy giàn giụa thêm ra, làm cho chiếc khăn tay trong thủy huyệt nhi cũng ẩm ướt dinh dính, xuân nha cứng lại vểnh lên cao, thủy huyệt cũng càng ngập ngừng đóng mở không thôi. Không có ngón tay của Phạm Viêm Bá trấn an, Liễu Mộc Vũ cảm thấy âm hộ giữa hai chân bắt đầu nóng đến khó chịu… Nhưng hai tay Phạm Viêm Bá đang vuốt ve khiêu khích đầy tuyệt vời trên ngực mình, thật sự không muốn hắn rời đi… Liễu Mộc Vũ hận không thể làm Phạm Viêm Bá có tám cánh tay, mỗi cánh tay đều có thể chiếu cố cho từng nơi dâm đãng của mình, làm cho cả người cậu đều được cảm thụ sự dâm nhạc sảng khoái này.
Lại thao mạnh mấy trăm cái nữa, thấy hai người liều chết dây dưa, sắp lên đỉnh, Liễu Mộc Vũ quẳng hết thể diện đi, vươn tay đến giữa hai chân mình, tự dùng tay an ủi xuân nha sưng cứng, tay kia thì học cách của Phạm Viêm Bá, xoa nắn qua lại khe thịt hở của âm thần, chốc chốc lại chạm vào huyệt khẩu mỏng manh đang ngậm khăn tay, chỉ chốc lát sau cũng khiến ngón tay mình ướt hết cả.
Nhìn Liễu Mộc Vũ nằm dưới thân mình thủ dâm đầy dâm loạn, Phạm Viêm Bá lại hưng phấn khó nhịn, ôm đôi mông trắng trẻo của Liễu Mộc Vũ ra sức đâm chọc, trong túi tinh no đủ đang tích tụ một lượng dâm dịch rất lớn, trướng đến nỗi dương vt Phạm Viêm Bá căng chặt run rẩy.
“Yêu tinh lẳng lơ! Khép chặt thí nhi của ngươi lại, gia muốn đem nam tinh cho ngươi!” Cùng với một tiếng gầm lên, Phạm Viêm Bá trút một dòng dịch trắng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Liễu Mộc Vũ.
“A a a a a a a!” Gắng sức móc gảy cửa niệu đạo và khe thịt hở của mình, cảm thụ từng đợt đánh sâu vào cơ thể, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy trước mắt như có pháo hoa trong lễ mừng năm mới, thật nhiều màu sắc, rồi sau đó hai mắt tối sầm, Liễu Mộc Vũ cũng bị dòng nước lũ cao trào cuốn tung đi, một dòng dâm dịch trong suốt phun ra từ xuân nha xinh đẹp… bắn thẳng lên mặt Phạm Viêm Bá!
Phun trào xong, Phạm Viêm Bá ngã xuống người Liễu Mộc Vũ, hai thân thể đầy mồ hôi dính vào nhau thở dồn dập, sự hưng phấn từ tình dục dần lùi bớt, đau đớn mệt mỏi lan ra, khiến Liễu Mộc Vũ không ngừng kêu khổ, trong lòng bắt đầu hối hận không thôi, chỉ vì một chút vui thích này, sợ là ngày mai thắt lưng sẽ phải chịu tội.
Nam hoa đằng sau không hề mềm xốp co rút sau khi cao trào giống huyệt nhi phía trước, ngược lại nó bắt đầu chống đẩy, vật lớn của Phạm Viêm Bá nhét trong thí nhi thực sự là làm Liễu Mộc Vũ khó chịu, xoay người muốn gạt bỏ khối thịt kia ra ngoài thân thể, nhưng cuối cùng bị người kia giữ chặt lại.
“Tiểu lẳng lơ, lần này gia đi nửa tháng, ngươi tưởng tối nay chỉ thao hai lần, gia sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Gia!” Liễu Mộc Vũ kinh sợ mở to hai mắt, cảm nhận được trụ thịt mềm kia trong cơ thể lại bắt đầu cứng lên rắn chắc mà căng hậu thân của mình, thật sự không rõ rốt cuộc mình đã trêu chọc tên quái vật này thế nào, tại sao tính dục lại giống dã thú như thế?
“Vừa rồi mẫu cẩu tinh để gia khai thân hoàn toàn cho ngươi… Lần này gia sẽ thao cho thí nhi của ngươi không khép lại được, đỡ cho sau này ngươi lại phạm lỗi cự tuyệt chủ nhân…” Ôm thân mình non mịn của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá ôm hôn vuốt ve, biết thí nhi của Liễu Mộc Vũ đã bị mình mở ra, bên dưới lại tiếp tuc thao không chừa đường lui.
“Gia… Chủ nhân… Tha mạng… Tha cho ta đi…” Cả người Liễu Mộc Vũ xụi lơ, nằm trên giường khó khăn vặn vẹo lắc lư giống y con sâu, nước mắt nước miếng hòa trộn vào nhau: “Chủ nhân, ngài thương xót ta đi… Thân mình mẫu cẩu không chịu nổi…”
Ngón tay cầm cái khăn đã ướt át giữa hai chân, phối hợp với từng đợt xâm chiếm của mình mà chậm rãi rút ra khỏi huyệt nhi nóng cháy của Liễu Mộc Vũ, ma sát như vậy khiến Liễu Mộc Vũ không nhịn được mà rên rỉ nho nhỏ, Phạm Viêm Bá mang vẻ mặt dâm tà cười nói: “Nhìn thân mình ngươi xem, toàn bộ đều mang vẻ dâm đãng, dm thủy thấm ướt cả cái khăn, còn giả bộ đáng thương? Tối nay Phạm gia gia của ngươi không định cho ngươi xuống giường, bảo bối nhi của ta cứ chết tâm này đi.”
Trong nhã gian của Túy Tiên lâu, suốt cả một đêm đều là tiếng khóc lóc kêu la cầu xin, liên miên không dứt.