Diễm Thê Hệ Liệt

quyển 2 chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói đến Liễu Mộc Vũ, từ lúc ở học đường bị Khánh Đạt Niên làm cho sợ hãi, luôn cảm thấy thân mình không thoải mái, ngày nào trong dạ dày cũng thấy khó chịu giống như phiên giang đảo hải, không nôn ọe một lần sẽ không thể ra khỏi nhà. Cả ngày dạy học đều không có tinh thần, chẳng làm gì nhiều đã thấy buồn ngủ, có một lần chỉ chợp mắt ở học đường một lát, vậy mà đến khi tỉnh lại, các học trò đều đã làm xong bài tập tự bao giờ, đang chờ bài tiếp theo.

Vốn dĩ Liễu Mộc Vũ chỉ cho rằng mình bị hoảng sợ nên có chút không khỏe, nhưng mấy ngày tiếp theo vẫn không thấy hồi phục bình thường, bây giờ còn làm ảnh hưởng đến việc học của các học trò… Thật sự là điều mà một phu tử không nên làm! Trong lòng mang nỗi tự trách, Liễu Mộc Vũ định đến hiệu thuốc mua chút thuốc mỡ để nâng cao tinh thần, lúc nào cũng có thể bôi, cũng tốt hơn là cả ngày chỉ thấy buồn ngủ không thể tỉnh táo.

Hiện giờ mới chỉ là mùa thu chứ chưa vào đông, người mắc bệnh phong hàn có rất nhiều, mọi người xếp thành hàng dài trong hiệu thuốc, Liễu Mộc Vũ cũng không nôn nóng lắm, yên lặng chờ đợi. Cũng may tuy rằng người bệnh rất nhiều, nhưng cơ bản đều do thời tiết trở lạnh, mắc cảm lạnh nhẹ, hiệu thuốc cũng đã có sự chuẩn bị từ sớm, đại phu chỉ cần phát thuốc đã pha chế sẵn, cũng coi như khá nhanh.

Thấy đến lượt mình, Liễu Mộc Vũ đang định đi tới, đột nhiên bị một tiểu cô nương từ ngoài cửa xông vào đẩy sang một bên.

“Tiên sinh, tỷ tỷ nhà ta bị bệnh nặng, xin ngài châm chước cho, để chúng ta xem bệnh trước đi!” Tiểu cô nương đỏ ửng mặt mũi vì chạy nhanh, hơi thở cũng không được đều đặn. Liễu Mộc Vũ mỉm cười, nghiêng người ra nhường chỗ. Tiểu cô nương cao hứng chạy ra ngoài cửa, đỡ một phụ nhân còn khá trẻ đi vào: “Đại phu, đại phu, mau xem giúp tỷ tỷ của ta, xem có phải mang thai không?” Thanh âm trong trẻo, lời nói tràn đầy vẻ vui sướng, đại phu liền bắt mạch cho phụ nhân. Hỏi những dấu hiệu trong mấy ngày gần đây, có gì không ổn không.

“Đã mấy ngày nay, tỷ tỷ đều nôn ọe vào buổi sáng, luôn cảm thấy lúc nào cũng buồn ngủ, hai ngày trước có nấu canh cá để bồi bổ cho tỷ ấy, kết quả tỷ tỷ vừa ngửi thấy mùi đã ói ra… Đại phu, vậy là có hỉ đúng không? Bồ Tát phù hộ, tỷ tỷ ta và tỷ phu đều trông mong có hài tử lắm rồi!”

Nhìn tiểu cô nương hoạt bát như vậy, đại phu hiền lành cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy… Đây là hỉ mạch, chúc mừng phu nhân, để ta viết phương thuốc an thai, về nhà chú ý giữ ấm, xem mạch ước chừng đã có hai tháng, hiện giờ mới có phản ứng, nhất định là một nam hài!”

“Xin nhận lời khuyên của ngài! Cám ơn đại phu! Cám ơn đại phu!” Tiểu cô nương mừng rỡ tươi cười như hoa, phụ nhân đang ngồi trên ghế cũng mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Lấy được phương thuốc an thai cho phụ nhân trẻ tuổi xong, tiểu cô nương đỡ phụ nhân vui vẻ rời đi. Đại phu lại chờ, không thấy có người bệnh nào ngồi xuống, nghi hoặc nhìn lên, chỉ thấy một thư sinh tuấn mỹ mang khuôn mặt tái nhợt, cứ ngây ngốc đứng đó, không vào cũng chẳng ra.

“Vị công tử này đến xem bệnh à?” Đại phu không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Đột nhiên Liễu Mộc Vũ phục hồi lại từ trong khiếp sợ, xấu hổ khoát tay: “Ta, ta đến bốc thuốc giúp mẫu thân, nhưng quên mang theo đơn thuốc rồi… Hôm khác lại đến, cáo từ!” Còn chưa nói xong, đã chạy ra ngoài hiệu thuốc y như chạy trốn.

… Nôn ọe, buồn ngủ… Có thai?

Trong đầu Liễu Mộc Vũ hỗn loạn, nhớ lại trước kia Phạm Viêm Bá trêu chọc hạ lưu ở trên giường, nói nhất định phải cho bụng của mình có một đứa nửa nam nửa nữ, chẳng lẽ… Mấy lời vớ vẩn đó đã thành sự thực?

Cứ mịt mờ đi ra khỏi thành, đột nhiên Liễu Mộc Vũ không biết nên đi về đâu, mình là nam tử, chẳng lẽ lại thực sự mang thai? Thật nực cười! Nhưng mình, nếu mình có thể có nữ huyệt bên dưới nam căn, cũng có thể hoài thai trong bụng? Hay là… mình thực sự là một quái vật dị dạng? Liễu Mộc Vũ bi thương trong lòng… Thiên hạ này rộng lớn, thật không có đường sống cho Liễu Mộc Vũ cậu sao?

Trong lúc giật mình, Liễu Mộc Vũ chợt nhớ tới người mù họ Sài. Người mù họ Sài vốn tên là Sài Hạ Tử, là một đại phu y thuật cao siêu hay đi đây đi đó, một lần đi hái thuốc ở núi Phan Dương, bị rắn độc làm mù mắt, bất đắc dĩ phải định cư ở ngoại ô Phan Dương, dựa vào việc xem bệnh cho những nhà chung quanh để kiếm sống.

Liễu Mộc Vũ không thể mang diện mạo này đến hiệu thuốc bắt mạch, nhưng chung quy cũng phải chẩn được bệnh mới có thể tính toán tiếp. Khẽ cắn môi một cái, Liễu Mộc Vũ chuyển bước đến nơi ở của người mù họ Sài, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần chỉ là mình sợ bóng sợ gió thôi!

Khi đến chỗ ở của người mù họ Sài, sắc trời đã tối lại, người mù họ Sài không thể nhìn thấy, tất nhiên cũng không cần thắp đèn. Liễu Mộc Vũ mang tâm tình nặng nề, cũng không nói gì, bước vào căn phòng tối đen.

Nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân đi vào, người mù họ Sài hỏi: “Xem bệnh?”

Liễu Mộc Vũ không đáp lời, chỉ đặt tay lên cái gối để bắt mạch của người mù họ Sài. Người mù họ Sài nghe thấy có người đến gần bàn khám bệnh, theo thói quen vươn tay về hướng cái gối bắt mạch, quả nhiên chạm vào một cổ tay ấm áp.

Người mù họ Sài không hỏi nhiều, nghiêm túc bắt mạch, không bao lâu đã thu tay lại, thản nhiên nói: “Phu nhân, chúc mừng, là hỉ mạch! Chỉ là vừa mới có hơn một tháng, nhịp đập của thai vẫn hơi bất ổn, phu nhân cần an tâm tĩnh dưỡng, lấy việc an thai làm đầu, hạn chế những hoạt động mạnh… Tốt nhất chuyện phòng the cũng nên dừng lại…”

Hơn một tháng?

Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy thế giới trước mắt mình vỡ vụn thành từng mảnh, đâm vào da vào thịt, đau đớn khó tả… Hơn một tháng, nói cách khác, vào lần Phạm Viêm Bá ép buộc mình giao hoan trên xe ngựa, đã có thai? Ngón tay nắm chặt lớp áo ở phần bụng, ngực khó chịu không thể thở nổi.

“Ta sẽ kê thuốc an thai cho phu nhân, phu nhân mang đến hiệu thuốc, về nhà nhớ sắc thuốc uống đúng giờ…”

“Kê thuốc phá thai!” Thanh âm của Liễu Mộc Vũ thanh lãnh, nhưng hàng lông mi đã nhíu chặt vào nhau vì thống khổ.

Tuy rằng cổ tay vừa chạm vào không mảnh dẻ giống nữ tử, nhưng khi nghe thấy giọng nói nam tử phát ra từ trong miệng “dựng phụ”, người mù họ Sài vẫn có chút kinh hãi: “Vị… phu nhân… này…?”

“Làm… làm phiền đại phu, xin đại phu kê thuốc phá thai!” Trong thanh âm của Liễu Mộc Vũ mang theo sự kiên định trước nay chưa từng có.

Dù sao người mù họ Sài cũng đã từng đi nhiều nơi, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, dựa vào lương tâm của người đại phu mà lên tiếng khuyên giải: “Vị này… À… Xem từ mạch tượng, thân thể ngươi vốn yếu ớt bẩm sinh, đứa trẻ này có được không hề dễ dàng, nếu phá thai, e là sau này rất khó có được, hơn nữa cũng sẽ tạo thành thương tổn lớn cho thân thể ngươi…”

“Đại phu, xin ngài kê thuốc phá thai cho ta… Đứa trẻ này, ta không thể có được.” Hai tay Liễu Mộc Vũ run rẩy, ngực đau đến mức không thở nổi. “Bao nhiêu tiền… ta cũng trả, chỉ cần có thể bỏ đứa bé này!”

Người mù họ Sài bất đắc dĩ thở dài, lấy được giấy bút, gượng gạo viết đơn thuốc: “Dù là thuốc phá thai loại nhẹ, cũng sẽ làm người mang thai bị thương tổn, ta cho ngươi ba thang thuốc trước, mười ngày sau lại tới tìm ta, ta sẽ cho chút thuốc điều dưỡng để bồi bổ…”

Cầm đơn thuốc, Liễu Mộc Vũ nói cám ơn, ngây ngốc đi về nhà, chào hỏi mẫu thân một tiếng, rồi trốn về phòng mình khóa cửa lại. Nhìn đơn thuốc đoạt mạng trong tay, hai tay Liễu Mộc Vũ khổ sở xoa nhẹ cái bụng bằng phẳng của mình, nước mắt rơi như mưa: “Con, con à… Đừng trách ta… Thực sự ta không muốn đưa con đến với cuộc đời này để chịu khổ…”

Không ngủ suốt một đêm, Liễu Mộc Vũ ngồi ngẩn người trên giường đến tận hừng đông. Thấy gà gáy ba lần, Liễu Mộc Vũ đứng dậy, xoa nước lạnh lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc, sửa soạn lại cho mình một hồi, đứng trước gương vỗ nhẹ lên mặt mình hơn mười cái, để sắc mặt tốt lên một chút miễn cho mẫu thân nhìn thấy lại lo lắng.

Cảm thấy mấy ngày gần đây thân thể Liễu Mộc Vũ không được tốt lắm, Liễu mẫu đã dậy từ rất sớm để làm bữa sáng, tích cóp mấy thứ đồ lại, mang đi đổi lấy tiền mua trứng gà để nấu canh trứng cho Liễu Mộc Vũ, rắc thêm chút hành và dầu mè vào, bưng vào phòng Liễu Mộc Vũ.

Vừa mới vào phòng, còn chưa chờ Liễu mẫu nói chuyện, Liễu Mộc Vũ ngửi thấy mùi tanh của trứng trong bát, cảm thấy dạ dày như đảo lộn hết cả, cổ họng dát từng đợt, bất chấp việc chưa chào hỏi mẫu thân, vội vàng bịt miệng chạy ra ngoài cửa, nôn hết những nước chua trong miệng vào trong máng nước.

Liễu mẫu vội đặt bát xuống đi ra xem, chỉ thấy Liễu Mộc Vũ cúi người vào máng nước, nôn mửa thống khổ, sắc mặt trắng bệch. Liễu mẫu càng nhìn, vẻ mặt càng ngưng trọng, lông mi nhíu chặt vào nhau, vỗ nhẹ sau lưng Liễu Mộc Vũ, hy vọng cậu có thể thoải mái một chút: “Không phải đã nói hôm qua đi xem bệnh rồi sao, sao hôm nay không thấy thuốc đâu, lại còn nôn mửa thế này?”

Lại nôn thêm mấy ngụm nước nữa, Liễu Mộc Vũ gắng gượng lau miệng, cười nói: “Hôm qua đã gặp đại phu rồi, đại phu nói khí lạnh xâm nhập vào người, không có việc gì lớn, chỉ trách con qua loa không mang đủ tiền, hôm nay sẽ cầm tiền đi lấy thuốc, chỉ mấy ngày là khỏe…”

Dùng nước trà lạnh để súc miệng, Liễu Mộc Vũ cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn trong dạ dày, vội vàng đi dạy học. Khi buổi tối trở về, trong tay đã có thêm ba thang thuốc, chẳng nói gì đã vào căn bếp nhỏ, tự sắc thuốc.

Tuy rằng Liễu mẫu nghễnh ngãng, nhưng tâm tư rất sắc sảo, đã sớm phát hiện nhiều ngày nay Liễu Mộc Vũ không được bình thường, hôm qua còn có bộ dáng thất hồn lạc phách, khiến bà rất lo lắng, không quản thời tiết càng lúc càng lạnh, mở cửa sổ lén nhìn động tĩnh ngoài cửa.

Thấy Liễu Mộc Vũ đã về rồi, nhưng không hề nói với mình một tiếng đã mang thuốc vào bếp, sau đó bưng thuốc về phòng, Liễu mẫu thấy hơi bất an trong lòng, cũng chả mặc thêm y phục liền đi ngay vào bếp. Thuốc được sắc trong nồi vẫn còn lại một chút mẩu vụn, đổ ra ngoài, dùng đũa khẩy khẩy vài cái, trong lòng Liễu mẫu đột nhiên trùng xuống… Quả nhiên là có mấy vị thuốc này.

Sinh địa hoàng, manh trùng, tàng hồng hoa… đều là những vị thuốc làm thông máu, tiêu trừ ứ đọng, nhưng khi được kết hợp cùng nhau với số lượng lớn thế này…

Liễu mẫu ném đũa đi, nhanh chóng đến phòng Liễu Mộc Vũ, nhìn thấy Liễu Mộc Vũ bưng chén thuốc đến bên miệng, chuẩn bị uống vào.

“Dừng lại!” Liễu mẫu bước hai bước đến gần, giằng lại bát thuốc hất xuống đất, nước thuốc từ trong bát bắn ra khắp nơi. “Con! Con… Từ bao giờ đã học được cách nói dối mẹ?” Hai tay Liễu mẫu run rẩy không ngừng, không biết do tức giận hay vì sợ hãi.

“Mẹ…” Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mẫu thân, Liễu Mộc Vũ cúi đầu thật thấp, trầm mặc không nói.

“Con… Trong bụng con… có… con của Phạm Viêm Bá?” Dù Liễu mẫu đang hỏi, nhưng ngữ khí là khẳng định.

“Mẹ!” Liễu Mộc Vũ mở to mắt, tuy rằng lúc Liễu mẫu vọt vào làm đổ bát thuốc của mình nhất định đã biết cái gì đó, nhưng đối mặt với lời chất vấn đột ngột như vậy, Liễu Mộc Vũ vẫn không biết phải làm sao.

“Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với mẹ? Tại sao… lại dùng thứ thuốc hại người này?” Liễu mẫu tức giận đến mức run rẩy cả người. Vẫn luôn được nghe người khác nói con mình thông minh, nhưng lại giấu giếm mình chuyện lớn thế này, còn tự mình uống thuốc phá thai, thuốc phá thai chính là thuốc đoạt mệnh, chẳng lẽ nó không biết uống thuốc này xong, đừng nói đến chuyện đứa bé không còn, đến cả chính nó cũng phải mất nửa cái mạng?

“Mẹ… Tha thứ cho con tùy hứng, đứa trẻ này… con không thể có…” Nhìn bát thuốc vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, rốt cuộc Liễu Mộc Vũ không thể nhịn nổi, nức nở thành tiếng.

“Không thể có đứa trẻ?” Liễu mẫu vô cùng khổ sở, tay run run chỉ vào Liễu Mộc Vũ chất vấn. “Sớm biết chuyện hôm nay, đã không cần đứa trẻ này, tại sao con lại dây dưa không rõ cùng Phạm Quận vương kia, làm ra chuyện bất chính, đê tiện này?”

Bất chính… Đê tiện?

Hóa ra, ngay cả mẫu thân cũng nghĩ mình như vậy…

Liễu Mộc Vũ đau lòng đến mức chết lặng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cả người run rẩy: “Mẹ… Con… không muốn đê tiện… Con chỉ là… thích mà không kiềm chế được…”

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Liễu Mộc Vũ cười thê lương: “Mẹ, con biết mình làm trái luân thường, đê hèn bẩn thỉu… Cho nên, con bị trời phạt… Nhưng đứa trẻ trong bụng không có tội… Con không thể sinh nó ra, để nó cũng bị người ta thóa mạ…”

“Con… Sao con có thể nghĩ như vậy?” Liễu mẫu cũng hối hận, vừa rồi chỉ vì quá tức giận đã nói ra chuyện làm Liễu Mộc Vũ bi thương, vội vàng an ủi: “Thích… thì cứ thích… Mẹ… không trách con, nhưng sao phải làm hại đứa bé?” Nhớ lại trước đây mình cũng thích và sùng bái Liễu Tướng quân, không quan tâm đến chiến tranh giữa địch và ta, cố ý muốn gả vào Liễu gia, Liễu Mộc Vũ của lúc này làm cho Liễu mẫu không khỏi nhớ lại bản thân mình năm đó…

“Mẹ, già trẻ lớn bé của quận Phan Dương này đều biết bản tính của Phạm Viêm Bá… Hắn chỉ là… nhất thời thấy con mới mẻ thôi, sớm muộn gì cũng có ngày chán ghét vứt bỏ. Con tự thấy mình đê tiện, không thể rời Quận vương được, chỉ có thể chờ đến ngày bị vứt bỏ… Nhưng nếu con giữ đứa bé này, chẳng lẽ cũng lại để nó chịu nỗi khổ bị người ta vứt bỏ sao?”

“Không… Không đâu…” Liễu mẫu nhìn con mình thống khổ, trong lòng như bị dao cắt. “Phạm Quận vương rất nghiêm túc với con… Mấy ngày trước, hắn còn tự đến cầu hôn với mẹ, hy vọng có thể cưới con vào phủ, chăm sóc suốt đời, sao có thể chỉ là nhất thời thấy con mới mẻ?”

Liễu Mộc Vũ nghe Liễu mẫu nói, cũng không đáp lời, chỉ là lắc đầu cười khổ. Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Liễu Mộc Vũ, Liễu mẫu đau lòng, đâu còn lo nghĩ đến danh tiết của gia đình, chỉ muốn mau chóng nghĩ cách trấn an Liễu Mộc Vũ: “Con à, không phải con cũng thích Phạm Quận vương sao, hiện giờ trong bụng con lại có con của hắn, nếu vào vương phủ, cũng coi như nửa đời sau có chỗ dựa, đây là chuyện tốt mà!”

Liễu Mộc Vũ hơi căng khóe miệng, lộ ra nỗi chua xót: “Dù là thích… nhưng thích thì sao? Con là nam tử, chỉ cần vào vương phủ, hai chữ “nam sủng” sẽ như hình phạt xăm mình, khắc lên mặt con, cho dù sau này thất sủng, rời đi… Đời này, con đều là nam sủng của Phạm Viêm Bá, chỉ là một nam kỹ kiếm sống dưới khố nam nhân thôi… Ai còn quan tâm con có thích thật lòng không.” Liễu Mộc Vũ khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra nỗi thống khổ.

“Hắn là Phan Dương Quận vương, sớm muộn gì cũng sẽ dùng tam môi lục sính cưới chính Vương phi về… Đến lúc đó, Quận vương phủ có nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận, dù hắn không vứt bỏ con, nhưng con phải sống thế nào?”

“Mộc Vũ… con đừng nói như vậy! Phạm Quận vương đã cam đoan với mẹ, nhất định sẽ không để con chịu ức hiếp…” Liễu mẫu cũng giàn giụa nước mắt, thanh âm nghẹn ngào. Tại sao con bà phải chịu tội như vậy, tại sao mọi nỗi thống khổ không để mình bà gánh vác, bà mới là người có tội mà!

“Mẹ, mẹ thấy Phùng Ngọc Lang của Quận vương phủ đó, cũng là phẩm mạo xuất chúng, nhận được sủng ái, chỉ qua hai năm, không phải cũng bị đuổi khỏi vương phủ sao? Mẹ… lời nói của nam nhân lúc cao hứng, sao có thể tin tưởng…” Nhớ lại mỗi lần triền miên, Phạm Viêm Bá đều thủ thỉ những lời yêu đương bên tai, lý trí luôn nhắc nhở không được tin nó, nhưng tâm này đã sớm đắm chìm trong mật ngọt, sự che chở âu yếm của Phạm Viêm Bá, giống một loại độc khiến người ta nghiện nó, trước đây ngọt ngào bao nhiêu, hiện giờ thống khổ bấy nhiêu…

Ngón tay xoa nhẹ cái bụng bằng phẳng, Liễu Mộc Vũ run rẩy nắm chặt lớp áo bên ngoài: “Con chưa từng nghĩ mình có thể có thai… Đây là con của hắn… Con rất muốn giữ lại! Nhưng nếu đã sinh ra nó, người khác sẽ nói nó thế nào? Con của một nam kỹ, quái vật do một nam nhân sinh ra? Một đứa trẻ không có mẫu thân… Dù nó có được cuộc sống cẩm y ngọc thực trong vương phủ, nhưng có ai thương nó? Vương phi tương lai nhất định sẽ coi nó như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sao con có thể nhẫn tâm sinh nó ra để nó chịu khổ?”

Liễu mẫu chưa bao giờ thấy con trai bi thương thống khổ như vậy, dù ngày tháng có khó khăn đến đâu, Liễu Mộc Vũ vẫn cười nhẹ bước tiếp, bây giờ thấy cậu nói rõ như vậy, khiến cho Liễu mẫu như co thắt trong lòng: “Con à, con không thể làm chuyện ngốc nghếch! Mẹ nhìn ra được, Phạm Quận vương cũng có tình với con, hiện tại con lại có thai, nhất định hắn sẽ đối tốt với con hơn.”

“Tốt… thì đã sao?” Liễu Mộc Vũ cười tự giễu. “Hắn rất tốt với con, trong lòng con biết… Nhưng con hiểu, hắn chỉ thích thân mình quái dị này, khi đã không còn thấy mới mẻ nữa, khi con đã tuổi già sắc suy… thì đâu còn tình nào?” Tích nhật phù dung hoa (Ngày xưa như hoa phù dung), kim thành đoạn căn thảo (ngày nay như cỏ mất gốc). Dĩ sắc sự tha nhân (Lấy sắc dụ hoặc người khác), năng biện kỷ thì hảo? (có thể tốt được bao lâu?) “Lời giáo huấn của người xưa còn ít sao…”

Mình đã hai mươi ba tuổi, so sánh với những mỹ nữ thiếu niên chỉ mười mấy tuổi trong Quận vương phủ, đã là quá tuổi rồi. Rốt cuộc Phạm Viêm Bá có thể yêu thích mình được bao lâu, chính Liễu Mộc Vũ cũng không dám chắc, nhớ lại những lời nói mấy ngày trước của Khánh Đạt Niên, Liễu Mộc Vũ lại bi quan: “Mẹ, mỹ nhân đời nào cũng có, hết đời này lại qua đời khác… Hắn là Phan Dương Quận vương, chẳng lẽ bên cạnh lại thiếu mỹ nhân? Đến lúc sắc suy mà yêu giảm… Con của con nên làm sao đây?”

Nhìn bát thuốc vỡ trên mặt đất, Liễu mẫu run rẩy nói: “Dù có thế nào, mẹ cũng không cho phép con làm chuyện điên rồ đó! Đứa trẻ này không thể bước vào cửa Phạm gia, vậy thì chính là hậu duệ của Liễu gia! Nếu Chấn Đình biết mình được làm gia gia… nhất định sẽ… rất cao hứng!” Nhớ tới người yêu, Liễu mẫu cũng khóc thương như xé ruột. “Đời này mẹ làm nhiều chuyện có lỗi với phu quân như vậy, chuyện làm đúng duy nhất, chính là sinh ra con… Nhưng con lại muốn tự tay mẹ lấy mạng tôn nhi của mẹ… Con bảo mẹ phải sống sao?”

Liễu Mộc Vũ nhìn Liễu mẫu khóc thương, lệ cũng rơi đầy mặt… Sao cậu lại không muốn giữ đứa bé này, nhưng trên đời này có chỗ nào cho đứa bé này dung thân không?

Liễu mẫu khóc đến đỏ mắt, vươn tay lau nước mắt cho Liễu Mộc Vũ, thì thào trong miệng: “Đừng khóc, đừng khóc… Năm đó mẹ có thể một mình sinh con, hiện tại tất nhiên cũng có thể bảo vệ được tôn nhi của mẹ. Con ngoan, đừng thương tâm, hiện giờ con là người có thai, ngàn vạn lần không thể thương tâm, nhất định mẹ sẽ có cách bảo vệ con cháu của Liễu gia!”

“Mẹ… Mẹ…” Ánh mắt Liễu Mộc Vũ đẩy vẻ lo lắng, môi run run: “Mẹ để con giữ đứa trẻ này lại, chẳng lẽ, cũng muốn để Quận vương thấy bụng con ngày một to lên? Để con nhìn thấy ánh mắt sợ hãi chán ghét của hắn, sau đó sẽ đối đãi con như với quái vật? Mẹ, con không chịu nổi! Không chịu nổi!”

Liễu mẫu ôm vai Liễu Mộc Vũ, thanh âm nghẹn ngào, tim như bị dao cắt: “Con à, mẹ đưa con rời đi, rời khỏi quận Phan Dương, tìm một nơi không ai quen biết con, tìm một nơi mà Phạm Viêm Bá không tìm thấy… Chỉ cần có mẹ và con cùng bảo vệ tôn nhi của mẹ, ba chúng ta sẽ sống rất tốt… Con à, ngày sau của con còn dài, nhất định sẽ rất tốt!”

Liễu Mộc Vũ lắc đầu cười khổ: “Mẹ… Hắn là Quận vương… Dù hắn có bất học vô thuật, không có chí lớn, hắn cũng là Quận vương của quận Phan Dương! Đất Phan Dương rộng lớn, chúng ta có trốn đến đâu cũng là con dân của hắn, dù trốn sang những quận khác hay những nơi xa hơn, chỉ cần hắn mở miệng, quan viên địa phương cũng sẽ ngoan ngoãn bắt hai mẹ con ta cho dâng tận tay cho hắn… Con vốn định chờ đến ngày hắn không còn thấy mới mẻ, vứt bỏ con, sẽ đưa mẹ đến một nơi thật xa để bắt đầu lại, nhưng bụng con thế này e là không kịp…”

Trong mắt Liễu mẫu hiện lên vẻ cố chấp, giữ chặt tay Liễu Mộc Vũ, cắn răng nói: “Con à, con yên tâm… Mẹ có cách! Đứa bé này, chúng ta giữ được!”

Phạm Viêm Bá đưa Diêu Hiểu Nga về nhà mẹ đẻ thăm bệnh đã nhiều ngày nay mà mãi vẫn không có tin tức, Phạm Sùng Ân lo lắng bất an trong lòng, tức giận mắng mỏ thằng con độc đinh thật sự không ra làm sao, không hề hiểu cho nỗi lo lắng của cha mẹ, sao ngay cả cái rắm cũng không đánh lại?

Thật sự không thể ngủ yên, Phạm Sùng Ân đứng dậy đi bộ ra sau hoa viên, nhân lúc không khí trong lành, cố gắng hạ nhiệt độ cho cơn tức giận của mình.

Đứng dưới bóng cây, dù sao Phạm Sùng Ân cũng là lão Tướng quân có kinh nghiệm nơi sa trường, nheo hai mắt lại, trầm giọng nói với bóng cây đen sẫm cách đó không xa: “Vị bằng hữu từ đâu tới đây, nếu đã đến làm khách của Quận vương phủ, sao không đường đường chính chính đi vào đại môn?”

Gió thổi làm cành cây lay động, những chiếc lá màu vàng rơi xuống, tạo thành những tiếng ‘Xào xạc!’. Phạm Sùng Ân nghe thấy một giọng nói mà ông đã cho rằng cả đời này mình không còn được nghe thấy lần nào…

“Phạm Tướng quân!”

“Tiểu Vân?” Phạm lão Tướng quân đã lớn tuổi mở to mắt, giọng nói hơi run: “Tiểu Vân, là bà sao?”

Trong bóng cây có một thứ gì đó được ném ra ngoài, Phạm Tướng quân cúi người nhặt lên, dựa vào ánh nắng để nhìn, quả nhiên là tấm bài đầu hổ làm bằng đồng năm đó dùng để liên lạc tình báo, phía sau đầu hổ, có khắc một vòng tròn hình đám mây (vân).

“Tướng quân… Năm đó ngài đã hứa, chỉ cần ta cầm tấm bài đầu hổ để van cầu ngài, nhất định ngài sẽ đáp ứng ta một việc…”

“Tiểu Vân, nhiều năm qua không gặp… Bà vẫn khỏe chứ?” Phạm lão Tướng quân đỏ hai mắt, nhấc chân lên muốn đến gần đối phương, muốn tận mắt nhìn thấy cố nhân đã bặt vô âm tím từ lâu.

“Phạm Tướng quân, không được đến đây! Nếu tới gần, Tiểu Vân có chết cũng không muốn gặp lại ông… Nếu Tướng quân bước thêm một bước, ta lập tức rời khỏi đây!”

“Tiểu Vân, bà vẫn còn hận ta sao? Năm đó thực sự ta không giết Liễu Tướng quân… Ta luôn ngưỡng mộ binh pháp của Liễu Tướng quân, hận không thể kết bái thành huynh đệ khác họ, sao có thể hại ông ấy…” Phạm lão Tướng quân nói có chút vội vàng. “Khi ta tấn công vào thành, Liễu Tướng quân đã tự sát, tuẫn táng cùng tổ quốc… Tiểu Vân, ta vẫn luôn áy náy vì không thể giữ lại được tính mạng cho Liễu Tướng quân, sau khi thiên tử đại xá, ta vẫn cố gắng tìm bà, muốn chăm sóc bà và con gái của Liễu Tướng quân…”

“Ông tìm ta? Đường đường là đại Tướng quân vương, nếu thực sự muốn tìm cô nhi quả phụ chúng ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao, từ đó đến giờ, cần gì nói nhiều?” Liễu Tăng thị cười khổ, đến cả Phạm Viêm Bá cũng có thể dễ dàng điều tra được thân phận của mình, nếu Phạm lão Tướng quân thực sự muốn tìm, đâu thể là việc khó?

Chỉ là Tăng Yến Vân không biết, vì năm đó Phạm lão Tướng quân quá mong mỏi tìm kiếm được hai mẹ con Liễu Tăng thị, cho nên Phạm phu nhân vô cùng lo lắng, đã lén giấu giếm tin tức của Tăng Yến Vân, kéo dài thời gian tìm kiếm. Đến khi Phạm Sùng Ân phát hiện do thê tử cản trở, quấy rầy việc tìm kiếm của ông, Tăng Yến Vân đã sớm đưa con đến nơi nào chẳng rõ. Tuy trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng đối mặt với thê tử kết tóc đã vất vả bao năm tháng cùng mình, còn mạo hiểm tính mạng để sinh con trai độc đinh cho Phạm gia, Phạm Sùng Ân cũng không đành lòng trách cứ, nhưng từ đó về sau không còn tin tức của Liễu Tăng thị, cũng làm Liễu mẫu hiểu lầm đến tận bây giờ.

Phạm Sùng Ân có khổ mà không thể nói, chỉ muốn bù đắp lại những thiệt thòi suốt mấy chục năm qua: “Tiểu Vân, chuyện trước đây là ta không đúng, không thể chăm sóc cho hai mẹ con bà, thanh minh hàng năm ta đến tế bái Liễu Tướng quân, lòng luôn mang áy náy… Hiện giờ gặp được bà, thật sự quá tốt, ta sẽ phái người đón hai mẹ con bà vào phủ, để hai người có thể sống sung túc ổn định nửa đời sau, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện…”

“Chậm đã… Phạm Tướng quân, nhiều năm như vậy… Con gái của Liễu Tướng quân đã… mất, ta… cũng không muốn có liên quan gì đến Phạm gia…” Tăng Yến Vân lãnh đạm ngăn cản, nói: “Hôm nay ta đến, là muốn cầu xin một chuyện với Phạm Tướng quân. Hy vọng ngài có thể niệm tình ta mất chồng mất con vì triều đình, giúp ta một lần…”

“Tiểu Vân, đừng nói là giúp một lần… Dù là tám, mười lần ta cũng đồng ý!” Nghe thấy hậu duệ duy nhất của Liễu Tướng quân đã không còn trên nhân thế, Phạm lão Tướng quân hối hận không thôi, nhớ lại khi trước, nếu có thể tìm được mẹ con Tiểu Vân, nhất định sẽ để Phạm Viêm Bá lấy con gái của Liễu gia làm chính phi, để an ủi linh hồn trên trời của Liễu Tướng quân, ngờ đâu thói đời lạnh bạc, không thể như nguyện… Lúc này Phạm Sùng Ân chỉ muốn quên đi tất cả, nhưng người trước mắt xuất hiện đã nhắc nhở nỗi tra tấn suốt hơn hai mươi năm qua của ông, ông chỉ cầu trời xanh, có thể cho ông thêm một cơ hội để bù đắp lại!

“Ta nhận nuôi một nghĩa tử, hôm trước bị Quận vương dây dưa, nói muốn cưới về phủ… Thanh danh Liễu gia luôn cao khiết, tuy đó chỉ là con nuôi của ta, nhưng sao có thể vào phủ làm nam thiếp của Quận vương? Ta chỉ xin Phạm lão Tướng quân có thể khuyên bảo Quận vương từ bỏ suy nghĩ này trong đầu, để ta được thanh tĩnh lúc tuổi già…” Tăng Yến Vân nghĩ, nếu nói rõ thân phận của Liễu Mộc Vũ, chỉ e Phạm Tướng quân nhất quyết muốn thu nhận Liễu Mộc Vũ về, chăm sóc dạy dỗ cẩn thận, để an ủi lòng ngưỡng mộ đối với Liễu Chấn Đình năm đó. Nhưng việc Mộc Vũ có thai không thể để lộ, Tăng Yến Vân cũng chỉ biết nói dối như vậy, chỉ cần có thể kiềm chân Phạm Viêm Bá, mình sẽ có nhiều thời gian hơn để đưa Mộc Vũ cao chạy xa bay.

“Trong quận Phan Dương này, quyền lực của Quận vương còn hơn cả thiên tử, nếu Quận vương không chịu buông tay, mẹ con chúng ta có trốn đến đâu cũng không thể an bình, chỉ xin Tướng quân có thể khuyên Quận vương hoàn toàn hết hy vọng với tiểu nhi, chúng ta sẽ đến nơi đất khách thật xa, xin một đời an bình…”

“Thằng nghịch tử này!” Phạm Sùng Ân vừa nghe, nổi trận lôi đình, tuy là nói tính ngang tàng hống hách của con mình hơn nửa là do chính mình và phu nhân tạo ra, nhưng trêu chọc con cái Liễu gia, chẳng khác nào chọc vào nỗi bi thương mà Phạm Sùng Ân không thể dứt bỏ, khiến ông đau đến mức tức giận khôn cùng: “Tiểu Vân, bà yên tâm, chờ Viêm Nhi trở về, nhất định ta sẽ dạy dỗ lại nó, chưa đánh gãy chân nó tức là chưa nhận tội với Liễu gia.”

“Cái đó thì không cần…” Tăng Yến Vân lên tiếng ngăn cản, con mình có tình với Phạm Quận vương, sao bà có thể không biết, nếu thật sự đánh gãy chân Phạm Viêm Bá, sợ là Mộc Vũ là người đau lòng đầu tiên. “Mẹ con chúng ta chỉ mong có được ngày tháng thanh tịnh, chỉ cần Phạm Tướng quân đừng để Quận vương lại đến quấy rầy con ta, trong lòng Yến Vân đã vô cùng cảm tạ!”

“Yến Vân mang lòng độ lượng, yêu cầu của bà nhất định ta sẽ đáp ứng!… Tiểu Vân… Hiện giờ bà đang ở đâu? Chờ đến sáng mai, ta có thể đi thăm bà và Liễu công tử không?” Phạm Tướng quân hỏi rất cẩn thận, sợ nói phải câu nào không hay, từ nào không ổn sẽ khiến Tăng Yến Vân khó chịu.

“Tướng quân, ngài có thể nhớ đến tình cảm ngày xưa, cho Tăng Yến Vân thể diện lớn như vậy, Yến Vân đã rất cám ơn… Yến Vân chỉ muốn quên hết mọi chuyện trước đây, mong Phạm Tướng quân đừng tới thăm.” Tăng Yến Vân trầm giọng xuống. Nếu không phải vì Liễu Mộc Vũ, đời này bà không hề muốn gặp lại Phạm Sùng Ân, tuy rằng biết Liễu gia bị diệt môn cũng không phải lỗi của Phạm Sùng Ân, nhưng trong lòng bà không thể nào buông bỏ được. “Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn nghĩa tử của ta rời khỏi quận Phan Dương, chỉ xin Tướng quân và Quận vương đừng tìm mẹ con chúng ta, đó là điều tốt nhất đối với mẹ con ta…”

Phạm Sùng Ân ảm đạm mặt mày. Nhớ lại ngày xưa Tăng Yến Vân lấy được bức vẽ cách bố trí phòng thủ của Thiều quan, Tăng Yến Vân rơi lệ đầy mặt, xin ông có thể giữ lại mạng cho Liễu Tướng quân, bản thân ông cũng nói lời hào ngôn tráng ngữ, đáp ứng lập tức, kết quả mặc dù cầm được bức vẽ phòng thủ, cũng phải khổ chiến ba tháng, cho đến khi một binh một tốt cuối cùng của quân Liễu gia chết trận mới miễn cưỡng phá được thành, nhớ đến lời cầu xin của Tăng Yên Vân, khi tìm thấy thân ảnh của Liễu Tướng quân trên chiến trường, cuối cùng cũng chỉ phải chấp nhận tin dữ Liễu Tướng quân tuẫn táng.

Trong lòng Phạm Sùng Ân ngổn ngang trăm mối cảm xúc, có áy náy với Tăng Yến Vân, cũng có ngưỡng kính và tiếc hận với Liễu Chấn Đình. Khi thu dọn chiến trường xong xuôi, lúc tìm Tăng Yến Vân thì đã chậm một bước, Tăng Yến Vân đã bị ám bộ của triều đình phái người mang đi, nghe nói sau đó còn bị giam vào thiên lao. Vì việc này mà Phạm Sùng Ân đã dâng tấu mấy lần với tiên hoàng, Liễu Tăng thị vốn là công thần chứ không phải tội dân, nhưng đều bị bác bỏ. Đợi khi tiên hoàng chính thức đăng cơ, đại xá thiên hạ, Phạm Sùng Ân vẫn không tìm được tung tích của Tăng Yến Vân.

Chuyện xưa như khói, Phạm Sùng Ân phục hồi tinh thần từ trong hồi ức, lại phát hiện trong bóng cây đã không còn thân ảnh Tăng Yến Vân, không khỏi thở dài một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio