Phạm Viêm Bá đứng ở chỗ cao, nhìn từng gậy một đánh vào người Liễu Mộc Vũ, chưa được mấy cái mà quần đã có màu của máu, trong tim cũng như bị nhéo từng cái mạnh, có lẽ mình phạt nặng quá rồi? Có lẽ chỉ hai mươi gậy cũng đủ để cậu nhớ kỹ bài học này? Cau mày thật chặt, Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ bị phạt đánh không chớp mắt, từng gậy một đánh vào da thịt, làm cho não hắn cũng cảm thấy đau đớn. Bỗng nhiên Liễu Mộc Vũ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng vô thần, vừa nhìn mình vừa cười đến mức thê diễm, trong lòng Phạm Viêm Bá trào dâng một dự cảm không ổn.
Không khỏi nhanh chóng bước ra trước hai bước, vừa mới há miệng, chỉ nghe thấy một tiếng quát to từ bên ngoài: “Dừng tay! Mau dừng tay!”
Chỉ thấy lão Tướng quân Phạm Sùng Ân vốn đã đi xa giờ lại nhanh chóng chạy vào, đi sát phía sau là Phạm Trạch đang áp tải nha hoàn thiếp thân Lãm Thúy của Diêu Hiểu Nga và một đống người khác cũng vội vã vào sân của từ đường.
Nhìn thấy Liễu Mộc Vũ bị đặt nằm sấp trên ghế phạt, cả người đẫm máu, lão Tướng quân trừng mắt tưởng như sắp nứt ra, chỉ tay vào lão phu nhân và Phạm Viêm Bá, giọng nói run rẩy: “Các ngươi! Các ngươi làm ra chuyện tốt gì đây!”
Quay đầu sang một người trung niên mắt mù cũng vào cùng, vội nói: “Sài đại phu! Mau cứu người! Ngàn vạn lần phải giữ được đứa bé trong bụng nó!”
“Cái gì?” Tim Phạm Viêm Bá như bị nhéo mạnh, làm sao có thể? Phụ thân già rồi hồ đồ sao, rõ ràng Liễu Mộc Vũ là nam tử, sao có thể có…
Đứa bé?
Trong nháy mắt, một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu, cái bụng dần dần đẫy đà của Liễu Mộc Vũ, nữ huyệt vốn dĩ không thể hầu hạ, mấy ngày vừa vào phủ hay nôn ọe một cách kỳ quái… Chẳng lẽ… Trong bụng Liễu Mộc Vũ có con của mình?
Phạm Trạch bước ra đằng trước hành lễ với Phạm Viêm Bá và lão phu nhân: “Quận vương, lão phu nhân, các người đã xử oan cho Liễu Tham nghị rồi… Tất cả mọi việc đều là âm mưu của Quận vương phi! Quận vương phi căn bản không hề mang thai con nối dõi của Quận vương!”
“Điều đó không thể!” Lúc này đến lượt Phạm lão phu nhân không ngồi yên được, đứng bật dậy, đi nhanh đến trước mặt Phạm Trạch: “Vương phi đã mang thai sáu tháng, sao ngươi nói nó không mang thai tiểu Thế tử?”
Trong đầu Phạm Viêm Bá cũng chỉ toàn những tiếng ‘Ong ong’, bên tai đều là những tiếng kêu gào phản kháng, may chóng cứu đứa bé! Các người xử oan cho Liễu Tham nghị… Xử oan cho Liễu Tham nghị…
“Lão phu nhân đã từng tận mắt thấy trắc Vương phi lộ rõ bụng thai chưa? Trong Thúc Vân trai chỉ có tổng cộng bốn nha hoàn, tại sao hàng tháng đều lấy từ phòng tổng vụ nhiều hơn một phần nguyệt chỉ() dùng trong nguyệt sự? Trắc Vương phi mang thai sáu tháng, ngoại trừ đại phu mang theo bên người ra, đã từng để những đại phu khác bắt mạch chẩn bệnh chưa?”
Những vấn đề liên tiếp khiến Phạm lão phu nhân phải kinh ngạc, đúng vậy, dường như Diêu Hiểu Nga rất e dè để người khác bắt mạch xem bệnh cho mình, tình huống về thai nhi cũng ít khi nói đến, hoàn toàn không có niềm vui sướng sắp được làm mẹ giống bà trước đây.
“Mộc Vũ! Con của ta! Con mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!” Một phụ nhân gào khóc bên cạnh Liễu Mộc Vũ đang hôn mê bất tỉnh. “Sài đại phu! Mau lên! Mộc Vũ sắp không chịu được!”
Vừa nghe thấy Liễu Mộc Vũ không chịu được, trong đầu Phạm Viêm Bá như có tiếng sấm nổ vang, lập tức phục hồi tinh thần, bất chấp tất cả, nhanh chóng chạy xuống hành lang gấp khúc, bổ nhào vào cạnh ghế phạt, muốn đến gần xem tình huống của Liễu Mộc Vũ, nhưng bị phụ nhân kia đứng dậy ngăn cản.
“Cút ngay! Tên dối trá nhà ngươi! Hung thủ! Luôn miệng nói đối tốt với Mộc Vũ, đây là cái tốt của ngươi sao?” Phụ nhân trừng Phạm Viêm Bá bằng ánh mắt độc ác, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. “Nếu ngươi còn dám tới gần Mộc Vũ một bước, ta liều mạng với ngươi!”
Đối mặt với chỉ trích của Liễu mẫu, Phạm Viêm Bá đứng sững người tại chỗ, trong tim ngập tràn hối hận xót xa. Rõ ràng đã thề phải bảo vệ bảo bối trong lòng, vậy mà giờ lại bị mình đánh phạt đến nỗi hôn mê trên ghế, Phạm Viêm Bá đau lòng chỉ muốn băm vằm tiện nhân Diêu Hiểu Nga kia, sau đó lại quật cho mình một trăm roi…
Hối hận không có chỗ để bù đắp lại, Phạm Viêm Bá chỉ còn biết đứng đối diện với Liễu Tăng thị, may mà lúc này Sài Hạ Tử cũng đã sờ soạng đến được đây, nôn nóng nói: “Cứu người trước đã! Cứu người quan trọng hơn!”
Lão Tướng quân cũng tiến đến khuyên giải: “Yến Vân, Yến Vân! Hiện tại cứu người quan trọng hơn! Phạm Trạch! Mau chóng sắp xếp một nơi sạch sẽ để cấp cứu!”
Trong sân loạn hết cả lên, Phạm Sùng Ân phô ra khí thế tướng lĩnh lúc cầm binh đánh giặc, lập tức bắt giam Vương thần y và mười mấy tôi tớ thị nữ trong phòng bếp của Vương đại nương, phái thị vệ khống chế tôi tớ bên cạnh Diêu Hiểu Nga, áp tải Diêu Hiểu Nga và những người có liên quan đến phòng nghị sự ở tiền phủ để tra hỏi bí mật. Trong nhất thời tình hình trong Quận vương phủ đột nhiên biến chuyển!
Chuyện là, trong lúc vô tình Phạm Trạch đã phát hiện Lãm Thúy lén mua một tiểu viện ở bên ngoài, cứ cách vài ngày sẽ đến đó xem xét, nửa ngày cũng không thấy ra. Ban đầu Phạm Trạch chỉ nghĩ Lãm Thúy có tình lang bên ngoài, nhưng không ngờ lại phát hiện hóa ra trắc Vương phi giả bộ có thai để lừa hôn! Chuyện rất trọng đại, Phạm Trạch không dám tùy tiện xác nhận, huống chi Diêu Hiểu Nga có thể che giấu việc giả có thai lâu như thế, nhất định không chỉ có một mình Lãm Thúy giúp ả che giấu. Phạm Trạch không thể xác định rốt cuộc trắc Vương phi đã xếp đặt bao nhiêu người vào Quận vương phủ, chỉ có thể lén giám thị sau lưng, tìm kiếm manh mối.
Trời xanh không phụ lòng người, theo dõi giám thị hơn mười ngày liên tiếp, cuối cùng Phạm Trạch cũng phát hiện Lãm Thúy chuyển mấy dựng phụ kia đến một chỗ ở mới, cũng thám thính ra trắc Vương phi và một đám người Vương thần y thông đồng với nhau, mua chuộc đầu bếp nữ, nha hoàn, bí mật mưu đồ lợi dụng lúc Phạm lão Tướng quân rời khỏi thành Phan Dương, lên kế hoạch diệt trừ Liễu Mộc Vũ! Thân thế bối cảnh của Liễu Mộc Vũ và những dây dưa rối rắm với lão Tướng quân và Quận vương của Quận vương phủ, Phạm Trạch là người hiểu rõ trong lòng nhất. Nghĩ trước nghĩ sau, hắn đưa ra những chứng cứ có được cùng mọi chuyện cả trước cả sau, lén báo cáo lại cho Phạm lão Tướng quân. Vì để một lưới bắt hết những kẻ cấu kết với nhau, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Phạm Sùng Ân quyết định tương kế tựu kế, giả bộ rời khỏi Quận vương phủ đi Thiều quan đúng như trong dự định, chỉ chờ đám người Diêu Hiểu Nga giấu đầu lòi đuôi.
Quả nhiên, sau khi Phạm Sùng Ân giả bộ rời đi, Lãm Thúy lại lén lút tới tiểu viện của mấy dựng phụ, lần này Phạm Sùng Ân dẫn người đến bắt được toàn bộ tang vật, tóm gọn tất cả những người trong tiểu viện, thẩm vấn rõ ràng toàn bộ âm mưu quỷ dị này, cũng để Lãm Thúy ký tên đồng ý về những người có liên quan, giằng co khoảng chừng hai ngày mới áp tải người về Quận vương phủ.
Giữa đường đúng lúc gặp được Tăng Yến Vân và Sài Hạ Tử tới đón Liễu Mộc Vũ đi Thiều quan. Vốn dĩ tất cả tâm tư của Phạm Sùng Ân đều đặt vào việc phải xử trí Diêu Hiểu Nga thế nào, nhưng tới trước cửa phủ, thấy bốn sai dịch ngày thường vẫn trông cửa nay chỉ còn một người, Phạm Trạch thuận miệng hỏi lý do, liền nghe nói Quận vương đang xử lý nam sủng hạ độc trắc Vương phi ở bên trong, mà “nam sủng” kia chính là Liễu Mộc Vũ đang mang thai!
…
Trong phòng nghị sự ở tiền phủ, Phạm Sùng Ân mang sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là Phạm lão phu nhân với vẻ mặt ngưng trọng, còn Phạm Viêm Bá đang sốt ruột đi qua đi lại, ở dưới là Lãm Thúy, Vương thần y và mười mấy bà dì tôi tớ đang quỳ, mặt khác còn có mấy dựng phụ có thai khoảng sáu tháng cũng run rẩy quỳ trên mặt đất. Còn Diêu Hiểu Nga vừa rồi kêu khóc thảm thiết, lúc này đã không còn thần khí, tóc tai lộn xộn lùi vào một góc ghế run lẩy bẩy không ngừng.
“Tiểu thư vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa của Quận vương… Thái thú thăm dò ý tứ nhiều lần cũng không có tin tức gì, tiểu thư mới nghĩ ra hạ sách này… Xin lão Tướng quân, lão phu nhân, Quận vương gia thương xót cho một tấm si tình của tiểu thư…”
“Phóng con mẹ nó rắm nhà ngươi!” Lời này không thì thôi, càng nói càng khiến Phạm Viêm Bá như bốc hỏa sau ót, trong lòng hận nữ nhân ác độc Diêu Hiểu Nga đến thấu xương, chỉ vào Diêu Hiểu Nga đang co rụt người trên ghế, nghiến răng nghiến lợi chửi bậy: “Nhét một đống vải lên bụng là muốn dựa vào bổn đại gia? Còn dám tìm Thế tử giả bên ngoài? Để gia nuôi dã chủng cho người khác? Chính là cái si tình chó má của tiện nhân kia đấy!”
Lửa giận trong lòng không biết phát tiết vào đâu, nhìn Vương thần y quỳ trên mặt đất cứ run bần bật liền không vừa mắt, Phạm Viêm Bá nhấc chân đạp mạnh cho một cái, một cái không đủ, lại đá thêm mấy cái liền.
Phạm Viêm Bá cũng là người luyện võ, Vương thần y bị hắn đá phải gào khóc thảm thiết, lăn lộn trên đất cầu xin: “Quận vương tha mạng! Quận vương tha mạng!”
Vương thần y kêu như heo bị giết, làm Phạm Viêm Bá càng thêm phát cáu: “Cái chó má gì mà thuốc độc? Cái chó má gì mà phá thai? Con mẹ nó, ngươi dám lừa Phạm gia gia này, còn muốn tha mạng?” Nhớ lại biểu tình tuyệt vọng cùng với những giọt nước mắt của Liễu Mộc Vũ, quả thực Phạm Viêm Bá chỉ muốn giết hết tất cả những kẻ ác độc đã hãm hại cậu!
“Quận vương tha mạng… Tiểu nhân cũng là nhất thời hồ đồ, mới chuẩn bị thuốc độc, chuyện hãm hại này cũng không phải mưu đồ của tiểu nhân!”
“Còn dám xin tha? Còn dám không nhận tội? Có tin Phạm gia gia ta róc xương ngươi không?” Phạm Viêm Bá thô bạo tiến đến, rút đao ở bên thắt lưng của một thị vệ chém thẳng xuống, tạo ra một vết thương dài hơn một thước trên lưng Vương thần y.
“Ta nói! Ta nói! Tiểu nhân nhận tội hết!” Vương thần y đau đến nỗi cả người run lên, nhưng không dám tránh những cái đấm đá của Phạm Viêm Bá. “Là Lãm Thúy! Ả lấy được mấy tờ giấy bọc thuốc, nói là giấy bọc thuốc Liễu Tham nghị thường dùng, bảo ta điều chế một ít thuốc phá thai để gói vào trong đó, sau đó ả sẽ sắp xếp nha hoàn phụ trách quét tước tiểu viện của Liễu Tham nghị, bỏ thuốc độc vào phòng của Liễu Tham nghị… Chuyện… Chuyện phòng bếp cũng là do Lãm Thúy sắp xếp!”
“Lãm Thúy?”
Phạm Viêm Bá nghiến răng nghiến lợi chuyển tầm mắt sắc bén, mang đao có dính máu bước đến gần Lãm Thúy đang run rẩy quỳ rạp trên đất, dáng vẻ hung dữ như Diêm vương sắp lấy mạng. Lãm Thúy hoàn toàn bị dọa cho vỡ mật vì bộ dáng hung thần ác sát của Phạm Viêm Bá, rốt cuộc cũng bất chấp tất cả, ra sức dập đầu, khóc lóc khản giọng: “Quận vương tha mạng! Quận vương tha mạng, là tiểu thư… là tiểu thư, không phải ta, tất cả đều do tiểu thư bảo ta làm, ta không dám nói dối, mọi chuyện đều do tiểu thư sai bảo…”
Biết đã không thể cứu vãn, Diêu Hiểu Nga không thể nói được gì, trượt từ trên ghế xuống đất ‘Rầm!’ một cái, run rẩy quỳ trên mặt đất, đâu còn mang phong phạm quý phái nào nữa, bò đến ôm lấy hai chân Phạm lão phu nhân, gào khóc “Tha mạng”.
Nhân chứng vật chứng đều có đủ, bị Phạm Viêm Bá hù dọa bức cung một hồi, đám người Lãm Thúy, Vương thần y khai báo rõ ràng toàn bộ mưu kế trước mặt mọi người, đã giả có thai lừa hôn thế nào, liên hợp với đầu bếp nữ ra sao, cả việc đám nha hoàn chờ sẵn ở đó để vu cáo hãm hại Liễu Tham nghị hạ độc.
Phạm lão phu nhân ngồi một bên nghe được, sắc mặt càng lúc càng khó nhìn, nhất là đến khi bà nghe thấy, Diêu Hiểu Nga ra lệnh cho Vương thần y điều chế huân hương trong phòng ngủ của Phạm Viêm Bá, để thân thể Phạm Viêm Bá từ từ suy kiệt mà chết. Tiếp đó khi nói đến âm mưu của Diêu Hiểu Nga muốn dùng “Thế tử” giả đế kế thừa vương vị Quận vương, Phạm lão phu nhân thầm kinh hãi chảy mồ hôi lạnh đầy người! Bà thật không ngờ người con dâu mà mình hết lòng che chở, lại mang tâm địa rắn rết đến nhường đó?
Nhấc chân đá Diêu Hiểu Nga đang ôm chặt cánh tay mình, vung tay tát cho ả hai cái, căm giận nói: “Diêu Hiểu Nga, loài lang sói ác độc nhà ngươi! Phạm gia ta không tệ bạc với ngươi, vậy mà ngươi chẳng những lừa dối ta nhiều lần, còn muốn lấy mạng con ta? Thật sự là tội ác tày trời, vạn lần chết cũng không thể chuộc tội!”
Còn Phạm Viêm Bá ở một bên đang đi đi lại lại, sớm đã giận sôi cả người, nhấc đao lên định chém hết đám tiện nhân mưu hại Liễu Mộc Vũ! Phạm Trạch vội bước đến ngăn cản bá vương đó, Phạm Trạch biết Phạm Viêm Bá đã tức giận đến điên người, nhưng giờ không phải lúc để thực hiện tư hình. Chuyện đã ầm ĩ đến thế này, nếu Phạm Viêm Bá thực sự tử hình cả đám chủ mưu lẫn đồng lõa ngay tại đây, gặp phải kẻ có tâm tư hãm hại sau lưng, rất có thể sẽ quay lại cắn ngược Quận vương phủ rằng không màng vương pháp, tự lập hình đường, lạm dụng tư hình!
Những người có liên quan tham gia vào kế hoạch này, tất cả đều bị đánh năm mươi gậy thật nặng, sau đó thị vệ đưa mười mấy người Lãm Thúy rời đi, áp tải đến phủ lao của Quận thủ, còn Diêu Hiểu Nga dù sao cũng là trắc Vương phi do Quận vương phủ cưới hỏi đàng hoàng về, tạm thời bị giam lỏng ở Thúc Vân trai. Phạm Viêm Bá cầm giấy bút, viết hưu thư gửi đến quận Hồ Tây, lại viết cáo triệu kể hết tội trạng của Diêu Hiểu Nga, giao cho Phạm Trạch dán trên đường phố sầm uất, không định giữ lại một chút thể diện nào.
Qua một hồi ầm ĩ đó, tội nhân đều bị giải đi. Phạm Sùng Ân phất tay, ra hiệu cho đám người Phạm Trạch cũng rời khỏi phòng nghị sự. Trong căn phòng to lớn như vậy chỉ còn lại ba người lão Tướng quân, Phạm lão phu nhân và Phạm Viêm Bá.
Phạm lão Tướng quân hơi trầm ngâm, sau đó khàn giọng lên tiếng: “Chi Lan… Bà vẫn luôn ngờ vực trong lòng về chuyện của Yến Vân, điều đó ta biết… Mấy lần ta cũng muốn giải thích rõ với bà, nhưng quả thực thân phận Yến Vân rất đặc thù, ta không tiện nói ra, không ngờ lại để bà bị Diêu Hiểu Nga lợi dụng, tạo thành hậu quả ngày hôm nay…”
Phạm lão Tướng quân mang vẻ mặt bi thương nhìn Phạm lão phu nhân, giọng nói có chút trách cứ khó nén: “Ta và bà là phu thê mấy chục năm, bà vẫn không rõ tâm ta đối với bà, nghi ngờ con người ta… Bà… Aizzz!” Phạm Sùng Ân cúi đầu thở dài: “Nếu năm đó không phải có Yến Vân đại nghĩa vì nước, hôm nay lão cốt đầu ta đây có sống được không cũng không biết được. Yến Vân là đại ân nhân của Phạm gia chúng ta, là đại công thần của triều đình!”
Phạm Viêm Bá sờ mũi, buồn bực ngồi xuống ghế. Chuyện cũ năm xưa của cha mẹ lại cuốn cả bảo bối cục cưng của hắn vào, điều này làm hắn hối hận sốt ruột, cũng bất chấp hiếu đạo, oán giận Phạm lão Tướng quân và phu nhân… Hiện tại vẫn không biết Liễu Mộc Vũ đã tỉnh lại chưa, về việc phụ thân nhớ lại chuyện cũ, hắn không có một chút hứng thú nào hết, chỉ muốn đến tiểu viện thăm Liễu Mộc Vũ sớm… Ngàn vạn lần phải không có việc gì mới tốt!
“Chi Lan, suy nghĩ trong lòng bà không hề sai, quả thật ta và Yến Vân đã quen nhau từ lâu, nhưng không phải thanh mai trúc mã tư định chung thân như bà tưởng… Lúc đó ta chinh chiến cùng tiên hoàng, vì muốn thám thính tin tình báo nội bộ của tiền triều, đã từng thành lập Vân Tự ban, huấn luyện các kỹ xảo ám vệ cho những nam hài nữ hài còn ít tuổi, sau đó phái đến các nơi để tra xét tình báo… Lúc đấy Tăng Yến Vân chính là trinh thám được phái đến Thiều quan! Tăng Yến Vân đến Thiều quan, không ngờ lại yêu thủ quan của triều đình Phiêu Kỵ Tướng quân Liễu Chấn Đình. Vì để rời khỏi Vân Tự ban, bà ấy tự đâm hỏng một bên tai của mình, trở thành thương tật, sau đó gả vào Liễu gia, toàn tâm toàn ý đi theo Liễu Chấn Đình…”
Phạm lão phu nhân hơi ngạc nhiên nhìn phu quân. Bà luôn cho rằng, vì tìm một nữ nhân mà một nam nhân đã bỏ ra biết bao công sức, thậm chí còn tới mức điên cuồng như thế, nhất định là vì tình, nhưng không ngờ nữ nhân kia lại có thân thế như vậy…
“Ta dẫn binh đánh tới dưới thành Thiều quan, bao vây nửa năm cũng không tìm ra được cách phá thành. Lúc đó có trinh thám mật báo, thiếp thất Liễu Tăng thị của Liễu Chấn Đình vốn là mật thám của Vân Tự ban, ta đi thăm dò để liên hệ với Yến Vân, khuyên bà ấy làm theo lẽ trời, bỏ qua tư tình nhi nữ, giúp ta công phá Thiều quan, cứu lấy dân chúng thiên hạ…Tuy rằng Yến Vân thống khổ, nhưng vẫn chọn làm việc cho ta, lén tìm bức vẽ phòng thủ Thiều quan giúp ta phá thành.”
Nhớ lại những năm tháng khó khăn ngày xưa, Phạm lão Tướng quân không khỏi than thở thành tiếng: “Yến Vân thâm minh đại nghĩa, không mong ngày sau vinh hoa phú quý, chỉ xin ta có thể tha cho Liễu Chấn Đình một mạng, để hai phu thê họ quy ẩn núi rừng… Lúc ấy ta hào khí can vân, đã thề ngay lập tức, nhưng không ngờ sau khi công phá được Thiều quan lại nhận được tin Tướng quân Liễu Chấn Đình tự sát tuẫn táng cùng triều đình!”
Phạm lão phu nhân nghe xong cũng xúc động. Bà biết phu quân là một nam nhân coi tín nghĩa còn hơn tính mạng, vậy mà ông ấy không thể thực hiện được tâm nguyện duy nhất của một nữ nhân đã bỏ qua tư tình vì thiên hạ… Phạm lão phu nhân bỗng nhiên hiểu ra.
“Yến Vân có ơn với ta, nếu không có bà ấy lấy được bức vẽ phòng thủ, ta thật sự không dám chắc có thể phá được cách phòng thủ của Tướng quân Liễu Chấn Đình. Chờ khi quân ta vào thành, trên dưới Liễu thị bốn trăm hai mươi bảy mạng người đều tuẫn táng cùng tiền triều! Nhưng duy nhất không tìm thấy thi thể Yến Vân… Trong lòng ta vừa thấy may mắn cũng vô cùng lo lắng, may mắn vì bá ấy vẫn sống sót sau kiếp nạn đó, nhưng vô cùng lo lắng vì bản thân không thực hiện được lời hứa, phải làm sao để đối mặt với chỉ trích của Yến Vân… Ta thề trong lòng, nhất định phải tìm được Yến Vân, chăm sóc cho cuộc sống sau này của bà ấy, tỏ rõ lòng áy náy của ta với bà ấy, cũng là an ủi lòng kính ngưỡng của ta với Tướng quân Liễu Chấn Đình!”
“Thế nhưng… Thế nhưng sao ông… không nói rõ cho ta?” Phạm lão phu nhân run rẩy, rốt cuộc bà cũng phát hiện mình đã làm sai bao nhiêu chuyện! Thân làm thê tử, chẳng những không giải ưu cùng phu quân, ngược lại còn cản trở ông ấy thủ nghĩa chuộc tội, đến giờ còn kéo cả con của ân nhân đến bờ vực sinh tử…
“Lúc ấy chiến hỏa hỗn loạn, tồn tại của Vân Tự ban là chuyện cơ mật trong quân, sao có thể tùy tiện nói cho gia quyến?” Phạm lão Tướng quân càng nói càng cảm khái, giọng cũng dần lớn hơn: “Sau đó tiên hoàng đăng cơ, tuy rằng thiên hạ ổn định bước đầu, nhưng thế lực của tiền triều vẫn ngầm tồn tại. Ta sợ nói chuyện về Yến Vân cho bà biết, không thể bảo đảm tai vách mạch rừng, nếu truyền ra ngoài sẽ có người gây bất lợi cho bà ấy, chẳng phải càng khiến ta thêm thẹn với cố nhân sao?”
“Cảm tạ lão Tướng quân vẫn còn nhớ đến cố nhân ta đây!” Từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh như băng, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Tăng thị không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Phạm Viêm Bá bất giác vừa xấu hổ vừa tự trách, nhưng vẫn phải dựa vào vẻ trơ tráo và tính tình lưu manh, cố trưng mặt ra nghênh đón: “Tăng đại nương… Không không không, Liễu đại nương, Mộc Vũ… Mộc Vũ…”
“Nhờ phúc Quận vương, Mộc Vũ đã tỉnh…” Liễu Tăng thị lạnh lùng nhìn lướt qua Phạm Viêm Bá. “Cũng nhờ phúc các vị, con của Mộc Vũ… không còn nữa!”
“Cái gì?”
Cùng với phản ứng kịch liệt của Phạm Sùng Ân và Phạm Viêm Bá, Phạm lão phu nhân đứng một bên lại không hiểu gì hết… Rõ ràng là một nam tử, tại sao nói đến nói đi, cuối cùng lại rối rắm đến con cái?
“Con nào?” Phạm lão phu nhân nhìn bộ dáng vô cùng đau đớn của phu quân, không kìm nén được nghi hoặc.
“Chúc mừng Phạm phu nhân, tiện nhân mà ngài không thể nhìn nổi, trong bụng có giọt máu của Quận vương, đã bị đánh chết rồi… Thế này, ngài vừa lòng chưa?” Liễu mẫu không hề che giấu vẻ oán độc trong mắt, cười lạnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phạm lão phu nhân.
“Cái gì… Đây là chuyện gì?”
“Tiểu Liễu Nhi… Hắn thực sự có con của ta?” Phạm Viêm Bá vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Tuy rằng mỗi lần dùng kim thương của mình đâm sâu vào trong nữ huyệt của Liễu Mộc Vũ để lên cao trào, bản thân hắn luôn mơ tưởng, sẽ để yêu tinh kia sinh con đẻ cái cho mình, nhưng lần nào Phạm Viêm Bá cũng cười thầm về suy nghĩ kỳ lạ đó của mình. Dù sao Liễu Mộc Vũ cũng là nam tử, không có bộ ngực có thể ra sữa, càng không có nguyệt sự của nữ tử, sao có thể thực sự mang thai? Thế nhưng hiện tại, Liễu Tăng thị nói… Hắn có con… rồi lại không có…?
“Đây là chuyện gì… Phạm lão phu nhân không hỏi nhi tử của mình xem, xem rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện tốt gì?”
Phạm lão phu nhân mang vẻ mặt không tin trừng mắt với Phạm Viêm Bá và Phạm Sùng Ân, môi không ngừng run rẩy: “Hai… Hai người ai nói cho ta biết… Rốt cuộc… Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
“Chi Lan… Mộc Vũ… Mộc Vũ là nam sinh nữ thể, Viêm Nhi và nó có làm chuyện phu thê, Mộc Vũ mang thai cốt nhục của Viêm Nhi… Đứa trẻ đã được ba tháng…” Hai mắt Phạm Sùng Ân đỏ lên, tóc mai như bạc thêm mấy sợi. “Lúc đi ta còn dặn bà chăm sóc tốt cho Mộc Vũ… Bà! Hai người… Aizzz…”
“Liễu Nhi có con của ta… Sao hắn không nói cho ta biết? Sao hắn không nói cho ta biết? Nếu hắn nói, nhất định ta sẽ không…” Nhất định sẽ không đánh cậu, nhất định sẽ thờ phụng cậu như thần tiên, không nỡ để cậu phải chịu một chút khổ sở.
“Nói cho ngươi biết thì sao? Nói cho ngươi biết… ngươi sẽ tin nó? Sẽ che chở cho nó?” Liễu mẫu hận đến mức đau lòng, nếu trước đây bà không mềm lòng vì dáng vẻ không nỡ của Liễu Mộc Vũ, dung túng cho hai người ở cùng nhau, hiện giờ Liễu Mộc Vũ cũng sẽ không phải thống khổ như vậy!
Liễu Tăng thị oán hận trừng mắt với Phạm Viêm Bá mang vẻ thống khổ không tin nổi: “Nói cho ngươi biết… ngươi sẽ cưới nó vào Quận vương phủ, để nó và Diêu Hiểu Nga như rắn rết kia ở chung một nhà, cho đến lúc bị ả hại chết, trên lưng vẫn phải mang đủ loại tội danh ác độc?”
“Tôn nhi! Tôn nhi của ta!” Lúc này Phạm lão phu nhân đã khóc không thành tiếng, đối với bà mà nói, đả kích này thực sự quá lớn. Vốn tưởng rằng trong bụng Diêu Hiểu Nga có kim tôn mà bà luôn tâm tâm niệm niệm, hóa ra đó chỉ là giấc mộng Nam Kha, còn cốt nhục chân chính, lại bị chính tay mình xóa bỏ… Điều này làm sao bà có thể chịu nổi? “Ông trời à… Nếu ta làm sai chuyện gì, ông trừng phạt ta là được, vì sao lại cướp đi tính mạng của tôn nhi ta!”
“Liễu Nhi… Ta… Ta muốn gặp hắn!”
Nghe được tin này, tâm tư Phạm Viêm Bá rối bời, cất bước ra ngoài. Liễu Tăng thị ở đằng sau lạnh lùng hăm dọa: “Đứng lại! Nếu ngươi không muốn hại chết Mộc Vũ, không được đi gặp nó!”
Lúc này Phạm Viêm Bá đâu còn uy nghi của Quận vương, quỳ xuống ‘Rầm!’ một tiếng trước mặt Liễu Tăng thị. “Liễu đại nương, xin người thương xót, tất cả đều là lỗi của ta. Người cho ta đi gặp Mộc Vũ, ta thề, sau này nhất định sẽ tốt với hắn gấp trăm ngàn lần!”
Liễu Tăng thị cười khổ ra tiếng, so với khóc còn đau khổ hơn: “Tốt với nó? Ngươi vẫn còn mặt mũi để nói tốt với nó? Phạm Viêm Bá! Lúc trước ngươi đã đáp ứng ta chuyện gì? Ngươi nói sẽ đối xử tốt với Mộc Vũ, không để nó phải chịu một chút ủy khuất! Bây giờ ngươi xem, ngươi đã đối xử với nó thế nào? Ngươi… Ngươi đánh nó! Ngươi dám đánh nó! Ngươi có biết suýt chút nữa đã đánh chết nó không? Đây là cái đối xử tốt của ngươi sao? Đây là lời hứa của ngươi sao?”
Phạm Viêm Bá nghe Liễu mẫu mắng mỏ, đau lòng tưởng như không thở nổi, hỗn thế ma vương chưa bao giờ biết khóc là gì, lúc này lại rơi lệ đầy mặt: “Đại nương… Ta sai rồi! Người đánh ta! Người đánh ta đi… Đánh chết ta cũng được!”
Phạm lão phu nhân đứng một bên nhìn mà lòng chua xót, nếu không phải bà tin lầm lời gièm pha của Diêu Hiểu Nga, hôm nay cũng chẳng có cục diện thế này… Còn cả kim tôn số khổ của bà…
Liễu mẫu căn bản không thèm để ý đến Phạm Viêm Bá đang khóc lóc cầu xin, chính bà đã trải qua cảm giác lòng đau như cắt này, bà hiểu rõ, lúc này dù có trừng phạt, có đánh đập thế nào, sai rồi còn có thể được tha thứ sao? Tổn thương còn có thể được bù đắp sao? Phạm Viêm Bá, ngươi nghĩ hay lắm! Ta chính là muốn ngươi áy náy, chính là muốn ngươi thống khổ, ta muốn khi ngươi còn sống đều phải hối hận, không thể thoát khỏi!
Đi vòng qua Phạm Viêm Bá đến trước mặt Phạm Sùng Ân, Liễu mẫu quỳ xuống, Phạm lão Tướng quân sợ tới mức vội vàng cúi xuống đỡ: “Yến Vân! Yến Vân! Chuyện này sao có thể?”
“Lão Tướng quân, đời này Yến Vân ta chưa từng cầu xin người khác, trước đây chỉ xin ngài có thể bảo vệ tính mạng cho phu quân…”
Khuôn mặt già nua của Phạm Sùng Ân đỏ lên, những lời này của Liễu Tăng thị làm cho ông hận không thể đập đầu chết ngay!
…
“Hiện giờ, ta chỉ xin lão Tướng quân có thể buông tha cho con ta, cho nó một đường sống! Để ta và Mộc Vũ có thể rời khỏi quận Phan Dương!”
“Không được! Ta không cho phép!” Ngay lập tức Phạm Viêm Bá như bị đổ thêm dầu vào lửa. Vừa mới biết được con của mình không còn, đã khiến hắn phải chịu đả kích sâu sắc, chẳng lẽ hiện giờ ngay cả “mẹ” của con hắn cũng không giữ lại được? Không dám tưởng tượng cuộc sống sau này không có Liễu Mộc Vũ sẽ phải trải qua thế nào, Phạm Viêm Bá đau lòng quá hóa phẫn nộ, lớn tiếng kháng nghị: “Tiểu Liễu Nhi là của ta, ta tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi Quận vương phủ!”
Hắn có thể sám hối, có thể chuộc tội, có thể chấp nhận bất cứ trừng phạt nào của mẹ con Liễu thị, họ có thể dùng cây gậy to nhất để đánh lại hắn, có thể mắng nhiếc hắn bằng những lời khó nghe nhất, thậm chí nếu Tiểu Liễu Nhi nguyện ý, cậu có thể dùng đao chém hắn, Phạm Viêm Bá sẽ không nhăn mặt dù chỉ một chút, thế nhưng, hắn không thể để Liễu Mộc Vũ rời khỏi mình! Tuyệt đối không thể để cậu đi!
“Ngươi là người không được quyền nói nhất! Chẳng lẽ tên súc sinh nhà ngươi hại nó còn chưa đủ thảm sao?” Trong mắt Liễu mẫu xuất hiện tơ máu, trong mắt bà, Phạm gia không có một người tốt nào! Trước đây Phạm Sùng Ân hại chết phu quân của bà, còn đến giờ, lại dung túng cho lão bà và nhi tử chà đạp Mộc Vũ…
Liễu mẫu chỉ vào Phạm Viêm Bá, khàn giọng lên án: “Có được Mộc Vũ, là ý niệm duy nhất khiến ta muốn sống… Ngươi lại chà đạp nó như vậy! Ngươi còn không bằng loài cầm thú! Ngươi cường bạo nó, đùa giỡn nó như nam sủng, vậy mà đứa ngốc kia vẫn cố chấp ái mộ ngươi, không để ý thanh danh thể diện theo ngươi về phủ, hiện giờ còn bị đánh đến mức sảy thai… Ngươi căn bản không xứng với nó! Nếu trong lòng ngươi có một chút tỉnh ngộ, nên buông tha cho nó!”
Liễu mẫu ngẩng đầu, chuyển sang nhìn Phạm Sùng Ân bằng ánh mắt kiên định. Bà biết mình thế đơn lực cô, nếu thật sự Phạm Viêm Bá ngang ngạnh ngăn cản, căn bản bà bất lực, nếu muốn đưa Mộc Vũ rời khỏi nơi đau khổ này, chỉ có thể nhờ đến Phạm Sùng Ân lên tiếng: “Lão Tướng quân, Tăng Yến Vân ta đã vì triều đình, vì Phạm gia mà tan cửa nát nhà… Ta chỉ xin ngài có thể giữ lại giọt máu cuối cùng cho Liễu gia, để ta và Mộc Vũ rời xa nơi thị phi này! Nếu không…”
“Ta đồng ý! Yến Vân, bà mau đứng lên… Cái gì ta cũng đồng ý!” Phạm lão Tướng quân xấu hổ vô cùng. Hôm nay Liễu Mộc Vũ gặp phải tai họa bất ngờ này, cũng là do ông có tâm tư riêng muốn giữ cốt nhục của Phạm gia ở lại, nhưng không ngờ chẳng những đứa bé không giữ được lại khiến Liễu Mộc Vũ phải chịu vũ nhục… Rốt cuộc Phạm lão Tướng quân cũng chẳng còn mặt mũi để giữ hai mẹ con Liễu thị, chỉ mong họ có thể khỏe mạnh bình yên là được.
“Lão gia…”
Phạm lão phu nhân định nói lại thôi, nhi tử của bà đã lưu luyến bụi hoa mười mấy năm, nhưng chỉ có bụng của Liễu Mộc Vũ là có tin tức, mang thai cốt nhục của hắn, nếu thực sự hôm nay để người rời đi, chẳng phải giấc mộng được bế tôn nhi của bà hoàn toàn trở thành bọt nước sao? Đương nhiên bà cũng đau lòng vì những chuyện Liễu Mộc Vũ gặp phải, lại càng thất vọng vì mình tin lầm, nhưng chính vì như thế mới càng nên giữ Liễu Mộc Vũ ở lại, dùng cuộc sống sau này để bù đắp mới đúng!
Phạm lão Tướng quân dùng ánh mắt sắc bén để ngăn cản Phạm lão phu nhân nói tiếp, nói như đinh đóng cột: “Phạm gia ta rất có lỗi với Yến Vân, càng có lỗi với Mộc Vũ… Chuyện tới nước này ta còn mặt mũi nào để giữ lại? Tất cả cứ nghe Yến Vân sắp xếp, nhất định Phạm Sùng Ân ta sẽ phối hợp hết sức!”
Phạm Viêm Bá ngây ngốc quỳ trên mặt đất, bảo bối mà hắn muốn khóa chặt trong ngực, sắp bị mang đi… Phạm Viêm Bá muốn lớn tiếng phản đối, thế nhưng trước mặt Liễu mẫu, hắn không có sức lực để phản bác. Đúng vậy, lúc trước hắn đã thề thốt son sắt với Liễu mẫu hắn muốn có Liễu Mộc Vũ thế nào, trong lòng luôn chắc chắn chỉ khi Liễu Mộc Vũ đi theo hắn mới có thể sung sướng bình an, hưởng thụ vinh hoa, thế nhưng, hiện giờ Liễu Mộc Vũ đang nằm hấp hối trên giường, đứa con cũng không còn… Tất cả chuyện này, đều do chính hắn tạo ra!
Đây chính là ta đối xử tốt với hắn sao? Đây chính là ta bảo vệ hắn chu toàn sao?
Mỗi khi nghĩ như vậy, Phạm Viêm Bá đều hận không thể chọc cho mình hai đao trước, cho dù hắn không nỡ để Liễu Mộc Vũ rời đi đến đâu, lúc này hắn còn mặt mũi nào để ngăn cản? Chỉ mong Tiểu Liễu Nhi có thể điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó hắn mới hết sức cầu xin, chỉ cần cậu có thể ở lại, bắt hắn làm trâu làm ngựa hắn cũng vui vẻ!
Mấy người đều mang những tâm sự riêng, rồi lại không biết phải nói từ đâu, trong nhất thời cả căn phòng rộng lớn vô cùng tĩnh lặng, mà Liễu Tăng thị không còn muốn nhìn thấy mấy người kia nữa, đứng dậy từ biệt Phạm lão Tướng quân, đi ra khỏi phòng nghị sự.
…
Trong tiểu viện của Liễu Mộc Vũ ở tiền phủ, một chậu máu loãng được đổ vào máng nước bằng đá ngoài phòng, không khí rét lạnh làm dòng nước màu hồng đóng băng. Sài Hạ Tử trông giữ bên cạnh giường của Liễu Mộc Vũ, chậm rãi sờ soạng rút từng chiếc châm ra.
“Liễu đại nương, chúng ta làm vậy… lừa Quận vương và lão Tướng quân… thế này…” Bụng dưới đã không còn chảy máu, tuy rằng lần này Liễu Mộc Vũ bị phạt đánh nên bị thương rất nặng, nhưng Sài Hạ Tử rất tin tưởng vào y thuật của mình, nhất định có thể giúp cho Liễu Mộc Vũ và đứa bé trong bụng được bình an vô sự, nhưng Liễu mẫu lại nói cho Phạm gia rằng đứa trẻ đã không còn…
“Sài đại phu… Ngài nhân tâm nhân thuật, có thể cứu chữa cho người hấp hối, nhưng đó là những vết thương trên người, còn vết thương trong lòng phải trị liệu thế nào?” Nhìn Liễu Mộc Vũ nằm úp sấp mê man trên giường, cho dù mông bị đánh đến nỗi huyết nhục lẫn lộn, vẫn cố gắng hơi cong thân thể, không để sức nặng toàn thân đặt hết lên bụng. Liễu Tăng thị cười khổ, thật sự là nghiệt duyên mà!
“Mộc Vũ và Quận vương dây dưa vướng mắc, chuyện xấu hổ này không thể qua được con mắt của ngài. Con ta bướng bỉnh ngu ngốc trên đường tình, ngài cảm thấy nếu nó vẫn tiếp tục ở bên cạnh Quận vương… có thể sống được bao lâu?”
Sài Hạ Tử mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thành lời.
Mấy ngày sau, thành Phan Dương bị tuyết trắng bao phủ, màu trắng thanh lãnh khiến Quận vương phủ có chút trang nghiêm ngưng trọng.
Từ sau khi tỉnh lại, hai mắt Liễu Mộc Vũ vẫn luôn trống rỗng nhìn ra đằng trước, gần như muốn tự ngược mình, trong đầu cứ một lần lại một lần nhớ lại cảnh tượng trong sân từ đường…
Ánh mắt xem thường khắt khe của Phạm lão phu nhân…
Những tay đánh chân đá âm thầm thi triển của gia đinh tôi tớ…
Vương đại nương ẩn mình trong đám người vui sướng khi người khác gặp họa…
Vẻ khinh thường, châm biếm sau khi mọi người biết mình là nam sủng của Quận vương…
Từng câu mắng chửi “Họa thủy”, “Yêu nghiệt” của đám tôi tớ khi bị phạt đánh…
Mà điều khiến Liễu Mộc Vũ không thể nào quên được, chính là những oán giận và thất vọng khi Phạm Viêm Bá nhận định mình là tội nhân…
Khóe miệng Liễu Mộc Vũ cong lên thành một nụ cười khổ, quá bi thương thành chết tâm… Hóa ra khi đau đến tận cùng, chính là chết lặng.
Kỳ thực khi Phạm Viêm Bá tuyên bố trước mặt mọi người mình chỉ là nam sủng của hắn, tâm Liễu Mộc Vũ đã chết rồi. Tận sâu trong lòng mình vẫn luôn đợi được bình đẳng và tôn trọng, hóa ra chỉ một mình mình tình nguyện, trong mắt Phạm Viêm Bá và mọi người, chẳng qua mình cũng chỉ là món đồ chơi đội vào cái mũ ngoại thần, vụng trộm nuôi ở bên ngoài.
Bản thân mình chỉ là con của tội thần, không tương xứng với Phạm Quận vương thân phận cao quý, chỉ nực cười cậu bị tình dục mê đắm, tự cho mình sẽ không có kết cục giống vậy, đến cuối cùng, ông trời đã để cậu nhìn thấy rõ ràng, rất rõ ràng!
Có lẽ Phạm Viêm Bá có tình với mình, tuy rằng hắn không tin mình, nhưng cuối cùng vẫn muốn giữ mạng cho mình… Nhưng vậy thì đã sao? Liễu Mộc Vũ cậu vĩnh viễn cũng không thể trở thành nam nhân đứng sóng vai cùng Phạm Viêm Bá! Đã từng, Liễu Mộc Vũ muốn giả câm giả điếc đi theo Phạm Viêm Bá, không thèm nghĩ nhiều nữa, cũng không dám nghĩ đến thân phận của mình, tương lai, luôn cảm thấy chỉ cần lưỡng tình tương duyệt cùng Phạm Viêm Bá, là cậu có thể an ổn với những ngày tháng tiêu dao dâm đãng, được ngày nào hay ngày ấy, vậy mà không ngờ Phạm Viêm Bá còn chưa chán ghét vứt bỏ mình, trừng phạt đã đến ngay trước mắt.
Hít sâu một hơi, vết thương ở mông đã được bôi thuốc xong, nhưng đau đớn vẫn cứ rõ ràng như vậy. Nói như vậy, lần phạt đánh này cũng coi như không uổng phí, để Liễu Mộc Vũ hoàn toàn thấy rõ thân phận của mình ở Quận vương phủ, nếu ở cùng Phạm Viêm Bá, nhân vật duy nhất mà mình sắm vai chỉ là một đồ chơi nằm dưới thân nam nhân như giống cái, một nam sủng bị người đời châm chọc nhạo báng miệt thị! Hiện giờ cậu vẫn đang được sủng ái, vậy mà vẫn có người dùng trăm phương ngàn kế để làm hại tính mạng cậu, nếu chờ đến một ngày cậu không còn dung mạo, Phạm Viêm Bá không còn tình cảm yêu thương nữa, cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh bi thảm đến thế nào đây?
“Liễu… công tử, chúng ta gặp Phạm lão Tướng quân và quản gia ở bên ngoài, nghe giọng điệu của họ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi… Cởi bỏ, là được rồi…” Sài Hạ Tử thu hồi những cây châm đã trị liệu xong của hôm nay, nghe thấy hơi thở thống khổ của Liễu Mộc Vũ, trong lòng luôn cảm thấy nên an ủi cậu một vài câu, nhưng suy nghĩ mãi cũng chỉ có thể nói được như vậy.
Phải, là một hiểu lầm… Là một hiểu lầm bị người ta hãm hại! Nhưng tại sao Phạm Viêm Bá không chịu tin tưởng lời nói của mình? Liễu Mộc Vũ cười khổ, chuyện đến nước này, sao mình vẫn còn vướng mắc chuyện không được Phạm Viêm Bá tin tưởng? Một nam sủng… làm sao có thể hy vọng xa vời sẽ được tôn trọng và tin tưởng? Trừng phạt, chửi mắng cũng phải xem tâm tình của chủ nhân… Dù biết là hiểu lầm, vậy thì đã sao? Đến bên giường trấn an hai câu, dặn dò dưỡng thương cho tốt, không thì còn có thể được chủ nhân bố thí chút ngân lượng quà tặng?
Đủ rồi, Liễu Mộc Vũ! Ngươi giày xéo bản thân như vậy vẫn chưa đủ sao? Cho dù bản thân không biết liêm sỉ, cũng không thể để mẫu thân và phụ thân đã qua đời bị mình liên lụy, cùng phải gánh vác nỗi sỉ nhục trên lưng!
“Liễu công tử, tại hạ nghe nói ngày nào Quận vương cũng chờ ở bên ngoài, hy vọng có thể nhận lỗi với công tử. Sao ngài không tự cho mình một lối thoát, cũng tốt hơn là hai người phải nhìn nhau từ xa…”
Liễu Mộc Vũ lắc đầu cười khổ, đối với một người đã chết tâm, nhận lỗi có để làm gì đâu?
“Sài đại phu, có đôi khi, cần một người, giống như trong một chớp mắt huyền nhai muốn có được một cây sơn đằng cuối cùng. Nếu ngay từ đầu hắn đã không ở bên cạnh… cho dù sau này có trở về… cũng không còn quan trọng nữa…”
Ngoại thương do bị đánh của Liễu Mộc Vũ đầy khắp mông, điều trị không dễ dàng gì, Sài Hạ Tử phải gắng hết sức mới xem như bảo vệ tính mạng, nhưng lúc này thân thể Liễu Mộc Vũ suy yếu, căn bản không thể di chuyển, càng không thể lặn lội đường xa. Liễu mẫu chỉ đành phải gật đầu đồng ý với lời khổ cầu của Phạm Sùng Ân, đồng ý để Liễu Mộc Vũ dưỡng thương ở Quận vương phủ hai mươi ngày, đợi sau khi vết thương của Liễu Mộc Vũ ổn định hơn sẽ lập tức rời khỏi thành Phan Dương.
Trong cuộc sống dưỡng thương, tất nhiên ngày nào Phạm Sùng Ân cũng đến thăm, Phạm lão phu nhân cũng tìm đủ loại thuốc bổ, thuốc mỡ, một ngày phải mang đến phòng Liễu Mộc Vũ những bảy, tám chuyến. Trong nhất thời phong vân biến chuyển, Liễu Mộc Vũ giật mình trở thành thượng khách tôn quý nhất trong Quận vương phủ, bao nhiêu tôi tớ nha hoàn đều lấy việc được hầu hạ Liễu Mộc Vũ là một vinh dự.
Phạm Viêm Bá cũng tìm đủ mọi cơ hội muốn đi thăm để đến gần Liễu Mộc Vũ, nhưng lần nào cũng bị Liễu mẫu ngăn cản. Phạm Viêm Bá sốt ruột đầy một bụng không có chỗ phát tiết, tất nhiên sẽ nghĩ tới Diêu Thái thú không may mắn kia.
Tuy rằng Diêu Hiểu Nga bị đuổi về quận Hồ Tây, nhưng nữ nhân ác độc đó đã hại hắn và Tiểu Liễu Nhi thảm như thế. Thấy dáng vẻ Tiểu Liễu Nhi nhất quyết không tha thứ cho mình, Phạm Viêm Bá càng nghĩ càng tức, gọi Phạm Trạch tới dặn dò mấy câu. Phạm Trạch ngầm hiểu, không đến ba ngày đã có tin tức Thái thú quận Hồ Tây khi quân phạm thượng truyền ra, cũng có đủ loại tội trạng, trộm cắp ngân khố của quận Hồ Tây bỏ vào túi riêng, âm mưu cấu kết với giặc ngoài, sau đó lại có tin, trong lúc nhậm chức Diêu Thái thú đã giải bao nhiên án sai, vô số dân chúng kêu oan quỳ gối trước cửa châu phủ gào khóc…
Việc này làm kinh động đến triều đình, đặc biệt phái Thứ sử tuần án đến điều tra tỉ mỉ. Cả nhà Diêu Thái thú phải vào đại lao, sau mấy ngày đã bị kết án trọng tội lưu đày, gia quyến đều bị xăm hình lên mặt, nam tử bị sung quân, nữ tử làm nô lệ… Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Diêu gia sụp đổ hoàn toàn!
Phạm Viêm Bá nhìn mật hàm trong tay, hài lòng gật đầu. Về chuyện Diêu Thái thú làm mấy việc gà gáy chó sủa, hắn đã nghe qua từ lâu. Sở dĩ Diêu Thái thú và nữ nhi hợp mưu giả có thai để bước vào Quận vương phủ, cũng chỉ vì muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, vạn nhất một ngày nào đó sự việc bị bại lộ, có thể nhờ cậy vào Phạm gia để thoát tội. Lúc trước Phạm Viêm Bá không chọn lựa vạch trần chuyện này, chẳng qua là muốn chờ Diêu Hiểu Nga sinh con cho mình xong, dùng chuyện này để áp chế, để đuổi điêu phụ đó đi… Không ngờ, lại để chúng dám đùa giỡn trước mặt mình!
Nhìn cánh cửa ngoài sân đóng chặt, Phạm Viêm Bá thở ra một hơi thật dài, từ sau sự kiện “đầu độc” kia, hắn đã không được nhìn thấy Liễu Mộc Vũ hơn mười ngày, chứ đừng nói đến những tiếp xúc thân mật như hôn hít sờ soạng các loại. Từ trước đến nay Phạm Viêm Bá không hề bị bất cứ cái gì trói buộc, giống như dã thú luôn dựa vào trực giác bản năng để sinh tồn, trước đây hắn chỉ cảm thấy có dục vọng đối với Liễu Mộc Vũ, là một loại dục vọng nguyên thủy của thân thể, thế nhưng hơn mười ngày chia lìa vừa qua, khiến cho hắn thất hồn lạc phách, trong tim như mất đi một miếng thịt.
Trong đầu không ngừng vang vọng tiếng kêu khóc thê lương của Liễu Mộc Vũ, “Tại sao ngươi không tin ta? Ngươi đã đáp ứng sẽ không buông tay…”
Hai tay Phạm Viêm Bá ra sức kéo giật đầu tóc mình. Một Liễu Mộc Vũ luôn luôn ôn nhuận phục tùng, sau cùng trong ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, làm cho Phạm Viêm Bá không dám nhớ lại, trong lòng có một loại hoang mang không thể trốn chạy càng lúc càng mãnh liệt, dường như hắn đã đánh một một người bảo bối nhất trong sinh mệnh mình…
Nếu sau này thực sự không thể được hôn Liễu Mộc Vũ, không thể đụng chạm vào cậu, thậm chí ngay cả nhìn thấy cũng không được… Những ngày đó phải sống thế nào? Phạm Viêm Bá cảm thấy mình bị ngột ngạt sắp chết, suốt cả ngày chỉ biết tội nghiệp dựa vào cửa, hy vọng xa vời có một lúc nào đó cửa ngoài sân sẽ mở ra, có thể nhìn qua khe hở để thấy bóng dáng Liễu Mộc Vũ.
Có lẽ có một vị thần tiên nào đó trên trời đi ngang qua, thấy Phạm Viêm Bá đáng thương quá, cửa tiểu viện thực sự mở ra, Sài Hạ Tử xuất hiện. “Là… Phạm Quận vương?”
“Phải phải! Là ta!” Phạm Viêm Bá gật đầu đến nỗi tưởng như sắp rơi xuống đất, đáng tiếc Sài Hạ Tử không nhìn thấy.
“Liễu công tử đang nghỉ ngơi, nếu ngài muốn đi thăm bệnh tình của công tử, xin hãy im lặng một chút…” Mấy ngày trước, Phạm Sùng Ân đã nhờ Sài Hạ Tử, nếu Liễu Tăng thị không có ở đó, cố gắng châm chước cho nhi tử của mình, để hắn và Liễu Mộc Vũ gặp mặt một lần. Sài Hạ Tử giúp Liễu Tăng thị giấu giếm chuyện thai nhi vẫn còn khỏe mạnh, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với lão Tướng quân, hiện giờ lão Tướng quân chỉ có chút yêu cầu này, tất nhiên Sài Hạ Tử sẽ giúp ông đạt được.
“Khoảng hai khắc nữa Liễu Tăng thị sẽ về, Quận vương đừng lâu quá…”
Thấy cánh cửa đóng chặt chậm rãi mở ra, Phạm Viêm Bá vội vàng chạy vào tiểu viện, vào phòng xong cũng bất chấp cởi áo khoác, nhẹ tay nhẹ chân đi vào giường ở buồng trong. Liễu Mộc Vũ vẫn lặng lẽ nằm úp sấp trên giường nghỉ ngơi, trên gương mặt trắng bệch đến nỗi gần như trong suốt là mấy sợi tóc đen mềm rủ xuống, hàng lông mi dày như chiếc quạt nhỏ che khuất đôi mắt. Phạm Viêm Bá gần như si dại mà nhìn Liễu Mộc Vũ, như thể chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp điềm đạm như vậy…
Cảm nhận được một ánh mắt chăm chú, Liễu Mộc Vũ không thoải mái chớp mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn tú với biểu tình chờ đợi của Phạm Viêm Bá xuất hiện trong tầm mắt.
“Ngươi?” Đột nhiên thân thể ngửa ra đằng sau, Liễu Mộc Vũ nhăn mặt nhíu mày.
“Liễu Nhi… Liễu Nhi… Gia nhớ ngươi muốn chết!” Phạm Viêm Bá giữ chặt lấy Liễu Mộc Vũ yếu ớt đến mức không chân thực trước mặt, ngăn cản ở vị trí xuống giường, chặt đứt đường muốn chạy của Liễu Mộc Vũ, vươn tay muốn sờ tiểu mỹ nhân, thân thể cũng dần vào trong giường.
“Ta đã như vậy rồi… Ngươi vẫn không muốn buông tha cho ta?” Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, hai mắt sáng ngời như lang như hổ kia của Phạm Viêm Bá cậu đã quá quen thuộc, đã từng, ánh mắt chứa đựng dục vọng đó luôn làm cả người cậu nóng bừng, mặt mũi đỏ ửng… Mà nay, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy trái tim lạnh dần: “Thân mình rách nát này, nếu ngươi cảm thấy nó vẫn làm ngươi tận hứng, cứ làm đi… Dù sao, đó cũng là bổn phận làm “nam sủng” của ta…”
Tay vươn ra giữa chừng, Phạm Viêm Bá xấu hổ đến gần cũng không được, lùi lại cũng không xong, từ từ thu tay lại, ấp úng ngập ngừng nói: “Liễu Nhi, gia không có ý này… Gia làm ngươi phải chịu oan, tới nhận tội với ngươi…”
Thấy Liễu Mộc Vũ thờ ơ nhắm mắt lại, Phạm Viêm Bá có chút nôn nóng: “Gia thực sự biết sai rồi! Gia tin ngươi! Sau này gia chỉ tin ngươi! Gia đã đuổi yêu phụ ác độc kia… Sau này, chỉ có hai ta…” Phạm Viêm Bá vươn tay định sờ bụng Liễu Mộc Vũ, trong ánh mắt có chút bi thương. “Sau này… Sau này chúng ta có thể có đứa con khác…”
“Tránh ra! Cút! Cút ngay!” Phát hiện Phạm Viêm Bá định sờ bụng mình, Liễu Mộc Vũ như mèo bị giẫm phải đuôi, hét toáng lên đẩy tay Phạm Viêm Bá ra. “Đứa bé không còn! Đã không còn nữa! Phạm Viêm Bá, ta đã trả ngươi một mạng, không còn nợ ngươi cái gì hết! Ngươi đi ngay! Ta không muốn gặp lại ngươi!”
Không thể gặp lại hắn, không thể lại rơi vào trong khuất nhục dâm loạn vô cùng tận đó… Liễu Mộc Vũ hoảng loạn đẩy Phạm Viêm Bá ra, nam nhân này chính là kiếp của mình, là nghiệt của mình. Liễu Mộc Vũ không biết nếu Phạm Viêm Bá cứ tiếp tục cầu xin, cậu có thể dao động hay không, có thể lại để mình trở lại với cuộc sống ảm đạm vô vọng mờ mịt đó không!
“Liễu Nhi… Liễu Nhi… Ngươi đừng kích động!” Phạm Viêm Bá lo lắng Liễu Mộc Vũ làm bị thương bản thân, vươn tay muốn giữ chặt thân thể đang quay cuồng loạn của cậu, nhưng lại làm Liễu Mộc Vũ phản kháng kịch liệt hơn: “Liễu Nhi! Gia thực sự thích ngươi… Gia muốn ở cùng ngươi, ngươi đừng như vậy… Chỉ cần ngươi đồng ý không rời khỏi gia, chuyện gì gia cũng đáp ứng ngươi…”
Động tĩnh kịch liệt trong phòng, khiến cho đám tôi tớ hầu hạ bên ngoài tiểu viện chú ý đến, ló đầu vào nghe ngóng bên trong, lén lút nghị luận.
“Động tĩnh trong viện như thế… không phải đang đánh nhau chứ?”
“Nghe nói Liễu Tham nghị kia vốn là nam sủng của Quận vương, có lẽ là Quận vương tính trí đến đây… “đánh nhau” trên giường cùng hắn? Khà khà khà…”
Đám tôi tớ vừa nghị luận vừa cười trộm. Đúng lúc Liễu Tăng thị đi từ bên ngoài về nghe thấy mọi người nghị luận, vội vàng chạy ngay vào phòng, thấy Phạm Viêm Bá đang nằm úp sấp trên giường đè lên Liễu Mộc Vũ. Liễu mẫu tức giận cùng cực, cầm cái chùy trong tay đánh lên người Phạm Viêm Bá. Phạm Viêm Bá đau đớn kêu la thảm thiết, che mông nhếch nhác chạy ra ngoài tiểu viện.
Liễu mẫu dứt khoát tìm thêm một cái khóa nữa cho tiểu viện, nói rõ cho Phạm Sùng Ân biết, nếu Phạm Viêm Bá còn dám đến gần Liễu Mộc Vũ một bước, Tăng Yến Vân bà sẽ đập đầu vào sư tử đá bên ngoài cửa Quận vương phủ cho đến chết.
Phạm lão Tướng quân và phu nhân vừa nghe chuyện nhân lúc Liễu mẫu không có ở đó, Phạm Viêm Bá lén lút chuồn vào trong tiểu viện, định “cường bạo” Liễu Mộc Vũ đang dưỡng thương, càng cảm thấy không biết để mặt mũi vào đâu, trực tiếp nhốt nhi tử vào trong từ đường úp mặt vào tường.
Mấy ngày sau, ở cửa sau của Quận vương phủ vốn không làm người khác chú ý nhiều, một chiếc xe ngựa trang trí đơn giản nhưng cực kỳ rộng rãi chậm rãi đi ra, bốn phía của xe ngựa, đến cả trần xe cũng được phủ một lớp vải dày, không cho một chút gió lạnh lùa vào.
“Liễu Nhi… Đừng đi… Xin ngươi đừng đi, cái gì gia cũng đáp ứng ngươi… Thật đó! Gia thề đời này chỉ tin ngươi!”
Liễu Mộc Vũ mệt mỏi nằm trong xe ngựa, bên tai vẫn còn vang lên những tiếng kêu gào của Phạm Viêm Bá hôm đó bị đám tôi tớ giữ chặt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khổ, có đôi khi đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, vãn hồi nhiều đến đâu cũng chỉ là hư vô.
Đã từng, nỗi khuất nhục bị ép buộc gian dâm từ từ biến thành tình dục triền miên quấn lấy cậu, không thể phân biệt rõ ràng đó là bị ép buộc, hay là cam tâm tình nguyện, cho đến khi ở Tiêu Tương uyển, suýt nữa thì bị Khánh Đạt Niên cường bạo, nỗi thống khổ như móc tim cắt thịt đó hoàn toàn khác hẳn với cơn khoái cảm trong nhục nhã mà Phạm Viêm Bá mang đến, lúc đó mới khiến mình hoàn toàn hiểu ra, trái tim đã sớm đặt trên người tên oan gia Phạm Viêm Bá kia…
Tiểu Liễu Nhi, cục cưng bảo bối của gia, đi theo gia đi, gia sẽ bảo vệ ngươi chu toàn cả đời…
Thân mình của ngươi đời này đều là của Phạm đại gia ta, cho dù ngươi chết, hóa thành tro, xương cốt biến thành mẩu vụn, cũng chỉ có thể để Phạm đại gia của ngươi tiếp nhận!
Từ lúc có ngươi, có khi nào kim thương của gia đi vào huyệt của người khác? Còn không phải trút hết nam tinh vào trong huyệt nhi của ngươi à?
Tiểu Liễu Nhi, ngươi đi chuyến này, trời cao Hoàng đế xa, nếu ngươi thích người khác, gia phải làm sao bây giờ? Hoặc là, có người bắt nạt ngươi thì sao?
…
Thực ra Liễu Mộc Vũ không phải ngoại thần, hắn là nam sủng ta nuôi ở bên ngoài…
Bố chánh sử Tham nghị Liễu Mộc Vũ, tư chế thuốc độc ý đồ đầu độc trắc Vương phi, tội ác xấu xa, tội này đáng giết!
…
Nhớ lại cảnh tượng không ngừng hiện lên, hóa ra ngọt ngào xong đến cuối cùng chỉ còn lại chua xót…
Vẫn luôn tự ti vì thân thể dị dạng này, mong mỏi có người có thể bao dung bảo vệ… Trong Tiêu Tương uyển, Phạm Viêm Bá giống như thiên thần giáng thế ngang trời, đánh đập Khánh Đạt Niên rồi cứu mình, khi đó Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình có thể dựa vào nam nhân trước mắt đây! Thế nhưng lần này, tại sao thiên thần cứu mạng lại biến thành ác quỷ trừng phạt?
Bị oan uổng và bị đánh đập cũng không làm Liễu Mộc Vũ thương tâm đến vậy, mà chân chính làm cho cậu chết tâm chính là, dù có cầu xin thế nào, Phạm Viêm Bá cũng không chịu tin tưởng mình!
Tại sao không chịu tin? Bản thân mình đã giao thân thể và trái tim cho hắn, vì Phạm Viêm Bá thậm chí ngay cả mạng cũng có thể không cần… Nhưng tại sao Phạm Viêm Bá vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Diêu Hiểu Nga?
Đơn giản vì đó là trắc Vương phi, là thê tử mà Quận vương cưới hỏi đàng hoàng về, còn mình chỉ là… nam sủng nuôi bên ngoài thôi…
Bảo vệ cả đời… quả nhiên chỉ là hy vọng xa vời!
Hôm đó nhìn Phạm Viêm Bá bị mọi người ngăn cản nhưng vẫn cố giãy giụa muốn giữ chặt tay mình, trong miệng không ngừng hứa hẹn mà cả đời này dù có nghe bao nhiêu cũng không đủ… Thế nhưng, cho đến khi hình bóng của hắn nằm ngoài tầm mắt của mình, mình vẫn không mở miệng nói gì.
“Liễu Nhi, ngươi tin ta lần này đi… Gia thực sự thích ngươi mà!”
Không phải không muốn tin, là không dám tin nữa…
Tình dục ân sủng mà ngay cả tin tưởng cũng không có, thì nói gì đến sau này, nói gì đến vĩnh viễn?
Liễu Mộc Vũ cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn đoán xem ân sủng mà mình nhận được có thể kéo dài bao lâu, rốt cuộc đến lúc nào mới bị chán ghét, mới bị vứt bỏ…
Cho dù trong lòng vẫn yêu thương Phạm Viêm Bá, không thể dứt bỏ được, nhưng cũng không muốn quay đầu lại…
Xe ngựa lộc cộc rời đi, trên con đường phủ đầy tuyết xuất hiện vết bánh xe thẫm màu, giống như những giao triền suốt mấy tháng qua của hai người, vừa ngọt ngào mà cũng khó hiểu… Trong đơn thuần, dây cung vận mệnh luôn không thể che giấu, âm thầm ám chỉ những ảm đạm vô vọng lúc tận cùng.
Nhẹ nhàng nhấc màn xe lên, không khí thanh lãnh lập tức tràn vào trong xe ngựa, ánh nắng mặt trời ấm áp hiếm khi xuất hiện vào mùa đông chiếu sáng con đường phía trước. Rõ ràng đằng trước chính là trời cao biển rộng, rõ ràng tương lai có thể tiêu dao tự do, rõ ràng lại có cơ hội được bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hằng ao ước thêm lần nữa, nhưng tại sao, tại sao trong lòng cậu như bị thủy ngân trút đầy, nặng nề đến nỗi khiến cậu chẳng thể nhìn thấy một chút ánh sáng và hy vọng…
So với tương nhu dĩ mạt, chẳng thà… tương vong vu giang hồ…() (Trang Tử – Đại tông sư)
__Hết chương __
Chú thích:
() Nguyệt chỉ: Theo như mình đoán thì có thể đó là thứ dùng trong những ngày chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ thời xưa. Dù đã tra google nhưng không tìm được tư liệu nên mình đoán vậy. Thực sự thì ban đầu mình cũng không hiểu câu này, nhưng qua một hồi tìm hiểu thì biết được, phụ nữ khi có thai sẽ không có kinh nguyệt. Ở đây tức là muốn nói, trong Thúc Vân trai chỉ có bốn nha hoàn, như vậy thì chỉ cần bốn phần nguyệt chỉ là được, nhưng hàng tháng đều lấy nhiều hơn một phần, tức là để Diêu Hiểu Nga dùng, vì Diêu Hiểu Nga không hề có thai nên vẫn có chu kỳ hàng tháng.
() Tương nhu dĩ mạt, tương vong vu giang hồ: Đây là câu nói của Trang Tử. Nguyên văn cả câu là: Phù hộc bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dự chi quán, bất túc dĩ vi quảng. Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. [Trang Tử, Thiên Vận]
夫鵠不日浴而白,烏不日黔而黑。黑白之朴,不足以為辯;名譽之觀,不足以為廣。泉涸,魚相與處于陸,相呴以濕,相濡以沫,不若相忘于江湖。《莊子 • 天運》
Dịch: Con thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm cho mình lớn hơn. Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.
Câu này có điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. (Mình luôn nghĩ hai con cá này đều là đực.)
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
Ở đây có thể hiểu nôm na là Mộc Vũ mong muốn quên đi Phạm Viêm Bá.