Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Dương Quận Vương phi Phạm Liễu thị mang thai…
Sau khi lần lượt sinh hạ một trai một gái Phạm Tiêu Ế và Phạm Ngưng Nhi, thê thất duy nhất của Phan Dương Quận vương – Liễu Mộc Vũ, vào độ tuổi “cao linh” ba mươi hai, rốt cuộc lại có “Lan mộng chi chinh”.
Con nối dõi của Phạm gia ít ỏi, hương hỏa duy trì được đến giờ cũng không dễ dàng gì, Liễu thị lại mang thai khi tuổi ngoài ba mươi, toàn bộ Quận vương phủ từ trên xuống dưới vừa vui sướng vừa căng thẳng. Phạm lão Tướng quân mời “Hạt thần y” Hạ Tử Vi đến bắt mạch an thai cho Quận Vương phi, Phạm lão phu nhân lại mang tất cả đồ ăn, dược liệu, huân hương đến hậu phủ, Vương phi Phạm Liễu thị còn bị hạ lệnh cấm, phải chân không chạm đất mà nằm trên giường dưỡng thai.
Còn cha của đứa trẻ – Phạm đại Quận vương, lại bị coi y như thằng nuôi heo, phải quanh quẩn trong một tiểu viện vắng lặng mãi tít đằng xa, không được tới gần Quận Vương phi một bước, sợ tính tình lưu manh bộp chộp nóng nảy và cái kim thương vừa nhìn thấy Phạm Liễu thị là động dục của hắn sẽ làm nhiễu loạn thai khí của dựng phụ.
Mãi cho đến khi cái thai được sáu tháng, đôi uyên ương số khổ Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ mới được cho đoàn tụ. Lúc màn đêm buông xuống, Liễu Mộc Vũ dùng miệng dùng tay dùng mông, gắng sức hầu hạ phu quân của mình. Phạm Viêm Bá như thể muốn phát tiết toàn bộ dục vọng tích tụ trong nửa năm qua lên thân thể nương tử nhà mình, khiến Liễu Mộc Vũ kêu khóc liên tục, cao trào nối tiếp nhau.
Tuy rằng sau lúc miệt mài, Liễu Mộc Vũ sẽ luôn đau nhức vòng eo, thí nhi sưng đỏ, nhưng tình dục được thỏa mãn, tà hỏa trong bụng được tháo gỡ sạch sẽ, cả người trông có tinh thần hơn nhiều. Vốn cứ tưởng chỉ cần bảo bảo trong bụng an ổn thì trong mấy tháng tới, những ngày tháng phải vểnh mông để thao sẽ nhiều hơn, không ngờ được sau một ngày Phạm Viêm Bá đã nhận được cấp báo từ kinh thành, muốn hắn đưa Thế tử Phạm Tiêu Ế vào kinh thành chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của Thái tử.
Liễu Mộc Vũ không thể đi cùng vì thân thể nặng nề, kết quả lần xa nhau này chính là hơn hai tháng. Thấy sắp tới ngày lâm bồn, vẫn không nhận được tin khi nào Phạm Viêm Bá trở về, ít nhiều trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng có chút mất mát.
Cho những người hầu đang hầu hạ bên cạnh về hết, Liễu Mộc Vũ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, ôm vòng quanh cái bụng to đùng, cho dù có duỗi cánh tay ra hết cỡ cũng rất khó để chạm vào huyệt khẩu ngứa ngáy của mình, càng miễn bàn đến việc thủ dâm cho sung sướng, thân thể đã quen giao hợp thường xuyên bị lạnh nhạt mấy tháng, cái ngứa ngáy càng lúc càng không thể khống chế được ở hạ thể làm cho cậu cực kỳ nôn nóng!
“Viêm… Viêm…” Cởi áo khoác bên ngoài ra, hai tay xoa khắp đầu v sưng to vì có thai. Mang thai sinh con liên tục, đã làm cho vòm ngực vốn bằng phẳng cứng rắn trở nên mềm mại co dãn, tuy rằng không to lớn bằng nữ tử, nhưng phần vú đã dựng đứng thành gò, đầu v cũng từ kích cỡ hạt đậu xanh mà phát dục to như củ lạc.
Vuốt ve đầu v sưng lên, chưa được vài cái đã tự khơi gợi dâm dục trong mình, chỗ sâu trong hạ thể ngứa quá… Dâm dịch không ngừng tiết ra đã làm ướt đũng tiết khố từ lâu.
Nhấc thân thể cồng kềnh lên, Liễu Mộc Vũ cởi tiết khố ướt dính ra, gắng gượng vươn tay sờ vào nam căn đứng thẳng từ sớm, muốn quá! Thật muốn có một vật lớn thô to nóng rực xỏ xuyên qua mình! Sau đó va chạm thật mạnh, thao cho mình đau đớn, để cái ngứa ngáy khó nhịn này được thư giải!
Cố gắng đặt bụng vào cạnh giường, lấy một chiếc giác tiên sinh bằng gỗ có độ rộng chưa bằng hai ngón tay từ trong hộp vuông ở đầu giường, vẫn chưa từ bỏ ý định mà duỗi tay muốn cho giác tiên sinh vào trong huyệt động đã tích đầy nước của mình, thế nhưng có cái bụng mang thai phình to như trống ngăn trở ở giữa, quy đầu của giác tiên sinh chỉ có thể gắng gượng ma sát ở khe hở, căn bản không thể cắm vào trót lọt vào trong huyệt nhi trống rỗng ngứa ngáy.
Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy bụng dưới khổ sở như thiêu như đốt, một tay cầm nam căn sưng lên chuyển động lên xuống, nhưng làm thế nào cũng không thấy dễ chịu hơn, ngược lại còn khiến dục hỏa càng thêm hừng hực, quy đầu bằng gỗ của giác tiên sinh vội vàng ma sát vào khe hở đẫm nước, huyệt nhi ở hạ thể cơ khát run rẩy co rút lại, khiến cho Liễu Mộc Vũ khó chịu nức nở thành tiếng.
“Cho… Cho ta… Cho ta đi…”
“Thứ lẳng lơ nhà ngươi, quả nhiên không thể an tâm để ở nhà. Mới mấy hôm không thao ngươi, ngươi đã dám giở trò với gia?”
Đột nhiên Liễu Mộc Vũ thấy hoa mắt, rơi vào một vòng ôm quen thuộc đầy bụi bặm và mùi mồ hôi.
“Gia…” Cả người Liễu Mộc Vũ mềm nhũn, giọng ngọt ngào như đổ ba cân đường trắng.
Một tiếng gọi “Gia” của Liễu Mộc Vũ, gọi đến nỗi thiên kiều bách mị, dư âm vẫn còn vang mãi bên tai, làm cho hai quả trứng rũ xuống dưới khố Phạm Viêm Bá nhanh chóng căng cứng. Sau khi bận bịu trong ngày sinh nhật Thái tử ở kinh thành xong, một mình Phạm Viêm Bá cưỡi ngựa chạy về suốt đêm, lộ trình vốn cần đến hai mươi ngày, chỉ mới mười hai ngày đã về đến nơi. Không kịp thay quần áo rửa mặt đến bái kiến cha mẹ, đã vội vã chạy vọt vào phòng ngủ, không ngờ chào đón hắn lại là hình ảnh hương diễm như thế, một cây kim thương đã phải kìm nén mấy tháng, gặp kích thích kiểu này, lập tức sưng to đau đớn! Tà hỏa đầy một bụng mà không có chỗ phát tiết, Phạm Viêm Bá khô miệng khô lưỡi, chỉ cảm thấy có làm chết yêu tinh kia cũng không đủ!
Ôm eo Liễu Mộc Vũ, hôn mạnh lên cái miệng mong nhớ đã lâu, Phạm Viêm Bá hung dữ nói, giống như hận không thể nuốt luôn người trong ngực vào bụng: “Hay cho thứ dâm đãng to gan nhà ngươi! Vú này, xuân nha này, huyệt nhi này, tất cả đều là của gia! Là thứ ngươi có thể tùy tiện chạm vào? Cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần, ngươi vẫn không nhớ, tối nay không ít trừng phạt cho ngươi đâu!”
Thân thể Liễu Mộc Vũ mẫn cảm lại không kìm nén được, bình thường còn chưa đủ để Phạm Viêm Bá chơi đùa, sao có thể cho phép cậu thủ dâm? Chỉ e tự mình chơi tiết ra mấy lần đã không thể để cho Phạm Viêm Bá thân cận. Hơn nữa vốn dĩ Phạm Viêm Bá rất bá đạo đối với Liễu Mộc Vũ, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới của Liễu Mộc Vũ, ngay cả móng tay cũng là của hắn, sao có thể mặc cho người khác tùy ý sờ mó được? Cho dù là chính Liễu Mộc Vũ cũng không thể tùy tiện chạm vào…
Chỉ là tình huống hôm nay đặc thù, quả thực Liễu Mộc Vũ cũng rất khổ sở, nên mới phá bỏ cấm kỵ, ngờ đâu lại để Phạm lưu manh bắt ngay tại trận.
Nước mắt Liễu Mộc Vũ chảy ròng, mềm nhũn trong ngực nam nhân nhà mình, trong lòng vừa ủy khuất vừa đói khát, cắn nhẹ đôi môi bị hôn cho sưng đỏ, nhỏ giọng oán trách: “Còn không phải trách ngươi lạnh nhạt ta…”
Bị yêu tinh kia làm nũng oán giận như thế, bên tai Phạm Viêm Bá như phát sốt, da đầu run lên, vật lớn dưới khố nhảy loạn, chỉ muốn không quan tâm hết thảy mà xông ngay vào trong thân mình dâm đãng mê hoặc người ta này, giày xéo chà đạp cậu, thế nhưng lý trí còn sót lại vẫn đang nhắc nhở bản thân, Liễu Mộc Vũ đang có thai, căn bản không thể chịu nổi đòi hỏi như vũ bão của mình.
Kéo tiết khố ra, côn tht tráng kiện tím đỏ nhảy bật ra ngoài. Phạm Viêm Bá ấn đầu Liễu Mộc Vũ xuống, đỡ quy đầu to tròn trượt giữa đôi môi Liễu Mộc Vũ.
“Yêu tinh lẳng lơ không sợ chết, mau chóng há miệng hút một lần cho gia, tối nay vi phu sẽ dùng không ít gia pháp trên người ngươi, nếu không ngươi thật sự quên mất ai mới là nam nhân của ngươi!”
Thô lỗ cạy mở hàm răng trắng muốt ra, nhìn vật lớn của mình đâm vào trong cái miệng nhỏ nhắn non hồng kia, đó tuyệt đối là một loại kích thích thị giác. Hai mắt Phạm Viêm Bá đỏ lên, nam căn to lớn đang đâm chọc điên cuồng trong cái miệng nóng ẩm, cơn sảng khoái đã lâu không trải qua như đánh trúng vào não, bên tai chỉ có những tiếng vang loạn xạ ‘Bùm bùm’, quả nhiên chỉ có yêu tinh dưới khố kia mới có thể mang đến cho hắn khoái cảm mãnh liệt đến vậy!
Đầu lưỡi mềm nhẹ bị dương vt thô to đâm vào phải chạy trốn lung tung. Liễu Mộc Vũ nín nhịn cảm giác muốn nôn ọe, cố gắng hết sức hút nhục thương của trượng phu, lộ ra dáng vẻ kiều mị của giống cái bị khuất phục từ tận trong xương.
Căn bản không hề áp chế dục vọng muốn bắn, Phạm Viêm Bá co rút mấy cái, ôm đầu Liễu Mộc Vũ, bắn nhanh vào sâu trong miệng cậu, bảy tám dòng tinh dịch nồng đậm liên tiếp phun thẳng vào cổ họng Liễu Mộc Vũ, khiến cậu chỉ có thể bị động nuốt vào.
Rút phân thân mềm xuống một nửa ra khỏi vòm miệng nhỏ nhắn đầy vẻ không nỡ, Phạm Viêm Bá cúi xuống yêu thương vuốt ve mặt Liễu Mộc Vũ. Bên khóe miệng Liễu Mộc Vũ tràn ra một dòng dịch trắng vẫn chưa nuốt sạch, trong đôi mắt thoáng thất thần lộ ra sự mê luyến đối với nam nhân trước mắt.
“Thật nồng…”
Kéo Liễu Mộc Vũ đứng dậy, Phạm Viêm Bá cười xấu: “Đó là đương nhiên! Cả đống mầm mống con cháu của gia tích cóp suốt mấy tháng, tất cả đều giữ lại cho một mình yêu tinh ngươi hưởng thụ…”
Duỗi tay xuống giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, trêu đùa tách mở thịt môi ướt sũng ra, hai ngón tay vuốt nhẹ giữa khe thịt hở.
“Nhưng mật ngọt dâm đãng trong con suối của ngươi, có tùy tiện chảy ra tiện nghi cho người ngoài không?”
Liễu Mộc Vũ bị sờ đến nỗi dâm hỏa bùng lên bốn phía, hai chân mỏi nhừ run rẩy không ngừng, gắng sức kẹp chặt bàn tay tác quái của Phạm Viêm Bá để cọ sát: “Gia… Chỗ đó vẫn giữ lại cho gia thao, sau này ta không bao giờ tùy tiện sờ nữa… Xin ngươi… Cho ta sung sướng đi!”
May mắn đã tiết ra một lần, nếu không lời cầu xin mang theo ý khóc của Liễu Mộc Vũ như vậy chắc chắn có thể làm Phạm Viêm Bá kích động đến nỗi bắn luôn! Bế ngang thân mình nặng nề của Liễu Mộc Vũ lên, Phạm Viêm Bá đi nhanh ra ngoài: “Vốn định chờ sau khi ngươi sinh con ở cữ xong, sẽ lăn qua lăn lại với ngươi cho thật đã. Nhưng nếu thứ dâm đãng ngươi đã vội vã thế này… vậy thì lát nữa đừng trách vi phu thao nát huyệt của ngươi!”
Ra ngoài từ cửa sau của phòng chính, đi dọc theo con đường nhỏ tĩnh lặng không bóng người một lát, Phạm Viêm Bá bế Liễu Mộc Vũ đi ra phía sau một ngọn núi giả, ấn vào một cơ quan, đằng sau núi giả lộ ra một hang động tối om kéo dài.
“Đây… Đây là…” Trong đôi mắt đen láy của Liễu Mộc Vũ lộ ra sự hiếu kỳ.
“Ta cho người xây nó trước khi đến kinh thành, vốn muốn thưởng cho ngươi sau khi sinh con, vậy mà giờ phải dùng sớm…”
Bước xuống một bậc thang, cửa động tự động đóng lại. Không khí lạnh lẽo dưới lòng đất bao vây lấy Liễu Mộc Vũ, khiến cậu nổi một lớp da gà…
Đây là… địa lao?
Xuống đến bậc thang cuối cùng, ánh sáng của bó đuốc chiếu sáng bốn phía. Đây là căn phòng khoảng chừng trăm thước, được chia thành hai phần, một bên là các loại dụng cụ, khung giá để trừng phạt, bên kia có một chiếc giường rất lớn, trên đỉnh bốn phía của giường đều có dây xích sắt to bằng hai ngón tay rủ xuống, gông cùm nặng nề trĩu xuống ở phía cuối của dây xích.
“Viêm… Viêm…” Liễu Mộc Vũ nhìn thấy các dụng cụ trước mặt, cả người run rẩy như đang sợ hãi mà cũng như hưng phấn, huyệt nhi đang ngứa ngáy cũng bắt đầu co rút lại mỏi nhừ, càng khiến Liễu Mộc Vũ không có cách nào nhẫn nhịn được.
“Bảo bối, thích không?” Hôn vào thái dương của bảo bối nhà mình, Phạm Viêm Bá đặt cậu lên trên một tấm đệm da hổ rất lớn. Mỗi một hình cụ ở đây đều do chính Phạm Viêm Bá đích thân chuẩn bị, trong xích chân bằng sắt có lót thêm một miếng vải mềm, trên mặt đất cũng trải đầy thảm lông, ở mép cạnh của giá gỗ cũng được mài cho thật trơn nhẵn, bảo đảm sẽ không làm da thịt mềm mại của bảo bối nhà mình bị thương.
“Thi… Thích…” Đầu lưỡi Liễu Mộc Vũ bắt đầu chuyển động, trên mặt là màu đỏ ửng xấu hổ, ánh mắt liếc nhìn khắp mọi nơi, lộ ra ánh sáng vô cùng mong chờ.
“Từ giờ trở đi, gia là chủ nhân của ngươi, ngươi là mẫu cẩu nô của gia… Gia muốn phạt ngươi tội thủ dâm, thứ lẳng lơ ngươi phải cố chịu đựng đấy!”
Từ sau khi vào Quận vương phủ làm phi, đã bao nhiêu năm Phạm Viêm Bá không gọi mình là mẫu cẩu tinh… Cách xưng hô như vậy khiến cho ký ức về cuộc sống dâm lãng ngày xưa ào ạt hiện về. Ngay lập tức toàn thân Liễu Mộc Vũ mềm nhũn, nhoài người lên tấm đệm da hổ kêu khóc bi thương: “Chủ nhân…”
“Nếu đã là cẩu, thì không nên mặc quần áo của người…” Mặc dù bá đạo nhưng động tác vẫn rất mềm nhẹ cởi chiếc áo dài duy nhất che thân thể Liễu Mộc Vũ, lấy một chiếc vòng cổ bằng da buộc vào cổ Liễu Mộc Vũ, ra lệnh cho cậu dùng tứ chi bò theo sau mình.
Liễu Mộc Vũ đã sắp đến ngày sinh, cái bụng to đùng trĩu xuống phía dưới, làm cậu bò càng thêm khó khăn, cũng may Phạm Viêm Bá chỉ kéo cậu đi về phía trước mấy bước, đến bên cạnh một cái giá gỗ lớn. Trên giá gỗ có ba lỗ tròn, hai lỗ ở bên cạnh thì nhỏ, cái lỗ ở giữa là to nhất. Nâng cái khóa kẹp lên một nửa, Phạm Viêm Bá để Liễu Mộc Vũ tựa đầu và đặt cổ tay vào trong một nửa vòng tròn, rồi lại khóa lại. Cứ như vậy, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể quỳ vểnh mông lên, hai cổ tay và đầu bị khóa vào giá gỗ, không thể động đậy.
“Tách hai chân ra…” Phạm Viêm Bá cầm một chiếc roi mây đứng đằng sau Liễu Mộc Vũ, quất nhẹ vào phần trong của đùi cậu.
Dù chỉ là một cái quất rất nhẹ, cũng làm Liễu Mộc Vũ mẫn cảm hưng phấn ngay tức khắc. Trong âm huyệt nhiễu loạn xấu hổ giữa hai chân không chỉ có một lượng dm thủy lớn trào ra, mà còn rơi từng giọt xuống thảm lông mềm mại trên mặt đất.
“Yêu tinh ngươi quả nhiên quá dâm đãng. Gia chỉ bảo ngươi tách chân, ngươi đã ra nước tiểu thế này?” Dùng đầy roi mây đẩy âm thần ướt sũng ra, lộ ra huyệt nhi không ngừng mấp máy, ánh mắt Phạm Viêm Bá trở nên thâm trầm, hơi thở cũng dồn dập hơn. “Thứ đê tiện nhà ngươi, thân thể câu nhân trời sinh, nếu gia không về sớm, có phải mẫu cẩu tinh ngươi muốn tìm dương vt khác phối giống cho ngươi không?”
“Viêm… Cho ta…” Mấy câu làm nhục của Phạm Viêm Bá chẳng những không làm Liễu Mộc Vũ khó xử lúng túng, ngược lại càng kích thích dâm ý dưới đáy lòng cậu, lắc mông ra sau, nuốt luôn đầu roi mây vào trong âm huyệt!
“Gọi chủ nhân!”
Phạm Viêm Bá rút roi mây ra, đánh hai cái lên đôi mông tròn trắng noãn vểnh cao. Vết roi đỏ tươi đối lập với mông thịt trắng sáng, Liễu Mộc Vũ vừa đau vừa thích, hưng phấn thở dốc không thôi.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Xin ngươi trừng phạt mẫu cẩu!” Mông thịt có vết roi ra sức lắc lư đong đưa, Liễu Mộc Vũ cầu xin thảm thiết: “Thao ta… Làm gì cũng được, xin ngươi cho ta tiết đi!”
“Mẫu cẩu tinh, đừng quên đây là trừng phạt ngươi dám tự tiện động vào bảo bối của gia… Lần này gia không cho ngươi tiết ra dễ dàng đâu…” Phạm Viêm Bá tà khí nhướng mi, cởi quần áo trên người ra, một cây kim thương ngạo nghễ đứng thẳng dán vào bụng, chỉ nhìn Liễu Mộc Vũ mà nó cũng dao động theo.
Phạm Viêm Bá bước đến gần Liễu Mộc Vũ, tách hai mảnh âm thần đầy đặn giấu giữa hai chân ra, đưa miệng tới hút dm thủy không ngừng uốn lượn chảy xuống, hương vị mát lạnh vừa tanh vừa ngọt đó càng khiến hắn kích động hơn bất cứ loại xuân dược nào, nam căn vừa phát tiết xong lại bắt đầu sưng đau.
“Chủ nhân… Mẫu cẩu rất nhớ ngươi… Đằng sau ngứa, đằng trước cũng ngứa… Chủ nhân tốt, mau thao ta đi… Xin ngươi! Cầu xin ngươi!” Hai mông trắng noãn càng run rẩy mạnh hơn, cả người Liễu Mộc Vũ vặn vẹo như con sâu, lửa dâm dục đốt cháy chút liêm sỉ cuối cùng của cậu thành tro bụi, tách hai chân thêm rộng hơn, vểnh mông ra sau cố gắng để Phạm Viêm Bá nhìn rõ nơi riêng tư đó, ra sức co rút thí nhi và âm huyệt, trần trụi cầu hoan nam nhân phía sau: “Đi vào! Xin ngươi đi vào! Ở đâu cũng được! Tất cả huyệt nhi của mẫu cẩu đều để chủ nhân thao… Cứu ta…”
“Xem ra vẫn chưa tự kiểm điểm lại mình…” Phạm Viêm Bá giả bộ lắc đầu, ngón tay không có ý tốt đâm vào trong âm huyệt mềm yếu, không đợi màng thịt quấn lấy đã rút ra, tiếp tục vuốt ve đôi mông to tròn. Dùng ngón tay ướt dính mở rộng lỗ thủng trong mông một cách qua quýt, Phạm Viêm Bá đỡ nam căn của mình, đưa quy đầu kích cỡ trứng chim chậm rãi đâm vào trong mông Liễu Mộc Vũ.
“Nhớ kỹ… Đây là trừng phạt…”
Con đường hậu huyệt không có chất lỏng làm trơn giống tiền huyệt, nếu hậu môn không được mở rộng cẩn thận sẽ rất chặt. Lần này Phạm Viêm Bá cố ý làm đau Liễu Mộc Vũ, hắn hiểu rõ thân mình mị hoặc của bảo bối nhà mình, chỉ có giao hợp thô lỗ mang theo đau đớn này, mới có thể được thỏa mãn hoàn toàn.
“A a a…” Thí nhi bị căng ra nghịch hướng, không có cảm giác chật chội sau khi được bôi trơn giống trước đây, mà là đau đớn như bị xé rách. “Đừng mà! Đừng mà! Đau quá… Không được, lớn quá, a a…”
Liễu Mộc Vũ kêu khóc, vặn vẹo thân thể muốn trốn tránh, thế nhưng tay và đầu đều bị cố định trên giá, chỉ có thể duy trì tư thế duy nhất là vểnh mông lên, tiếp nhận sự chiếm đoạt thô bạo không chút thương tiếc.
Phạm Viêm Bá giữ chặt mông thịt không ngừng lắc lư của Liễu Mộc Vũ, cố sức đâm vào thí nhi của cậu, cảm thấy màng thịt bên trong mở ra từng chút một, mông và đùi bị tay hắn giữ cũng bắt đầu run rẩy điên cuồng. Liễu Mộc Vũ vừa rên rỉ cầu xin, lại vừa hít sâu cố gắng thả lỏng đường ruột thít chặt. Chặt chẽ như thể lần đầu tiên khai thân, thậm chí Phạm Viêm Bá còn cảm thấy dương vt bị thít lại có chút đau đớn, cho đến khi toàn bộ quy đầu thô tròn đều đi vào, Phạm Viêm Bá mới dừng lại cho Liễu Mộc Vũ thở một chút.
Bị khóa trên giá gỗ, bị bắt vểnh mông để tiếp nhận cường bạo, thí nhi bị phân thân quá to căng ra hết cỡ, cơn đau đớn khiến Liễu Mộc Vũ không thể nín nhịn được tiếng khóc của mình, thế nhưng bị gian dâm phối giống như gia súc thế này, lại khiến cậu có một cảm giác hưng phấn kỳ lạ trong lòng.
Đợi cho hơi thở của Liễu Mộc Vũ ổn định hơn một chút, Phạm Viêm Bá tiếp tục đi vào trong. Khuếch trương tưởng như vô cùng vô tận, làm Liễu Mộc Vũ gần như tuyệt vọng.
“Không được… To quá, không chứa được… A… Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài! Bụng hỏng mất!” Bị khóa trên giá gỗ, ngay cả lắc đầu cự tuyệt cũng không làm được, mông run rẩy như bị sốt rét.
“Thả lỏng! Thứ đê tiện nhà ngươi, vừa rồi còn lắc mông câu dẫn gia, nói thao thế nào cũng được, bây giờ hối hận?” Phạm Viêm Bá căn bản không để ý đến lời cầu xin của Liễu Mộc Vũ, tiếp tục dùng sức, đường ruột chật chội bị khai phá dã man phải nhượng bộ dần dần, nhẹ nhàng rút ra lại đâm sâu hơn vào trong, tới tới lui lui mấy cái, cuối cùng cả côn tht cũng vào hết trong mông Liễu Mộc Vũ.
Toàn thân Liễu Mộc Vũ đầy mồ hôi, nếu không phải có giá gỗ chống đỡ đã rạp trên mặt đất. Phạm Viêm Bá vươn người cởi bỏ hình phạt, để cho phần mông nặng nề của Liễu Mộc Vũ ngồi trên dương vt lớn, khiến cậu lại thét toáng lên một tiếng.
Hôn nước mắt trên mặt Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đung đưa thắt lưng thật nhẹ nhàng, cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu. Dần dà từ chỗ chỉ có thống khổ đến lúc có thể tiếp nhận, Phạm Viêm Bá yên tâm, bắt đầu dùng hết sức để xỏ xuyên cậu.
Liễu Mộc Vũ cố gắng thả lỏng cơ thể để chịu đựng đau đớn sâu trong đường ruột, đây là lần đầu tiên cậu tiếp nhận toàn bộ kim thương của Phạm Viêm Bá dưới tình huống không có thuốc mỡ bôi trơn, trong đau đớn như bị xé rách hòa trộn với một loại kiêu ngạo kỳ quặc, làm cho cả thể xác và tinh thần Liễu Mộc Vũ đều rất thỏa mãn.
“Sờ ta… Sờ phía trước ta… Ngứa, bên trong ngứa quá…” Hậu huyệt bị nhồi đầy càng khiến sự trống rỗng trong âm huyệt thêm rõ ràng. Liễu Mộc Vũ giãy giụa không ngừng trong ngực Phạm Viêm Bá, kéo tay hắn sờ đến nơi ướt sũng giữa hai chân của mình.
“Tiểu yêu tinh, gia thỏa mãn ngươi!”
Cắn vành tai Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá ôm cái bụng tròn trịa của cậu lên, bế cậu đi khắp nơi trong hình phòng, ở một góc có một con ngựa gỗ cao bằng nửa thân người. Trên yên ngựa có lót một tấm đệm lông dê mềm mại, ở chính giữa yên ngựa là một chiếc giác tiên sinh to bằng ba ngón tay đang đứng thẳng. Tuy rằng giác tiên sinh này không thể coi là thô to lắm, nhưng đáng sợ nhất chính là trên bề mặt của nó có đầy cẩu vĩ thảo lông xù!
Liễu Mộc Vũ bị con ngựa gỗ trước mắt làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, ôm chặt lấy Phạm Viêm Bá khóc rống lên: “Chủ nhân! Gia… Cầu xin ngươi, đừng làm như vậy… Ta sợ! Ta không chịu nổi đâu…”
“Ai nói ngươi không chịu nổi? Mẫu cẩu tinh của gia… Phối hợp với cẩu vĩ thảo không phải đúng lúc sao? Gia đã đặc biệt lấy về để gãi ngứa giúp ngươi… Sao ngươi lại không cảm kích?”
Không quan tâm Liễu Mộc Vũ cự tuyệt, Phạm Viêm Bá tách hai đùi của cậu ra, nâng mông cậu lên, đưa nơi riêng tư của cậu đến gần giác tiên sinh.
“Bảo bối ngoan, tự mở huyệt ra ngồi xuống…” Phạm Viêm Bá dụ dỗ bên tai Liễu Mộc Vũ.
“Không không! Sẽ chết mất… Ta sẽ chết mất!” Liễu Mộc Vũ mở to mắt, những chiếc lông trên cẩu vĩ thảo cứ chọc vào âm thần non nớt đầy đặn, thấy ngưa ngứa, nếu cho hẳn vào trong thân thể… Trong lòng Liễu Mộc Vũ trào dâng một cảm giác hưng phấn, khát vọng bị làm nhục.
“Cẩu nô ngoan của gia, ngươi không nghe gia nói sao? Đây là trừng phạt vì ngươi thủ dâm, nếu ngươi không tự mở huyệt ra, gia có rất nhiều cách bắt ngươi ngồi xuống!” Hai tay uy hiếp mà nhấc lên nhấc xuống, thịt môi cọ sát nhẹ nhàng vào đám lông trên giác tiên sinh, ngứa ngáy bứt rứt.
“A a… Đừng… Ta mở…” Sợ Phạm Viêm Bá lại có thủ đoạn dâm tà nào khác để giày vò mình, Liễu Mộc Vũ xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, vươn hai tay run rẩy đến chỗ xấu hổ giữa hai chân, mở âm thần khép kín ra, điều chỉnh vị trí, để cho huyệt nhi ướt át nhắm vào đúng giác tiên sinh đầy lông…
Muốn nhục nhã hơn một chút, khổ sở hơn một chút… Nỗi hưng phấn khiến cả người Liễu Mộc Vũ tê dại. Bỗng nhiên Phạm Viêm Bá không hề báo trước mà buông hai tay đang nâng mông cậu ra, thân mình Liễu Mộc Vũ rơi mạnh xuống, ngồi mạnh trên yên ngựa, toàn bộ giác tiên sinh đầy lông đi vào trong huyệt khẩu!
“A a a!!!” Tiếng kêu la sắc nhọn thoát ra từ trong cổ họng Liễu Mộc Vũ, nơi mảnh mai nhất truyền đến kích thích mãnh liệt nhất, đau quá! Ngứa quá! Sướng quá! Hạ thể phun ra ba bốn dòng nước dinh dính liên tiếp, xuân nha nam tính cũng không áp chế được mà phun ra một cột nước vàng nhạt.
Cả người Liễu Mộc Vũ run rẩy, đôi mắt trắng dã như chết ngất, khoái cảm cơn cao trào ăn mòn toàn thân đến cực hạn, khiến cho cậu cứng đờ người, rồi sau đó nhão ra như bùn.
“Nương tử, ngươi thích đến độ không cầm giữ được…” Cũng ngồi xuống lưng ngựa gỗ, Phạm Viêm Bá ôm cái bụng tròn trịa của Liễu Mộc Vũ. “Mẫu cẩu tinh, gia pháp của gia vẫn chưa kết thúc đâu, ngươi phải cố chịu đựng đấy!”
Nâng đôi mông trơn bóng của Liễu Mộc Vũ lên, cắm dương vt sưng to vào thí nhi của cậu một lần nữa, ngứa ngáy ở phía trước làm Liễu Mộc Vũ không thể chú ý đến đau đớn trong hậu huyệt. Phạm Viêm Bá đong đưa thân thể nhẹ nhàng, con ngựa gỗ cũng lay động theo sức nặng, giác tiên sinh bị cẩu vĩ thảo che kín đâm chọc trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, phối hợp với sự xâm chiếm phía sau của Phạm Viêm Bá, tất cả đều đang tra tấn thân mình mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ.
“Không! Không được… Ô ô… Ta, ta không chịu nổi… A a a… Xin ngươi! Chủ nhân! Ta không dám nữa… Mẫu cẩu không dám thủ dâm nữa!” Ánh mắt Liễu Mộc Vũ rã rời, sớm đã không còn tiêu điểm, chỉ có âm huyệt và đường ruột bị xâm nhập liên tục là kích thích thần kinh Liễu Mộc Vũ, làm cậu khóc lóc cầu khẩn nói năng lộn xộn.
Có lẽ Liễu Mộc Vũ không biết, mỗi khi cậu bị chà đạp, sẽ luôn tản mát ra một luồng mỹ cảm mê người, kích thích dục vọng thi ngược trong Phạm Viêm Bá, chỉ muốn làm hỏng cậu, làm cậu khóc thêm đáng thương hơn, thảm thiết hơn!
Kim thương cứng như đá, rốt cuộc Phạm Viêm Bá bất chấp mọi chuyện, chuyên chú cắm rút đâm chọc trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, con ngựa gỗ lay động trước sau, màng thịt mềm mại ở hậu môn bị lôi kéo thô bạo ra ngoài, sau đó lại bị đâm thẳng vào trong, chưa được mấy cái mà nước ở hậu huyệt đã bắn tung tóe, tiểu thí nhi phát ra tiếng nước ‘Nhóp nhép’ như đang khóc lóc.
Mà Liễu Mộc Vũ đã không còn sức để quan tâm đến cái đau ở mông, tiền huyệt vẫn bị giác tiên sinh đầy lông tàn phá bừa bãi, đâm vào màng thịt mẫn cảm mềm mại, mang đến từng đợt kích thích tê dại đến tận tủy não. Lúc này Liễu Mộc Vũ không thể kêu ra âm thanh nào có nghĩa, chỉ có thể gắng gượng ôm cổ ngựa gỗ, kêu la rên rỉ “A a ưm ưm”.
Không biết ngựa gỗ lay động suốt bao lâu, đột nhiên Liễu Mộc Vũ căng cứng hai chân, ôm bụng kêu to: “Viêm… Viêm, con… con của ta…”
Phạm Viêm Bá bừng tỉnh từ trong tình dục, chỉ thấy giữa hai chân mở rộng của Liễu Mộc Vũ có một luồng nhiệt lớn chảy ra, làm ướt tấm đệm mềm trên yên ngựa, tí tách rơi xuống mặt đất.
Đám người hầu ở hậu viện chỉ thấy Vương gia nhà mình quần áo không chỉnh tề bế Quận Vương phi bị chăn bọc lại, loạng choạng đi ra từ hậu viện.
“Người đâu! Mau tới đây! Mộc Vũ sắp sinh rồi!”
Trên dưới Quận vương phủ loạn hết cả lên, gia nô tỳ nữ bận rộn, từng chậu nước ấm một được mang vào phòng sinh.
Hai canh giờ sau, bà đỡ đi ra báo tin vui, Quận Vương phi sinh được một nam hài khỏe mạnh, mẫu tử bình an.
Bà đỡ cao hứng luôn miệng nhắc đi nhắc lại, thật sự là cát nhân thiên tướng, vốn dĩ còn đang lo lắng Quận Vương phi có xương chậu chật hẹp, sản đạo tắc nghẽn, dẫn đến khó sinh, không ngờ lần này sản đạo mở rộng rất nhanh, thật đúng là ông trời phù hộ!
Mọi người đều chắp hai tay trước ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm “A di đà phật!”. Phạm Viêm Bá vẫn còn chưa buộc lại dây lưng xong, ngây ngốc cười tươi như hoa nở.
_ HOÀN _
Chú thích: Cẩu vĩ thảo là cỏ đuôi chó. Nó đây nè: