Diễm Thê Hệ Liệt

quyển 1 chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì phản ứng của thân thể nên Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất. Cậu không rõ vì sao trong lòng mình rõ ràng không muốn, nhưng thân thể lại vui thích mà thần phục. Ngày thường luôn chú ý đến mọi lễ nghi liêm sỉ, nhưng đến trước mặt Phạm Viêm Bá thì đảo lộn hết cả. Tên lưu manh ác bá này càng nhục mạ cậu, thân thể cậu càng mẫn cảm vui sướng, để rồi sau cùng có thể cảm nhận được khoái cảm mơ hồ không thể khống chế được ở nơi kia.

Rốt cuộc nhịn không được, “Uhm” một tiếng, Liễu Mộc Vũ khóc nức nở, bày tỏ tất cả ủy khuất trong lòng: “Ta… Ta không phải lẳng lơ… Ta không muốn… không muốn đi tiểu mà…”

Phạm Viêm Bá ôm Liễu Mộc Vũ vào lòng, hôn nhẹ, liếm khô những giọt nước mắt kia, tay vỗ vỗ phần lưng không ngừng run rẩy của cậu, giả bộ nhỏ giọng an ủi: “Bảo bối ngoan, không khóc, ngươi đi tiểu là bình thường… Thân mình ngươi bị ta đâm vào, sau này chỉ cần động dục sẽ đều chảy nước. Không sao cả, bổn đại gia sẽ phụ trách với ngươi. Về sau chỉ cần ngươi đi tiểu hay thấy ngứa ngáy, đại gia ta sẽ đến đâm ngươi, đâm vào là được rồi… Không có gì khó cả…”

Phạm Viêm Bá còn nhớ rõ vào lễ mừng năm mới trước đây, nhà bếp có hấp bánh bao, thơm ngào ngạt đến nỗi khiến người ta muốn ăn, trên bánh bao còn có rưới nước anh đào nên có màu hồng hồng, đẹp đến mức hắn không nỡ ăn hết, chỉ muốn sờ sờ, chọc chọc, hận không thể ngậm trong miệng, ôm trong lòng mãi không buông. Nhưng mấy ngày sau đó, bánh bao khô lại, bị thiu, không thơm cũng không đẹp. Hắn chạy đi tìm mẫu thân rồi khóc lóc, mẫu thân cười hắn, cái bánh bao đó muốn ăn thì cứ ăn, để lâu sẽ bị hỏng, trái lại còn đáng tiếc…

Nhìn bộ dạng nước mắt giàn giụa bi thương của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá quyết định trong lòng. Đúng vậy, một mỹ nhân như thế, không nhân lúc còn tuổi xuân tươi đẹp mà hái về, để cậu lưu lạc bên ngoài, bay nhẹ theo gió, cuối cùng bị rơi vào vũng bùn thì quá đáng tiếc…

Nghĩ ngợi xong xuôi, Phạm Viêm Bá đẩy Liễu Mộc Vũ nằm trên nhuyễn tháp, đứng dậy thấy Liễu Mộc Vũ không dám khép hai chân lại, tiếp tục cười xấu xa: “Tiểu yêu tinh, thay đổi biện pháp để ca ca ngươi đau lòng, để ca ca buông tha cho ngươi sao? Ta lại cố tình không theo ý ngươi đấy! Tự mình dùng tay tách âm thần ra, để đại gia ta kiểm tra cho thật kỹ, xem bên trong rốt cuộc có phải là cảnh đẹp chỉ nữ nhân mới có không.”

Liễu Mộc Vũ bi thương đến cùng cực, căn bản không nhìn Phạm Viêm Bá, chỉ cố gắng tự biến mình thành đầu gỗ, không có cảm xúc gì mới tốt. Lúc ngón tay run rẩy sờ đến giữa khố, ngón tay lạnh lẽo chạm phải thịt môi nóng cháy, nhiệt độ theo đầu ngón tay khiến trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng nóng theo. Hai mắt nhắm chặt, ngón trỏ và ngón giữa của hai bàn tay giống như dùng hết sức mình, hoàn toàn mở rộng cái nơi mà cậu căn bản chưa từng nghĩ sẽ đụng vào, lộ ra xuân nha bên trong đã dâng trào và nhụy hoa nhi đang lặng lẽ chảy nước.

Cảnh đẹp đến cực hạn như vậy cứ thế mà bại lộ trước mắt Phạm Viêm Bá, khiến đầu óc hắn nòng bừng không còn nghĩ được gì, tiểu huynh đệ dưới khố bắt đầu gắng gượng đứng dậy, hận không thể trực tiếp đi vào động thịt phấn nộn ướt mềm kia, cọ xát cho thật đã.

Ngón tay không kiềm chế được mà hướng đến giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, dùng chút sức ở ngay nhụy hoa, ‘Nhép!’ một tiếng liền chọc vào!

“A a a a a…” Dù cố cố gắng bắt buộc mình không để ý, nhưng nơi yếu ớt nhất bị vật lạ xâm nhập thô bạo, khiến Liễu Mộc Vũ không khắc chế được, hét toáng lên.

Muốn nhấc mông lên, né tránh Phạm Viêm Bá đang quấy rầy, nhưng Phạm Viêm Bá đã sớm tiến lên trước, dùng toàn bộ thân thể để ngăn chặn Liễu Mộc Vũ, bắt được cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa của cậu, đầu lưỡi chui vọt vào trong mà khuấy đảo, không mất nhiều thời gian đã bắt được đầu lưỡi mềm mại muốn trốn chạy của Liễu Mộc Vũ, mút vào trong miệng mình. Ngón tay cũng giống đầu lưỡi bên trên, moi móc bên trong hoa huyt của cậu, lại thay đổi cách thức mà gây sức ép đến nơi non mềm giữa hai chân cậu, chỉ chốc lát sau thân mình Liễu Mộc Vũ đã bị khiêu khích đến mềm nhũn, hạ thân ướt đến rối tinh rối mù.

“Tiểu lẳng lơ, ngươi chảy nước đến ướt cả mông, còn muốn chạy? Ngươi không muốn để lão tử đâm, chẳng lẽ là muốn giữ cái huyệt đầy nước này cho nam nhân khác?” Lại nhét một ngón tay cứng rắn vào nơi nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ, khiến cậu run rẩy cả người, cố gắng lắc đầu kháng cự lại sự đau đớn đang vây lấy mình.

“Đừng mà… Đau quá…” Liễu Mộc Vũ bị bắt mở hai chân, nơi ngọt ngào non mềm yếu ớt không hề được che đậy mà bị Phạm Viêm Bá đùa bỡn không chút thương tiếc, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy chỗ xấu hổ giữa hai chân nóng đến phát đau, lắc lư mông muốn tránh khỏi sự quấy nhiễu của Phạm Viêm Bá.

“Là nữ nhân sao lại có cái dài dài của nam nhân thế này?” Phạm Viêm Bá dùng ngón trỏ và ngón giữa trêu ghẹo mãi trong hoa huyt, ngón tay cái cũng không chịu yên, động chạm vào xuân nha đang ngẩng đầu. “Ta có nên mang dao đến, cắt cái vật nhỏ không nên xuất hiện này cho ngươi không, là sạch sẽ ngay…”

“Không! Đừng mà… Đừng cắt nó!” Liễu Mộc Vũ sợ hãi muốn khép hai chân lại, nhưng bị Phạm Viêm Bá áp chế nên chỉ có thể mở rộng hơn. Không thể né tránh trốn chạy, toàn thân Liễu Mộc Vũ cứng ngắc, để mặc Phạm Viêm Bá đè trên nhuyễn tháp, hạ thân không tự chủ được mà co rút nhanh.

“Chậc chậc, rõ ràng lần trước đã hoàn toàn mở rộng, sao giờ đã chặt thế này rồi?” Ngón tay Phạm Viêm Bá bị hoa thịt siết chặt, mỗi một lần ngón tay đi sâu vào đều bị vách tường bằng thịt ngọt ngào đó hút lấy, chỉ có hai ngón tay đã thấy khó khăn, nếu chốc nữa tra kim thương vào vỏ còn không đau chết cậu sao?

Phạm Viêm Bá có chút nôn nóng, đang không biết nê làm thế nào cho phải, bỗng nhiên nghĩ đến lần trước hắn cũng dùng xe ngựa này đưa hoa khôi Lý Mục Nhi của Diễm Hương lâu ra ngoài đạp thanh, vì để tăng thêm chút tình thú nên hắn cầm hai viên thuốc thúc tình của Diễm Hương lâu theo. Khi cho Lý Mục Nhi dùng một viên, băng sơn mỹ nhân lạnh lùng như hàn băng đó liền biến thành tiểu dâm phụ nhiệt tình đến không ngờ, đòi cưỡi lên kim thương của hắn không chịu buông ra. Hiện giờ trong xe vẫn còn một viên, nếu để Liễu Mộc Vũ dùng, không biết sẽ phong tình đến thế nào đây?

Rút ngón tay ra, lưu luyến mà cho vào miệng liếm láp, rốt cuộc cũng ngửi thấy hương vị mật ngọt nhớ nhung đã lâu, quả nhiên vẫn mỹ vị như mình mong chờ! Nhanh chóng cởi áo Liễu Mộc Vũ, lô ra phần ngực trắng noãn và thắt lưng nhỏ gầy, Phạm Viêm Bá cúi đầu nhai mạnh hai đầu v Liễu Mộc Vũ, vừa lòng nghe thấy tiếng kêu xót xa hoảng sợ của cậu, rồi mới nhấc người lấy ra một viên tròn nhỏ như hạt đào dưới đệm của nhuyễn tháp.

“Tiểu lẳng lơ, huyệt nhi của ngươi mới chỉ ra chút nước, nếu lát nữa kim thương của ca ca đâm vào, còn không phải là chọc thủng bụng ngươi sao? Ca ca thương ngươi, cho ngươi ăn cái này để thả lỏng thân mình, chốc nữa sẽ cho ngươi thoải mái như bay trên trời luôn!”

Một viên tròn tròn gì đó bị nhét ngược vào trong thân thể, Liễu Mộc Vũ biết không cự tuyệt được, chỉ có thể im lặng thả lòng thân mình, để nó tiến vào. Cũng may viên đó tuy rằng không nhỏ nhưng thân thể đã được mở rộng sẵn, chỉ chốc lát sau viên đó đã biến thành chất lỏng dinh dính ở hoa khẩu. Theo ngón tay không ngừng chuyển động của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ cảm thấy mỗi một tấc nhỏ trong thân thể đều bị thứ dinh dính kia làm trơn.

Phạm Viêm Bá cũng cởi quần áo, thân mình cao lớn trần trụi bao trùm lên cơ thể Liễu Mộc Vũ, làn da nóng bỏng dính sát vào nhau. Phạm Viêm Bá yêu thích không buông tay mà vuốt ve thân mình Liễu Mộc Vũ, từ mông lên eo, đến cổ và ngực. Bàn tay lớn bao lấy phần ngực đơn bạc của Liêu Mộc Vũ, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ ác độc mà nhu nắn: “Vú của ngươi thật phí, sao lại không có tí thịt nào thế? Khô quắt như vậy, cầm không có hương vị gì cả! Sau này đại gia ta sẽ ngày ngày xoa bóp vú cho ngươi, nhào cho nó sưng lên thật lớn, làm đầu v nhỏ của ngươi cũng to tròn như của nữ nhân…”

Bên tai vang lên lời nói hạ lưu của Phạm Viêm Bá, thân thể Liễu Mộc Vũ lại bắt đầu nóng lên, lần này không chỉ là nơi xấu hổ khác người giữa hai chân nóng bừng, ngay cả mông, cả ngực, cả mặt cũng… cũng không hiểu sao lại nóng lên. Liễu Mộc Vũ không biết mình bị làm sao, cảm giác thân thể khác thường khiến cậu hoảng sợ. Không thể giãy dụa thoát khỏi, chỉ có thể ôm chặt Phạm Viêm Bá phía trên đang không ngừng ức hiếp mình, miệng nhỏ giọng lầm bầm: “Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy? Nóng quá… Thật đáng sợ… Đừng mà… Cứu ta với!”

Ngón tay Phạm Viêm Bá vẫn cố gắng khuấy đảo trong hoa huyt Liễu Mộc Vũ, sau khi cho viên thuốc kia vào, vách tường bằng thịt bao vây lấy ngón tay hắn rõ ràng còn nóng gấp đôi ban đầu. Vách tường thịt bắt đầu thả lỏng, mềm mại dinh dính, ôn nhu ôm lấy ngón tay Phạm Viêm Bá, không hề cứng ngắc đẩy ra mà là ngọt ngào co rút lại, giống một cái miệng nhỏ nhắn non mềm không ngừng mút lấy ngón tay hắn.

“Bảo bối nhi, đừng sợ, ca ca tới cứu ngươi!” Rút ngón tay ra, Phạm Viêm Bá nghiêng người đè lên Liễu Mộc Vũ, làm cậu không thể động đậy. Sau đó hắn đỡ lấy nam vật đỏ hồng tráng kiện đầy dữ tợn, cọ lên trượt xuống khe thịt ướt sũng của Liễu Mộc Vũ, đám lông mao xung quanh đều dính dm thủy, rồi để đầu nấm tròn to chen vào thịt môi đang khép lại, để ở hoa khẩu ẩn sâu bên trong, chậm rãi đẩy vào.

“A…” Cổ họng Liễu Mộc Vũ phát ra tiếng rên rỉ, đầu óc liền hỗn loạn, chỗ nóng bên dưới từ từ bị căng ra. Trong lúc cậu thần trí không rõ mà vẫn cảm thấy có chút vui sướng, nhưng vui sướng còn chưa được bao lâu, cùng với sự tiến vào không ngừng của vật lớn, huyệt khẩu nhỏ hẹp bị khuếch trương vô cùng tàn ác, đau đớn kéo đến khiến vui sướng kia bị che giấu mất.

“Đau quá… Nứt ra rồi…” Liễu Mộc Vũ mang khuôn mặt đẫm nước mắt và ánh mắt có chút vô thần trừng Phạm Viêm Bá phía trên, vì sự tiến chiếm nghịch hướng nên toàn thân run rẩy không ngừng: “Xin ngươi, buông ta ra… Đau quá…”

Hai tay Phạm Viêm Bá giữ chặt thắt lưng Liễu Mộc Vũ, không cho cậu vặn vẹo thoát khỏi sự xâm chiếm của mình. Thân mình hắn đè hoàn toàn lên cậu, thở hổn hển: “Tiểu lẳng lơ, gia gia của ngươi đã nhịn đủ khó chịu rồi, ngươi còn dám khóc lóc ồn ào? Xem ra hôm nay ta phải chọc thủng ngươi, để huyệt nhi của ngươi không khép được, đỡ cho mỗi lần tiến vào ngươi đều kêu đau!” Không để ý đến vẻ thống khổ của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá thong thả mà kiên định tiến thẳng vào cái huyệt chật hẹp đó, khiến cho bên trong bị căng đến cực hạn.

Cho đến khi quy đầu lớn chạm vào được một cái miệng mềm mại ở trong sâu cơ thể Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá mới ngừng tiến chiếm, ôm chặt eo cậu, để cậu hơi thích ứng. Dòng chất lỏng từ viên thuốc vừa nãy theo từng đợt tiến chiếm của Phạm Viêm Bá mà dồn hết vào trong sâu, thậm chí còn đi ngược cả vào cửa tử cung ở đó. Dâm dược thúc tình bắt đầu phát huy tác dụng, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy nơi bị Phạm Viêm Bá căng ra thật ngứa ngáy, khiến cậu hận không thể cho tay vào để gãi thật đã.

Đau đớn do bị căng mạnh ra so với cái ngứa không thôi quả thực không đáng nhắc tới, Liễu Mộc Vũ bắt đầu rên rỉ ngọt lịm, thân thể không tự giác mà dán chặt vào thân mình Phạm Viêm Bá, giống như ra hiệu cho hắn.

Phạm Viêm Bá cố tình làm như không thấy sự biến hóa rõ rệt của cơ thể Liễu Mộc Vũ, chỉ dùng tay và miệng vừa hôn vừa sờ lung tung khắp người cậu, trong miệng vẫn không nhịn được những lời thô tục: “Xem ngươi chặt như vậy, người không biết còn tưởng ngươi còn non nớt lắm… Ta nói cho ngươi biết, tiểu mẫu cẩu, ngươi đừng hòng muốn dùng huyệt nhi chặt khít này để ra ngoài dụ dỗ nam nhân khác. Hôm nay ta sẽ thao đến mức ngươi phải nhận chủ nhân, để ngươi biết sau này chỉ cần ta muốn, ngươi nhất định phải gạt bỏ hết mọi chuyện sang một bên để ta chọc cho đã!”

Toàn thân càng ngày càng nóng, nụ hoa ngứa ngáy ủy khuất mà ngậm chặt côn tht thô cứng, càng không ngừng chảy nhiều dm thủy, ngọt ngào lấy lòng mà mấp máy hút lấy kim thương. Liễu Mộc Vũ nước mắt lưng tròng trừng ác bá trên người, không rõ vì sao hắn lại không có động tác gì.

“Ưm… Chỗ đó… Không… không đau…” Hai tay khoác lên bả vai Phạm Viêm Bá, thắt lưng vặn vẹo ám chỉ, mặt Liễu Mộc Vũ đỏ như ánh nắng chiều, quyến rũ mà đa tình…

Phạm Viêm Bá nhìn khuôn mặt dâng trào tình dục, cười dâm đãng, nói: “Mẫu cẩu tinh, ngươi động dục nên chảy thủy nhi để hút tinh của nam nhân?”

Liễu Mộc Vũ đỏ mặt, ngượng ngùng quay đầu sang một bên. Đau đớn qua đi, ham muốn của thân thể càng lúc càng rõ ràng, mà Phạm Viêm Bá lại thỉnh thoảng tuôn ra mấy câu hạ lưu, trêu chọc đến nỗi mặt mũi Liễu Mộc Vũ nóng bừng lên, thân thể tức thì thít chặt, nhưng trong lòng lại chờ mong cái cảm giác xấu hổ này có nhiều thêm một chút…

“Mẫu cẩu tinh, đừng thẹn thùng, có cảm giác gì đều phải nói cho bản tiên nhân. Nếu ngươi không nói thật cảm thụ của ngươi, bản tiên nhân không có cách chữa trị cho ngươi đâu…” Phạm Viêm Bá thoáng đứng dậy, giả bộ muốn rút kim thương ra khỏi huyệt nhi ngập nước của Liễu Mộc Vũ. Liễu Mộc Vũ gấp đến độ hai chân quặp chặt người Phạm Viêm Bá, tiếng rên rỉ đứt quãng truyền ra.

“Ngứa… Chỗ đó… ngứa lắm…” Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, không rõ thân thể mình rốt cuộc là bị làm sao, vừa mới thấy xấu hổ và tức giận muốn chết, lúc này lại bắt đầu chờ mong Phạm Viêm Bá khi dễ mình thô bạo hơn. Trong lòng bỗng nhiên có chút bi thương, không biết có phải là gặp được khắc tinh rồi không, vì sao mỗi lần gặp tên lưu manh này, thân thể mình lại trở nên kỳ quái đến vậy?

Phạm Viêm Bá nghe xong liền vui sướng, tiếp tục thả mồi nhử: “Tiểu mẫu cẩu lẳng lơ, sau này ngươi ngứa ngáy thì nói với ca ca thế này: Ca ca tốt, chủ nhân tốt, xin ngài dùng nhục bổng lớn gãi ngứa cho huyệt nhi của mẫu cẩu…” Phạm Viêm Bá phát hiện chỉ cần Liễu Mộc Vũ động tình, phải đặc biệt dỗ dành, dường như nói cái gì đều nghe cái ấy, ngoan ngoãn vô cùng. Mỗi khi Liễu Mộc Vũ bắt đầu lộ ra biểu tình mê mang mà nghe lời này, lửa trong lòng Phạm Viêm Bá càng có xu hướng dâng cao, chỉ muốn khi dễ cậu, vuốt ve cậu, khiến cậu khóc lóc thảm hại hơn, trong lòng mới vui sướng…

Há miệng vài lần, dù vẫn ngượng ngùng như cũ nhưng cũng nói lại lời dâm đãng kia một lần. Liễu Mộc Vũ nghẹn ngào đỏ mặt, trong thân mình như có hàng vạn con kiến bò qua, thế nhưng kim thương của Phạm Viêm Bá vẫn như cũ không chịu nhúc nhích. Liễu Mộc Vũ không nhịn được lại co rút nơi ngọt ngào, len lén xoay xoay vòng eo với biên độ nhỏ để an ủi huyệt đạo ngứa ngáy.

Nhìn ra tâm tư Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá mất hứng mà nâng mông cậu lên, đánh hai cái mạnh: “Mẫu cẩu tinh, ở trước mặt bản tiên nhân còn dám giả dạng hình người? Mau hiện nguyên hình cho ta, muốn kêu thì kêu, muốn dâm đãng thì dâm đãng. Nếu để bản tiên nhân không còn kiên nhẫn, sẽ đóng ngươi vào khúc gỗ mang ra ngoài đường!”

Hiện tại, tinh thần Liễu Mộc Vũ yếu ớt đâu có chịu nổi bị Phạm Viêm Bá hù dọa như vậy, hai cái đánh vào mông kia cũng giống như đánh vào mặt, đánh cho một chút cảm giác xấu hổ cũng không còn. Liễu Mộc Vũ chỉ còn cách thực sự biến mình thành mẫu cẩu tinh, cổ họng kêu khóc khàn khàn với thanh âm rên lên mị hoặc: “A a… Tiên nhân… Ô ô ô… Xin tiên nhân cứu với… cứu mẫu cẩu… Ô ô ô… Giúp mẫu cẩu hết ngứa…”

Bị lời nói của Liễu Mộc Vũ trêu chọc khiến cho vô cùng hưng phấn, rốt cuộc Phạm Viêm Bá không còn do dự nữa, ôm chặt mông Liễu Mộc Vũ, cùng với đó là đâm vào mãnh liệt, cho đến nỗi Liễu Mộc Vũ liên tục sợ hãi kêu lên, bị Phạm Viêm Bá bức bách gọi “Ca ca tốt”, “Thân ca ca”.

Nhìn bộ dáng phóng đãng quyến rũ của Liễu Mộc Vũ trong cơn động tình, Phạm Viêm Bá bỗng nhiên nghĩ nếu sau này có một nam nhân khác cũng khiến cho Liễu Mộc Vũ động tình, Liễu Mộc Vũ có thể cũng mở rộng chân như vậy, thần tình kiều mỵ vui sướng để nam nhân thao cho đã không? Phạm Viêm Bá nhất thời đen mặt, cơn mưa rền gió dữ dưới thân vẫn không thu liễm: “Mẫu cẩu tinh, đứa lẳng lơ thối tha, cho ngươi dâm đãng! Cho ngươi đi tiểu! Vừa bị ta đâm đã hưởng thu như vậy, sau này còn thế nào nữa?”

Dù sao huyệt nhi non mềm chưa trải qua nhiều phong nguyệt, đâu có thể chịu đựng nổi kim thương Phạm Viêm Bá đâm chọc cuồng dã như vậy. Liễu Mộc Vũ bị thao đến nỗi mặt mày thống khổ, đầu không ngừng va vào vách xe ngựa, miệng kêu rên liên tục: “Gia… Tiên nhân gia gia, đau quá… đừng dùng sức như vậy… Mẫu cẩu không chịu nổi…”

Phạm Viêm Bá đỉnh kim thương tráng kiện đen sẫm vào, không ngừng đâm chọc trêu ghẹo trong mật huyệt Liễu Mộc Vũ, mỗi lần ra vào đều khiến dm thủy văng khắp nơi: “Còn dám kêu đau? Mẫu cẩu lẳng lơ lừa gia đấy hả? Nhìn đống nước tiểu của ngươi xem, gia vừa cắm xuống liền tràn ra như xuân triều, còn dám kêu đau?”

“Gia… Gia! Đau quá… Mẫu cẩu không dám lừa ngài! Tha cho ta đi!” Hai mắt Liễu Mộc Vũ đẫm lệ, thắt lưng bị giữ chặt trong tay Phạm Viêm Bá, giãy không ra, chỗ sâu trong thân thể có cảm giác sâu sắc như bị dao cùn cắt đứt, kích thích đến nỗi hai chân Liễu Mộc Vũ quẫy đạp loạn lên, mồ hôi khiến tóc dính vào khuôn mặt xinh đẹp, cả người đều kích động đến phiếm hồng.

“Kêu cái quỷ gì? Cũng không phải lần đầu tiên bị đâm, ngươi cũng nên quen dần… Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn một chút, để ta mau chóng sung sướng, ngươi cũng có thể giải thoát sớm một chút!” Nghe tiếng kêu đến nỗi không còn kiên nhẫn, Phạm Viêm Bá lại đánh hai cái vào mông Liễu Mộc Vũ, bên dưới vẫn không giảm chút lực, vẫn đâm hết sức vào huyệt nhi. “Không được kêu đau, nếu không gia đánh nát mông ngươi.”

Phạm Viêm Bá mang suy nghĩ thô bạo, thân mình Liễu Mộc Vũ sớm muộn gì cũng quen với việc thừa nhận bão tố của mình, không thể lần nào thao cũng giống như thao huyệt non mềm như trước. Đối với Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá hắn đã có đủ kiên nhẫn rồi, không thể cứ tiếp tục nuông chiều cậu như thế.

Bị Phạm Viêm Bá vừa đánh vừa mắng, Liễu Mộc Vũ không dám lên tiếng nữa, cố gắng hút vào thật nhanh, chỉ được một lát đã đau nhức. Thịt môi nóng bỏng bị tách ra hai bên vì nam căn chen vào giữa, ma sát thô bạo làm thịt môi đầy đặn non mềm bắt đầu sưng, giống như có một cái kim chọc vào kích thích Liễu Mộc Vũ, trong đau đớn dần sinh ra khoái cảm. Cổ họng Liễu Mộc Vũ phát ra những tiếng nức nở.

Cúi đầu nhìn thân mình Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá cười xấu xa, tay nắm lấy xuân nha đang ngẩng đầu giữa hai chân cậu: “Đã cứng như vậy rồi, còn dám kêu đau? Để xem đại gia ta có trừng phạt tiểu kỹ nữ gạt người nhà ngươi không!”

Liễu Mộc Vũ không biết mình bị làm sao, nỗi sợ hãi vì đau đớn lúc ban đầu đã biến thành chờ mong. Cái đau của thân thể khiến cậu có cảm giác được chuộc tội và phóng thích, chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực Phạm Viêm Bá, mình sẽ luôn được an toàn. Bí mật đã che giấu suốt hai mươi mấy năm hoàn toàn bị phá vỡ, giống như là xé mở lớp vảy bên ngoài vết thương, tuy rằng đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc máu chảy ra đó, ngược lại trong lòng Liễu Mộc Vũ lại thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Tinh thần được phóng thích, thân thể được thoải mái, Liễu Mộc Vũ hoàn toàn hóa thân thành thú vật dâm đãng, mẫn cảm sung sướng với từng cái vuốt ve và tiến vào của Phạm Viêm Bá, chỗ sâu trong cơ thể cũng bắt đầu ngứa ngáy. Liễu Mộc Vũ vặn vẹo ôm lấy thân mình Phạm Viêm Bá: “Ca ca tốt… Thân ca ca, mạnh thêm chút nữa! Mẫu cẩu chịu được! Bên trong… Bên trong cũng ngứa lắm!”

Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ hứng như vậy, cười dâm đãng, rốt cuộc cũng dạy dỗ được tiểu nhân nhi thanh lãnh này được một ít thành quả. Phạm Viêm Bá vô cùng đắc ý, đỉnh kim thương vào, đỉnh đến cái miệng mềm mại ngọt ngào ở bên trong, nghiền nát nhiều lần: “Có phải Tiểu Liễu Nhi ngứa ở đây không?”

“Ừm! Ngứa lắm…” Liễu Mộc Vũ mở chân rộng hơn, muốn Phạm Viêm Bá tiến sâu hơn vào cơ thể mình.

Hai bàn tay lớn nắm lấy mông thịt trắng noãn của Liễu Mộc Vũ, vẽ vòng xoay tròn điên cuồng như chong chóng đang chuyển động, miệng ngậm lấy đầu v cứng rắn đứng thẳng trước ngực Liễu Mộc Vũ, ra sức hút. Liễu Mộc Vũ đâu có chịu được giày vò như vậy, bất chấp thể diện, học mấy câu hạ lưu Phạm Viêm Bá vừa dạy, lớn tiếng kêu dâm: “Ca ca tốt! Thân ca ca… Ngươi là chủ nhân của mẫu cẩu… Huyệt nhi của mẫu cẩu là để Phạm gia thao… Mẫu cẩu động dục, muốn kim thương của Quận vương ca ca gãi ngứa! Mẫu cẩu lẳng lơ muốn cho Vương gia nước tiểu… Xin gia cho mẫu cẩu đi tiểu đi! … Ô ô… Sau này huyệt nhi của mẫu cẩu là của Phạm gia… ngày ngày để gia thao… Gia cho mẫu cẩu tới đi…”

Trong đau đớn lại mang đến khoái cảm chồng chất, khiến Liễu Mộc Vũ bị đẩy lên tận cao, trong thân thể như bị tắc nghẽn lại, muốn tìm một nơi phát tiết nhưng không biết phải làm thế nào. Liễu Mộc Vũ khó chịu vô cùng, nước miếng nước mắt chảy khắp mặt, thần trí đã mơ hồ hết cả.

“Bảo bối nhi ngoan, kêu nữa đi! Kêu đến nỗi gia cũng hưng phấn! Gia thao nát ngươi, đâm thủng ngươi, giúp ngươi hết ngứa!” Đỡ lấy thắt lưng Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá ra sức đâm vào, cố gắng mỗi một lần đều tiến vào đến chỗ sâu nhất, quy đầu thô to đỉnh dã man khiến cho cái miệng mềm mại trong sâu như muốn nở bung ra, toàn bộ quy đầu đều xông hẳn vào tử cung Liễu Mộc Vũ!”

“A a a a a a… Chọc thủng rồi! Bị đâm thủng rồi!” Liễu Mộc Vũ giãy giụa, hét toáng lên, nhưng Phạm Viêm Bá đâu cho cậu cơ hội để giãy ra? Đè lên thân mình Liễu Mộc Vũ, cột trụ chọc thủng cửa tử cung! Chỗ bí mật sâu nhất trong cơ thể bị thô lỗ căng ra, cảm giác tê dại hưng phấn đánh úp toàn thân. Liễu Mộc Vũ trừng lớn đôi mắt, cả người căng cứng, sau đó liền trút ra toàn bộ. Một dòng xuân thủy phun ra từ nơi ngọt ngào, nước tiểu làm ướt nam vật của Phạm Viêm Bá, túi trứng bên dưới ẩm ướt dinh dính.

“Tiểu lẳng lơ, mới cắm vài cái ngươi đã cao trào? Thật quá dâm đãng!” Phạm Viêm Bá thô lỗ lay động thân mình Liễu Mộc Vũ, không hề để ý đến phản ứng của cậu, một tay xoa phần ngực của Liễu Mộc Vũ, một tay nắm lấy phần mông Liễu Mộc Vũ, siết chặt toàn bộ thân mình cậu vào ngực, kim thương trầm xuống thao thật mãnh liệt.

Huyệt thịt lên cao trào ôm chặt hung khí bằng thịt của Phạm Viêm Bá, nơi đó chật hẹp mà ẩm ướt, ấm áp, Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy sung sướng cả người: “Lại kẹp chặt chút nữa! Huyệt nhi của ngươi sinh ra là để hầu hạ nam nhân. Sau này ta muốn ngày ngày lấp đầy huyệt nhi dâm đãng của ngươi, xem ngươi còn dám tùy tiện câu dẫn nam nhân không!”

“Uhm… Không… Không có… Ta không có câu dẫn nam nhân…” Thân mình sau cơn cao trào căn bản không thể chịu nổi những đợt thao mạnh mẽ như vậy. Cảm giác đau xót sâu sắc gọi lý trí quay về, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy mình ti tiện đến nỗi không thể gặp người, che mặt nghẹn ngào nức nở.

Ngọn lửa tồn tại hơn một tháng trong lòng Phạm Viêm Bá đều trút hết vào huyệt nhi của Liễu Mộc Vũ. Hắn như nổi khùng mà làm thật mãnh liệt, thao cho huyệt nhi chật hẹp của Liễu Mộc Vũ không còn khí lực, chỉ biết mềm nhũn mà hàm chứa kim thương Phạm Viêm Bá. Phạm Viêm Bá không hề thương tiếc mà vuốt ve xoa nắn thân thể non nớt trắng noãn của Liễu Mộc Vũ, ra sức đỉnh vào, mỗi lần đều đâm vào tận cửa tử cung, khiến cho nơi mềm mại không muốn thừa nhận xâm nhập phải ủy khuất hút lấy quy đầu.

“Tiểu lẳng lơ, đại gia ta muốn phun tinh cho ngươi, ngươi kẹp chặt huyệt nhi vào cho ta!” Không ngừng vỗ mạnh tay vào mông Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá có một loại khoái cảm như khi rong ruổi trên lưng ngựa, đánh cho nó chạy thật nhanh! Một đợt ánh sáng trắng hiện lên trước mắt, Phạm Viêm Bá ra sức thẳng tiến kim thương vào thân mình Liễu Mộc Vũ, quy đầu to tròn chọc phá cái miệng mềm mại ngọt ngào bên trong Liễu Mộc Vũ, toàn bộ quy đầu đều đi hẳn vào tử cung, hưng phấn phun ra những dòng tinh nồng đậm!

“Mẫu cẩu tinh, bổn đại gia đút nam tinh cho ngươi, ngươi cất kỹ trong huyệt nhi cho ta! Để một giọt chảy ra xem ta phạt ngươi thế nào!” Phạm Viêm Bá từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp ẩm ướt của Liễu Mộc Vũ bao vây. Huyệt nhi ngậm lấy hắn, thỉnh thoảng còn run rẩy co rút lại, giống như không tự giác được mà nuốt bảo vật của mình, làm cho Phạm Viêm Bá sảng khoái khôn xiết.

Lúc này Liễu Mộc Vũ đã bị Phạm Viêm Bá quản thúc mà sợ hãi, làm sao còn dám phản kháng không nghe theo, chỉ còn biết cố gắng co rút huyệt nhi đã mỏi nhừ, mong Phạm Viêm Bá sớm xong việc. Nhưng Phạm Viêm Bá đang ngâm mình đến nghiện trong huyệt nhi ngập nước, nam vật hơi cứng lại ma sát xoay tròn ở nơi ướt mềm, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục to dần lên.

Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy thân mình khó khăn lắm mới nhẹ nhõm lại chậm rãi bị căng ra, hai mắt kinh sợ mà trừng lớn. Nhìn biểu tình còn chưa tận hứng của Phạm Viêm Bá, trên mặt Liễu Mộc Vũ đầy vẻ đau khổ: “Quận vương… Vương gia… Nơi đó không được, đã sưng lên rồi… Hôm nay tha cho ta đi, nơi đó chạm vào liền đau, thật sự không thể hầu hạ gia được…”

“Còn dám đòi lười biếng? Mẫu cẩu lẳng lơ, vừa mới dạy dỗ ngươi xong, ngươi đã quên rồi?” Nắm lấy một bên đầu v của Liễu Mộc Vũ, ra sức ngắt lấy, đau đến nỗi thân thể Liễu Mộc Vũ run rẩy, huyệt nhi hàm chứa kim thương của Phạm Viêm Bá cũng vì thế mà co rút chặt lại. Phạm Viêm Bá đâu có chịu được như vậy? Bắt đầu đâm chọc lần hai, khiến cho huyệt nhi co rút chặt của Liễu Mộc Vũ bị thao đến mềm nhuyễn, thở hổn hển xong lại tiếp tục nói năng hạ lưu bên tai cậu: “Mẫu cẩu tinh, ngươi đã được bổn đại gia phối nam tinh cho, huyệt nhi này đã thuộc về đại gia. Lúc nào đại gia ta muốn thao huyệt nhi, ngươi phải mở ngay huyệt nhi cho ta làm! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, hầu hạ ta cho tốt, để ta mau chóng thấy sướng, ngươi cũng có thể được nghỉ ngơi sớm. Nếu không, đại gia ta vẫn còn dây dưa thật lâu với ngươi!”

Nói xong, Phạm Viêm Bá duỗi tay đến giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, xoa nắn âm thần đầy đặn bên ngoài của cậu, dùng sức vuốt ve: “Mau cầu ta thao ngươi, nói để đại gia cao hứng, ngươi cũng có thể chịu ít tội!”

Cả người Liễu Mộc Vũ khó chịu, tiếc rằng không thể đấu lại với tên bá vương này, chỉ có thể phục tùng dưới dâm uy của Phạm Viêm Bá, vừa mở rộng chân hơn vừa nức nở: “Gia, huyệt nhi dâm đãng của mẫu cẩu, nó… lại muốn đi tiểu… Xin, xin gia thao huyệt nhi của mẫu cẩu… cho mẫu cẩu đi tiểu…”

Thần trí Phạm Viêm Bá bị mấy câu nói của Liễu Mộc Vũ làm cho bay hết về tây thiên, hai mắt đỏ rực, trong đầu chỉ còn mỗi khối thân thể trắng noãn non nớt này. Hú lên quái dị, nâng phần mông đầy đặn của Liễu Mộc Vũ, thắt lưng cường tráng giống như là có thần lực, điên cuồng chuyển động, mỗi lần đều thao đến nỗi dm thủy trong huyệt nhi Liễu Mộc Vũ văng ra khắp nơi. Lúc này Liễu Mộc Vũ kêu rên liên tục, khóc không thành tiếng.

Đau đớn, sảng khoái, ngứa ngáy, chua xót, các loại cảm giác không ngừng kết hợp lại với nhau ở chỗ hai người dây dưa, xuân triều dạt dào. Rốt cuộc Liễu Mộc Vũ cũng không biết là mình thoải mái hay khó chịu, chỉ cảm thấy toàn thân bị áp bức, nhục nhã. Thần kinh lúc nào cũng bị bó buộc hoàn toàn được thả lỏng trong sự đau đớn của thân thể.

Phạm Viêm Bá lại bắn ba, bốn dòng dịch trắng thật mạnh vào sâu trong nơi ngọt ngào của Liễu Mộc Vũ, mà hoa huyt của Liễu Mộc Vũ cũng tiết ra rối tinh rối mù. Cho đến tận hoàng hôn, rốt cuộc hai người cũng tách nơi gắn chặt vào nhau ra. Hai chân Liễu Mộc Vũ không thể khép lại, hoa tâm nhi vốn nhắm chặt đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng không vào được đã bị Phạm Viêm Bá thô lỗ chọc phá thành lỗ thủng, lúc này nó như cái miệng há to, không khép lại được.

Ôm Liễu Mộc Vũ đã hôn mê vào phòng, nhìn mái nhà bị hở khắp nơi, Phạm Viêm Bá không hài lòng mà bĩu môi, ném cho Tăng mẫu ở phía sau một thỏi bạc, không hề để ý mà nói: “Đại nương, lấy tiền này để sửa lại phòng ở. Ta và Liễu công tử nhất kiến như cố, nhất định không thể để hắn ở nơi rách nát thế này. Chờ một thời gian nữa ta rảnh rỗi sẽ cho dọn dẹp một viện tử trong Quận vương phủ, đón ngài và Liễu công tử qua đó hưởng phúc!”

Dứt lời, cũng không quan tâm Tăng mẫu có đồng ý hay không, nói với Phạm Trạch đang đứng đối diện ngoài cửa: “Ngươi ở lại chăm sóc Liễu công tử, đợi hắn tỉnh lại thì khuyên nhủ hắn. Mệnh trời đã thế, bảo hắn chấp nhận đi!”

Để lại một Tăng mẫu vẻ mặt bi thương và một Phạm Trạch mặt không chút thay đổi, Phạm Viêm Bá nghênh ngang tiêu sái, lòng tràn đầy vui vẻ rời khỏi Liễu gia, trở về phủ.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Liễu Mộc Vũ mới từ từ tỉnh dậy. Nhớ tới đủ loại chuyện không thể chịu nổi trước đó, nhịn không được mà ôm chăn khóc. Tăng mẫu bưng bát thuốc đông y an thần thanh nhiệt còn nóng vào phòng, thấy Liễu Mộc Vũ khóc thê thảm cũng không nén nổi mà ôm cậu khóc lớn.

“Con à, là mẹ hại con… Năm đó mẹ không nên ham sống, nên chết theo phu quân mới đúng…” Vừa nãy Phạm Trạch đã lờ mờ ám chỉ với Tăng mẫu, rằng Quận vương đã biết thân thế của Liễu Mộc Vũ, khuyên hai người không nên phản kháng vì cái mạng nhỏ của mình. Tăng mẫu hiểu con trai chịu ủy khuất là vì mình, trong lòng luôn tự trách, khóc lóc nhận hết tội lỗi về mình.

Liễu Mộc Vũ thấy mẫu thân sắp ngất, sợ tới mức vội lau nước mắt, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Tăng mẫu, an ủi: “Mẹ, mẹ… Mẹ đừng đau buồn, mẹ cứ coi như là con tình nguyện đi… Quận vương anh tuấn nhiều tiền, con đi theo hắn… cũng không thiệt…”

Tăng mẫu nghe xong càng khổ sở hơn, lúc này Phạm Trạch đi từ ngoài vào, cung kính lạnh nhạt nói: “Quận vương đi rồi, có để ta ở lại nhắn nhủ Liễu công tử. Mong đại nương tránh mặt một chút.”

Liễu Mộc Vũ nhìn Phạm Trạch và mấy người hầu của Quận vương phủ cao lớn đằng sau hắn, biết rõ căn bản không thể phản kháng được, chỉ có thể cúi đầu lau nước mắt cho mẫu thân, an ủi vài câu, để mẫu thân ra ngoài. Phạm Trạch dùng ánh mắt ra hiệu, một người hầu bước lên đằng trước, nửa đỡ nửa kéo Tăng mẫu về phòng.

Cho đến khi không thấy bóng dáng Tăng mẫu, Phạm Trạch mới quay đầu lại nhìn Liễu Mộc Vũ, nói: “Liễu công tử không cần bi thương. Tiểu Quận vương là một chủ tử tốt, đối xử rất tốt với các vị phu nhân. Chỉ cần Liễu công tử thật tâm đi theo tiểu Quận vương, nửa đời sau nhất định sẽ được cẩm y ngọc thực, tiền bạc không lo…”

Liễu Mộc Vũ lạnh lùng quay đầu đi, hiện tại cậu không muốn nghe mấy lời này. Tuy rằng biết rõ khi đối mặt với Phạm Viêm Bá thì chỉ có một con đường là nghe theo, nhưng một tên hạ nhân lại nói cậu phải ngoan ngoãn đi theo Quận vương, trong lòng cậu vừa chua xót vừa khinh thường.

Phạm Trạch thấy dáng vẻ Liễu Mộc Vũ quay mặt đi không chịu nhận mệnh, cũng không nói nhiều, lại nhìn sang bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt. Một người hầu ở phía sau đi tới, đưa cái hộp gỗ cho Phạm Trạch. Phạm Trạch tiến lên từng bước, cung kính đặt hộp gỗ lên giường Liễu Mộc Vũ, nói: “Liễu công tử, đây là vật mà Quận vương để lại cho ngài, ngài thử mở ra nhìn xem…”

Dứt lời, không đợi Liễu Mộc Vũ phản ứng lại, hắn đã lập tức giúp Liễu Mộc Vũ mở hộp ra. Hộp vừa mở xong, Liễu Mộc Vũ không tự giác liếc vào bên trong hộp một cái, nhất thời trừng lớn hai mắt! Trong hộp là một dương cụ giả bằng gỗ to khoảng ba ngón tay! Bên cạnh còn có một hộp tròn nhỏ bằng sứ, Phạm Trạch mở hộp tròn, là thuốc mỡ màu hồng nhạt!

“Quận vương thương tiếc thân mình Liễu công tử, đặc biệt sai tiểu nhân tìm kiếm “Giác tiên sinh” làm từ gỗ bách cho công tử. Gỗ bách dẻo dai, không thấm nước. Quận vương muốn Liễu công tử ngày nào cũng phải mang theo, để tránh thân mình khó lắm mới mở ra lại đóng lại… Thuốc mỡ hồng nhạt kia là loại thuốc tốt giúp lưu thông máu, tiêu trừ ứ đọng. Công tử có thể bôi ở nơi sưng đau, hôm sau sẽ hết sưng, giảm đau…”

Liễu Mộc Vũ nghe xong mà mặt mày trắng bệch, nhìn giác tiên sinh và thuốc mỡ trong hộp gỗ. Từng câu từng chữ mà Phạm Trạch nói giống như những vệt roi quật mạnh vào mặt cậu. Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy cả người chảy máu đầm đìa, đầu đau đến nỗi mọi thứ đều mơ hồ.

“Đi ra ngoài! Mời ngươi ra ngoài cho!” Liễu Mộc Vũ run rẩy đóng nắp hộp lại. Cậu muốn ném cái hộp đó vào mặt Phạm Trạch, muốn mắng hắn và chủ tử hắn đều là một đám mặt người dạ thú! Nhưng cậu không dám, hiện giờ cậu không phải con trai của Liễu Tướng quân, mà là hậu duệ của tội nhân Liễu Chấn Đình. Sinh mạng cậu hèn hạ như một con kiến, căn bản không là gì trong mắt Phạm Viêm Bá…

“Ta muốn nghỉ ngơi…” Liễu Mộc Vũ nằm xuống, đưa lưng về phía Phạm Trạch. Cậu là một nhân vật nhỏ bé chỉ có thể làm ra hành động phản kháng rất nhỏ thế này.

Phạm Trạch nhìn Liễu Mộc Vũ nằm xuống, lên tiếng: “Việc đã đến nước này, Liễu công tử cũng phải suy nghĩ thay cho mẫu thân ngài… Lấy trứng chọi đá, ngài cần gì phải lấy trứng chọi đá? Tiểu Quận vương có tâm tính ham chơi, chỉ thấy mới mẻ vài ngày là thôi. Ngài đi theo tiểu Quận vương không có gì không tốt, thời gian sau này vẫn còn dài…”

Liễu Mộc Vũ hiểu ý Phạm Trạch. Toàn bộ thành Phan Dương đều biết, Phạm Viêm Bá háo sắc lại có mới nới cũ, đối với những mỹ nhân mới, hắn chỉ yêu thích nhiều nhất là trăm ngày! Phạm Trạch đang khuyên mình cố gắng đi theo Phạm Viêm Bá, chờ đến khi Phạm Viêm Bá không còn thấy mới mẻ nữa, bản thân mình cũng được giải thoát… Nước mắt từng giọt một rơi xuống gối, trăm ngày sao… Thật không biết mình có thể chịu đựng nổi không…

Thấy Liễu Mộc Vũ không có động tĩnh, Phạm Trạch thở dài: “Giác tiên sinh bằng gỗ bách này, nhất định ngài phải dùng, ngàn vạn lần đừng làm trái lời Quận vương. Ngươi càng phản kháng, Quận vương lại càng không buông tay… Liễu công tử tự giải quyết cho tốt đi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio