Trắng lên giữa trời, tiếng quạ kêu lạnh lẽo, không biết cành mai hồng nhà ai lộ ra đầu tường. Đông đến trăm hoa rụng tàn, duy chỉ có hoa mai vẫn một mình nở rộ. Đại hộ Dương Phủ sau một đêm chịu thảm họa diệt môn, cả nhà từ trên xuống dưới đều tán thân vào biển lửa, không một ai sống sót. Ngọn lửa cháy hừng hừng chiếu sáng cả bầu trời, không ít người vây quanh ngoài ghé đầu vào nhìn Dương phủ bị đốt cháy thành than.
A Dịch đứng từ xa liền thấy Dương phủ trước đây lộng lẫy nay bỗng hóa thành một mảnh phế tích. Hắn chen chân vào trong đám người nhìn thấy Dương Chân ngồi ngây người, trong tay ôm thi thể một nữ nhân. Ánh sáng màu bạc phủ đầy đình viện.
A Dịch đứng dưới ánh trăng nhìn Dương Chân giống như mất đi hồn phách. Thật lâu sau, khi chóp mũi tràn ngập mùi cháy xém, một cái xương đùi bị đốt cháy xém dừng lại bên chân A Dịch:
"Ta không phải rất vô dụng đâu nhỉ?"
Dương Chân chuẩn bị một hồi lâu mới chậm rãi há miệng:
"Nếu như là ngươi nói, bọn họ, ai cũng sẽ không chết đi."
"Biết không, ta thường xuyên mơ thấy một giấc mộng. Dưới trời đông tuyết phủ, hai chân ta bị xích, bất tri bất giác đi vào một dinh quan cực kỳ hoa mỹ. Nơi đó trong suốt, lóng lánh, đình đài lầu các xa hoa, ấm áp như mùa xuân. Ta muốn gọi nương cùng đi xem, nhưng dù cho như thế nào cũng không tìm thấy cửa đi ra ngoài."
A Dịch lạnh như bằng, trong giọng nói ẩn mang theo tức giận:
"Là ai làm?"
Dương Chân lắc đầu mỉm cười, tiếp tục kể lại giấc mộng của hắn:
"Nơi đó thông với một căn phòng khác tựa như mê cung không có điểm cuối. Trong mê cung kia, ta nghe thấy tiếng cười của tiểu hài tử, ta lại không có cách nào đến được bên kia. Sau khi ta từ giấc mộng kia tỉnh lại, phát hiện tất cả cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà ta vẫn như cũ chỉ có hai bàn tay trắng, cuộn mình trong phòng bếp dục anh đường. Khí trời rét lạnh, thật cô đơn..."
"Bối lặc gia Sùng Lợi Minh thích xem hí, khi vừa mới gia nhập Thần Cơ Doanh bối lặc mang ta đi Yến Tử lâu xem "Nam Kha mộng". Người trong mộng vui vẻ vô số, người đẹp như hoa trái ôm phải ấp. Chờ đến khi tỉnh lại phát hiện chỉ là một giấc mộng hoàng lương."
"Là ai. Làm?" A Dịch hỏi lại.
"Giấc mộng như vậy, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại. Ta căn bản không có biện pháp phân biệt đó là sự thật hay là cảnh trong mơ. Ta tới Dương phủ năm thứ ai, "Dương Chân" đã bị tìm được rồi. Buồn cười thay, người duy nhất biết thân phận của ta và hắn lại là "phụ thân" chết nơi quan ngoại kia. Ta lừa "Dương Chân" kia đến giáo đường sau đó giết hắn. Đêm đó giáo đường bị bọn côn đồ Nghĩa Hòa Đoàn thiêu hủy. Ta nghĩ hắn nhất định xương thịt cũng không còn. Ta không phải là ham vinh hoa phú quý hay là cái thân phận thiếu gia này. Ta yêu nàng, yêu đến nỗi có thể vì nàng mà đi tìm chết. Cho đến khi ngươi đột nhiên xuất hiện trước mặt ta. Ta biết, màn trình diễn của ta chẳng diễn nổi nữa, khuôn mặt của ngươi rất giống nàng. Quan hệ huyết thống, thứ này thực sự rất thần kỳ, không ai có thể gạt bỏ!"
Mọi chân tướng từ miện Dương Chân chậm rãi nói ra, giống như một mũi dùi sắc bén hung hăng đâm vào trái tim A Dịch. Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt. Cư nhiên, cứ như vậy chết đi? Nữ nhân đó! Hắn còn chưa, còn chưa...
Tí tách. Tí tách...
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu từ lòng bàn tay rơi xuống hòa vào nước mắt của Dương Chân thành một thể.
Một tháng trước, khi ta vào kinh thành, đứng trước cửa lớn Dương phủ, nói với hắn như thế. Ta không phải thực sự muốn giết ai cả. Quan hệ huyết thống thì tính cái gì. Cho dù là sai lầm của đời người, cả hai chúng ta vốn vẫn rất hạnh phúc. Ngươi có mẫu thân ngươi yêu, có thân phận cao quý. Ta có Đại Sỏa đối xử tỉ mỉ chu đáo với ta, có huynh đệ gắn liền như sinh mệnh Liên Nhị. Rõ ràngtất cả đều an ổn, bình yên như vậy, nhưng chúng ta vì sao nhất định phải sửa cho đúng? Ta chỉ là muốn nhìn thấy nữa nhân này, muốn nhìn thấy chủa nhân của chiếc hộp son bạch ngọc kia, ta chỉ muốn tự mình hỏi nàng một chút:
"Đại Sỏa, hắn, đến tột cùng có mối quan hệ gì với ta?"
Mười năm trước bản thân ta nhìn thấy Liên Nhị nằm trong vũng máu bị "con sói" kia lôi đi. Tiếng thét của Liên Nhị quanh quẩn bên tai ta, Đại Sỏa gục đầu bên cạnh ta, đôi mắt trống rỗng vôn thần nhìn ta chăm chú. Ta nhìn thấy trong cặp mắt giản dị chất phác kia vẫn trước sau như một dịu dàng, thành thực, hàm hậu.
"Sỏa. Đại Sỏa Đại Sỏa."
Đại Sỏa!
Ta hình như nằm mơ thấy một giấc mộng, một cơn ác một rất dài, rất dài, rất đáng sợ. Mở to mắt. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn sáng rõ như vậy, xinh đẹp, ấm áp, thật khiến cho người ta không muốn động đậy.
Ta nằm trong bụi cỏ rậm xanh biếc, lười biếng mở hai mắt. Lại ngủ quên! Nằm mơ? À, là nằm mơ. Đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng khi ta rảnh rỗi.
"A Dịch! A Dịch! Ngươi trốn ở chỗ nào rồi? A Dịch! A Dịchhhh!"
Từ xa truyền đến thanh âm hàm hậu của Đại Sỏa. Đột nhiên khuôn mặt mang theo nụ cười hàm hậu xuất hiện trước mắt ta. Ta nhếch miệng cười, bật người dậy nhào vào trong lòng Đại Sỏa, dúi đầu không ngừng cọ vào hai má ngăm đen thô ráp của hắn. Hắn cười ôm lấy nửa thân trần của ta kích động nói:
"Ha ha ha! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi."
Thật xin lỗi, ta vụng trộm dấu đi bảo bối ngươi trân ái nhất, chôn nó trong góc viện. Thời gian cứ như vậy trôi qua, giống như vừa mới hôm qua, nháy mắt, người cũng không còn nữa. Thời gian Năm tháng giống như đầu ngón tay lặng lẽ lưu lại dấu vết nơi bãi cát. Mười năm của ta trong lơ đang lặng yên biết mất cùng giấc mộng kia.
Tất cả đến quá đột nhiên, thật giống như giấc mộng Nam Kha mà người ta hay kể. Trong mộng hết thảy đều là phồn hoa vô tận, tỉnh mộng, phồn hoa kết thúc, lúc nhận ra thì việc đã qua.
Người bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không thể giữ lại. Người nhiễu loạn lòng ta, hôm nay thật nhiều ưu phiền.
Ta không có dũng khí giơ dao lên chặt bỏ những năm tháng kia như chặt một sợi chỉ gai bình thường. Cho dù là ta hay là hắn, chim di trú bay đi sang năm còn có thể trở về, nhưng ta và hắn, cũng không thể trở về được nữa.
"Này. Trả lại cho ngươi."
Tay ta lấy chiếc hộp son bạch ngọc được Đại Sỏa coi như trân bảo từ trong lòng ra, đứng trước mặt Dương Chân và nữ nhân đó:
"Trả vật này lại cho ngươi."
"Cho nên, cũng xin ngươi trả Đại Sỏa lại cho ta."
Thời gian giống như quay ngược lại, ta vẫn như cũ là thiếu niên không rành thế sự sống trong thôn mã tặc kia, nữ nhân đó đứng trước mặt ta, ta đưa hộp son tới trước mặt nàng, nói từng chữ:
"Lấy vật này về, trả Đại Sỏa lại cho ta!"
Thật lâu trước đây, có một con chó nhìn thấy cầu vồng, nó thật vui vẻ chạy khắp nơi khoe, nhưng không có đồng loại nào nguyện ý tin tưởng, bởi vì mắt chó không thể nhìn thấy cầu vồng, chúng nó trời sinh bị mù màu. Cho dù trong thế giới chỉ có một màu sắc, cho dù trong thế giới chỉ có cầu vồng đơn sắc, nhưng chú chó vẫn như cũ tin tưởng vững chắc rằng đây là cầu vồng trong lòng mình. Cho dù là đơn sắc, cho dù không trọn vẹn...
Ta và hắn sinh ra bỏ lỡ mười chín năm, đối với quỹ đạo vận mệnh của chúng ta, lúc gặp lại nhau, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi. Nguyên bản là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không có khả năng giao nhau nhưng vận mệnh trong tay lại đan vào nhau, càng quấn càng loạn. Nếu là sợi dây thừng, cắt còn có thể sửa loạn. Nhưng thứ giống như vận mệnh, càng sửa càng loạn.
Là vận mệnh khiến chúng ta đối lập nhau, ở trên cây cầu thăng bằng, rõ ràng chúng ta có thế đứng hai đầu cầu tự do hoạt động, sao có thể nghịch thiên mà tiến lại gần nhau?
Biến cố đêm hôm đó, trở thành kì án kinh động kinh thành chưa giải quyết. Trong một đêm, cả nhà Dương phủ bị giết, Dương phủ nháy mắt suy tàn. Mà thiếu gia duy nhất Dương Chân cũng từ đó về sau chẳng biết tung tích. Mùa đông năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, không muốn nói thêm lời nào. Đây là một mùa đông lạnh nhất thành Bắc Kinh, lạnh giống như có thể đông hết vạn vật trên thế gian này.