Khô Lâu Cơ ()
Thanh đăng u u, như quỷ như mị
Vong xuyên hà bạn, bỉ ngạn vô thường.
Người kia cứ như vậy xuất hiện trước mặt Sùng Lợi Minh, một thân trường bào trắng thuần tôn lên da thịt trắng như tuyết của hắn, những sợi tơ đen như mực nhẹ nhàng bay lên trong làn gió, khi thì dán da thịt trắng nõn trong suốt của hắn, khi thì lại lướt qua cánh môi mỏng manh nhếch lên của hắn. Mũi cao thẳng, tự như tuyết trên núi. Lông mi thật dài hơi rung động, một đôi mắt xếch tựa như ngọc, đôi môi mỏng đỏ như máu.
Chuyện cách đây nhiều năm, Sùng Lợi Minh không thể nào trình bảy đủ vẻ đẹp kinh diễm thế tục kia, giống như tiên giáng trần, nhìn cường tráng khôi ngô như nam tử nhưng lại xen chút thiên kiều bá mị của nữ tử. Hắn chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hai loại người kia.
Hắn giống như mai, cao ngạo xuất trần, lại tựa anh túc, khiến người ta không thể nào kiềm chế, có thể mê hoặc lòng người. Hắn trông cũng giống Hắc Mạn Đà La nước ngoài tiến cống, thanh lệ, cành lá xinh đẹp, nhưng lại có độc. Nó báo hiệu cho bóng đêm không thể biết trước, tử vong và tình yêu lang bạc kỳ hồ.
Tình yêu gắn với báo thù, thế gian không ái không thù, tâm hồn cứng cỏi với những vết thương, không có đường lui.
Cũng rất giống cây anh túc, bên ngoài lộng lẫy, bên trong ẩn chứa lực lượng tà ác.
Người kia, một tay đỡ quan tài bên cạnh, một tay cầm thanh đăng lúc sáng lúc tối, nhìn qua quỷ bí dị thường.
Cướp hoa đào?
Sùng Lợi Minh ngồi xổm xuống tinh tế đánh giá hắn, khuôn mặt này không phân rõ nam nữ.
Sùng Lợi Minh giơ tay lên chạm tóc hắn hỏi:
- Ngươi, là ai?
Còn chưa kịp nói xong, người nọ liền đứng dậy, rút từ tay áo ra một thanh tiểu đao, hàn quang lướt qua, sườn mặt Sùng Lợi Minh trúng một đao không nông. Sùng Lợi Minh lập tức một tay kiềm chế tay người kia, tay còn lại ấn chế ngự cổ người kia. Người kia cũng không phản kháng, tiểu đao và thanh đăng trong tay rơi xuống, bốn phía chìm vào đen tối, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu đến. Người kia nằm mềm oặt trên mặt đất không thở được ho khan:
- Khụ khụ khụ! Khụ khụ!
Sùng Lợi Minh cười hì hì nói:
- Người dùng đao đâm, lại ho khan. Nói vậy ngươi là người?
- A!!!
Sùng Lợi Minh cưỡi lên người người kia, cổ tay dần dùng sức:
- Ngươi là ai? Làm cái gì trong này? Đêm hôm khuya khoắt ở nơi từ đường núi sâu hoang dã này, còn từ trong quan tài đi ra, nói!
Người kia cũng không trả lời, chỉ là liên tục ho khan. Sùng Lợi Minh cúi đầu nói khẽ bên tai:
- Từ trước đến nay gia là kẻ thương hoa tiếc ngọc, có điều nếu là mỹ nhân cầm đao hướng vế phía ta, vậy cũng đừng trách ta. Không nói? Hay là muốn ta dùng biện pháp khác khiến ngươi mở miệng? Đại hình của ta thân hình xinh đẹp này cửa ngươi sợ là chịu không nổi!
- Khụ khụ khụ khụ...
Người nọ ở trong tay Sùng Lợi Minh thân mình cuộc thành một cục hơn nữa không ngừng run lên:
- Khụ khụ khụ khụ. Khụ khụ.
Sùng Lợi Minh kinh ngạc liền vội vàng buông tay, người nọ lập tức xoay người ngồi xuống, che ngực ho khan không ngừng, vài giọt máu tươi đỏ sậm rơi trên mặt đất. Sùng Lợi Minh kinh hoảng hòi:
- Sao lại thế này? Đừng nói ngươi là kẻ câm điếc nha.
- Khụ khụ, khụ khụ.
Sùng Lợi Minh nhìn bộ dáng người này, một lát sau lại trở về giữ chặt cổ tay người kia nói:
- Này, ngươi là người có bệnh hen suyễn à?
- Khụ khụ. Khụ khụ.
- Hen suyễn, đây thật đúng là bệnh lấy mạng người!
Người nọ càng ngày càng ho nhiều hơn, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi đỏ sậm, trước mắt tối sầm liền ngã quỵ vào trong lòng Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh tay chân luống cuống kêu lên:
- Này, này, ngươi đừng ngất! Này!!!
Sùng Lợi Minh đưa tay sờ vào trong túi người kia phát hiện bên trong cái gì cũng không có, ai oán nói:
- Cái tên bệnh lao này, sao ra cửa cũng không mang thuốc?
Thấy người trong lòng nặng nề thiếp đi, Sùng Lợi Minh cũng không còn biện pháp, đành phải ôm người nọ ra khỏi từ đường, đi xuống chân núi, hi vọng có thể tìm một đại phu xem cho tên bệnh lao này một chút.
Chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ xa vọng đến, quả nhiên đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy trong rừng cây loáng thoáng truyền đến ánh lửa cùng tiếng bước chân dồn dập, mấy con chó vàng dẫn đầu lao ra rừng cây sủa Sùng Lợi Minh.
Ánh lửa trong rừng cây càng ngày càng gần, mười mấy đại hán thân mặc đồ vải bố tay cầm cuốc liềm đao vây quanh Sùng Lợi Minh.
Một người hỏi:
- Ngươi ở trong này làm cái gì? Ngươi là ai? Tới đây làm gì?
Sùng Lợi Minh ôm người trong lòng chặt thêm một chút nói:
- Các người là người vùng núi gần đây sao? Ta ở trong từ đường bên kia phát hiện ra người này, gần đây không biết có đại phu không?
Những người này liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó hét lớn với Sùng Lợi Minh:
- Đừng gạt người! Từ đường núi bên kia đã hoang phế ba mươi mấy năm, xung quanh nơi này mấy chục dặm cũng chỉ có một mình thôn chúng ta. Nói nahnh, ngươi đi qua nơi này của chúng ta có mục đích gì?
Vài người miền núi kia nắm chặt vũ khí trong tay đi đến phía Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh lui mấy bước nói:
- Các người làm sao thế? Bộ dáng như gặp phải địch lớn, người này sắp chết, chỗ các ngươi có chỗ nào có đại phu không?
- Khụ khụ, các người đừng vô lễ với vị tiên sinh này. - Giọng một thương lão từ phía sau Sùng Lợi Minh truyền đến.
Sùng Lợi Minh nhìn lại cư nhiên phát hiện là lão thái bà quản gia bên trong dinh thự, lão thái bà chống quải trượng tập tễnh tiến đến bên cạnh Sùng Lợi Minh thoáng nhìn người trong lòng của hắn rồi nói với đám người miền núi:
- Hắn chính là khách quý của tiểu thư Elizabeth.
Một người miền núi đứng gần lão thái bà nói:
- Quản gia bà bà, nhưng là hắn.
- Đừng nói nữa, vị tiên sinh này không có ác ý, các ngươi đều trở về nhà đi.
Người nọ còn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng không biết làm sao mở miệng, hắn rũ tay xuống mang theo những người miền núi còn lại trở về.
Ơ? Trên tay phải những người kia.
Sùng Lợi Minh gọi người kia lại:
- Này, trên tay phải của người...
Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn sau ót, hai mắt hoa lên rồi ngã xuống.
Đứng sau Sùng Lợi Minh là một người miền núi trong tay giơ một cái cuốc, trên cái cuốc còn dính chút máu tươi, bàn tay cầm cái cuốc gần như dị dạng, trên tay như bị bệnh nấm.
Lão thái bà nhìn Sùng Lợi Minh trên mặt đất lắc đầu thở dài:
- Thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa lại muốn chui đầu vào.
Lúc Sùng Lợi Minh tỉnh lại phát hiện mình ở trong một gian phòng nhỏ hẹp, chỉ có một cái cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Sùng Lợi Minh thử giật giật thân mình thì phát hiện ra tay chân mình đều bị dây thừng thô ráp trói buộc, sau gáy còn ẩn ẩn chút đau.
Sột soạt - là âm thanh mài dao.
- Từ khi ta bắt đầu ghi chép lại, đó hẳn là rất nhiều năm về trước! Nơi này vẫn là một làng chài. Ba năm trước, có mấy người nước ngoài đến ngoài thôn xây lên một tòa dinh thự. Sau khi dinh thự hoàn thnafh, nhóm người nước ngoài đều rời khỏi, chỉ để lại mấy nữ quyến, nhưng bọn họ suốt ngày cũng chỉ ru rú trong nhà không giao tiếp với những người trong thôn. Chủ nhân của dinh thự là một vị tiểu thư, tuy rằng nhìn từ xa không rõ khuông mặt, nhưng lại có một mái tóc vàng cực kỳ xinh đẹp. Khoảng nửa năm sau, mọi người trong thôn nói người trong dinh thự dường như ít đi, cháu gái ta A Chi nói dinh thự thuê nàng đến làm giúp việc, lương cực kỳ cao, nhưng sau khi A Chi đi vẫn chưa từng trở về."
Dần dần, lại có vài thôn dân đến dinh thự làm giúp việc rồi vô duyên vô cớ mất tích. Sau đó có người đi trong núi sâu phát hiện ra thi thể thiếu nữ, tất cả đều bị lột da. Mọi người bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đếu nói dinh thự của người nước ngoài phá hủy phong thủy thông, sơn quỷ bắt đầu quấy phá. Sau đó người trong thôn bắt đầu bị một loại bệnh lạ, ban đầu thân thể mọc ra thứ giống như vảy, sau đó bắt đầu thối rữa, mặt và thân thể trở nên dị dạng. Sau khi một người bị bệnh, rất nhanh sẽ lan cho cả nhà. Người lớn, đứa nhỏ, ngay cả động vật cũng không may mắn thoát khỏi. Là ta, ngay cái thời điểm tiến vào dinh thự, lần đầu tiên nhìn thấy Elizabeth tiểu thư. Trong trí nhớ của ta, vị tiểu thư với mái tóc vàng kia lại biến thành một thiếu nữ dung trang diễm lệ.
Chi - một co bươm bướm bị ánh nến đốt gãy cánh rơi xuống bên cạnh còn giãy dụa, lão thái bà ngồi ở góc tường vuốt con đao nhọn trong tay.
Sùng Lợi Minh dựa vào tường dần dần ngồi dậy mắng người:
- Lão thía bà chết tiệt, một mình ngươi lầm bầm lầu bầu không để người khác yên sao? Lỗ tai lão tử muốn mọc cái kén luôn rồi.
Lão thái bà nhừng động tác trên tay nhìn Sùng Lợi Minh cười nói:
- A? Ta lại độc thoại rồi sao? Thật xin lỗi, lớn tuổi, luôn không nhịn được tự mình lải nhải thật sự khiến cho người khác chán ghét!
Lão thái bà đốt cho ánh nến sáng lên một chút rồi nói:
- Ngươi tỉnh nhanh như vậy đúng là hiếm thấy! Trên người của ngươi còn mang theo súng, ngươi là ai? Trên cái quốc đánh ngươi có nhựa cây độc đặc sản bản địa, có thể khiến la ngựa tê liệt, người bình thường chưa qua hai, ba ngày là chưa tỉnh lại.
Sùng Lợi Minh âm thầm oán giận: "Cái bà già đáng chết, các ngươi dùng nhựa cây kia có rắm mà đối phó được bổn đại gia! Đáng giận, còn so sánh đại gia với súc sinh. Ta hỏi thăm cả nhà ngươi."
- Ta thấy trên tay thông dân kia bắt đầu xuất hiện vảy - Lão thái bà nhìn hắn không chớp mắt, Sùng Lợi Minh nhếch miệng nói tiếp - Đó hẳn là quái bệnh theo lời của bà chăng? Bệnh hủi.
Sùng Lợi Minh tiếp tục nói:
- Cũng giống ôn dịch, nó cũng là một trong những bệnh truyền nhiễm đáng sợ từ xưa đến nay. Người bị bệnh tuy không chết ngay lập tức, nhưng lại vạn phần thống khổ. Tay chân mặt mũi biến dạng, thân thể tàn tật, không khác gì ma quỷ.
Hắn dừng lại một chút rồi chớp chớp ánh mắt xinh đẹp nói:
- Nếu ta đoán không sai, người đem bệnh hủi tới nơi này hẳn chính là vị tiểu thư của dinh thự kia - Elizabeth.
Lão thái bà nở nụ cười khanh khách:
- Sau khi biết cái loại bệnh này không lâu, có một lữ nhân qua đường bị các thôn dân giết chết. Xưa nay kết cục của người bị bệnh hủi là đều bị quan phủ chôn sống thoặc thiêu cháy. Cho nên nhất định phải bảo vệ bí mật này. Thi thể người chết sẽ bị quăng vào núi cho dã thú ăn, trong đó có lữ nhân qua đường, người bán hàng rong, thậm chí còn có hòa thượng và quan binh bị lạc.
Sùng Lợi Minh cuối cùng cũng hiểu được vì sao trong rừng hoa đào kia lại có chướng khí, chỉ sợ chỗ kia chính là một bãi tha ma.
Lão thái bà ngắt xuống một bông hoa đào nói:
- Ngươi nhìn xem, hoa đào thật xinh đẹp a! Ngươi biết không, những cây đào này đều được huyết nhục người chết tẩm bổ, chỉ có trải qua sự tẩm bổ của máu thịt người chết cây mới có thể nở ra những đóa hoa xinh đẹp như thế. Dưới những cây hoa đào kia, tất cả đều là người chết.
- Các người quả thực là - Sùng Lợi Minh cắn răng một chút rồi nói - Phát rồ!
- Nhưng đây là đường sống duy nhất của toàn bộ thôn dân ở đây!
Lão thái bà thở một hơi thật dài nói:
- Còn có quan trọng là tiểu thư Elizabeth, nếu như không có nàng, cho dù giết nhiều người hơn nữa cũng không giữ được bí mật của thôn. Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ?
Sùng Lợi Minh mở to hai mắt nhìn, sau khi đem những lời nói vô dụng loại bỏ, bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra là thế!
Lão thái bà đứng lên, nắm đao tiến về hướng đối diện. Sùng Lợi Minh thấy cái người bệnh lao kia quỳ ngất ở hướng đối diện.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Chỉ cần là tiểu thư Elizabeth muốn, chúng ta đều gắng sức thỏa mãn, chỉ cần không phải nữ nhân trong thôn là tốt rồi.
Lưỡi dao găm của lão thái bà đặt lên mái tóc đen của người kia, tán thưởng nói:
- Thật xinh đẹp a, lần đầu tiên ta nhìn thấy người xinh đẹp như vậy! Thật đáng thương, lập tức sẽ biến thành khuôn mặt của người khác.
Sùng Lợi Minh muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm oặt, hắn giận dữ nói:
- Bà già chết tiệt, bà muốn làm cái gì? Các người muốn biến hắn thành cái gì?
- Ngươi đừng uổng phí sức lực, không đứng dậy được đâu. Hiệu lực thảo dược còn chưa biến mất, dược cho tên bệnh này cũng giống với dược của ngươi, ra đi chịu ít khổ một chút. Với hắn mà nói, sớm ra đi một chút không phải là rất tốt sao?
Dao găm của lão thái bà đã đặt sau tai người kia.
- Ô ô ô.
Sùng Lợi Minh quay đầu, nghe thấy âm thanh như dã thú kêu rên.
Lão thái bà nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Là Elizabeth tiểu thư, đến lúc nên giúp nàng trang điểm rồi.
Lão thái bà buông dao găm trong tay lập tức bước ra khỏi cửa, lúc trước khi đi còn nghiêng đầu nói với Sùng Lợi Minh:
- Tiểu thư đặc biệt phân phó ta, nói ngươi lớn lên giống vị hôn phu trước kia của nàng, nếu không vì thế, lúc nãy ra đã vứt ngươi vào núi làm thức ăn cho sói rồi. Cho nên ngươi hãy thành thật một chút. Tiểu thư Elizabeth cũng là một người đáng thương, tuổi còn trẻ mà bị loại bệnh này, bị vị hôn phu và người nhà vứt bỏ tha hương nơi dị quốc xa xôi, để tùy tự sinh tự diệt..."