Ban đêm, mây đen che phủ mặt trăng. Bởi vì ban ngày xảy ra chuyện Tế Lan nuốt nha phiến tự sát trên đường cho nên sau khi đêm đến, trên đường không náo nhiệt như trước đây, cũng chỉ có vài tiểu quán bán hàng rong, bán đồ ăn khuya mở, vắng vẻ vô cùng.
Ngõ nhỏ sau Chiêm sự phủ, Lâm Thiệu mang một cái túi da, dẫn theo một nữ nhân ngoại quốc vội vội vàng vàng chạy ra từ cửa sau nhà mình, lén lút trong ngõ nhỏ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Sùng Lợi Minh đứng trong góc hút thuốc, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm.
"Chào buổi tối."
Sùng Lợi Minh đứng trong bóng đêm mỉm cười ân cần hỏi thăm. Lúc này Sùng Lợi Minh mới bước từ trong góc tối lộ thân ảnh ra bên ngoài, hắn không mặc kiện áo khoác xanh lục mà thay bằng một kiện áo kỵ xạ trang(đồ cưỡi ngựa bắn cung) màu tảo, hai cánh tay và trước ngực đều dùng sợi tuyến bằng vàng thêu long văn, trường y đơn độc, hòa mình vào trong bóng đêm, giống như một con độc xà trong bóng đêm nằm rạp dưới bụi cỏ, tay mang bao tay, trên đó đeo vài chiếc nhẫn viên bảo thạch xa xỉ, ngón tay kẹp điếu thuốc lượn lờ khói đã hút được một nửa. Hắn nhìn gắt gao cái rương trong tay Lâm Thiệu:
"Trong này hẳn là đồ tích cóp của Tế Lan nhỉ?"
Lâm Thiệu vừa nghe thấy, trên mặt lập tức hiện ra xanh hồng đỏ tím, bộ dạng rất khó coi nói:
"Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao cứ phải như âm hồn bất tán đi theo ta? Là vì nàng ta một lòng tình nguyện, tự mình đa tình, mọi chuyện đâu liên quan tới ta? Nữ nhân đó. Lần đầu tiên gặp mặt trong lâu hí, chỉ nói vài câu đáng thương về thân thế nàng ta liền cảm động rơi nước mắt. Sau này chúng ta lại gặp mặt vài lần, tuy rằng thấy cũng được, cũng không hẳn là nữ nhân đầu óc nông cạn. Trong tâm lý của thanh niên thế hệ mới chịu sự giáo dục của nền giáo dục tiên tiến phương Tây, nam nữ làm bạn bè bình thường là chuyện hết sức thường tình. Ta không nghĩ tới hôm nay nàng lại đem tình bằng hữu thuần khiết của ta đối với nàng trở thành tính yêu. Thật là một chuyện mạc danh kỳ diệu khiến người ta chê cười."
Lâm Thiệu nhếch mép cười, hắn đẩy mắt kính trên mũi.
"Ta từ năm mười mấy tuổi đã lên đường du học ở nước ngoài, tiếp nhận sự giáo dục tiên tiến của phương Tây. Mấy người các ngươi tư tưởng phong kiến gỗ mục chưa được khai hóa có lẽ không hiểu, thanh niên thế hệ mới chúng ta, tinh anh của tương lai, đi thay đổi tương lai của quốc gia và dân tộc mới là sứ mệnh nhân sinh của ta. Ngài hiểu không? Như vậy ta làm sao có thể yêu một kỹ nữ được? Nửa chữ không biết, không hề có kiến thức, vẫn là một kỹ nữ nha phiến thành nghiện. Ngài là người tình của nàng sao? Lúc đó ta và nàng thật sự không xảy ra chuyện gì, cho nên cầu xin ngài không cần quấn klaays ta được không? Hài tử trong bụng của nàng, cũng có thể là của người khác, loại nữ nhân này ai mà biết được?" Nói xong liền cười lên ha hả.
Sùng Lợi Minh cười nói: "Ha, ha ha, có đạo lý."
"Vị này là người yêu của ta Miss Bạch – bạn học của ta."
Nói xong liền kéo nữ nhân bên người vội đến bên cạnh Sùng Lợi Minh giới thiệu:
"Hai người chúng ta đều rất yêu nhau, nàng giống với ta, nàng là một nữ nhân có tri thức. Tựa như Romeo và Juliet dưới ngòi bút của Shakespeare, tùy rằng bị gia đình phản đối, nhưng chũng ta sẽ lập tức trốn đi Nghiễm Châu, cho nên..."
"Cho nên", Sùng Lợi Minh đánh gãy lời nói của hắn, "Vì thành toàn cho tình yêu tự do vĩ đại của người, liền lừa lấy tiền của kỹ nữ?"
Sắc mặt Lâm Thiệu càng ngày càng khó coi, hắn kích động nói:
"Nana chính là tạm mườn thôi. Thiếu gia Chiêm sự phủ ta sao có thể để ý vài đồng tiền bẩn thỉu của ký nữ."
"Chi."
Trước mắt là một đường máu đỏ sẫm, đồng tử Lâm Thiệu bỗng nhiên phóng to, Sùng Lợi Minh khép hờ con ngươi suy nghĩ:
"Nếu còn nghe ngươi nói tiếp ta sẽ nôn ra mất."
"Xèo xèo chi —— A ——."
Nữ nhân ngoại quốc kia thét chói tai "Giết người.", nàng ta ngã xuống một bên sắc mặt xanh mét: "Giết người! Giết người!"
Lâm Thiệu ngã trên mặt đất thấm đầy máu đỏ ấm áp. Sùng Lợi Minh từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiệu nửa chết nửa sống, trên mặt lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, "Ba ba ba", vỗ tay hoan nghênh ba tiếng. Sùng Lợi Minh nói:
"Lâm tiên sinh nhìn đi nha, tình yêu vĩ đại của ngươi lại bỏ ngươi chạy trối chết a! Ta đến, chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, Tế Lan chết rồi."
"Cứu. Cứu ta." Lâm Thiệu quỳ rạp trên mặt đất, một tay ôm cổ, một tay túm lấy vạt áo choàng của Sùng Lợi Minh kéo, "Cứu ta."
Sùng Lợi Minh đút tay vào trong túi, hơi xoay người: "Có điều thật tiếc nuối, xem ra ngươi hiện tại càng cảm thấy chú ý hẳn là sinh tử của mình."
Máu từ vết thương trên cổ Lâm Thiệu càng ngày càng chảy ra nhiều, hắn chí có thể phát ra thanh âm cạc cạc.
Tế Lan, nửa chữ cũng không biết, có lẽ nàng cả đời cũng sẽ không giải thích được cái gì mà "Bằng hữu bình thường" trong lời nói của thanh niên thế hệ mới, nữ tử thế hệ mới các ngươi. Nàng chỉ biết, một khi đã quyết tâm bên cạnh một nam nhân thì nhất sinh nhất thế sinh tử không chê. Yêu sai người, đó là vạn kiếp bất phục.
"Ta sai rồi! Van cầu ngài buông tha cho ta. Ta đưa hết tiền cho ngài. Thả ta đi! Ta xin lỗi!"
Lâm Thiệu đột nhiên rống to, máu trên cổ ngày càng phun mạnh. Hắn dùng cánh tay tràn đầy vết máu loang lổ ôm lấy chân Sùng Lợi Minh:
"Nàng chết không liên quan đến ta, là tự nàng chết. Nàng nghiện thuốc phiện nặng như vậy, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cha ta là mệnh quan triều đình, ngươi giết ta ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Sùng Lợi Minh cúi gập người, lấy tay phác họa trên cằm Lâm Thiệu, miệng nhếch lên mỉm cười:
"Ngươi —— Nếu không thể sống một chỗ cùng nàng, vậy thì bồi nàng cùng nhau xuống địa ngục đi!"
"Chi!"
Tay Sùng Lợi Minh tung bay trên hư không, một sợi chỉ bạc nhỏ như sợi tóc từ trong tay hắn bay ra, quấn quanh cơ thể Lâm Thiệu, nhẹ nhàng túm lấy. Nguyên bản một khối thi thể đầy đủ bị phân giải thành mấy phần, huyết nhục mơ hồ, nhục khối bay tán loạn, đầu và cổ bị tách ra, rơi bên chân Sùng Lợi Minh. Lâm Thiệu ngay cả một câu cứu mạng cũng chưa kịp hô đã bị Sùng Lợi Minh phân thây.
Sau khi phân thây Lâm Thiệu, sợi ngân tuyến kia liền trở về trong chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón tay Sùng Lợi Minh, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện cái mật chiếu kia của Long Dụ Thái Hậu:
"Mãn Châu Chính Bạch Kì Quận Vương Hàm Đa La Triết Mẫn Bối Lặc, Nghạch Nghĩ Cát Sùng Lợi Minh, nhận mật chiếu của Long Dụ Thái Hậu "phàm là kẻ hiềm nghi là người cách mạng đảng, đều có quyền tiên trảm hậu tấu"——"
Sùng Lợi Minh nhấc chân đá đá đầu Lâm Thiệu.
"Thanh niên thế hệ mới? Ha ha ha, trước khi ngây thơ ảo tưởng muốn thay đổi quốc gia này thì trước hãy thoát khỏi sự che chở của gia tộc quan lại mục nát mà ngươi khinh thị không phải có sức thuyết phục hơn sao? Thế giới mới? Ha ha ha! Từng có một đế quốc Pháp vĩ đại nơi phương Tây, quốc vương bị người cách mạng đưa lên đài treo cổ, bạo dân treo cổ quý tộc trên cột đèn đường. Trong nháy mắt, quốc vương Louis thứ mười tám đăng cơ —— Thời đại mới vạn tuế."
Sùng Lợi Minh xoay người rời đi. Hắn giơ hai tay lên trời, ngược gió độc hành dưới ánh trăng.
"Vạn tuế ——."
Một chiếc xe ngựa rèm đính trân châu xuất hiện trước ngõ nhỏ, bức rèm được vén lên, Wagner Bối Tử ngồi trên xe ngựa, trên người mặc sam y màu tím thêu thanh liên. Sùng Lợi Minh đi đến đứng bên cạnh cửa sổ xe ngựa, Dung Bối Tử ngậm một quả dương mai ngâm mật ong:
"Chỉ một câu, ta hỏi ngươi, ngươi là vì Tế Lan hay là vì mật chiếu thái hậu hay là vì lí do khác?"
Hạ nhân quỳ trên mặt đất làm bàn đạp, Sùng Lợi Minh dẫm lên lưng hạ nhân bước lên xe ngựa, thị nữ buông rèm xe xuống.
"Có lẽ, là tư tâm. Ta cũng không hiểu được."
Wagner bối tử nhìn nhẫn bảo thạch đeo trên ngón trỏ của Sùng Lợi Minh:
"Khiên tình ti, đứng đầu bảng tam đại kì thí của thiên hạ, đã lâu không thấy ngươi dùng vật này."
Sùng Lợi Minh hơi hơi mỉm cười. Lúc trở về phủ bối lặc trăng đã lên đến đỉnh, Khả Nhan Tân vẫn còn ngồi nghỉ, ngồi trên ghế ở đại sảnh đùa nghịch tì bà trong lòng, thỉnh thoảng còn gảy lên vài âm thanh chẳng ra gì. Khả Nhan Tân ngẩng đầu lên thấy Sùng Lợi Minh bèn tò mò hỏi:
"Bối lặc gia đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về? A, còn có Wagner bối tử a, thỉnh an bối tử."
Nhìn một đôi uyên ương khắc trên tỳ bà, Sùng Lợi Minh lại nghĩ đến nữ tử Tế Lan số khổ kia.
"Tỳ bà kia..."
"Là nha đầu của Lan cô nương đưa đến, nói là cảm ơn bối lặc gia đã an táng cô nương của nàng, không biết lấy gì báo đáp, cho nên đành..."
Sùng Lợi Minh giao áo khoác trên người cho hạ nhân, xoay người đi vào trong phòng.
"Đưa lại đây, đã lâu rồi ta không được nghe thấy thanh âm của tỳ bà."
Nói xong liền một mình đi vào trong phòng để lại Khả Nhan Tân và Dung bối tử đứng ngoài.
Có rất nhiều lúc, con người không nói gì, chỉ đơn giản là vì không muốn nói.
Thật ra nói hay không nói đâu có gì khác nhau. Bởi vì có những chuyện đã không cần phải nói ra nữa rồi.
Uyên ương luôn có đôi có cặp, dù sao cũng sẽ không cô đơn.
____________________________________________
Edit bộ này đúng là khó thật đấy, chữ nhiều lại có nhiều từ khó hiểu, bối cảnh lại nằm ở đời nhà Thanh, có nhiều sự ảnh hưởng từ văn hóa phương Tây mang chút hơi hướng hiện đại nên có nhiều chỗ khá khó dịch.
Bài ra bị chậm vì link raw trước đó đột nhiên không vào được, editor vẫn đang cố gắng tìm raw, hiện tại raw trong máy chỉ có đến chương A Dịch thôi.