Dạ Khê Hàn lại không có tiếp tục ra chiêu, mà lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc.
"Ngươi giúp nàng ta?"
Dạ Khê Hàn nhìn hai người ở trước mắt, sự lạnh lẽo trong mắt, tự như hồ nước kết băng, thoáng vỡ vụn ra, liền sẽ làm cho người ta rơi vào bên trong đáy vực sâu không thấy đáy.
Phó Vân Mặc theo bản năng mà cách Mạc Ly Hề hai bước, nàng cũng không ý thức được bản thân tại sao lại hành động như vậy, nưng Mạc Ly Hề lại nhìn thấy rất rõ ràng.
"Đừng sợ, có ta ở đây, nàng ta đừng hòng mơ tưởng thương tổn được ngươi."
Mạc Ly Hề vốn dĩ nhu tình như nước, lại dùng con ngươi lạnh lùng mà nhìn Dạ Khê Hàn, giữa ánh mắt của hai người phát ra tia lửa xẹt xẹt, cơ hồ làm cơn rét lạnh về đêm trở nên thiêu cháy, đã sắp bước vào mùa đông, cho dù có nội lực hội thể nhưng buổi tối vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo, hiện tại lại rất nóng lên.
"Mạc chưởng môn, ngươi có phải lo quá nhiều rồi hay không?"
Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn, dần dần biến thành hình dạng dây roi, từng chút từng chút biến đổi, rơi xuống mặt đất, Phó Vân Mặc vừa thấy, tựa như là muốn đang lựa chọn tư thế, nàng lập tức mở miệng nói.
"Đừng...Đừng thế mà, có chuyện gì thì từ từ mà nói."
Phó Vân Mặc tiến lên vài bước về phía Dạ Khê Hàn, mới vừa nói xong, đã bị Mạc Ly Hề kéo lại, kéo về phía sau Mạc Ly Hề.
"Đừng tới gần nàng ta."
Dạ Khê Hàn vừa trông thấy, đôi mắt lạnh thêm mấy phần, nói: "Còn gì mà từ từ nói?"
Nói xong, Thoát Cốt kiếm trong tay xuất ra, chỉ thành trường kiếm đã hóa thành roi, giống như linh xà, bay về phía Mạc Ly Hề, mà Mạc Ly Hề không chút nào chậm trễ, Huyền kiếm trong tay vung lên, đỡ lấy đòn của Thoát Cốt kiếm, làm nàng lệch khỏi quỹ đạo di chuyển, lợi dụng khe hở, Mạc Ly Hề muốn tiến đến gần Dạ Khê Hàn, nhưng mà Dạ Khê Hàn vô cùng cảnh giác, nhìn ra ý đồ của Mạc Ly Hề, cánh tay run lên, Thoát Cốt kiếm vừa nãy bị đòn phản kích thu mình trở về, Mạc Ly Hề không nghĩ tới Thoát Cốt kiếm này lại linh hoạt như vậy, mắt thấy Thoát Cốt kiếm đã sắp gần tới cổ của mình, thì "keng" một tiếng, Thoát Cốt kiếm lại bị đánh văng ra.
Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc hóa thành dạng xòe ô, dùng chiêu thức [Như diều gặp gió], chạy đến bên người Mạc Ly Hề, đem chiêu thức cực quỷ dị của Dạ Khê Hàn đánh ngược trở lại.
Dạ Khê Hàn lại không có tiếp tục ra chiêu, mà lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc.
"Ngươi giúp nàng ta?"
Ngữ khí của Dạ Khê Hàn khi nói ra lời này cực lạnh, cơ hồ chỉ cần đáp sai một câu, Phó Vân Mặc liền sẽ chết không có chỗ chôn.
Phó Vân Mặc có thể nhìn ra được sự ưu thương trong mắt Dạ Khê Hàn, đây chính là thứ làm nàng phải bại trận....!
"Ta...chỉ không muốn các ngươi tiếp tục đánh nữa thôi."
Phó Vân Mặc nói xong, chỉ thấy Dạ Khê Hàn cười lên, thở dài, lại là đôi mắt đầy cô đơn, sự cô tịch ở trước mắt...!
Thoát Cốt kiếm trong tay thu hồi lại, một lần nữa hóa thành một thanh kiếm, một câu cũng không nói, quay đầu liền bỏ đi.
Phó Vân Mặc tiến lên, vội vã hô lên: "Nữ ma đầu!"
Nhưng mà người nọ cũng không có dừng chân lại, đang lúc nàng muốn tiến lên, Mạc Ly Hề từ phía sau giữ lại cánh tay của nàng.
Phó Vân Mặc quay đầu lại, trong mắt Mạc Ly Hề tràn đầy sự lo lắng, còn có một chút sợ hãi, có lẽ Phó Vân Mặc cũng có thể hiểu rõ đó là sợ hãi điều gì, nhưng mà...!
Phó Vân Mặc càng không thể chịu đựng nhìn Dạ Khê Hàn như vậy, ánh mắt kia tựa hồ chưa sự cô tịch không có giới hạn...!
"Nữ ma đầu nàng ấy...Sẽ không tổn thương ta...Xin lỗi..."
Phó Vân Mặc rút tay về, chạy thẳng vào rừng, tìm kiếm hình bóng bạch y kia, mà Mạc Ly Hề nhìn bóng dáng Phó Vân Mặc rời đi, chỉ còn lại sự trống rỗng, đã mất đi độ ấm từ tay của người nọ...!
Mạc Ly Hề hít sâu vài cái, nước mắt vẫn từ trong khóe mắt rơi xuống...!
Nàng thu tay về, đặt tay lên ngực trái, như là muốn đem thứ gì đó giấu đi...!
"Ta...Không cần ngươi xin lỗi a..."
Thanh âm rất nhẹ, lại bộc lộ ra hết suy nghĩ bi thương hiện tại của nàng...!
Mạc Ly Hề vô lực mà quỳ xuống đất, đang lúc Nam Côn Luân muốn đi ra ngoài, Quái y lại kéo bờ vai của hắn lại.
"Hử..."
Nam Côn Luân không rõ nguyên do, lúc quay đầu nhìn về phía trước, phát hiện một thân hồng y đang bay đến, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Mạc Ly Hề, trong mắt đều chứa hàm ý thương tiếc.
"Mạc Ly Hề."
Thu Hồng Y gọi nàng một tiếng, nhưng mà Mạc Ly Hề không để ý nàng, vẫn ngây dại ra như cũ, không đành lòng, Thu Hồng Y quỳ một gối ôm Mạc Ly Hề vào trong lòng.
Mạc Ly Hề muốn giãy giụa, nhưng lại tránh không thoát.
"Ngươi còn có ta!"
Lời này vừa nói ra, đầu tiên là Nam Côn Luân bịt kín miệng, ổn định lại hơi thở của bản thân, tránh cho người khác phát hiện, sau đó mở to hai mắt xem, tiếp tục quan sát tình huống trước mắt.
Thu Hồng Y này...cùng Mạc Ly Hề....các nàng ấy...!
Mạc Ly Hề từ bỏ giãy giụa, ngã vào lòng ngực của Thu Hồng Y, hung hăng mà cắn lấy bả vai của nàng ấy, tựa như muốn phát tiết tất cả áp lực cùng ủy khuất trong lòng mấy ngày nay.
"Tê ——"
Thu Hồng Y hít khí lạnh một hơi, cũng không đẩy nàng ấy ra, nàng biết Mạc Ly Hề đã cắn mình ra máu, không thể ngờ tới được nữ nhân này cư nhiên tàn nhẫn như vậy...!
"Ngươi còn không buông ra...Ta liền cắn chết ngươi..."
Thanh âm Mạc Ly Hề mang theo giọng mũi, tuy rằng là ngữ khí cảnh cáo, nhưng mà Thu Hồng Y lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng mà nàng vẫn buông Mạc Ly Hề ra.
Mạc Ly Hề nhìn thoáng qua Thu Hồng Y, sau đó quay đầu nhìn phương hướng Phó Vân Mặc rời đi.
"Ngươi không cần xen vào chuyện của người khác."
Nước mắt Mạc Ly Hề vẫn cò, chỉ là không còn rơi lệ nữa, có đôi khi nàng quá am hiểu sự che giấu, che giấu cảm xúc ở mặt trái, tất cả mọi người không hiểu nàng, nnafg cũng chưa từng để cho người khác hiểu được...!
"Hứ...Ta an ủi ngươi, ngươi còn cắn ta, ta thật là khổ a!"
Thu Hồng Y theo bản năng mà nhún vai, lại khẽ động đến miệng vết thương, nhíu mày, lập tức dùng tay bịt miệng vết thương.
"Ai cho ngươi chạm vào ta?"
Mạc Ly Hề lạnh lùng mà nhìn Thu Hồng Y, sự bi thương của bản thân trong nháy mắt kia, lại bị người này đánh gãy, nàng lại không thể không để bản thân tiếp tục ngụy trang.
"Hứ...Ngươi khóc nhiều thêm chút nữa cũng sẽ không chết mà, đúng không? Ta cũng sẽ không nói ra ngoài."
Thu Hồng Y tặc lưỡi nói một câu, dung mạo kiều mị động lòng người kia lại thêm nhiều phần ương bướng, rồi lại có thêm chút quyến rũ mê người.
Mạc Ly Hề sau khi nghe xong, cũng không có nói chuyện, xoay người muốn rời khỏi,
"Ê! Mạc Ly Hề! Đừng thành thân! Vì bản thân mà sống một lần, được không?"
Thanh âm của Thu Hồng Y không lớn, nhưng mà Mạc Ly Hề cũng nghe được rõ ràng, nàng dừng bước chân lại, trước sau trầm mặc, cuối cùng bắt đầu cất bước mà đi, rời khỏi.
Thu Hồng Y nhìn phương hướng Mạc Ly Hề rời đi mà phát ngốc, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng người kia, nàng mới rũ mắt mà cười khổ...!
Nàng thở dài, che lại bả vai của mình, nơi đó chảy ra chút máu, không nhiều lắm, lại đủ để cho Mạc Ly Hề để lại cho mình một ấn ký sâu nhất...!
Không...không phải sâu nhất, ấn ký sâu nhất...hẳn là đã giấu ở một nơi tận đáy lòng kia rồi...!
Một mạt hồng y hoàn toàn đi vào trong rừng, biến mất, mà ở nơi xa Nam Côn Luân vẫn luôn xem tiết mục lúc này mới nhẹ nhàng thở ra...!
"Trời ạ....Ta nhìn thấy gì thế này..."
Nam Côn Luân cảm giác bản thân tới đúng chỗ rồi, quả thực là như xem tuồng a!
Quái y trầm mặc, đôi mắt mất đi tiêu cự kia nhìn về phía trước, bỗng nhiên sắc bén lên.
"Tiểu Mặc tỷ nhà ngươi cũng rất được hoan nghênh."
Quái y nói chuyện âm dương quái khí, Nam Côn Luân cũng chỉ ha hả cười khan vài tiếng, nói: "Hiện tại thoạt nhìn là thật sự được hoan nghênh, nhưng mà tỷ ấy quả thật là người đặc biệt."
Nam Côn Luân quay đầu, nhìn về phía Quái y, nói: "Quái y cô nương, ta cùng ngươi trở về thôi!"
"Ân..."
Quái y kỳ thật đối với địa hình này rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không bất động thanh sắc mà đi tới nơi này, nhưng mà dù sao sắc trời đã tối, có người bên cạnh, cũng tốt.
- ----------------
Phó Vân Mặc vẫn luôn đuổi tới khu rừng, lại không nhìn thấy thân ảnh của Dạ Khê Hàn một chút nào, nàng chạy tới thở hồng hộc, nhưng khinh công của Dạ Khê Hàn tốt hơn mình rất nhiều, bản thân căn bản đuổi theo không kịp.
Nàng nhìn quanh bốn phía, về đêm, bóng cây trong bóng đêm như quái vật giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng sợ, nhưng mà cảm giác vô lực trong lòng của nàng so với nỗi sợ xung quanh càng sâu hơn.
"Nữ ma đầu!"
Phó Vân Mặc hét lên bốn phía, sau đó hít sâu một hơi lại hô to: "Ta đuổi theo ngươi không kịp! Ngươi ra đây được không!"
Phó Vân Mặc chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, bản thân thì đuổi theo còn Dạ Khê Hàn thì chạy trốn, lúc đó nàng sợ Dạ Khê Hàn muốn chết, hận không thể cách xa nàng ấy càng xa càng tốt, hiện tại lại liều mạng đi vào cánh rừng tìm nàng ấy, cũng không biết đây có phải quả báo không nữa.
"Ta...Ta đuổi theo ngươi không kịp a!"
Phó Vân Mặc vô lực mà quỳ xuống đất, đôi tay chống xuống đất cát, không ngừng thở phì phò, loại cảm giác bất đắc dĩ cùng mất mác từng tấc từng tấc luôn chiếm lấy thân thể của nàng.
Lúc này, tiếng bước chân từ phía sau nàng truyền đến, nàng lập tức quay đầu, thấy được thân bạch y kia, nàng ấy đang nhìn mình, cảm xúc trong mắt quá mức phức tạp, bản thân nhìn không thấu...!
"Nữ...Nữ ma đầu..."
Phó Vân Mặc lập tức đúng lên, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết bản thân muốn nói cái gì.
"Ngươi không phải muốn tìm ta sao? Ta ở đây, ngươi muốn nói gì?"
Dạ Khê Hàn nhìn Phó Vân Mặc, đôi mắt đẹp ấy đã thu lại tia đau lòng vừa nãy, ánh mắt nàng ấy hiện tại, dưới ánh trăng trong đêm tối, lại tăng thêm vài phần cực nóng.
"Ta....Ta...."
Phó Vân Mặc cứ "ta ta" vài tiếng, cái gì cũng không nói nên lời, Dạ Khê Hàn nhíu mày, nói: "Ta đi đây."
Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, lập tức tiến lên vài bước kéo tay Dạ Khê Hàn lại, nói: "Ta vốn dĩ...Ta vốn dĩ! Muốn cự tuyệt mà!"
Dạ Khê Hàn nhìn nàng ấy, trong mắt đều là kinh hoảng lẫn thất thố, sự mềm mại trong lòng bị hung hăng đánh trúng, cuối cùng không cách nào nhịn xuống ý cười nơi khóe miệng.
"Ngươi nói gì?"
Nhưng mà nàng cũng không dự định buông tha Phó Vân Mặc, muốn nghe nàng ấy đem lời nói ra cho rõ ràng rành mạch.
"....Chính là...Chính là nụ hôn vừa rồi kia..."
Dạ Khê Hàn sau khi nghe xong, chỉ thấy người nọ cũng không dám nhìn mình, nàng đưa tay ra, người nọ theo bản năng mà rụt đầu, nàng cũng không thèm để ý, ngón tay cái đặt lên cánh môi của nàng ấy, miết qua miết lại mấy lần, Phó Vân Mặc không co cự tuyệt, ngược lại cảm thấy một trận tê dại, cả người giống như bị lửa đốt.
Cuối cùng, Dạ Khê Hàn thu hồi ngón tay lại, đang lúc Phó Vân Mặc cố hết sức căng mắt ra, tay nàng vươn ra hướng cái trán của Phó Vân Mặc, hung hăng mà búng một cái.
"Ai da!"
Phó Vân Mặc buông tay Dạ Khê Hàn ra, lấy đôi tay che lại cái trán của mình, ủy khuất mà nhìn Dạ Khê Hàn, mếu máo, lại không nói gì cả.
"Vết thương đỡ chưa?"
Dạ Khê Hàn dời đề tài đi, tựa động xem nhẹ ánh mắt như cún con bị vứt bỏ kia của Phó Vân Mặc.
Vết thương? Phó Vân Mặc che lại ngực của mình, nói: "Đỡ rồi, Tào tiền bối có đưa thuốc cho ta."
"Ân..."
Dạ Khê Hàn lên tiếng, quay đầu liền muốn rời đi, Phó Vân Mặc há miệng thở dốc, ngập ngừng một chút, vẫn là mở miệng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Nhìn thấy bóng dáng của Dạ Khê Hàn, nàng lại không nỡ...lưu luyến nữ ma đầu lại phải rời đi...!
Phó Vân Mặc cũng ngăn không được có chút buồn rầu...nàng hiện tại, tựa như đã quy định phạm vi hoạt động rồi...!
"Có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong, Dạ Khê Hàn nhảy lên, lên một cây đại thụ, nhảy thêm vài cái, liền không thấy bóng dáng nữa.
Phó Vân Mặc nhìn bóng dáng Dạ Khê Hàn rời đi, trong lòng xót xa như bị nứt toạt ra từ từ lan tràn không mọi nơi.
Không đúng a....hai ta hẳn là còn gặp lại, không phải sao, vòng...vòng ngọc của nàng ấy không phải bị ta làm vỡ sao...Làm sao lại...!
--------Hết chương -------.