"Có biết địa ngục là như thế nào không?"
"Đi chết đi!"
Vân Trung Tiên trong tay từng tấc tiến đến gần, tựa như chỉ cần một bước là đẩy Trương Ma Tử ngã xuống vực sâu tử vong.
Nhưng mà vào lúc này Phó Vân Mặc thấy được một cái vòng cổ đeo trên cổ Trương Ma Tử, phát ra ánh sáng nhẹ, giống như trong sự tuyệt vọng vô tận, mang đến hy vọng cho Trương Ma Tử.
Một cái thẻ bài màu bạc bình thường, mặt trên có viết một chữ "Ngọc", tấm thẻ bài này Phó Vân Mặc đã thấy qua rất nhiều lần, đó là chính là thẻ bài mà Tiểu Ngọc Nhi mang trên người, là vòng cổ tùy thân của Tiểu Ngọc Nhi....!
Thế mà lúc này lại xuất hiện trên người Trương Ma Tử...!
Tiểu Ngọc Nhi nàng ấy...!
Mũi kiếm ngừng ở cách yết hầu Trương Ma Tử nửa tấc, liền ngay lúc thất thần này, ngân qua chợt lóe lên trước mắt Phó Vân Mặc, chủy thủ trong tay Trương Ma Tử đang muốn hướng nơi trái tim của mình đâm tới!
Phó Vân Mặc mắt sáng tay nhanh, kiếm khí của Vân Trung Tiên trong tay lệch về một bên, lại hướng về phía tay của Trương Ma Tử mà chém xuống, màu máu xuất hiện ở trước mắt, chỉ nghe thấy Trương Ma Tử đau đớn kêu lên, chủy thủy trong tay rơi xuống, mà bên cạnh chủy thủ còn có hai ngón tay bị chặt đứt.
Phó Vân Mặc biết Trương Ma Tử muốn lấy mạng của mình, tay giơ ra, kéo Trương Ma Tử đến trước mặt, nói: "Ngươi nên cảm thấy may mắn, là Tiểu Ngọc Nhi cứu ngươi một mạng này, đừng để ta nhìn thấy ngươi!"
Phó Vân Mặc đẩy Trương Ma Tử ra, đứng lên, thấy hắn che lại bàn tay mất đi hai ngón của mình mà không ngừng rên la, đổ đầy mồ hôi lạnh, liền cảm thấy Vì ngươi xứng đáng.
"Tại sao không giết?"
Dạ Khê Hàn đi tới, tình cảnh vừa rồi nàng đều thấy rất rõ ràng, vốn tưởng rằng Phó Vân Mặc sẽ một kiếm giết chết, nhưng ai ngờ nàng ấy lại ngừng tay, còn xém chút bị tên nam nhân đáng hận này đánh lén, bản thân ngay tại một khắc kia thật sự muốn đem tên nam nhân này thiên đao vạn quả.
"Có người sẽ thương tâm, đi thôi!"
Tiểu Ngọc Nhi thích Trương Ma Tử, Phó Vân Mặc đã phát hiện từ sớm, chỉ không ngờ, thẻ bài mà Tiểu Ngọc Nhi mang bên người cũng đưa cho Trương Ma Tử, mà Trương Ma Tử vẫn còn đeo đến tận bây giờ...!
Hai người này....thôi vậy....!
"Tiểu Mặc tỷ không giết, để đệ!"
Nam Côn Luân cầm Tu La kiếm đi qua, Phó Vân Mặc vẫn cản lại, nói "Nam Côn Luân, nể mặt Tiểu Ngọc Nhi đi!"
"Cái gì Tiểu Ngọc..."
Nam Côn Luân đang muốn tránh sự cản trở của Phó Vân Mặc, lại thấy trên cổ Trương Ma Tử kia có một tấm thẻ bài, nháy mắt liền sáng tỏ, bỏ Tu La xuống.
"Đi thôi!"
Nếu Phó Vân Mặc đã muốn tha cho hắn một mạng, Dạ Khê Hàn tất nhiên cũng tôn trọng ý định của Phó Vân Mặc, ba người cứ như vậy đi bộ lên cầu thang, chuẩn bị san bằng An Ninh tự.
"Cứu...Cứu ta!"
Bị cơn đau từ hai ngón tay, Trương Ma Tử đau sắp ngất đi, thấy Tào Nhất Sư và Tào Hàn đi tới, liền cầu cứu bọn họ.
Tào Nhất Sư liếc mắt nhìn Trương Ma Tử một cái, hắn vừa rồi ở chiến loạn đứng ở bên ngoài nhìn thấy, tất nhiên đem hành vi hung hăng của Trương Ma Tử thấy rất rõ ràng.
"Tiểu tử, hai ngón tay này sẽ không lấy mạng của ngươi đâu, nhưng cái nết này của ngươi, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ là cũng sống không lâu đâu, đi thôi!"
Tào Nhất Sư đỡ Tào Hàn tiếp tục đi hướng lên trên, nhưng mà Tào Hàn bỗng nhiên dừng lại một chút, nàng còn nhớ rõ vừa rồi Tào Nhất Sư nói với mình Phó Vân Mặc nhém chút nữa bị đánh lén như thế nào, lòng còn chưa hết sợ: "Ngươi nên cảm thấy may mắn, Phó Vân Mặc chỉ kịp chặt đứt ngón tay của ngươi....còn nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết..."
Nói xong Tào Hàn được Tào Nhất Sư đỡ đi, chỉ là Tào Nhất Sư lại phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe rõ được...!
Hỏi thế gian, tình là chi?
Dọc theo đường đi ngẫu nhiên có lục lâm nhân sĩ chặn đường, nhưng giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo đều là tinh anh, một chút lâu la này căn bản không có cách nào ngăn cản một đám người xông lên.
Lúc này một thanh âm truyền đến, Phó Vân Mặc đến chết cũng nhận ra được thanh âm già nua này.
"Có biết địa ngục là như thế nào không?"
Lời vừa nói ra, Dạ Khê Hàn thủ thế, khiến tất cả mọi người đều dừng bước chân lại, hơn nữa còn đề cao cảnh giác hơn.
"Mười năm trước bao vây tiêu diệt Nam Cương tà phái, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sống...rất nhiều người xương cốt cũng không còn...đó là địa ngục đáng sợ nhất mà ta thấy qua."
Có tiếng nhưng không có hình, có thể thấy được nội lực của người này thâm hậu đến bao nhiêu, mà Phó Vân Mặc cũng cảm nhận được nội lực rất sâu của kẻ thần bí này.
Mà từ trong giọng nói của hắn, Phó Vân Mặc có thể nghe ra được nỗi sợ hãi cùng bi thương ở trong đó.
"Có biết phân biệt người và ma quỷ thế nào không?"
Kẻ thần bí còn đang nói chuyện, mà các vị hòa thượng ngồi ở cửa chùa đang hạ giọng niệm kinh văn, càng niệm càng nhanh, giống như muốn siêu độ linh hồ ác quỷ.
"Lòng người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều...nhưng mà ma quỷ lại tồn tại hận ý, đó là hận ý không đáy...Ta là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, đạp lên xương cốt của bọn họ, ngửi thấy mùi máu tươi của bọn họ, chỉ vì ngay tại lúc này đòi lại cho bọn họ một công đạo."
Một bóng người chậm rãi từ trong đám người hòa thượng đứng lên, chính là hòa thượng bị câm kia, chỉ thấy hắn chắp tay trước ngực, con ngươi mở ra đều là hận ý, ngũ quan vốn dĩ hiền hậu hiện tại lại chỉ còn mấy phần dữ tợn.
"Giang hồ này...đều dính máu tươi của bọn họ..."
Tay của hòa thượng câm kia vốn dĩ đang chấp tay bỗng nhiên hóa thành cái nắm tay, sau đó tiến lên phía trước, lại động tác rải, rất nhiều bột phấn màu trắng từ lòng bàn tay hắn bay ra, rơi xuống các hòa thượng ngồi ở đằng trước hắn.
Chính vào lúc này, những vị hòa thượng vốn dĩ đang cúi đầu niệm kinh kia bỗng nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, một sắc mặt bình tĩnh vừa nãy thoạt nhìn lại trở nên vô cùng dữ tợn.
"...Ta cả đều là cổ nhân sao?"
Thoát Cốt kiếm trong ay Dạ Khê Hàn đã tra khỏi vỏ, nàng biết trận chiến này khó đánh, nếu không thành công, thì chính là táng thân ở chỗ này.
"Chặt đầu bọn họ!".
ngôn tình sủng
Tiểu Đường hô to một câu, mang theo giáo đồ Dạ Nguyệt thần giáo xông lên, mà đám cổ nhân kia cũng xông tới, cùng giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo đánh chiến nhau.
Lúc này, Tào Hàn lấy ra một ngọn nến đốt lên, lại phả ra một mùi vị rất khó ngửi, mọi người đều không chịu nổi mà bịt kín mũi, nhưng mà kỳ quái là, động tác của đám cổ nhân kia lại chậm chạp lại...!
"Thừa lúc bây giờ!"
Đây là ngọn nến mà Tào Hàn nghiên cứu chế tạo ra, bên trong có chứa một chút dược liệu khắc chế với cổ trùng, lúc đốt lửa, có thể làm cho động tác của cổ trùng trở nên chậm chạp, nhưng mà nàng cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Được Tào Hàn trợ giúp, giáo đồ Dạ Nguyệt thần giáo giống như chẻ tre mà chặt đầu của đám cổ nhân, kẻ thần bí hơi chau mày lại, mũi chân nhún lên, lướt tới rất nhanh tới trước mặt đám người của Dạ Khê Hàn.
"Có lẽ, ta nên chào hỏi các ngươi rồi."
Một quyền của kẻ thần bí kia đánh ra, lại bức lui Nam Côn Luân được hắn chú ý ở gần nhất, cũng còn mau phản ứng của Nam Côn Luân mau, nếu không một quyền kia chính là muốn mạng của hắn.
"Bần tăng pháp hiệu Thiên Tàng, A di đà Phật..."
Thiên Tàng thấp giọng niệm một câu Phật hiệu, Dạ Khê Hàn vừa nghe tới A di đà Phật, liền nhớ tới Hạ Lân bị tra tấn đến bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, hận ý ở trong lòng lan tràn ra, Thoát Cốt kiếm ở trong tay vận lực, ở góc độ vô cùng quỷ dị mà hướng vào ngực trái của Thiên Tàng, nhưng mà Thiên Tàng lại tránh né được đồng thời bắt được thanh Thoát Cốt kiếm, tay bởi vì bị kiếm đâm mà chảy ra máu, thế nhưng giống như lại không có một chút cảm giác nào.
Lực độ quá lớn, Dạ Khê Hàn lại không có cách nào rút Thoát Cốt kiếm trở về...!
Nhưng vào lúc này, Phó Vân Mặc cầm Vân Trung Tiên đâm tới, một tay còn lại của Thiên Tàng nắm lấy Vân Trung Tiên, lòng bàn tay chảy ra máu tươi róc rách, nhưng ngay cả mày cũng không chau lại chút nào.
Nam Côn Luân tấn công vào đôi tay của Thiên Tàng đều bị chế trụ, một kiếm muốn nhắm thẳng vào ngực hắn, lại thấy Thiên Tàng cười lạnh một cái, cũng không tránh không né, tùy ý để Tu La kiếm đâm vào, lại chỉ vào được nửa tấc, liền rốt cuộc cũng không có cách nào đẩy ra.
Nam Côn Luân nhìn nụ cười trên mặt Thiên Tàng kia, không cam tâm, vận khởi nội lực dùng sức đâm vào, vẫn như cũng không mảy may, nhưng thật ra bước chân của Thiên Tàng đã bị bức lui, làm Dạ Khê Hàn và Phó Vân Mặc cũng bị kéo theo, nhưng vào lúc này Thiên Tàng nhấc chân đá về phía ngực của Nam Côn Luân, Nam Côn Luân né tránh không kịp, bị một cước đá bay, Tu La kiếm rút ra, mà hắn còn phun một miệng đầy máu, ngã trên mặt đất lăn cuồng vài vòng.
"Đau...đau chết mất...khụ khụ khụ..."
Nam Côn Luân nằm ở trên mặt đất, chỉ là ngực rất đau đớn, nếu không phải kịp thời dùng [Phong Vân quyết] bảo vệ, sợ là một cước này đã lấy mạng hắn rồi, chiêu này còn không phải ngạnh công của Thần Nhận phái sao? Từng quyền trúng thịt, công phu cương dương một chiêu lấy mạng...!
"Ê...Thiên Tàng đúng không? Có ai từng nói ngươi rất xấu không?"
Nói chuyện chính là Tào Hàn, ngữ khí của nàng trước sau không có một chút cảm xúc này, nghe thấy cau nói xong, Thiên Tàng cười khẽ, nói: "Đứa mù như ngươi có thể thấy được gì chứ?"
"Hắn ta nói cho ta biết."
Tào Hàn chỉ về bên phải của mình, Thiên Tàng theo phương hướng đó nhìn tới, nhưng mà lại không có một bóng người nào?
Làm sao?
Nhưng vào lúc này, ngân quang chợt lóe lên, tầm mắt Thiên Tàng quay lại ngay lúc thời điểm ngân châm bay tới, không phải mục tiêu nào khác, chính xác là hai mắt của mình...!
Đang muốn theo bản năng mà nhắm mắt lại, nhưng mà hai chiếc ngân châm kia tốc độ cực nhanh, thẳng tắp đâm vào trong tròng mắt, Thiên Tàng đau đớn hô lên một tiếng, đôi tay buông lỏng ra, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn lập tức thoát khỏi trói buộc, mắt thấy Thiên Tay che lại hai mắt của mình, lấy ngân châm kia ra, nhưng mà trước mắt đã hóa thành một mảnh màu đen...!
Hắn không nhìn thấy gì cả...!
"Ngươi vừa rồi nói ai là đứa mù hả?"
Tào Hàn cười, Tào Nhất Sư lúc này mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, trong tay vẫn kẹp ngân châm như cũ, đây là sự phối hợp giữa hắn và Tào Hàn, tốc độ phóng châm của hắn là thiên hạ đệ nhất, bất luận Thiên Tàng này hôm nay có thiết bố sam [Kim chung tráo], nhưng đôi mắt trước sau là nơi yếu ớt nhất, chỉ cần dùng chút mưu mẹo, hắn ta trốn không khỏi ngân châm của hắn.
铁布衫– Thiết bố sam: tựa như áo sắt thép.
"Thế giới bóng tối, có đẹp không?"
Tào Hàn cười, Thiên Tàng che lại đôi mắt thống khổ mà than nhẹ vài tiếng, liền mở to đôi mắt bị máy nhuộm thành đôi mắt đỏ tươi kia, mất đi tiêu cự mà nhìn xung quanh...!
"Các ngươi tưởng rằng như vậy là có thể giết chết ta sao?"
Thiên Tàng cười lạnh, tương xứng với đôi mắt chảy ra máu của hắn, giống như hắn đang lên án sự bất công của thế giới này.
"Muốn thử?"
Dạ Khê Hàn nói xong, Thoát Cốt kiếm trong tay lại ra tay, bay thẳng đến cổ của hắn, gắt gao siết chặt, hắn vốn nghĩ muốn giơ tay ra đỡ, nhưng chiêu thức cùng góc độ ra tay của Dạ Khê Hàn rất quỷ dị, hắn đỡ không được, không thể ngờ sau khi hắn mù mới chân chính có cơ hội lĩnh giáo được sự khủng khiếp của [Phong tuyết thất tuyệt].
Gai trên thân của Thoát Cốt kiếm đâm vào cổ của Thiên Tàng, nhưng chỉ cứa vào da thịt, lại không có cách nào làm vết thương sâu thêm.
"Ác quỷ đã chết qua một lần, thì sẽ không chết nữa!"
Thiên Tàng nắm chặt Thoát Cốt kiếm đang quấn trên cổ của hắn, Thoát Cốt kiếm vốn dĩ chưa từng để thoát bất cứ ai, lại bị Thiên Tàng cứng rắn bẻ ra...!
-----------Hết chương -------.