Diễm Tu

chương 122: thập tử đệ tứ kiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong chiến đấu nữ giống cũng trở nên mãnh liệt như nam nhân, Kiều Tam rất đau xót, cảm nhận được sự đau đớn tận đáy lòng của Bắc Cung Trinh, trong nháy mắt trong hắn sinh ra ý niệm biến hoá vi diệu, vết máu tại mi tâm chảy mạnh xuống, ánh sáng đỏ rực trong phút chốc đã đang vật lộn trong đôi mắt hắn.

Lửa giận không hề được báo trước xông lên tận đỉnh đầu, bởi Thập Nhị bị nàng ta công kích chật vật khó lòng trụ nổi, Kiều Tam vẫn nằm trong hố bỗng nhiên giận dữ hét lên: "Bắc Cung Trinh, dừng tay cho ta, nếu ngươi dám tổn thương Thập Nhị dù chỉ một hút, ta sẽ giết ả tiện nhân nhà ngươi!"

"Chàng!" Diệt Ma cung tạm dừng lại, Bắc Cung Trinh đang do dự bỗng trở nên cực kỳ tĩnh, ánh mắt chết chóc chăm chú nhìn tên Kiều Tam đang nằm trên mặt đất.

Đột nhiên tĩnh lăng, không gian hiện giờ rất ồn ào, nhưng lúc này giữa Kiều Tam và Bắc Cung Trinh, cũng không gian đó, không gian cực kỳ chết chóc.

"Ngươi... con tiện nhân, còn... muốn giết ta hả?" Từng chữ từng chữ nói khó khăn như vậy, một giọt lệ đã rơi không chút tiếng động, Bắc Cung Trinh chẳng cần hỏi lại, nàng nhắc lại từng câu, thời khắc này khiến cõi lòng nàng tan nát.

"Két --" Một tiếng rên rĩ vang vọng trong tận tâm linh thật lâu, âm thanh thê lương đâm xuyên qua vô số linh hông, ngay cả Long Mẫu và Ngọc Phiến đang ở giữa không trung cũng bị thu hút nhìn về hướng đó.

Tiếng rít gào còn đang khuấy động giữa phong vân, Bắc Cung Trinh -- Bắc Cung Trinh dám yêu dám hận trong phút chốc chuyển thành vì yêu sinh hận, Diệt Ma Cung chuyển động, vô ảnh tiễn nhắm thẳng đoạt mạng gã nam nhân.

"Kiều Tam, ta thà giết chàng, cũng không muốn hài tử của ta có một phụ thân là yêu ma!"

"Đừng mà!" Ngay khắc đầu tiên tiếng dây cung rung lên, Thập Nhị hoa dung thất sắc ra sức lao tới, nàng vốn có thể một chưởng đánh bay Bắc Cung Trinh, nhưng hài tử của tình lang tựa như xiềng xích vô hình, vững vàng bao bọc tay chân của tiểu hồ nữ.

"Ầm phịch" Tiểu hồ nữ lao tới ôm lấy Bắc Cung Trinh, Thập Nhị không chỉ muốn cứu tam thiếu gia, còn phải quay cuồng ôm "hung thủ" cẩn thận từng li từng tí, dụng tâm rất khổ sở, quả thật đáng để Kiều Tam yêu say đắm tận đáy lòng.

Thập Nhị cùng Bắc Cung Trinh còn đang quay cuồng giãy dụa, bỗng một tiếng hét thảm xông thẳng trời xanh vang lên, hai nàng nhìn lại, đúng lúc thấy Kiều Tam bị Huyền Nữ đâm một kiếm mất mạng.

Ngay sau đó, một mảnh hồng quang vây quang "thi thể" của Kiều Tam, trong ánh hồng quang, mơ hồ xuất hiện một viên bảo châu thần kỳ đang quay tròn xung quanh.

"A!" Bắc Cung Trinh tràn ngập bi thống trong nháy mắt mất đi động lực, cái chết của Kiều Tam khiến nàng xụi lơ ngồi trên mặt đất, nỗi cay đắng tận cùng dũng mãnh xông vào trong tâm của nàng.

So với nỗi thống khổ của Bắc Cung Trinh, đáy mắt của Thập Nhị lại hiện lên một nét mặt vui mừng, hồ nữ hiểu rất rõ Kiều Tam thiếu chút nữa cười ra tiếng, thật không ngờ tam thiếu gia vận khí tốt đến như vậy, dĩ nhiên lại vừa tiến nhập vào một lần tử kiếp.

Thập tử đệ tứ kiếp -- điều Kiều Tam chờ đợi đã lâu rốt cục di biến xuất hiện, sức mạnh của Thập Dương Châu bắt đầu trùng kích hướng thẳng phía trước.

Hồng quang loé ra, thần châu quay vòng, mắt thấy Kiều Tam sẽ sống lại, đột nhiên một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, Kiều Tam, hồng quang, thần châu hết thảy đều bị quang trụ hút lên, trong thời gian ngắn bị hút vào pháp bảo hình vỏ con trai.

"Đùng!" Vỏ ngọc trai khép lại, hồng quang không còn bóng nữa, quang mang vừa thu lại, pháp bảo từ to hoá nhỏ, ngay sau đó vững vàng rơi vào trong một đôi ngọc thủ mỹ lệ mượt mà quý giá.

Long Mẫu, lại là Long Mẫu! Chẳng biết từ lúc nào, Tứ Hải chi chủ đã thoát khỏi sự đeo bám của Ngọc Phiến công chúa, tại thời khắc tối quan trọng này, long tộc bí bảo khiến Kiều Tam một phen "kinh hãi".

"Long Mẫu, ngươi làm cái quái gì vậy hả?" Ngọc Phiến mới đuổi đến trước mặt, nhìn Long Mẫu để pháp bảo vào trong lòng, nàng không khỏi kinh hô lên: "Ngươi hút hắn vào trong Đoạn Thuỷ Thần Giới, ngươi muốn làm gì hả?"

Cao trào thay phiên nổi lên đã đột ngột thay đổi cuộc chiến giữa chính và tà, Long Mẫu đánh úp bất ngờ, nàng cười ngạo nghễ: "Ngọc Phiến, đừng tưởng chỉ ngươi mới có thể dùng thủ đoạn gian trá, đây là bản cung cố ý chuẩn bị địa phương thật là tốt cho Thập Dương thể, lũ các ngươi không phải trông cậy hắn vén mở khí bẩn của nhân gian sao, ha, ha... Ta khiến hắn muốn sống không được, muốn chết chả xong, trọn đời đều bị vây trong Thuỷ Chi Thần Giới, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc trải qua thập tử kiếp!"

Từ lúc sơ khai của đất trời, hỗn đoạn như quả trứng, hỗn độn phá vỡ, thiên địa phân, "vỏ trứng" bị vỡ vụn hoá thành trăm món thần kỳ pháp bảo, sau được tam giới xưng danh là "Thái Hư Pháp Bảo", lại cố ý biên thành một quyển "Thái Hư Thần Khí Phổ", Thái Hư Càn Khôn Kiếm phục sinh là món thứ nhất, "Đoạn Thuỷ Thần Bạng" trong tay Long Mẫu còn nổi danh hơn nữa.

"Hảo ngoan độc, mau thả Tam thiếu gia của ta ra!" Sự lợi hại của Thái Hư Thần Khí làm sao các pháp bảo hậu thế có thể sánh bằng, Ngọc Phiến đôi mắt kinh nghi bất định, Thập Nhị ở bên đã bị hoả công tâm, phi thân bay lên, thân như tia chớp lao thẳng vào Long Mẫu.

"Bá!" Tứ Hải chi chủ hất ống tay áo cái, Huyền Nữ ngay tức khắc bay vút lên trời cao, ngăn chặn bước tiến của Thập Nhị.

"Ngọc Phiến, giờ tới lượt ngươi đó!" Long Mẫu túc hạ cưỡi mây bay lên không, trong tích tắc ý chí chiến đấu của hơn mười tu chân giả tăng cao, khí thế của thiên giới tựa như vạn mã lao nhanh, lao thẳng về phía Vạn Yêu công chúa một thân một mình.

"Vù vù..." Bảo phiến mở ra tạo nên cuồng phong ngập trời, tuy không thể thổi bay lũ địch nhân, nhưng Vạn Yêu công chúa lại dễ dàng phi thân đi, gió truyền đến thanh âm không can tâm của nàng.

"Long Mẫu, Địa giới quyết không bỏ qua cho ngươi, bản cung nhất định sẽ quậy cho Tứ Hải của ngươi phải chao đảo nghiêng ngả, nước khô tộc vong!"

"Bắc Cung hầu gia, phiền ngươi giải quyết hậu quả tại đây!" Long Mẫu vung tay một cái, bí quyển da dê từ trong tay lão hoàng đế tự động bay trở về phía nàng, lưỡng đại thượng tiên đằng vân bay đi, trong nháy mắt vút đi, đồng thời không còn thấy Thập Nhị nương kẻ đã trở thành tù binh.

Lão hoàng đế trên khán đài đến lúc này mới thanh tỉnh, thở mạnh cái, hai chân như nhũn ra ngã vào bên trong long ỷ, lúc này lão mới hoàn toàn hiểu rằng, người cùng tiên cách biệt rất lớn, gã quốc sư mình tưởng là cao nhân hoá ra chỉ là binh tôm tiểu tốt, giờ phút này đừng nói muốn đoạt đồ, mà ngay cả tâm tư kia cũng không dám phát sinh nữa, chỉ có thể kêu thảm trong lòng: lão thiên ơi, đáng sợ quá!

Hư không mênh mông, mây che sương chuyển.

Hào quang chợt loé, hai nửa da dê bí quyển rốt cục hợp lại cùng nhau, có Long Mẫu Đại La Kim Tiên ở đây, đạo pháp phong ấn bí quyển tựa như dương xuân bạch tuyết(xuân tới tuyết tan), nhanh chóng tan rã không thấy.

"A, nửa quyển của Đại Đảm Tam không có phản ứng, không lẽ là đồ giả sao?" Sự tình liên quan đến tánh mạng của Nguyên Thuỷ thiên vương, ngay cả truyền nhân của tố nữ bí quyết cũng không kìm được nội tâm kinh hoàng.

"Là thật mà, chắc do đã bị người ta động vào!"

Tứ hải Long Mẫu nhanh chóng chấp nhận phán đoán này, lập tức lại mang theo nghi hoặc nói: "Như vậy đây là phong ấn đặc biệt không phải loại thông thường, phóng mắt khắp thiên giới, cũng chỉ có Văn Khúc Tinh mới có loại tiên pháp hi hữu này, nhưng hắn không có khả năng..." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Thư Linh bái kiến Long Mẫu nương nương, Tử Phủ thánh nữ!"

Nghi hoặc của Long Mẫu còn đang luẩn quẩn tại hư không, tiên âm mềm nhẹ đột ngột vang lên, nửa tấm da dê không có phản ứng đột nhiên toả sáng, ngay sau đó, một bóng người chậm rãi từ trong da dê "nhẹ nhàng" đi ra.

Che mặt bằng khăn sa, đôi mắt ôn nhu, thân hình tầm trung mềm mại mang theo sự thành thục cùng thuỳ mị của hồng trần -Thư Linh xuất hiện, nàng lại từ trong da dê bí quyển chui ra. Thân là tinh linh chỉ thuộc về Kiều Tam lại đối với tiên nhân thập phần cung kính, hơn nữa là loại cung kinh xuất phát từ nội tâm, không chút giấu diếm.

sa: lụa mỏng, một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa

Dương Xuân Bạch Tuyết lấy từ điển tích Tạ Hy Dật luận về đàn cầm. Đây là một khúc nhạc rất khó tấu, người cả nước có chưa quá mười người hòa được khúc nhạc này. Dương Xuân Bạch Tuyết dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra. Ở thời điểm giao mùa vẫn còn cái hơi lạnh của mùa đông nhưng đã có cái ấm áp của mùa xuân. Tiếng đàn trầm bổng khoan hòa, nhẹ nhàng như nước chảy bên tai, làm người nghe quên cả trời đất, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng sảng khoái, mơ màng như thấy có những tia nắng ấm áp lan tỏa lên thân mình, xa xa những lớp tuyết đang từ từ tan ra trên một cành mai gầy.

đoạn thuỷ thần bạng: bạng ở đây nghĩa là trai ngọc, pháp bảo hình con trai ngăn nước, chận thuỷ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio