Trong phòng họp lớn yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Ngồi chính giữa là hiệu trưởng, rồi tới phó hiệu trưởng, bên cạnh là lão ngốc đầu và chủ nhiệm lớp Ngô lão thái, bốn người hỏa khí bốc trời nhìn chằm chằm hai học sinh trước mặt.
Chỉ trong chốc lát, cửa vang lên tiếng gõ, chủ nhiệm khối đi vào.
Phó hiệu trưởng hỏi: “Sao rồi?”
Chủ nhiệm khối lắc đầu, lấy ra một chồng giấy đặt lên bàn nói: “Mọi người nhìn đi.”
Các thầy cô đều không cần cầm lên chỉ cầm liếc mắt một cái cũng biết đó là cái gì, đó chính là bức ảnh bất nhã được phát tán trên mạng, nhưng trước mặt chỉ là dùng máy in màu in ra.
Hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng đều dùng ánh mắt bén nhọn “cậu còn gì để nói” nhìn Dương Khiếu trước mặt.
Dương Khiếu miệng há ra, khô khốc mà nghẹn ra một câu: “Đó không phải của em…”
Phải nói, Kỉ Tiễu đoán không sai, sợ lưu dấu vết, Dương Khiếu chính xác dùng phương pháp in màu, chỉ là gã không ngu ngốc đến nỗi tung ảnh chụp lên mạng, Dương Khiếu còn giữ nguyên những cái còn lại ở chỗ mình, còn việc để ở trong ngăn bàn lớp học, là ai sắp xếp, không cần nghĩ cũng biết. chính là lời giải thích này Dương Khiếu căn bản không các nào nói ra miệng, lại một lần ngậm bồ hòn làm ngọt bị gã cố gắng nuốt vào họng.
Ngô lão thái vô cùng đau đớn mà quay mặt đi chỗ khác, giống như đã bị hàn băng lạnh lẽo tới cực điểm.
Lão ngốc đầu thì phẫn nộ nói: “Đều tìm được ở trong ngăn bàn của cậu, cậu còn nói dối cái gì nữa, Dương Khiếu, nếu hôm nay không bị tôi nghe thấy, cậu còn muốn hãm hại bạn học thế nào nữa, rốt cuộc là vì cái gì mà cậu lại trăm phương ngàn kế đối phó với Kỉ Tiễu như vậy?! lần phạt trước cậu còn chưa sáng mắt ra sao?”
Dương Khiếu vẻ mặt trắng bệch, đã không còn gì để nói.
Dương Khiếu chậm rãi lẩm nhẩm suy nghĩ, hướng Kỉ Tiễu đứng cách đó không xa nhìn lại, Kỉ Tiễu cảm nhận được tầm măt của Dương Khiếu, yên lặng nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng Kỉ Tiễu vẫn là nhất phái đạm mạc, mới vừa rồi ở trong wc cảm xúc phập phồng sớm đã không thấy được rồi, bên trong không oán giận cũng không vui sướng khi người gặp họa, nhưng chỉ trong s, Kỉ Tiễu coi như được mở rộng tầm mắt, giống như Dương Khiếu lúc này chỉ như một người xa lạ.
Nghe lão ngốc đầu đối với Dương Khiếu lên án các loại, chỉ trích các loại, Kỉ Tiễu bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Em muốn…về trước, sắp tới còn có cuộc thi.” Sự tình đã được giải quyết, cậu thật sự không có hứng thú ở trong này lãng phí thời gian nữa.
Các thầy cô đang ngồi đều thông cảm với học sinh ưu tú trước mặt xem như người bị hại, hơn nữa còn tự tay bắt được đầu sỏ gây tội, cái này cũng có thể giải thích với Diêm gia, vì thế liền gật đầu đồng ý.
Kỉ Tiễu rời khỏi phòng họp.
Bên trong phó hiệu trưởng đang nói: “ làn trước chúng tôi đã cho em cơ hội, em còn không biết hối cải, mà ngày càng thậm tệ hơn, căn bản không hiểu được thế nào bạn bè cùng giúp đỡ nhau, người như em, trường Phụ Trung sao dám lưu…” bị Kỉ Tiễu đóng cửa triệt để ngăn cách ở bên trong.
…..
Dương Khiếu rời đi có vẻ đặc biệt vô thanh vô tức, bất đồng với trước đây, lần trước là vì bảo toàn danh dự cho Dương Khiếu, cho một cơ hội, mà lúc này đây vì bảo toàn danh dự cho Diêm gia và nhà trường, cho nên chẳng sợ đuổi học, nhưng cho cậu ta đi phá lệ thần bí. Không ít học sinh có phán đoán về chuyện này, cho ra kết luận đơn giản là Dương Khiếu bị bệnh, bị áp lực thi đại học quá lớn, hoặc là xuất ngoại. nhưng loại đồn đại này cũng chỉ được vài ngày liền tiêu thất, kì thi đại học còn ở ngay trước mắt, còn có ai mà để tâm tới ba cái chuyện lăng nhăng này đâu.
Nhưng tuần cuối cùng của tháng sắp qua, đầu tháng sắp tới, trường Phụ Trung lại có một trận xôn xao nho nhỏ, bởi vì sau gần một tháng vắng mặt, Diêm Trừng đã trở lại trường.
Ngày đó đúng dịp công bố thành tích thi tháng, không ít thứ tự học sinh trên bảng thành tích đã thay đổi, cũng tiến hành một ít thay đổi phương pháp ôn tập, người học kém toán thì nhờ người giỏi toán kèm cặp, người giỏi tiếng anh hỗ trợ cho người kém tiếng anh, đương nhiên cũng nhiều người tự mình đơn độc hành hiệp tự ôn tập, một mình chiếm cứ một cái bàn, nhưng người này không phải thành tích quá cao thì chính là ai cũng chướng mắt, hoặc thành tích quá kém, không ai nguyện ý tốn thời gian, loại người trước thì giống như Kỉ Tiễu, còn loại người sau thì kiểu như Hồng Hạo, đúng thế, tiểu từ này ngốc đến mức ngay cả Ngũ Tử Húc cũng muốn vứt bỏ cậu ta, tình nguyện cùng người khác ôn tập.
Cho nên khi Diêm Trừng đi vào lớp, nhìn thấy chỗ ngồi được thay đổi lung tung thì hắn ngây người một chút, sau đó dưới tầm mắt chú mục của cả lớp, chọn một vị trí ở góc phải ngồi xuống.
Mọi người nhìn hắn, lại vội vàng nhìn sang chỗ bên cạnh Kỉ Tiễu gần cửa sổ, trống không!
Cho nên, Diêm Trừng đây là ý tứ muốn tránh né sao? Hai là hai người triệt để tách ra rồi?
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu bọn họ không phải loại quan hệ kia thì chính là bạn tốt, nhưng xảy ra loại chuyện đó cũng đủ xấu hổ, chỗ nào còn có thể khoái trá vui đùa, nếu thực sự là loại quan hệ đó, thì hiện tại mọi người đều đã biết, vì Diêm gia hay vì chính mình thì Diêm Trừng đều muốn kết thúc.
Nhất thời suy nghĩ của mọi người đều thiên hồi bách chuyển, từng người cũng giống như biên kịch hay tiểu thuyết gia não bổ ra một đống nội dung truyện cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn.
Kỉ Tiễu lại làm như không thấy Diêm Trừng bước vào lớp, trước sau đều cúi đầu, tay cầm bút không ngừng di động, chăm chú làm bài tập như trước không thay đổi.
Giờ giải lao, Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo liền lập tức vọt tới bên người Diêm Trừng, từ sau khi Diêm Hồng Tá rời đi, bọn Ngũ Tử Húc cũng không được phép bước vào Đàm gia gặp Diêm Trừng, Diêm Hồng Tá nhượng Diêm Trừng hảo hảo suy nghĩ, nghĩ xong rồi trả lời ông, mà trừ bỏ hỏi thông tin bên ngoài, thì Diêm Trừng cũng không bị cấm đoán cái gì, cho dù Ngũ Tử Húc nhờ người gọi điện tới thì Diêm Trừng cũng không tiếp điện thoại, lúc đầu còn nhắn tin lại nhưng cũng chỉ nói ‘không có việc gì’ đại loại thế, còn về sau thì triệt để chặt đứt liên lạc, cho nên bọn họ lúc này thấy Diêm Trừng cũng có loại cảm giác giống như mấy đời không gặp, không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Diêm Trừng cái gì cũng không nói, chỉ nói phải bổ sung kiến thức đã bỏ lỡ.
Nhưng chỉ mới hơn ngày mà cả người Diêm Trừng trông tiều tụy hẳn, cho dù bề ngoài thì nhìn không rõ nhưng ánh mắt vẫn thiếu chút sáng ngời, nhìn thấy như vậy là huynh đệ nhiều năm bọn Ngũ Tử Húc đương nhiên không hỏi nhiều, chỉ nói hắn có vấn đề gì có thể tìm bọn họ hỗ trợ.
Diêm Trừng cười nói: “Tìm bọn mày không bằng tao tự về đọc sách giáo khoa.”
Thấy hắn còn có thể đùa giỡn, Ngũ Tử Húc đùa theo: “Tiểu gia không được, trong lớp cũng còn nhiều cao thủ, cùng lắm thì tìm…” ý thức được suýt nữa thì mình nói lộ hết vội chuyển lời “cùng lắm thì tìm lớp bên cạnh, Thái Hiểu Mông cũng không tệ.”
Diêm Trừng chỉ nhếch môi, không nói gì.
Mà từ đầu tới cuối, hắn đều không có nhìn về phía Kỉ Tiễu, hay chỉ liếc một cái.
A thị, quân khu đại viện, Diêm gia.
Bữa tối đang diễn ra, vị trí chủ vị là Diêm lão thái gia, một bên là hai con trai, một bên là vợ và con cái của hai người đó.
Kì thật hai người con này đều không sống ở đây, nhưng chỉ cần rảnh rỗi thì bọn họ sẽ dành thời gian về nhà ăn cơm nói chuyện với Diêm lão thái gia, từ khi Diêm Hồng Tá chậm rãi bò lên địa vị cao, Diêm gia lại càng phát huynh hữu đệ cung, Diêm lão thái gia cũng không hồ đồ, hai đứa con này của ông có tâm tư gì ông sao không biết, chính là ông tuổi tác đã cao khó tránh khỏi tham luyến tình thân ấm áp, thích nhất là tôn tử luôn vây quanh người, đứa con thứ có tiền đồ nhất thì gia đình bất hạnh, hàng năm công vụ bận rộn, hai đứa con bất hiếu tuy rằng vô năng nhưng chỉ cần không tác quái lão thái gia vẫn không đến mức khó xử bọn họ, cho bọn họ cơm ăn áo mặc đầy đủ là không thành vấn đề.
Hai đứa con trai, thẳng cả thì là chủ tịch một xí nghiêp tư, nói là xí nghiệp tư kì thật trên thực tế là của quốc doanh, thằng út thì làm chủ nhiệm văn phòng một đơn vị giám sát địa chất nhàn hạ, cách vài ngày gửi báo cáo lên cấp trên là xong.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện quốc gia đại sự với Diêm lão thái gia, còn con dâu thì tranh nhau gắp đồ ăn cho ông.
“Ba, canh này ba nếm thử đi.”
Chú út nhìn vợ mình dâng một chén canh lên, nói: “Nguyên liệu không tồi, các vị thuốc đông y phối hợp ngon miệng, dù đang là mùa hè ba cũng đừng quên bồi bổ thân mình.”
Thím ít gật đầu phụ họa: “Đúng thế, con tự mình lựa chọn nguyên liệu và trông coi hầm , canh giờ đó.” Nói tới đây, mới chợt nhớ tới cái gì: “Tiểu Trừng cũng sắp thi đại học đúng không, lúc này sẽ rất vất vả, cũng hảo hảo bồi bổ, không biết dinh dưỡng có tốt không.”
Lão thái gia tiếp nhận chén canh uống một ngụm: “Bà ngoại nọ sẽ biết cách chăm sóc tốt.”
“Cái này tự nhiên yên tâm, con chỉ sợ giáo sư bọn họ vất vả.” thím út nói.
Chú út tiếp lời: “Đúng vậy, hiện tại chế độ giáo dục tuy đã mở, nhưng thi đại học vẫn là chuyện trọng đại, bên kia nếu đã coi trọng như vậy, Tiểu Trừng cũng đã mệt nhọc, chúng ta là trưởng bối tự nhiên phải chiếu cố nó nhiều hơn chút, hơn nữa anh ba công tác bận rộn, chị dâu thân thể lại không tốt, còn giao sư Đàm tuy rằng mấy năm nay ở cùng nhưng rốt cuộc tuổi tác cũng lớn, thời khắc mấu chốt vẫn nên chờ các anh em trong nhà giúp đỡ…”
Lão thái gia nâng mắt lạnh lùng nói: “Mấy người muốn nói gì?”
Vợ chồng chú út hai mặt nhìn nhau.
“Không ạ, trong nhà không chỉ ba nhớ thương Tiểu Trừng, chúng con cũng rất quan tâm cháu nó, chính là… với tuổi của Tiểu Trừng, khó tránh khỏi ham chơi chút, có đôi khi quản giáo sơ sài liền xảy ra sai lầm.” Chú út châm chước.
Lão thái giao liếc nhìn chú út, mặt không đổi sắc nói: “Nó là cháu ta, ta đương nhiên yên tâm.”
“Đúng vậy đúng vậy.” thím út cũng hát đệm theo, thím đã nhìn ra, lão thái gia đã sớm biết chuyện, ý ông nói vậy là cùng một suy nghĩ với Diêm Hồng Tá, bất quá chỉ là trẻ con chơi đùa, không nên coi là thật, hơn nữa ông so với Diêm Hồng Tá còn bao che khuyết điểm cho Diêm Trừng hơn, ai cũng không cần phải nói nữa.
Nhưng bọn họ cũng biết trong lòng lão thái gia lo lắng cái gì, vì thế tiếp tục đánh bạo nói: “Diêm Trừng có hảo huyết mạch của Diêm gia, về sau nhất định có tiền đồ, chúng con đương nhiên đều kì vọng vào cháu nó, kì thật chuyện lần này ai cũng biết là không thể trách cháu nó, trẻ con mà, hoàn cảnh chung quanh dễ dàng bị ảnh hưởng, mấu chốt là còn phải xem do ai dạy bảo.”
Lão thái gia nhíu mày: “Chúng mày có ý gì?”
Thím ít lên tiếng: “Ba à, người đừng giận tụi con, chúng con hiện tại nói như vậy không phải là vì đang suy nghĩ cho Tiểu Trừng sao, nói thật không dễ nghe, lúc trước bên kia đem chúng ta ở đây bỡn cợt không đáng một đồng, nói cái gì mà ‘nếu để cháu ở đây nhất định sẽ biến thành nhị thế tổ ăn chơi trác táng’ chụp mũ lên đỉnh đầu chúng ta, giống như chúng ta đều không xứng với nhà bọn họ, kỳ thật tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, bà ấy vì sao nhất định muốn đem Tiểu Trừng tới đó, còn không phải vì Đàm Oanh….”
“Rầm…” lão thái gia mãnh liệt ném đôi đũa trong tay lên bàn tăn ngăn câu nói kế tiếp của thím út.
Thím út có chút không cam lòng tiếp tục nhỏ giọng than thở một câu: “nhìn xem bây giờ còn không giáo dục thành như vậy….”
Chú út vội kéo thím út một phen, ý bảo bà câm mồm.
Mà một bên thủy chung chưa mở miệng bác hai lên tiếng: “Ba à, vợ chồng chú út dù nói không hay nhưng cũng có đạo lý, Diêm Trừng hiện tại đang trong thời kì trưởng thành, phạm vào lỗi nhỏ thì không sao, nhưng nếu không chấn chỉnh thì không biết sau này sẽ thành thế nào, hiện tại cha mẹ đều không ở bên cháu nó, toàn dựa vào hai người già bên kia định đoạt, chúng ta tuy nói không nhúng tay nhưng nên hiểu biết tình hình cũng là cần thiết.”
Biểu tình trên mặt lão thái gia cũng hơi buông lỏng, muốn nói không lo lắng là giả càng là coi trọng để ý, nói là muốn dẫn đi để hảo hảo giáo dục kết quả còn phát sinh loại chuyện này, lão thái gia trong lòng cao hứng là không có khả năng.
Bác hai nói tới điểm ấy, không từ mà tiếp tục: “hiện tại đích xác không có gì quan trọng hơn việc thi đại học của Tiểu Trừng, cho nên không thể đi làm phiền cháu nó, nhưng chúng ta vẫn có thể tự mình đi tìm hiểu hoàn cảnh học tập và giao lưu bạn bè của cháu nó, chuyện này tuy nhỏ nhưng tiếng vang lại lớn, không đem vấn đề căn bản giải quyết về sau nhất định có một thì sẽ có hai…”
Lão thái gia nhìn bác hai: “Cho nên?”
Bác hai mỉm cười: “Tháng sau con vừa lúc tới u thị kí hợp đồng, đến lúc đó thuận tiện đi xem luôn, con sẽ không quấy rầy Tiểu Trừng, chỉ nhìn qua tình hình của nó, sau đó trở về nói hết thảy cho ba biết.”
Lão thái gia im lặng, tay cầm bát cơm nặng trịch, một lúc sau mới gật đầu.
Mà thấy mình bày trận nửa ngày cuối cùng lại bị anh hai chiếm tiên cơ, vợ chồng chú út sắc mặt tự nhiên không dễ nhìn.
Hết chương