Mọi người hẹn nhau tới quán Berry hát hò, Kỉ Tiễu tới cuối cùng, cước bộ trầm ổn, ánh dươn chói lọi chiếu xuống, khiến cậu không mở được mắt, Kỉ Tiễu nhịn không được dùng tay che lại, đến khi ngẩng lên được thì đã không còn thấy người xung quanh đâu, dường phố rộng lớn như vậy chỉ còn mình cậu.
Kỉ Tiễu khó chịu đi xung quanh tìm bọn họ hồi lâu, vẫn không thấy ai, cảm giác lo ây ập tới, bỗng nhiên có một chỗ mạnh mẽ kéo cậu vào trong ngõ nhỏ, , bóng người cao lớn vây xung quanh cậu, Kỉ Tiễu dù mắt mở to đến mấy cũng không thể nhìn rõ mặt bọn họ, thanh âm bọn họ nói chuyện cũng không thể truyền vào tai cậu, cả người Kỉ Tiễu hư huyễn, cho dù cố gắng suy nghĩ tìm cách thoát thân nhưng đầu óc trống rỗng không khống chế được, chỉ có thể lăng lăng nhìn những người đó rút ra những hung khí bén nhọn chiếu thẳng vào người cậu.
Trốn cũng không thoát, một khắc đó trong đầu Kỉ Tiễu trong lòng dâng lên không phải là nỗi sợ hãi cũng không phải là kích động mà là cảm giác bị bỏ lại, hoàn toàn cô độc một mình, loại cảm giác này chưa từng lớn đến thế, là do cậu luôn cố lờ nó đi không để ý, dù có chết cũng chỉ mình cậu chết, ai cũng không biết, ai cũng không tới cứu cậu.
Kỉ Tiễu lần đầu tiên cảm thấy, bản thân có chút đáng thương.
Ngay lúc bất đắc dĩ mà đối diện với tuyệt vọng, một người liền từ trong góc trống rỗng xuất hiện gọi tên cậu, đi tới phía cậu, chính là rõ ràng người đó đang đứng trước mặt mà giống như cậu và đối phương hoàn toàn không nhìn thấy nhau, vẫn ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm, người đó nhìn không thấy Kỉ Tiễu, đồng dạng cũng không nhìn thấy những người đang cầm vũ khí công kích đó, tự nhiên như vậy, những người công kích bị người mới tới dời đi tầm mắt.
Kỉ Tiễu hoảng sợ nhìn chăm chú, những người đó đối với người mới tới chậm rãi giơ dao lên, từ sau lưng hướng về chỗ yếu hại của người đó hung hăng mà đâm xuống….!!
….. Kỉ Tiễu thống khổ mở bừng mắt ra, ngây người một lúc mới ý thức được là di động đầu giường đang kêu, nhưng vừa cầm di động tới tay thì chuông di động cũng tắt.
Kỉ Tiễu nhìn thời gian là h sáng, nhìn nhìn dãy số, một chuỗi là những con số xa lạ.
Cậu nhìn chằm chằm dãy số một lúc lâu mới ý thức được có khả năng là điện thoại quấy rầy, Kỉ Tiễu nhu nhu trán, mở đèn đầu giường, điều hòa không biết khi nào thì đã tắt, toàn phòng thập phần oi bức, nguyên bản trên người đang đắp một cái chăn mỏng vừa rồi giãy dụa chăn cũng nhăn nhúm bị đạp xuống dưới giường, gối đầu cũng lăn lóc một bên.
Kỉ Tiễu không tự chủ được nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, tâm hãy còn đập binh binh kinh hoàng.
Liếc mắt nhìn di động, mở ra hộp thư xác nhận là không có tin nhắn mới, Kỉ Tiễu mới đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh để tẩy rửa toàn thân.
Hơn nửa đêm không ngủ, sáng sớm liền mua bữa sáng, chờ tới khi làm việc tới gần h, mới thấy Khương Chân vô tri vô giác mà rời giường.
Kỉ Tiễu đặt bánh kem lên bàn, còn bản thân thì ngồi uống sữa, Khương Chân rửa mặt xong khoác cái ảo ngủ lôi tha lôi thôi trở lại, đầu cũng không chải, nửa điểm cũng không giống nữ vương khi ở trường.
Nhỏ mở game ra, vừa ăn vừa chơi, một lúc sau vẫn nhịn không được bất mãn nói: “Quá mặn, vì sao anh không ra phố mua bánh mì?”
Nhỏ hiện tại đối với Kỉ Tiễu càng ngày càng không khách khí, động một cái liền oán giận, không còn hứng thú như trước kia ‘dùng ánh mắt giêt người’.
Kỉ Tiễu cũng không đáp, buông ly sữa xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra hai cây củ cải.
Khương Chân nhịn không được trợn trắng mắt: “Lại củ cải, cả tuần vừa rồi ăn không thấy chán à?” nhỏ có cố cũng không nhịn được nữa.
Lần này Kỉ Tiễu đáp lại: “Sao em không ra ngoài?”
Khương Chân ngẩn ra, vừa muốn phản bác: anh là muốn đuổi em? Hốt, lại cảm thấy Kỉ Tiễu hỏi ý khác, Khương Chân nhướn mày, khó chịu nói: “Anh quản làm gì.”
Nhỏ tính khí táo bạo phát cả tháng nay, vì sao, đến đồ ngốc cũng biết.
Thấy Kỉ Tiễu vẫn nhìn mình chằm chằm, Khương Chân khẩu khí ác liệt: “em và ngốc thiếu cãi nhau chỉ bởi vì không muốn nhìn những tật xấu của anh ta, chuyện này thì có liên quan gì tới anh đâu!”
Kỉ Tiễu không nói chuyện chỉ quay đầu nhìn lịch ngày trên tường, tháng cũng qua được một nửa, Ngũ Tử Húc tháng sẽ vào trường quân đội, rồi bị phong bế giáo dục, hai người nếu còn tiếp tục gây nhau nữa, thì lần này chia tay cũng sẽ là nửa năm không gặp, hoặc là có muốn gặp cũng không được.
Khương Chân sao không biết điều này, sắc mặt càng thêm u ám, quay đầu liền hung hăng ra ngoài.
Một tuần sau, Trì Xu Huyên trở lại.
Lúc này không phải là công ty ế hàng mà Trì Xu Huyên vì ai mà về nhà tự nhiên không cần nói cũng biết. đối với thành tích lóng lánh của Kỉ Tiễu, Trì Xu Huyên cao hứng chói lọi hiện trên mặt, nói là muốn chúc mừng nên mang một đống đồ về mà đối với việc chọn trường của Kỉ Tiễu, bà ngược lại không đề cập tới.
Bà vừa về thì sinh hoạt thoải mái tự do của Khương Chân đương nhiên bị phá, không tới vài ngày liền chuồn khỏi nhà, cũng may có cơ hội này, tới khi Kỉ Tiễu nhìn thấy Khương Chân trở lại thì trên mặt nhỏ chính là món nợ mà toàn thế giới nợ nhỏ lúc trước đã thu về lại, chính là đối với Kỉ Tiễu lại trở nên trầm mặc hơn thôi.
Kỉ Tiễu tự nhiên sẽ không hỏi, Khương Chân cũng chịu đựng không nói, chỉ là Ngũ Tử Húc ở bên kia lại liên tiếp thúc giục nhỏ.
Hôm nay, Trì Xu Huyên lại đặt bàn ở nhà hàng, khó được khi Khương Duệ cũng trở về, vì thế một nhà người ra ngoài ăn cơm, trong lúc đó Khương Chân vẫn cúi đầu nghịch di động, một lúc lại lấy cớ muốn đi toilet.
Vào wc, nhỏ nhịn không được gào lên với Ngũ Tử Húc ở đầu dây: “cmn, anh có thấy phiền không hả?”
Ngũ Tử Húc bình thường ở trước mặt Khương Chân thì như con rùa nhỏ, nhưng gần đây cậu ta thật sự cấp không được: “Đại tiểu thư à, anh cũng đâu muốn, nhưng em xem tóc anh cũng sắp rụng hết rồi, giúp đỡ chút đi, nếu không phải Hi Đường mở miệng nhờ, anh có thể làm phiền em sao, nếu em thật sự không nói được thì để anh nói cho.”
“Anh dám!” Khương Chân lãnh thanh, Ngũ Tử Húc thức thời im miệng không nói.
Khương Chân nghĩ nghĩ, vẫn nhẹ giọng hơn: “Kỉ Tiễu mà tôi biết nhất đính sẽ không biết Diêm Trừng như thế, hơn nữa hai người bọn họ không phải đã tách ra rồi sao.. anh, còn cả anh nữa, đừng làm phiền anh tôi nữa.”
Ngũ Tử Húc muốn khóc: “Diêm Trừng vì cái gì mà ồn ào thành như vậy, nếu không phải vì Kỉ Tiễu thì còn vì ai nữa, em không tin sao, nó sớm muộn gì cũng tới tìm cậu ấy.”
“Du sao hiện tại thì không, tôi cũng sẽ không hỏi giúp anh, vậy đi.” nói xong, Khương Chân trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng vừa ra khỏi cửa wc đã thấy Kỉ Tiễu đứng ở ngoài.
Khương Chân ngẩn ra, yên lặng, Kỉ Tiễu không lên tiếng, Khương Chân cũng không nói gì, hai người cứ như vậy giằng co, cuối cùng vẫn là Khương Chân nhẫn không nổi, nhỏ suy nghĩ thật lâu mới nói: “Anh…có từng gặp lại…Diêm Trừng chưa?”
Kỉ Tiễu không trả lời Khương Chân mà hỏi lại: “Cậu ấy làm sao?”
Khương Chân vừa nghe liền nhăn mi lại, nhỏ tự xác định với người bên ngoài là hiểu Kỉ Tiễu, nếu Kỉ Tiễu không thèm để ý thì người khác sống hay chết cũng mặc, hiện tại như vậy…tình hình không ổn.
Khương Chân nói: “Anh ta…cùng trong nhà nháo loạn, hiện tại không biết đã chạy đi đâu, ai cũng không liên lạc.”
Vừa nói vừa đánh giá biểu tình của Kỉ Tiễu, không có phản ứng gì lớn, cũng không nhìn ra hỉ nộ, chính là Khương Chân sẽ không phớt lờ, nếu biết bọn họ không gặp mặt, thì nhiều hơn nhỏ cũng không muốn nói cho Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu cũng không hỏi thêm, hai người đồng thời trở về bàn ăn, yên lặng ăn xong bữa cơm không khẩu vị.
…..
Trì Xu Huyên rốt cuộc không thể ở lâu, cho dù bà có cố gắng kéo dài tới tháng cuối cùng cũng chỉ có thể lên máy bay về Paris, Khương Duệ cùng bạn học đại học ra ngoài chơi, Khương Chân bởi vì dã làm lành quan hệ với Ngũ Tử Húc nên cũng thường không thấy bóng người, vi thế căn nhà to như vậy cũng chỉ có một mình Kỉ Tiễu.
Sau vài ngày liên tục ăn củ cải, Kỉ Tiễu cảm thấy nên ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, vi thế một phen võ trang đầy đủ ra ngoài.
Đi tới trước cửa hàng văn hóa phẩm, lại tới bưu điện gửi bản thảo, lúc trở về còn dạo cửa hàng sách một vòng, mua một đống sách, nhưng một quyển tối trọng yếu nhất lại đã hết, ông chủ nói tập tranh đó đã hết hàng, ngừng sản xuất lâu rồi, gần đây hẳn là in bổ sung, không có dự định bán, nếu muốn tùy thời có thể đến xem.
Kỉ Tiễu về tới nhà thì trời đã tối, đồ vật cầm đầy trên tay, Kỉ Tiễu mệt tới độ bước đi có chút tập tễnh. Từ trong túi quần lấy chìa khóa ra, suýt nữa thì ngã ở hàng hiên, cũng may cuối cùng miễn cưỡng coi như ổn định, cậu dùng thân đẩy cánh cửa ra đi vào trong, lúc lên lầu vẫn nhịn không được nhìn xuống.
Bên ngoài chỉ là một mảnh đèn đường mơ hồ, độ sáng chiếu không được rộng, còn lại đa số các góc đều tối đen, Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm một góc hồi lâu, mới rời đi chỗ khác.
Ngày hôm sau, Kỉ Tiễu lại tới tiệm sách, cứ như vậy liên tục đi đi lại lại ba bốn ngày, Kỉ Tiễu rốt cục cũng mua được nó, không uổng phí lớp da trên mặt cậu đã tróc ra một chút. Nhưng thời tiết lại thay đổi thật nhanh, trên đường về trời bắt đầu đổ mưa to, Kỉ Tiễu không mang ô, cũng may gần về tới nhà, vì thế cậu dùng áo che sách chạy vội về.
Khi tới dưới lầu, Kỉ Tiễu cước bộ dừng một chút, tại chỗ đứng khoảng , giây mới mở cửa lên lầu.
Về tới nhà, Kỉ Tiễu vội dùng khăn tay cẩn thận mà lau nước dính vào cuốn sách, lau lau thế nhưng trên mặt lại ngây ngốc nhìn bức họa in ở bìa.
Cánh đồng lúa, văn hóa phục hưng…
Giây lát, Kỉ Tiễu buông quyển sách xuống, cầm ô quần áo cũng không thay lần nữa đi ra cửa, cậu không dừng, trực tiếp tới nhà ga, lên xe, một đường ngồi chờ tới bến cuối.
Trường học đang trong lúc nghỉ hè nên không bật nhiều đèn, cổng trường cũng đã khóa, dưới trời mua mùa hè trông tịch mịch cô liêu.
Kỉ Tiễu đi tới trước cửa, xuyên thấu qua hàng rào sắt nhìn bảng thông báo đặt ngay gần cổng, nhìn đầu tiên là tên mình, bên cạnh là tên trường trúng tuyển, kế tiếp là dựa theo điểm cao thấp xếp theo thứ tự, trường Phụ Trung lần này có tổng cộng học sinh cao hơn điểm chuẩn U đại, đỗ người, vào A đại, còn lại là vào những trường hàng đầu khác.
Kỉ Tiễu nheo mắt thật lâu mới tìm thấy ở vị trí mới thấy tên người kia, cậu nhìn sang tên trường trúng tuyển, một lúc lâu mới nghiêng đầu.
“Khi nào thì cậu biết?” bỗng nhiên, Kỉ Tiễu nhẹ nhàng hỏi.
Ngay sau đó, sau lưng cậu vang lên một giọng nói quen thuộc: “đã sớm biết.”
“nguyện vọng của cậu là trường này?”
“Đương nhiên không…” Diêm Trừng không mang ô, cả người ướt sũng tới bên người Kỉ Tiễu, cùng cậu song song nhìn về bảng thông báo trường: “nguyện vọng không trúng tuyển mới rơi xuống trường này.” Nói xong còn khẽ mỉm cười một cái.
Biểu tình của Kỉ Tiễu trong nháy mắt run rẩy, mặt nạ đeo lâu ngày trên mặt đã vỡ vụn, nhưng ngữ điệu cậu vẫn lạnh như băng chỉ là giọng nói có chút run run.
“Có bệnh…” Kỉ Tiễu nói, dừng lại chút, lại không ngừng mà mắng thêm một câu: “Đồ thần kinh….”
Diêm Trừng trên mặt ý cười càng sâu, hắn liền ướt đẫm như vậy dán lại bên người Kỉ Tiễu, cũng không ngại người đầy nước, kéo tay Kỉ Tiễu qua, vong quanh thắt lưng cậu, đem cậu ôm chặt vào trong lòng, nhẹ nhàng ngửi hương vị quen thuộc trên người cậu đã lâu hắn không được ngửi thấy.
Diêm Trừng nói nhỏ: “Không phải đã sớm nói cho cậu biết là trị không hết rồi sao, sao cậu không tin?”
Ô trong tay Kỉ Tiễu vô lực rơi xuống, nháy mắt trên mặt thoảng qua một loại thần sắc tựa như thống khổ, lại tựa như kích động thật sâu.
“Chúng ta cùng học đại học nhé?” Diêm Trừng thì thầm bên tai Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu không nói chuyện, chỉ chậm rãi vươn tay gắt gao ôm chặt lại đối phương.
…..
Xa xa, bảng thông báo.
Thứ : Kỉ Tiễu
Trúng tuyển trường: F đại.
Thứ : Diêm Trừng
Trúng tuyển trường: F đại.
Hết chương