Bọn họ đặt vé máy bay tới A thị, Diêm Trừng cũng nhận xong tiền lương tuần, Vương Hi Đường cũng đi cùng, chỉ ở đó một ngày cũng không tính ở lâu.
Diêm Trừng đối với A thị rất quen thuộc, nhưng cũng không nhờ ai tới đón mà trực tiếp đưa cả tới chỗ Liêu Viễn Đông đã đặt.
Xe tới trước cửa dừng lại, từ xa đã thấy một người đứng dựa vào góc tường hút thuốc nhìn bọn họ xuống xe, người đó mới vứt điếu thuốc xuống dưới chan dập tắt.
Liêu Viễn Đông ánh mắt đầu tiên tự nhiên nhìn Vương Hi Đường đứng một bên, cậu cũng không né tránh, thẳng tắp nghênh diện cùng anh ta đối diện, hai người nhìn nhau không lời gì để nói, trên mặt cũng không giương cung bạt kiếm, một khắc, Liêu Viễn Đông cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với Diêm Trừng: “Đi thôi, những người khác cũng đã tới rồi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, vừa thấy người tới, Hồng Hạo và Ngũ Tử Húc trước nhảy chồm lên.
Ngũ Tử Húc nhanh chân vọt tới trước mặt Diêm Trừng, dùng sức vỗ vai hắn oán giận nói: “mày nói xem, có phải không coi bọn tao là huynh đệ nữa không! Chỉ một câu thôi, lên núi đao xuống biển lửa bọn tao đều chống đỡ giúp mày, mày bây giờ sao rồi, bỏ mọi thứ lại đi cũng thực tiêu sái, khinh thường tao cũng là khinh thường mày đó biết không!”
Cậu ta bình thường đâu dám nói nặng với Diêm Trừng, nhưng lần này giọng nói như chuông đồng lập tức tăng cao đúng là có chút tức giận.
Bào Sưởng một bên ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, khó lắm mới gặp lại nó, có rắm từ từ phóng sau.” Sau đó mọi người cùng nhau vào trong ngồi xuống.
Chủ nhân bữa tiệc hôm nay đương nhiên là Ngũ Tử Húc nên cậu ta ngồi ghế chủ vị, một bên là Diêm Trừng, đối diện là Khương Chân gần đây đều ở A thị, Kỉ Tiễu ngồi cạnh Diêm Trừng, tiếp đó là Vương Hi Đường, rồi tới Liêu Viễn Đông.
Sau khi bọn họ đi vào, trừ bỏ Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo có chút kích động ra thì trong những người còn lại Khương Chân trong lòng dao động lớn nhất, nhỏ đi trước nên không biết Kỉ Tiễu và Diêm Trừng đã hợp lại, hiện tại nhìn cả hai đồng thời cùng xuất hiện, thái độ so với trước đây lại càng thân mật hơn, trong lòng Khương Chân tự nhiên phức tạp, chân mày gắt gao nhíu chặt, một chút cũng không buông lỏng.
Bào Sưởng mở rượu, không cần phục vụ, tự mình rót rượu cho mọi người, sau đó nâng chén trước nói: “Tuy rằng so ra kém với tòng quân chính thức, nhưng ít nhất cũng phải nửa năm không gặp, nhưng tiểu chiến gia của chúng ta cũng coi như có tiền đồ, tôi lam anh cũng thấy tự hào vui mừng thay, cho nên, làm trưởng bối trước chúc cậu một ly, hi vọng về sau cậu làm vẻ vang nước nhà, nhanh thăng quan tiến chức, quan trọng nhất là sớm trở về, đừng để đại mỹ nữ một mình trông phòng đợi lâu.” Nói xong, đối với Khương Chân nhe răng một cái, rồi ngửa đầu cạn ly.
Ngũ Tử Húc ném cái hộp khăn giấy qua oán giận chỉ trích: “Mày không chiếm tiện nghi của tao sẽ chết à.”
Bào Sưởng lại tiếp tục rót rượu, sau đó hướng về phía Kỉ Tiễu cao thấp đánh giá, rồi nói với Diêm Trừng: “trăm nghe không bằng một thấy, khó trách lại khiến Diêm Vương của chúng ta nhớ thương như vậy, tuy nói Ngũ Tử Húc phân nửa đều nói lời vô nghĩa nhưng vừa rồi nó nói một câu rất đúng, chỉ cần mày lựa chọn đường đi, dù khó khăn thế nào, gập ghềnh thế nào, các huynh đệ cũng sẽ giúp mày chống đỡ.” Sau đó, lại cạn thêm ly nữa.
Thật ra, Diêm Trừng nhờ Vương Hi Đường tìm một căn phòng giản dị mà giá rẻ, nhưng cũng không đến nỗi quá bí mật, hắn ra ngoài đi lại cũng không trốn trốn tránh tránh lén lút, chỉ là không liên lạc với bọn bạn mà thôi, nếu bọn họ thật sự muốn tìm tùy tiện điều tra cũng có thể biết rõ mọi đường đi nước bước, sở dĩ vẫn luôn không hỏi thăm chính là cho Diêm Trừng thời gian, chờ hắn an bài xong rồi chủ động tới nói cho bọn họ biết.
Diêm Trừng đương nhiên hiểu được, trong lòng cũng thấy cảm kích, trên mặt lại thản nhiên mỉm cười, dưới gầm bàn gắt gao nắm chặt tay Kỉ Tiễu, mười ngón giao triền, bên trên cầm ly rượu uống vui vẻ.
Có Bào Sưởng ở đây, không khí bữa tiệc đương nhiên không nhàm chán, vì thế cả bọn vừa ăn vừa nô đùa, không khí với với những buổi tụ tập trước đây không có gì bất đồng.
Nhưng có thể nhìn ra được hôm nay Diêm Trừng rất cao hứng, tươi cười trên mặt không có tan đi, uống rượu cũng thực vui vẻ, mà Kỉ Tiễu cũng không phản đối, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, thẳng tới khi Bào Sưởng hỏi Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ở cùng nhau thế nào, thì Khương Chân không chịu nổi nữa, nhỏ trừng mắt nhìn Kỉ Tiễu, đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Ngũ Tử Húc vội vàng nghiêng người cho nhỏ đi qua, Kỉ Tiễu lại nói: “Tôi cũng đi.” nói xong cùng Diêm Trừng trao đổi ánh mắt, rồi đi theo ra ngoài.
Bọn họ đặt chỗ ở nhà hàng Thiên Môn, bên ngoài có một hoa viên u tĩnh thích hợp đi dạo, ở giữa còn có một hồ nước có cột nước phun trào, lúc này đang bắn lên những bọt nước trắng xóa, dưới lòng hồ có thể nhìn rõ thủy tảo lay động, bên cạnh hồ có trồng nhưng hàng cây lớn, vây xung quanh là những đường đi có vắt dây leo trông thực đẹp mắt, thực sự thiết kế rất tài tình.
Quả nhiên Kỉ Tiễu vừa đi tới liền nhìn thấy Khương Chân đứng ở đó, biểu tình lãnh túc, ngược lại so với đương sự Kỉ Tiễu sắc mặt nhỏ còn thối hơn, nhỏ ngẩng đầu nhìn Kỉ Tiễu: “Anh rốt cuộc định làm gì vậy?”
Kỉ Tiễu chỉ nhìn mặt hồ gợn sóng, phát hiện bên trong còn có mấy con cái kim sắc đang bơi qua bơi lại, vây đuôi mềm mại bị ánh đèn xa xa chiếu lên trông đặc biệt xinh đẹp.
Khương Chân thấy Kỉ Tiễu không biểu tình, mày dựng rất cao: “Anh có biết là Diêm gia sẽ không buông tha không? Cho dù Diêm Trừng có chống đối thế nào cũng vô dụng, Diêm Trừng là con trai độc nhất của Diêm gia, từ trước tới giờ trong mắt bọn họ anh mới chính là đầu sỏ gây tội.”
Kỉ Tiễu trầm mặc.
Khương Chân gắt gao nhìn cậu: “Kỉ Tiễu, anh cũng không thích anh ta đúng không, hết thảy vẫn còn kịp…”
Kỉ Tiễu rũ mắt xuống.
Khương Chân còn nói gì nữa khó được khi chân thành tha thiết tới vậy, nhưng Kỉ Tiễu từ đầu tới cuối đều không nói gì, tới khi ngẩng đầu, chỉ thấy bộ dáng Khương Chân oán giận phủi tay rời đi.
Kỉ Tiễu một lần nữa cúi đầu nhìn cá trong hồ, chiếc đuôi uốn lượn cùng đồng bạn bơi đi, Kỉ Tiễu đi theo nó mấy bước, ngẩng đầu liền thấy cách rào chắn bên kia, có một người tây trang màu đen từ cửa nhà hàng đi ra, sau đó một trung niên nam tử chậm rãi đi ở phía sau.
Người đó đang nói chuyện với một người bên cạnh, mấy khuôn mặt kia đều thường xuyên xuất hiện trên thông tin đại chúng, đột nhiên đối phương giống như nhận ra tầm mắt đánh giá bắn tới, nam nhân kia liền hướng tầm mắt về phía cậu, vừa quay đầu thẳng tắp chống lại tầm mắt của Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu trong nháy mắt có chút cứng ngắc, nhưng cậu rốt cuộc không trốn tránh, chỉ thản nhiên cùng đối phương nhìn nhau một chút, ánh mắt trung niên nam tử thực bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không gợn sóng, nhưng vẫn khiến Kỉ Tiễu nhịn không được né tránh, xoay người rời khỏi chỗ này.
Xuyên qua đường đi trở về, thấy cách đó không xa cửa hông mở ra, Vương Hi Đường đi ra trước, áo sơ mi nhăn nhún, cổ áo cũng bị kéo mở rộng, ngẩng đầu nhìn thấy Kỉ Tiễu dừng bước lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, chỉnh trang lại quần áo, rồi mỉm cười với Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu tầm mắt nhìn ra đằng sau Vương Hi Đường, thấy Liêu Viễn Đông, quần áo của đối phương ngược lại rất chỉnh tề, chỉ là gò má mơ hồ có dấu vết ngón tay hồng hồng, chắc là vừa bị tát cho phát, trước mắt còn không nhìn rõ, nhưng tới ngày mai liền có thể thấy được.
Liêu Viễn Đông so với Vương Hi Đường còn tự nhiên hơn, trên má khẽ lau lau chút, cũng không thèm nhìn Kỉ Tiễu, mở cửa bước vào trước.
Vương Hi Đường vừa định nói với Kỉ Tiễu gì đó, Kỉ Tiễu lên tiếng trước nói: “Cậu nói với bọn họ một tiếng, tôi lên phòng trước.”
Liêu Viễn Đông trước đó đã đặt phòng cho bọn họ, Kỉ Tiễu không muốn nháo điên với Diêm Trừng, nói xong, quay đầu lại đi lên phòng.
Phòng khách sạn cũng thực tốt, đầy đủ mọi vật dụng, ổ chó của bọn họ tại U thị không thể nào sánh bằng, Kỉ Tiễu đứng trướccuar sổ nhìn xuống nơi vừa gặp gỡ trung niên nam tử vừa rồi, hiện tại tự nhiên không có người.
Phát ngốc một lúc, Kỉ Tiễu mới làm vệ sinh cá nhân trèo lên giường, lăn qua lộn lại mãi cũng tới giờ đi ngủ, rốt cục mơ mơ màng đi gặp Chu Công. Nhưng mới ngủ không được bao lâu đã bị một thân thể nặng trịnh đè lên.
Chóp mũi phảng phất khí tức nóng rực, còn xộc lên mùi rượu cay nồng, Kỉ Tiễu muốn nghiêng đầu né tránh, miệng lại bị chặn lại.
Diêm Trừng giữ chặt không buông, vừa dùng sức tùy ý đảo quanh trong miệng Kỉ Tiễu, vừa cởi áo ngủ của cậu ra.
Kỉ Tiễu bị hắn hôn tới mặt đỏ tai nóng, thật vất vả mới tách ra, Kỉ Tiễu cố gắng lấp đầy buồng phổi, rồi giơ chân đạp hắn một cái, Diêm Trừng say chuếch choáng nhưng phản ứng không chậm, vừa né công kích của Kỉ Tiễu vừa tri kỉ giải thích: “Sau khi cậu đi tớ cũng không uống nhiều…”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn, xoay người định xuống giường, lại bị Diêm Trừng kéo lại, tiếp tục gặm cắn lên ngực cậu, Diêm Trừng rất quen thuộc những điểm mẫn cảm trên người Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu mặc dù không muốn nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, không bao lâu sau liền triệt để buông tay đầu hàng.
Diêm Trừng liếm hút môi Kỉ Tiễu tới sưng đỏ, vừa giải thoát cho hạ thân trước lớn, sau khi khuếch trương đã đủ, hắn chậm rãi tiến vào, Kỉ Tiễu khẽ kêu rên một tiếng, Diêm Trừng không đợi cậu thích ứng đã nhịn không được mà xo xuyển ra vào.
Kỉ Tiễu bị tốc độ cùng sức mạnh kia đâm khiến đầu óc mơ màng, hai mắt mờ sương, bấu chặt lên lưng Diêm Trừng để lại những vết cào hằn đỏ nhượng hắn chậm một chút, tối nay Diêm Trừng rõ ràng hưng phấn thoái mái nên không dễ dàng lãnh tĩnh, nâng hai chân Kỉ Tiễu lên quấn quanh eo mình, tìm được điểm nổi lên bên trong liền hung ác nghiền nát nó.
Kết quả cuối cùng chính là Kỉ Tiễu phòng tuyến mở rộng, Diêm Trừng làm tới tận hứng mới thôi….
Bọn họ đặt vé máy bay vào đầu giờ chiều, mà Kỉ Tiễu vừa mở mắt đã tới giờ ăn trưa, bên người không thấy bóng dáng quen thuộc, Kỉ Tiễu ở trên giường thích ứng một chút, chờ cho cơn đau nhức toàn thân qua đi, lúc này mới chậm rãi dậy làm vệ sinh rồi thu dọn đồ đạc.
Khi mở cửa phòng đi ra liền gặp Vương Hi Đường, cậu ấy hiển nhiên cũng vừa mới dậy, trạng thái tựa hồ so với Kỉ Tiễu còn kém hơn chút, hai mắt quầng thâm, khóe miệng cũng bị rách một chút, nhìn qua ánh mắt có chút xấu hổ hiện lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Kỉ Tiễu cũng không hỏi nhiều, hai người đồng thời đi xuống dưới lầu ăn trưa, quả nhiên thấy Diêm Trừng đang ở đó, ngồi đối diện tự nhiên là Liêu Viễn Đông, gò má anh ta dán một miếng băng cá nhân, khí chất anh ta vốn dã nên thứ này ở trên mặt cực kì hợp.
Diêm Trừng tựa như đang nói chuyện đầu tư gì đó, thấy Kỉ Tiễu liền ngừng đề tài, đứng dậy đỡ cậu đi tới. mà Vương Hi Đường lại chọn một vị trí không gần người ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt Liêu Viễn Đông như lang sói quét qua quét lại.
Bởi vì sắp bay nên mọi người cũng không nói nhiều, nhanh chóng giải quyết bữa trưa, Liêu Viễn Đông liền đưa bọn họ tới sân bay, lúc gần đi, anh ta nhịn không được đối với Vương Hi Đường đang ở khu vực cách ly chỉ chỉ đồng hồ của tay mình, tươi cười có chút hung ác nham hiểm, dùng khẩu hình miệng nói: tháng sắp tới ~~
Đích xác như hắn nói, tháng cũng sắp tới, cuộc sống sinh viên thuộc về bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Hết chương