Diêm Vương

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỉ Tiễu nộp lí lịch học sinh xong trở về lớp, trong phòng giờ trống trơn, chỉ có một người mái tóc dài thân hình mảnh khảnh nằm úp sấp trên mặt bàn Diêm Trừng.

Kỉ Tiểu cước bộ rất nhẹ đi về chỗ, hậu như không có tiếng động, người nọ cũng không phát hiện, một lát sau, Diêm Trừng cũng bước vào. Diêm Trừng lia mắt nhìn Kỉ Tiễu, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, Kinh Dao nghe động mơ mơ màng màng ngẩng đầu ưm một tiếng.

“Uống chút nước sẽ thoải mái hơn.” Diêm Trừng đem cốc nước ấm đưa cho cô.

Kinh Dao muốn nói không cần, sẽ lây bệnh, nhưng khi nhìn vào, phát hiện không phải cốc sứ Diêm Trừng thường dùng.

Kinh Dao yên lặng tiếp nhận, cúi đầu uống một ngụm, sau đó dùng giọng mũi dày đặc nói: “Cô ta gọi anh tới nói chuyện sao?”

Diêm Trừng gật đầu.

“Nói gì thế?”

“Muốn phụ đạo cho anh.”

“A.”Kinh Dao cười lạnh: “So với em tưởng còn e dè hơn, em còn tưởng cô ta sẽ ôm lấy đùi anh khóc lóc cầu anh lần sau thi cao điểm hơn chút để còn giữ được bát cơm chứ.”

“Không thảm như vậy.”

“Vậy khiến cô ta thảm hại hơn nữa đi.” Kinh Dao nói: “Em chính là không quen nhìn loại con gái đê tiện dựa vào quan hệ giường chiếu mà đi lên, làm như có người trên cục giáo dục chống lưng thì không ai hơn nổi ấy, anh biết không, hôm đó, em nghe cô ta mắng Trần Lộ tới độ không ngẩng đầu lên được, cô ta rõ ràng biết mẹ bạn ấy đã mất sớm, ba vì đi làm xa mà không có ở nhà, thiếu chút nữa tiền học phí còn không kịp nộp, vậy mà cô ta còn mắng bạn ấy cha mẹ không biết dạy, em khi đó chỉ muốn xông lên đánh cho cô ta một trận.”

“Ừ, đã biết.” Diêm Trừng gật đầu.

Kinh Dao xả giận, trong lòng cũng có sảng khoái hơn chút, khí lực cũng dùng hết, vươn tay xoa trán, khó được khi làm nũng nói: “Đau đầu…”

Diêm Trừng nói: “Xin nghỉ đi, anh đưa em về.”

Kinh Dao lắc đầu: “Buổi chiều còn có tiết kiểm tra…”

Diêm Trừng biết không cản được, cũng không tiếp tục khuyên bảo. Kinh Dao lại nằm úp sấp xuống trong chốc lát, nhích người hướng bả vai Diêm Trừng ghé vào: “Khó chịu quá…”

Diêm Trừng cũng chỉ đỡ Kinh Dao cho khỏi ngã, cả người vẫn duy trì tư thế như trước chả nhúc nhích, Kinh Dao dựa vào được một chút không thấy thoải mái hơn, thoáng chốc lại đổ về lên mặt bàn.

“Trận thi đấu cuối tuần phỏng chừng không đi được rồi.” Hôm nay đã là thứ , nhưng cảm mạo phát sốt nặng thế này, chắc không thể khỏi nhanh được.

Diêm Trừng an ủi: “Không sao cả.”

Kinh Dao không vui: “Không cam lòng…không cam lòng, em muốn xem anh chơi bóng.”

“Anh chơi xong sẽ về thăm em.”

Kinh Dao híp mắt: “Không phải chủ nhật là sinh nhật Mai Dục sao? Anh không đi à?”

Diêm Trừng nghĩ nghĩ: “Đi sớm về sớm.”

Kinh Dao tươi cười: “Anh nói đó, đừng quên.”

“Ừ.”

“Trước khi tới gọi điện cho em!”

“Ừ.”

Hai người bên này nói chuyện, ngoài kia một người xách theo một đống đồ ăn vọt vào phòng học.

“Cơm thịt bò hầm nóng hổi mới ra lò đây ~~~” Ngũ Tử húc há miệng hô to, đem ba hộp cơm đặt lên bàn Diêm Trừng, xòe tay ra: “Thiếu gia, ba mươi lăm khối, cám ơn.”

Diêm Trừng nhìn cũng không nhìn cậu ta, mở túi ra đưa một phần tới trước mặt Kinh Dao: “Một phần khối, vậy khối từ đâu ra?”

“Phí vận chuyển a, mày không phải sẽ nhỏ mọn như vậy chứ.” Ngữ Tử Húc từ tay Hồng Hạo đi sau mình vừa vào nhận suất cơm của mình, Phụ Trung cái gì cũng tốt nhưng căn tin lại cách quá xa dãy lớp học, một nam một bắc, muốn chạy tới căn tin cũng phải mất p, càng đừng nói tới một ngày nắng nóng thế này, Kinh Dao đang bị bệnh, không muốn đi ăn cơm, bọn Ngũ Tử Húc chỉ có thể mua giúp.

Kinh Dao trắng mắt liếc nhìn Ngũ Tử Húc, lại nhìn sang Vương Hi Đường cùng Hồng Hạo đang ngồi bên cạnh: “Sao các ông không ăn luôn trong căn tin? Lát nữa trong lớp sẽ toàn mùi thịt bò cho coi.”

“Hắc, thắp hương tiễn hòa thượng a, căn tin nhiều người như vậy, trời thì nóng, cần gì phải ở đó ngửi mùi dầu mỡ cùng mồ hôi, khẩu vị cũng bay mất.” Ngũ Tử Húc bắt đầu cắn thịt ăn ăn: “Nhưng mà Diêm Vương, tao không thấy thứ này có chỗ nào ngon, may mua thêm một phần làm gì.”

Kinh Dao liếc suất cơm còn lại, cũng không thèm ăn: “Ăn không vô.”

Diêm Trừng giữ lại cho mình một phần, tiếp đó cầm một phần đứng dậy, vòng qua một loạt bàn ghế, đem suất ăn đó đặt trên bàn Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu đang xem sách, nhìn thấy gì đó xuất hiện trước mặt liền sửng sốt rõ rệt, nghi hoặc nhìn về phía Diêm Trừng.

Diêm Trừng thản nhiên nói: “Cho cậu.”

Không đợi Kỉ Tiễu phản ứng, Ngũ Tử Húc trước kêu lên: “Ai Ai Ai???!!!” tiếng kêu khinh ngạc cùng nghi hoặc đầy ý vị thâm trường.

Diêm Trừng cũng không để ý tới cậu ta, chỉ nói: “Lát nữa cậu gửi tiền cho tớ là được, cậu không ăn cũng chỉ có thể vứt đi.” Nói xong, trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Ngũ Tử Húc bận rộn hết quay sang nhìn Kỉ Tiểu ở xa xa lại quay sang nhìn Diêm Trừng ở trước mặt, tự hỏi sau một lúc lâu, bừng tỉnh đại ngộ.

“Thiết ca bảo mày chiếu cố học sinh mới? Mày lúc nào thì rảnh rỗi như vậy?” Cậu ta nhỏ giọng nói.

Kinh Dao một bên cũng bắn tới một tia nghi hoặc, Diêm Trừng bình thản ăn, nghĩ nghĩ, rồi cười không nói gì.

Kỉ Tiểu bên kia do dự một chút nhưng lát sau vẫn cầm thìa xúc từng chút cơm ăn.

Diêm Trừng không muốn đề tài này tiếp tục nên quay sang Kinh Dao nói: “Không muốn ăn thì cũng cố mà ăn một chút, nếu không buổi chiều sẽ đói.”

Kinh Dao thầm nghĩ, em muốn ăn cháo, nhưng lời nói đến miệng lại không phát ra được.

Ngũ Tử Húc nhìn thấy Hồng Hạo sau khi ngồi xuống liền nhắn tin liên tục, đến cơm cũng không đả động gì, nhịn không được ghé qua dòm lén: “Ái chà, mày cua được Lỗ Tú Ny rồi sao?”

Lỗ Tú Ny chính là nữ sinh Hồng Hạo đang theo đuổi, là bí thư đoàn của lớp.

Hồng Hạo nheo mắt lại: “Nhanh thôi.”

Ngũ Tử Húc chậc chậc hai tiếng, sao khó khăn vậy, đã hơn tuần rồi, bộ thằng này tự dưng thích ăn chay hay uống cháo lót dạ à?

Hồng Hạo kỳ thật cũng có cảm giác phiền toái nhưng không phải lúc bắt đầu thường cần phải có kiên nhẫn sao, nhân tiện nói: “Tao coi trọng nhỏ được không.”

Ngũ Tử Húc không cho là đúng: “Có mày không tự trọng ấy, với bộ dạng của Lỗ Tú Ny, trong trường vớ được cả bó.”

Kinh Dao nghe không nổi nữa lên tiếng: “Ông đang chọn mua thịt heo à? Không mang theo gương tự soi xem mình thế nào.”

Ngũ Tử Húc lòng tự tin bị dẫm đạp: “Anh đây vẫn mang theo đấy, tùy thời tùy chỗ đều làm cho mình trở nên đẹp trai hơn.”

Kinh Dao càng không khẩu vị.

Ngũ Tử Húc hiển nhiên còn chưa nói đủ, nhịn không được ba hoa chích chòe: “Ai, nói tới cái này, bọn mày có biết mỹ nhân nào của lớp không?”

Thủy chung tận sức tập trung nhắn tin Hồng Hạo tự nhiên cũng góp vui bát quái: “Biết, hoa khôi lớp -.”

Vương Hi Đường cũng tham gia: “Phải Khương Chân không?”

Ngũ Tử Húc đập bàn cái rầm: “Chính là Khương Chân! Này, bọn mày có tin gì về nhỏ nói nghe coi.”

Kỉ Tiễu đang cầm thìa chậm rãi ăn, tay dừng lại chút.

Không ngờ Kinh Dao cũng biết nên nói: “Là một cô bé nhìn rất xinh đẹp, nhưng có vẻ khó gần, khuôn mặt lúc nào cũng như đi đòi nợ.”

“Tiểu gia nguyện ý đi trả nợ!” Ngũ Tử Húc hai mắt sáng quắc: “Tiểu gia cái gì cũng không có chỉ có nhiều tiền.”

“Người ta hình như đã có bạn trai rồi.” Vương Hi Đường nói: “Tao nghe nói là thằng Dương Khiếu.”

“Lại là cái thằng đó, sao nó không chết quách đi cho rảnh nợ.” Ngũ Tử Húc khó được bản mặt tức tối: “Nhanh tay hơn lão tử à, nó không theo đuổi Mai Nghiên Nghiên à?”

“Mỹ nhân thì người ta theo, liên quan gì ông.” Kinh Dao nói.

“Vậy thằng đó cũng từng tuyên bố thích nhất bà còn gì.” Ngũ Tử Húc cũng không cam tâm phản pháo.

“Cậu ta nói như vậy nguyên nhân vì cái gì ai chả biết.” Kinh Dao thực bình tĩnh: “Cậu ta chỉ muốn chọc tức Diêm Vương thôi.”

Về phần Diêm Trừng có khó chịu hay không, Kinh Dao cũng không biết, chỉ mình hắn biết.

Ngũ Tử Húc không nói với cô nữa, chuyển hướng sang Vương Hi Đường: “Khương muội muội nhất định là chán ghét Dương Khiếu cho nên mới lừa nó.”

“Mày có để người khác ăn cơm không?” Ngũ Tử Húc cứ ‘Khương muội muội’ mãi khiến Diêm Trưng rốt cục cũng nhịn không được lên tiếng.

“Bọn mày toàn phá hoại nhân duyên của người khác, tao hận lũ ác nhân chúng mày!” Ngũ Tử Húc gào lên rồi chỉ về một tương lai tươi sáng quyết tâm: “Tao nhất định sẽ cua được Khương muội muội!”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio