Diêm Trừng vừa xuất viện được tuần giờ đã quay trở lại, lần này không thể thoải mái bằng lần trước, tình trạng tinh thần càng kiệt quệ, cảm lạnh miệng vết thương nhiễm trùng, mất ngủ, thần kinh căng thẳng, ăn uống không đủ chất nhiều loại nguyên nhân tổng hợp cộng thêm sốt sao thời gian dài mãi không hạ, thậm chí có lúc còn hôn mê, cho dù sức khỏe Diêm Trừng trước đây có tốt cũng không trụ được chứ đừng nói là mới xuất viện, sinh lý tâm lý song song bị đả kích, lập tức liền nằm bẹp giường không dậy nổi. nhưng các bác sỹ chuyên gia trong bệnh viện trung tâm cũng không phải đồ bỏ, ngay ngày hôm sau liền nhận được một cuộc gọi từ a thị, bọn họ liền đảm bảo lấy toàn bộ tính mạng ra để chữa khỏi cho vị thiếu gia này.
Nhưng các vết thương trên thân thể được dốc lòng điều trị cuối cùng cũng chậm rãi khỏi hẳn nhưng còn thống khổ trong nội tâm cho dù thế nào cũng không dễ dàng liền lại.
Sau khi từ Trì gia trở về, Diêm Trừng không có mở miệng nói một câu, vô luận là bác sỹ hay Đông-Đường tới hỏi, Diêm Trừng một mực làm như không nghe thấy, hắn có thể như vậy nằm im trên giường suốt cả một ngày, hoặc là vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trời, nhìn vào một điểm vô định nào đấy, cả người giống như bị thất hồn lạc phách mất đi nửa cái mạng, mới chỉ vài ngày liền gầy tới mức hai má cũng hóp vào.
Bà ngoại nhìn thấy đau lòng, nhiều năm qua bà chưa từng khóc nhiều như vậy vì đứa chau trai, thế nhưng lúc này bà đã vụng trộm khóc tới đỏ mắt, nhìn nhân viên ý tá mang đồ ăn tới nhưng không thể nào ăn nổi, bà ngoại nhịn không được cầm di động lên, gọi điện tới A thị.
Diêm Trừng ăn không vô, bệnh viện chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng vào người hắn. khi bà ngoài đi vào phòng bệnh, bác sỹ cũng vừa tiêm thuốc xong, Diêm Trừng ngủ trưa cũng đã tỉnh, chỉ giương mắt lăng lăng nhìn trần nhà ngẩn người.
Bà ngoại ngồi xuống sô pha ở bên giường, vươn tay điều chỉnh góc chăn cho hắn, khẽ nói: “Tính con nói cho cùng vẫn là giống hệt mẹ con.” Dường như nghĩ tới cái gì, bà ngoại cười cười: “Lúc trước nó cũng đã nháo nhà ta gần như vậy, ta kỳ thật vẫn không lay chuyển được nó, đa số trẻ con, vĩnh viễn đều nhẫn tâm hơn người lớn, đối với chính mình cũng là đối với những người yêu mình.”
Diêm Trừng tay nhiều vết thâm tím vừa động, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía bà ngoại, trong mắt lộ ra chút xấu hổ.
Bà ngoại thuận tay vuốt tóc hắn: “Mẹ con nói con trở về đi, nếu con đồng ý, bà ngoại sẽ đi cùng con.”
Diêm Trừng ngẩn ra không trả lời.
Bà ngoại nói: “Không vội, chờ con khỏe lên, chúng ta sẽ nói sau.”
Bà ngoại rời đi, Diêm Trừng từ dưới gối lôi di động ra, vụng trộm mở file hình ảnh, lật xem mấy tấm ảnh chụp, ảnh chụp đều là một thiếu niên xinh đẹp, không hề tươi cười thế nhưng từ trong ánh mắt đều có thể mơ hồ đoán được tâm tình biến hóa, cao hứng thì ánh mắt sẽ hơi nheo lại, nét sắc lạnh cũng toàn bộ rút đi, không vui khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn người sẽ như lưỡi dao mỏng manh mà sắc bén.
Diêm Trừng đem mọi bức ảnh xem đi xem lại, ngẫu nhiên trong mắt chợt lóe những hồi ức ngọt ngào, vui vẻ cùng luyến ái, nhưng chung quy vẫn không xóa hết được uể oải cùng thống khổ bi thương cố chôn dấu…
Kỉ Tiễu mấy ngày nay thực sự trở về ở Trì gia, cho dù việc này không phải mong muốn của cậu nhưng trừ nơi này ra cậu không còn nơi nào khác để dung thân.
Đối với việc cậu và Diêm Trừng, Trì Xu Huyên và Khương Chân đều thực ăn ý ngậm miệng không nhắc tới, nhưng thái độ Trì Xu Huyên cũng thực minh xác, vì tương lai của Kỉ Tiễu, bà phi thường vui mừng khi thấy kết quả như vậy, mà Khương Chân thái độ lại không rõ ràng, nhưng nhỏ từng tỏ vẻ: tách ra thì càng tốt với Kỉ Tiễu.
Bề ngoài Kỉ Tiễu nhìn thì không có gì thay đổi, vẫn thương mặt lạnh tới lui đáp lại, vẫn ăn vẫn ngủ, lúc trước vì sợ gặp Diêm Trừng cho nên cậu không dám bước chân ra khỏi cửa, hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, Trì Xu Huyên liền khuyên cậu ra ngoài đi du lịch giải sầu, Kỉ Tiễu liền đem cửa phòng đóng lại, đi tới trước bàn học vẽ vẽ.
Nhưng cậu ngồi vẽ cả buổi chiều ngay cả trang bản thảo cũng không xong, nhìn bức vẽ lung ta lung tung nguệch ngoạc lệch nét vẽ phác thảo, Kỉ Tiễu vo viên tờ giấy ném vào sọt giác đã chất đầy giấy vụn.
Quay đầu liền nhìn thấy tín hiệu đèn di động sáng nhấp nháy.
Cuối tuần trước Kỉ Tiễu đã lắp lại sim vẫn dùng vào máy, cậu còn muốn nhận tin tức từ trường và nhà xuất bản, nếu thật muốn cản tin tức của người nào đó, cũng không phải chỉ thay số mới là có thể dùng được.
Nhưng nhìn dãy số điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, tim Kỉ Tiễu bất giác đập thùm thụp trong ngực.
Trước khi hối hận thì cậu đã lỡ tay mở tin nhắn ra rồi.
Nội dung thập phần đơn giản: chủ nhật này, tớ ở phòng trọ chờ cậu, đợi tới khi cậu tới.
Ngón tay Kỉ Tiễu cứng ngắc, trực tiếp xóa tin nhắn.
Mấy ngày kế tiếp Kỉ Tiễu cũng không ra khỏi phòng, trừ ăn cơm thì chính là ngủ, cậu có thể mê man cả ngày không cần ăn, tỉnh lại liền tùy tiện ăn bánh bao rồi ngủ tiếp, sau đó cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Trì Xu Huyên có chút lo lắng cho sức khỏe của cậu, thế nhưng Kỉ Tiễu cũng không để ý tới, thẳng tới chủ nhật ngày đó, Kỉ Tiễu ngủ thẳng tới giữa trưa bỗng nhiên tỉnh lại, sau đó liền trợn to mắt trừng trừng nhìn trần nhà, chậm rãi đảo quanh một vòng tường, nhìn sắc trời từ bừng sáng tới dần xám đen, sau đó triệt để tắt sáng.
Di động vẫn không có động tĩnh, không tin nhắn, không cuộc gọi, Kỉ Tiễu không biết trạng thái người bên kia có phải cũng giống mình hay không, đồng thời đang làm ra vô vọng chờ đợi, chờ đợi tâm trí lao lực quá độ buông tay.
Ngay khi kim đồng hồ chỉ tới rưỡi, Kỉ Tiễu bật dậy từ trên giường xuống, cầm di động tùy tiện khoác áo liền chạy ra ngoài! Nhưng khi cậu vừa mở cửa, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Kỉ Tiễu lập tức ngừng cước bộ!
Cậu không nhúc nhích, di động bám riết không ngừng kêu, cực kỳ giống với tối hôm Diêm Trừng gặp chuyện không may, cũng như lúc này, nhất quyết không buông tha.
Kỉ Tiễu lấy di động ra, nhìn một dãy số xa lạ trên màn hình, một lát mới ấn nghe để lên tai.
Đầu dây truyền tới một giọng nam nôn nóng xa lạ, anh ta hỏi: “Cậu là Kỉ Tiễu đúng không?”
Kỉ Tiễu há miệng thở dốc, dùng hai giây mới phát ra âm thanh, cậu nói: “là tôi.”
Bên kia chặn lại nói luôn: “Tôi là nhân viên bệnh viện z, Lục Mân bệnh tình nguy kịch, mời cậy mau chóng tới….”
……
Lại một lần nữa chờ đợi thất bại, Diêm Trừng cảm giác trong lòng chết lặng so với lần trước nhẹ hơn rất nhiều, hắn có cảm giác có lẽ thêm vài lần nữa liền không chừng rất nhanh có thể thích ứng.
Lảo đảo đứng dậy từ sô pha, bước đi hơi chút cứng ngắc, Diêm Trừng thuận tay cầm một chiếc khăn đi vào toilet lau sạch chung quanh dày một lớp bụi đã lâu không được quét dọn.
Hắn đang bận rộn đến mức đôi chút suyễn khí thì cửa phòng trọ vang lên tiếng gõ.
Động tác của Diêm Trừng ngừng lại, trong nháy mắt xẹt qua một vầng sáng, nhưng rất nhanh lại bị triệt tiêu, thanh âm trầm trọng hữu lực như vậy, sao có thể là cậu ấy được.
Diêm Trừng đứng thẳng dậy, bình phục hơi thở, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là hai nam nhân trẻ tuổi mặc hắc ý đang đứng, dáng người thẳng tắp, rất có phong phạm được huấn luyện chuyên nghiệp, thấy Diêm Trừng, cung kính nói: “Diêm thủ trưởng sai chúng tôi tới đón cậu về nhà.”
Nhà này, khẳng định không phải là Đàm gia u thị.
Diêm Trừng biểu tình lạnh nhạt, tiếp theo thế nhưng gật đầu, sau đó giơ cây chổi lau nhà trong tay nói: “Có thể, nhưng chờ tôi lau nhà xong đã.”
Nửa đêm, hành lang bệnh viện nội trú yên tĩnh.
Kỉ Tiễu đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn một nhóm bác sỹ đang tập trung cố gắng cứu chữa người bệnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt mỗi người đều là biểu tình ngưng trọng, rốt cuộc, vị bác sỹ lớn tuổi nhất buông thiết bị chữa trị trong tay, cùng người bên cạnh nói hai câu, rồi lau mồ hôi đi tới trước mặt Kỉ Tiễu.
Ông ta nói: “Tính mạng tạm thời giữ lại được, nhưng buồng phổi vẫn như cũ đã xuất hiện xuất huyết, bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm, hy vọng người nhà tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.”
Kỉ Tiễu gật đầu, không có đi vào phòng bệnh, chỉ đứng một khoảng cách nhìn chằm chằm đứa bé thực tế sắp tuổi, nhưng thân hình héo hon co quắp nhìn như chỉ khoảng , tuổi, gầy như vậy, nhỏ như vậy.
Kỉ Tiễu xoay người đi tới một hướng khác, cả tầng này đều là phòng vip độc lập, đồng dạng cũng là phòng hồi sức cấp cứu, Kỉ Tiễu đi tới cuối dãy, không để ý y tá nói bệnh nhân vừa mới ngủ, trực tiếp đá văng cánh cửa đi vào.
Động tĩnh kia không nhỏ, nhưng người trên giường không lập tức tỉnh lại.
Y tá ở sau lưng sốt ruột khuyên nhủ: “Trì phu nhân nghe nói bệnh tình của con trai không được lạc quan, vừa cường liệt muốn xuống giường qua thăm, chúng tôi bất đắc dĩ mới tiêm thuốc an thần cho bà ấy, hiện tại bà ấy cần nghỉ ngơi….”
Kỉ Tiễu lại không để ý lời nói của y tá, chỉ nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Y tá có chút khó xử, Kỉ Tiễu lạnh lùng nhìn cô một cái, nghĩ tới nữ nhân kia cho cô số di động liên lạc khẩn cấp là thiếu niên trước mắt này, y tá chỉ có thể nghe lời rời đi.
Trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn tiếng máy điện tâm đồ cùng máy hô hấp tích tích kêu vang.
Kỉ Tiễu đi qua đánh giá bộ dáng Trì Xu Di, khi biết được tin này, Kỉ Tiễu liền tưởng tượng lúc bọn họ gặp lại đối phương sẽ thay đổi như thế nào, nhưng thật sự tới giờ phút này, hiện thực vẫn so với tưởng tượng của cậu chấn động hơn nhiều lắm.
Nữ nhân một thời từng dung tư tỏa sáng ái mĩ thành tính, hiện nay bởi vì trị liệu bằng hóa chất mà tóc không còn mấy cọng, da mặt khuyết thiếu bảo dưỡng bị các loại tác dụng của thuốc kích thích mà vàng như nến khô, gầy tong teo, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt nẻ, thường thường theo hô hấp chầm chậm run rẩy, mày chau lại, hiển nhiên đang thừa nhận thống khổ.
Kỉ Tiễu mặt không chút thay đổi nhìn bà, thẳng tới khi Trì Xu Du mí mắt giật giật, chậm rãi lặng lẽ mở ra.
Bà có vài giây ánh mắt hoàn toàn tan rã, đợi cho vùng bụng một trận đau đớn mới khiến bà chậm rãi khôi phục thần trí, sau đó liền lom lom nhìn thẳng người đang đứng đầu giường.
Trì Xu Di thở hổn hển, cố gắng lộ ra cánh tay gầy trơ xương vươn tới hướng Kỉ Tiễu, miệng hấp háy gì đó. Kỉ Tiễu nhìn rõ toàn bộ, khẩu hình miệng của bà nói: Tiểu Mân…Tiểu Mân….
Kỉ Tiễu lạnh lùng đáp: “Nó chết.”
Trì Xu Di hai mắt lập tức trừng lớn, trong mắt hỗn độn lộ ra tơ má đỏ bừng, bà dùng lực lắc đầu hiển nhiên không tin lời Kỉ Tiễu nói, một bên điện tâm đồ xuất hiện các đường ziczac lên xuống phập phồng.
Kỉ Tiễu bất động thanh sắc, giống như là muốn thưởng thức toàn bộ nỗi thống khổ của bà ta cho đủ mới chậm rãi nói tiếp: “Còn thiếu một chút.”
Hai mắt Trì Xu Di nhìn cậu không có bất cứ cảm tình nào, chỉ trong một cái chớp mắt liền buông lỏng sau đó không biết khí lực từ đâu tràn tới, chộp lấy bình nước nóng ở đầu giường lập tức ném tới chỗ Kỉ Tiễu!
Kỉ Tiễu nhẹ nhàng né tránh sang một bên, khí lực kia cũng chỉ đủ cho bình nước rơi xuống sàn, nhưng một chút nước nóng vẫn văng tới ống quần Kỉ Tiễu cùng bắn lên tay Trì Xu Di.
Trì Xu Di khuôn mặt không ngủ đủ nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, trong mắt tựa như có một con dao muốn đem người trước mắt phanh thây xẻ thịt, nhưng ngay sau đó, bà có chút hồi phục tinh thần, dùng lực nhắm mắt lại, trên ngực phập phồng thật lâu, mới ổn định lại được, tiếp mở mắt ra đã không còn sát khí muốn giết người như trước.
Bà vươn tay kéo máy hô hấp xuống, gằn từng chữ: “Mày đáp ứng…tao, phải chiếu cố nó…” cho dù biết Kỉ Tiễu có lẽ là vì trả thù, cho dù mấy ngày này rất ngắn ngủi, nhưng trước khi bà chết, bà vẫn hi vọng Tiểu Mân có thể có một chỗ dựa cuối cùng.
Kỉ Tiễu trong mắt lộ ra nghi hoặc: “Bà sẽ chết sao?”
Cậu hỏi nghiêm túc, giống như thật sự không rõ Trì Xu Di sẽ sống được bao lâu.
Nhắc tới tính mạng mình, Trì Xu Di vốn chẳng sợ lại kiên cường lúc này cũng có chút ngụy trang không nổi nữa, bà có chút sợ hãi, bả vai cũng co rút run run, một lát vẫn căn răng nói: “Tôi sẽ, cho nên, cậu không cần phải sốt ruột….”
Kỉ Tiễu không nói chuyện, cậu cứ như vậy trừng trừng nhìn Trì Xu Di một lúc lâu, mới xoay người ra ngoài.
Trì Xu Di ở sau lưng cậu nói với theo: “Tiểu Mân thật sự…cái gì cũng không biết, cậu đối với nó tốt một chút, coi như tôi cầu xin cậu….”
Kỉ Tiễu trực tiếp đóng cửa phòng lại, đi được hai bước, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh qua lớp cửa kính thủy tinh.
Ung thư tuyến tụy thời kì cuối?
Hết chương