Diêm Vương

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diêm Trừng mới vừa từ trên xe taxi xuống, liền nhận được điện thoại của Kinh Dao, hắn nguyên bản đã tính toán thời gian rất chuẩn, , h là có thể đến quán Berry, sau đó ăn chơi xong cũng khoảng ,h, h liền có thể chạy tới nhà Kinh Dao. Lại không ngờ huấn luyện viên lại giữ hắn lại nói huấn luyện viên trường Ba Trung muốn gặp hắn.

Diêm Trừng còn không rõ tình huống này là gì sao, nhưng huấn luyện viên đội bóng bình thường đối với đội viên vẫn rất nghiêm túc nên cũng nể mặt thầy ấy một chút, cậu cũng không đáp ứng điều kiện gì, nhiều nhất chỉ là trò chuyện qua lại, dù sao chuyện thế này cũng không phải lần đầu.

Diêm Trừng xuyên qua đường cái vừa nghĩ phải nói chuyện thế nào với Kinh Dao, so với mấy cô bạn gái trước đây bọn Ngũ Tử Húc, Hồng Hạo đã từng kết giao, thì Kinh Dao rất hào phóng lại độc lập, rất ít khi cố tình gây sự, điểm ấy trong lòng Diêm Trừng biết rõ, cho nên vẫn giới hạn trong phạm vi, chỉ cần có thể làm được, Diêm Trừng đều sẽ tận lực thỏa mãn đối phương.

Vừa nhắn tin vừa đi thẳng hướng quán Berry, vừa ngẩng đầu Diêm Trừng liền sửng sốt một chút.

Cho dù trời khá tối, góc kia cũng khá hoang vu, nhưng Diêm Trừng vẫn nhận ra bộ dáng đối phương, còn có đám thanh niên bên người nhỏ trông cũng có vẻ không tốt lành gì.

Rõ ràng là một thanh niên hư hỏng ăn chơi đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, một tay chống bên tường, một tay đút túi quần, bày ra tư thái tám chín phần mười bộ dạng lưu manh đi trêu gái, gương mặt nghiêng bốn lăm độ tự cho là đẹp trai đối diện Mai Nghiên Nghiên nói: “…..cũng chỉ xin số điện thoại thôi, làm gì dữ vậy?”

Mai Nghiên Nghiên xuất thân con nhà lành, từ nhỏ bộ dạng xinh đẹp, một đường đều là hoa khôi mà lớn lên, người theo đuổi vô số, mấy loại thanh niên hư hỏng này chính là loại thanh niên bình thường nhỏ thấy chướng mắt, hiên tại chẳng sợ trong lòng có chút kinh hoàng, nhưng trên mặt thái độ khinh thường không giấu nổi.

“Cút đi, ghê tởm.”

Nếu có thể nhổ nước miếng, nhỏ đã sớm phun đều mặt thằng đó, Mai Nghiên Nghiên nguyên bản đang đứng chờ Diêm Trừng trước cửa, lại bỗng nhiên bị mấy cái tên này không biết từ nơi nào vây quanh trêu chọc, còn thừa dịp không có ai cường ngạnh đem nhỏ kéo tới một hẻm nhỏ gần đó. Berry không tính là nơi cực kỳ xa hoa, nhưng vẫn thích hợp với đám thanh niên nhà giàu như bọn họ chơi đùa, nơi này cũng không có loại tam giáo cửu lưu xuất nhập, cũng không cung cấp các loại dịch vụ đặc thù, đại bộ phận chỉ là ăn chơi ca hát, nhiều nhất cũng chỉ là chơi mạt chược, hay chơi điện tử, cho nên cha mẹ bình thường cũng khá yên tâm, Mai Nghiên Nghiên cũng không phải lần đầu tới đây, ai biết, hôm nay lại xui xẻo gặp cái đám người hạ lưu đến vậy.

Bị Mai Nghiên Nghiên chửi như vậy, một tên lông đầu vàng chóe không bằng lòng, tuổi gã không lớn, nhưng phỏng chừng đã bỏ học ra trường đời nhiều năm, hiện tại các huynh đệ bị mỹ nữ ghét bỏ, khiến gã có chút bực bội.

Gã cầm tay Mai Nghiên Nghiên đặt hướng dưới hạ thân gã, miệng không sạch sẽ nói: “Cô em con mẹ nó đừng làm bộ làm tịch với lão tử, không biết xấu hổ, đợi tới khi đem em thao tới dục tiên dục tử mới biết anh là ai.”

Khí lực nam nữ vốn bất đồng, mắt thấy gã muốn tới thực sự, Mai Nghiên Nghiên sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cô vừa giãy dụa vừa hét to, nước mắt chảy đầy mặt, đúng lúc này, một thằng đứng ở vòng ngoài đột nhiên lảo đảo ngã vào chỗ bọn họ.

Vừa vặn lông vàng bị thằng đó va phải, vừa định quay lại mắng, nhìn kỹ lại, thấy một nam sinh cao cao rắn chắc không biết xuất hiện lúc nào ở cách đó không xa.

Chính là Diêm Trừng.

Diêm Trừng thấy hết thảy, chưa nói lời nào liền đi qua cho thằng đứng gần mình nhất một cước, đem người đã ngã sấp xuống, lại nhìn qua Mai Nghiên Nghiên, hoàn hảo, cũng chưa nếm qua đau khổ gì.

Lông vàng cau có, gã đang tán gái, từ đâu nhảy ra một thằng tư thái cứ như anh hùng cứu mỹ nhân thế này càng khiến gã bực bội hơn, vì thế lập tức thay biểu tình ngoan lệ, đối Diêm Trừng nói: “Thằng nhãi, mày muốn chết à?”

Lời thoại cũng không một chút mới mẻ, liền không cần nhiều lời, Diêm Trừng cũng lười nghe, tóm lại hai bên đều xông vào đánh nhau, bên phía lông vàng đại khái có người, đều đã trưởng thành, nhưng dáng người không được như Diêm Trừng, nhưng cho dù Diêm Trừng có cao có tráng thì cũng không thể địch được một lúc nhiều người, thân thủ dù tốt đến mấy nhưng tay không tấc sắt nên trên người cũng ăn không ít đau đớn.

Nhưng Diêm Trừng cũng thực lợi hại, hắn áp dụng sách lược đánh từng thằng một, chỉ thằng nào tới gần thì đánh, đảo qua từng thằng một, cuối cùng đã đánh gục được thằng, còn hai vẫn đứng vững nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, bên khóe miệng Diêm Trừng cũng đã chảy ít máu.

Muốn nói Mai Nghiên Nghiên kia thực sự quá ngu ngốc, lúc này cũng chỉ biết ngốc lăng đứng đó nhìn Diêm Trừng đánh nhau, cũng không biết thừa dịp loạn lạc như vậy mà chạy đi gọi người tới giúp, cho dù là báo nguy cũng được, bất quá nhỏ lúc này hữu khí vô lực cũng không còn hét ra được cái gì.

A…

Tiếng kêu thất thanh của nhỏ vang lên, Diêm Trừng chuyên tâm đối phó với thằng lông vàng không chú ý trong góc tối, vừa quay đầu, quả nhiên thấy thằng còn lại trong tay lăm lăm con dao đang hướng về lưng hắn lao tới, Diêm Trừng xoay người né tránh, với tốc độ của hắn tránh né là không thành vấn đề, nhưng lại không tưởng tên lông vàng đột nhiên xông lên, xoay người giữ chặt Diêm Trừng không cho hắn né.

Diêm Trừng đạp hai cước lên bụng gã, lông vàng đau đớn kêu lên, nhưng vẫn liều chết không buông tay, mắt thấy con dao đã tới trước mắt, Mai Nghiên Nghiên bị dọa không dám mở mắt nhìn, Diêm Trừng trực giác giơ tay lên chắn, trước mắt ngân quang chợt lóe, cánh tay lập tức truyền tới một trận xé rách nhói đau, ngay sau đó liền có chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Tên côn đồ kia một phát đâm không trúng, chỉ làm bị thương cánh tay Diêm Trừng, tức tối vừa chuẩn bị bổ thêm một dao nữa xuống, lúc này gã ngắm chuẩn bụng Diêm Trừng, nhưng đột nhiên có một người từ xa vọt tới, trong tay cầm một cây gậy sắt thô dài, đối với ót tên đó đập mạnh xuống!

“Bang”….

Người không biết còn tưởng là hai vật cứng va chạm phát ra tiếng vang, lại không tưởng, chính là tiếng động khi gã bị một ống kim loại đập mạnh vào.

Tiếng động này phát ra khiến đám người ở đây sững sờ, nếu ngay từ đầu là không nghĩ tới mà trở tay không kịp, vậy kế tiếp khiếp sợ chính là hoàn toàn vì hành động tiếp theo của người mới tới.

Người tới sau khi đánh gục đối phương cũng không như vậy mà bỏ qua, cậu tiếp tục một cước đạp lên ngực gã đó, giơ gậy sắt lên đối với chân gã phang liên tiếp, tiếng ‘crak crak’ vang lên xương cốt vỡ vụn giữa không gian ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, đặc biệt ghê người.

Cái tên côn đồ nằm gục giật người một phát, ngay cả tiếng kêu ‘đau’ cũng không phát ra dược, liền triệt để rơi vào hôn mê.

Lông vàng thấy một màn ghê rợn như bất giác buông lỏng Diêm Trừng ra, lăng lăng nhìn người nọ thu hồi chân có dính máu đồng bọn, sau đó người đó ngẩng đầu nhìn thẳng gã.

Bộ dáng thiếu niên chưa trưởng thành, nhìn phi thường yếu ớt, nhưng khuôn mặt này, dưới ánh trăng mờ ảo làn da dường như phát ra bạch quang chết chóc, đặc biệt là đôi mắt kia, hình dáng mỹ lệ, hắc bạch phân minh, nhưng khi nhìn vào lại âm âm u u, không có nửa điểm nhân khí, cũng không có bất cứ cảm xúc gì sau khi đánh tê liệt một người, trong không gian trầm mặc hờ hững, vô duyên vô cớ khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng, khó chịu nói không nên lời.

Lông vàng trong lòng run ‘lập câp’ nhưng gã không muốn thừa nhận bản thân đã bị dọa sợ.

Nhưng tình cảnh dưới con mắt của lông vàng phảng phất cảm giác nhút nhát khi nửa đêm gặp quỷ, thì trong mắt Diêm Trừng lại hoàn toàn là một cảm thụ khác.

Hắn không ngờ người đột nhiên xuất hiện lại là Kỉ Tiễu?! Hơn nữa thân thủ còn phi thường lưu loát không nể tình ai, nửa điểm cũng không giống ấn tượng yếu đuối cậu lưu lại trước đây.

Diêm Trừng nhịn không được nhìn chằm chằm nét mặt lạnh lùng của Kỉ Tiễu hồi lâu mới hồi thần, nhưng lại bởi vì Mai Nghiên Nghiên thét chói tai thất thần chạy tới quấy rầy suy nghĩ của hắn.

“A….Diêm Trừng, anh…tay anh chảy máu!!!”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio