Diêm Vương

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một lúc nói chuyện, hiệu quả coi như rõ ràng, ít nhất Diêm Trừng đơn phương cảm thấy Kỉ Tiễu đối với hắn không còn lãnh đạm mà nhu hòa hơn nhiều, quả nhiên dùng thái độ chân tình thực lòng mới có thể xoay chuyển được Kỉ Tiễu, Diêm Trừng quyết định về sau hắn sẽ hướng tới phương pháp này mà cố gắng nhiều hơn.

Sáng hôm sau, sau khi tiết đầu kết thúc, cán sự vật lý của lớp bỗng tới chỗ Kỉ Tiễu nói là ma quỷ lão thái tìm cậu, Kỉ Tiễu nghĩ chắc Diêm Trừng và Dương Khiếu đều được gọi, ai ngờ tới nơi cũng chỉ có một mình cậu.

Ngô lão sư nhìn thấy Kỉ Tiễu biểu tình có chút phức tạp, một bên còn đứng hai vị lão sư một nam một nữ.

Lão thái hỏi: “Kỉ Tiễu, hôm qua em có tới phòng thí nghiệm không?”

Kỉ Tiễu gật đầu.

“Vậy em tới lúc nào?”

“Buổi chiều, tiết tự học.”

“Khi đó còn có ai ở đó không?”

Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ: “Có một ít học sinh lớp .”

“Bọn chúng khi nào thì rời đi?”

“Lúc tan học.”

“Còn em?”

“Khoảng h tối.”

“Có khóa cửa không?”

“Có.”

“Vậy chìa khóa đâu?”

“Em đưa trả luôn cho Đặng lão sư.” Kỉ Tiễu chỉ một nữ lão sư trung tuổi đứng gần, cô cũng là giáo viên vật lý khối , nhưng chỉ dạy mấy lớp.

Đặng lão sư vuốt cằm: “Em ấy có giao cho tôi, về sau cũng không có ai tới hỏi mượn nữa.”

“Vậy có nghĩa là em là người cuối cùng sử dụng phòng thí nghiệm?” nam lão sư lúc này mới lên tiếng.

Kỉ Tiễu không trả lời, cậu dùng tầm mắt ý hỏi nhìn về phía Ngô lão sư.

Ngô lão sư tâm vẫn hướng về học trò cưng của mình: “Đừng vội phán đoán lung tung, để tôi hỏi.”

“Hôm qua lúc mấy em lớp làm thí nghiệm em có ở trong phòng không?”

Kỉ Tiễu nói: “Em chờ ở bên ngoài.”

“Không biết các em ấy làm gì bên trong?”

“Dạ không.”

“Vậy lúc em làm thí nghiệm còn ai khác ở đó không?”

“Không có…”

Ngô lão sư không phản đối.

Nam lão sư nói: “Em có biết, thiết bị đo trọng lực trong phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, là do quá trình sử dụng sai mà bên trong tích tụ điện, hôm qua còn suýt phát hỏa, cũng may lập tức dập được mới không có lan tới những chỗ khác, nếu không hậu quả thực không tưởng tượng nổi.”

Nam lão sư đánh giá sắc mặt Kỉ Tiễu: “Chúng tôi đã hỏi qua nhóm học sinh lớp , bài tập thực nghiệm của bọn họ không cần sử dụng tới thiết bị đo trọng lực, mà ai cũng khẳng định không hề động tới thiết bị đó, nên người còn lại sử dụng hôm qua chỉ còn có em.”

Kỉ Tiễu phi thường trấn định: “Em không có phá hư.”

“Có người khác có thể chứng minh không?”

Kỉ Tiễu: “…..”

Ngô lão sư nhíu mày: “Vậy cũng không chứng minh là thao tác của Kỉ Tiễu sai.”

Nam lão sư nói: “Lời của cô là không đúng, chạm vào thiết bị này cũng chỉ có hai ba người, một trong số đó là nguyên nhân gây ra hư hỏng, nhân viên sửa chữa cũng đã nói, lần này hoàn toàn là tai nạn do con người gây ra, nếu không phải là học sinh lớp vậy chỉ còn lại em này.” Ông ta mặc dù không phải thầy giáo dạy lớp các em lớp kia nhưng lại là tổ trưởng phụ trách kỉ luật lớp , nếu xảy ra vấn đề gì cũng không tránh khỏi bị khiển trách, cho nên ngữ khí đặc biệt khẩn trương.

Ngô lão sư đen mặt, nhất thời không tìm thấy lời nói để cãi lại.

Nam lão sư đối Kỉ Tiễu nói: “Chúng tôi cũng không nói em cố ý, có đôi khi là không cẩn thận, hoặc không tuân thủ đúng trình tự thao tác, cũng sẽ gây ra hậu quả không mong muốn, có lẽ là do em không phát hiện, cũng có thể hiểu được, nhưng em phải trung thực.”

Kỉ Tiễu ánh mắt trở nên lãnh liệt, vẫn là câu nói trên: “Em không có phá hư, e sử dụng nó vẫn rất tốt.”

Nam lão sư thấy thái độ của cậu cũng không quá cao hứng: “Em đã nói thế thì chúng ta cũng không còn cách nào khác, gọi cha mẹ em tới đây.”

Kỉ Tiễu ngẩn ra, chợt nghe Đặng lão sư nói: “Bên trong phòng thí nghiệm không có camera nhưng tôi nhớ góc rẽ ngoài hành lang có lắp, cho dù không nhất định thấy chuyện gì xảy ra nhưng cũng có thể tra sau khi Kỉ Tiễu rời đi còn có người khác tới hay không?”

Sắc mặt Kỉ Tiễu vì câu này mà trở nên trắng bệch.

Mà vẻ mặt này bị nam lão sư nhìn thấy hết, lập tức cho rằng đó là biểu hiện Kỉ Tiễu chột dạ: “Vậy đi tới phòng bảo vệ xem lại, xem còn có người thứ ba tới nữa hay không, đến lúc đó cũng cho mọi người một cái công bằng.”

“Cũng được.” Ngô lão sư gật đầu.

Kỉ Tiễu thấy Đặng lão sư xoay người chuẩn bị rời đi, âm thầm cắn chặt răng, rồi lên tiếng: “Khoan đã….”

……..

Kỉ Tiễu trở lại phòng học, tiết thứ cũng đã bắt đầu được p, Diêm Trừng chờ cậu ngồi xuống xong hỏi một câu: “Đi lâu vậy?”

Kỉ Tiễu dừng một chút: “WC”

Qua trưa Kỉ Tiễu cũng không nói gì, cho dù bình thường cậu vốn ít nói thì Diêm Trừng cũng cảm giác dược Kỉ Tiễu dường như có chút xuống tinh thần, nhớ lại sáng nay Kỉ Tiễu đi WC lâu như vậy, có phải dạ dày không tốt không, Diêm Trừng còn cố ý chạy tới căn tin mua đồ uống nóng mang lên cho Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu nhìn thấy cốc đồ uống vẫn còn bốc hơi trước mặt, yên lặng một chút rồi cầm lên uống một ngụm.

Diêm Trừng thấy vậy cười tươi như hoa.

Trước tiết cuối cùng, ma quỷ lão thái lại gọi cậu lên văn phòng.

“Cô và ban lãnh đạo đã thương thảo qua, thứ nhất em phải viết một bản kiểm điểm kể lại quá trình còn nhận ra là mình sơ sót là được, tiếp nữa phải bồi thường lại cho nhà trường.” thực ra ý vị nam lão sư kia là muốn xử phạt Kỉ Tiễu nặng hơn nhưng lại bị Ngô lão sư kiên quyết phản đối.

“Cô không biết tình hình nhà của em thế nào, nhưng thiết bị của nhà trường cũng không phải rẻ, cũng dùng được hơn năm rồi, em cũng không phải trả toàn bộ, nên trường học quyết định tổ bộ môn trả % còn em trả % giá trị thiết bị.” Lão thái nói xong, đánh giá sắc mặt Kỉ Tiễu: “Có khó khăn không? Nếu có gì không tiện cứ nói cho cô biết, cô sẽ nói khó giúp em hoặc là cô sẽ nói với ba mẹ giúp em.”

Kỉ Tiễu hoàn hồn lắc đầu: “Không có, ngày mai em sẽ mang tiền tới.” Chần chờ chút lại nói: “Nhưng có thể giúp em một việc không ạ?”

“Em nói đi.”

“Em hy vọng việc này có thể giữ bí mật.”

Ngô lão sư suy nghĩ một chút cũng coi như lý giải suy nghĩ của Kỉ Tiễu, vô luận là thầy cô hay học sinh, nếu truyện này bị truyền ra cũng có ảnh hưởng không tốt: “Hẳn là có thể, bản kiểm điểm đưa trực tiếp cho tôi là được, không cần công khai, việc này chỉ có mấy người liên quan biết, cô tận lực cam đoan việc này sẽ không truyền ra bên ngoài.”

Kỉ Tiễu gật đầu.

Lão thái thở dài, vỗ vai cậu: “Không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm lý, cuộc thi cấp quốc gia cũng có tiền thưởng, không ít đâu, khẳng định sẽ bù vào việc này, hơn nữa em cứ duy trì thành tích này đi lên, cô sẽ nói với chủ nhiệm lớp giành học bổng cho em.”

Trên mặt Kỉ Tiễu vẻ lạnh băng dịu đi không ít, nhìn Ngô lão sư: “Cảm ơn cô.”

Tan học Kỉ Tiễu không cùng Diêm Trừng tới thư viện, cậu nói mình có chút không thoải mái, nghĩ muốn về phòng ngủ sớm một chút, Diêm Trừng đương nhiên rất lo lắng, Kỉ Tiễu cũng không cản hắn đưa cậu tới dưới lầu kí túc, Diêm Trừng khó được như mẹ già dặn dò cậu không được ăn đồ lạnh, buổi tối phải nhớ đắp chăn vv..vv… mãi cho tới khi đám học sinh trở về phòng kí túc đều chú ý tới bọn họ, hắn mới lưu luyến mà rời đi.

Kỉ Tiễu vào phòng ngủ lấy thẻ ATM ra, xác định Diêm Trừng đã rời đi, lúc này mới đi ra cổng trường.

Đứng ở trước máy ATM, Kĩ Tiễu xem lại số dư tài khoản của mình.

Chiếc máy đo trọng lực này xác thực không rẻ, cho dù trường mua sỉ cũng ít nhất một vạn rưỡi, một vạn sáu, Kỉ Tiễu bồi thường một nửa, thì cũng phải rút ra tám ngàn. Cậu lần trước vẽ cho nhà xuất bản trương bản thảo, là bản thảo màu, còn lại là đen trắng, tổng cộng cũng lấy được năm nghìn, trừ đi sinh hoạt phí, cộng thêm số tiền lúc trước còn dư lại, cũng vừa đủ.

Kỉ Tiễu nhìn số dư tài khoản chỉ còn mấy con số hàng đơn vị, yên lặng cầm tiền cất đi.

Kỉ Tiễu lúc đầu tính toán lấy ra một ngàn để mua một cái di động mới, cái đang dùng là do Trì Xu Huyên mang về từ Hàn, bởi vì thiếu tiền nên bà chỉ mua hai chiếc, Khương Chân không cần, ra vẻ ghét bỏ kêu xấu, khi đó di động Kỉ Tiễu cũng đã hỏng, nên Khương Chân liền ném cho cậu, nói nếu Kỉ Tiễu không cần thì vứt đi cũng được, lúc đó Kỉ Tiễu mới lấy dùng tạm, nhưng cậu vẫn nghĩ mình nên mua một cái khác, không cần dùng một cái quá đắt tiền như vậy.

Nhưng hiện tại chắc chưa thể thực hiện được rồi.

Hôm sau, Kỉ Tiễu như bình thường rời giường, chính là thời gian ra khỏi phòng lại chậm hơn p, khiến Tôn Tiểu Quân thấy kì quái.

“Kỉ Tiễu, cậu không đi ăn sáng à?”

Kỉ Tiễu không lên tiếng trả lời.

Tôn Tiểu Quân đem xé một nửa chiếc bánh mì loại lớn đưa cho cậu, Kỉ Tiễu thấy chiếc bánh có dính nước miếng ướt sũng, cuối cùng vẫn không đưa tay ra nhận.

Lúc trên lớp, Diêm Trừng thấy sắc mặt Kỉ Tiễu không tốt, vì thế đề nghị đi căn tin ăn cơm, hắn gọi cháo cho Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu khó được khi không bài xích, cầm thìa lên múc từng ngụm ăn, nhưng vẫn không cùng Diêm Trừng đề cập tới chuyện tiền.

Diêm Trừng đối chuyện này thấy rất vui, còn nghĩ thật cuộc nói chuyện lần trước có tác dụng, nhưng sau vài ngày hắn liền phát hiện dường như không giống như vậy.

Kỉ Tiễu da đã trắng, khí chất thì ảm đạm, nhưng Diêm Trừng biết cậu cũng rất khỏe mạnh không bệnh tật gì, trên người cũng có da có thịt, đặc biệt là mông cùng thắt lưng, cảm xúc tốt lắm, nhưng hôm nay hắn ôm cậu lại phát hiện bên trong khuỷu tay có chút trống rỗng.

Kỉ Tiễu gầy?

Mới có vài ngày thôi mà.

Không ai trong phòng học, Diêm Trừng ôm cậu không buông tay, thật cẩn thận hỏi: “Có cần đi bác sỹ không?” Hắn còn tưởng dạ dày vẫn Kỉ Tiễu không tốt.

Kỉ Tiễu nói: “Tớ không bệnh.”

“Kiểm tra chút thôi.”

Kỉ Tiễu lườm hắn, Diêm Trừng chỉ có thể nói: “Được rồi, không kiểm tra thì không kiểm tra.”

Hắn nâng cằm Kỉ Tiễu lên, ôn nhu hôn xuống đôi môi mềm, tựa như là trấn an.

…….

Tôn Tiểu Quân đang vùi đầu vào khổ học, nghe nói có người tìm, vừa chạy ra liền thấy, bị dọa sợ không nhẹ.

Diêm Trừng lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Kĩ Tiễu có chỗ nào không thoải mái?”

Tôn Tiểu Quân ngây người: “A?”

Diêm Trừng không kiên nhẫn: “Nói mau.”

Tôn Tiểu Quân đầu óc vòng vo suy nghĩ mới phản ứng lại: “Hẳn là không có…”

Diêm Trừng: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, tôi và cậu ấy đang trong lúc cùng nhau ôn thi vật lí, cậu ấy bị bệnh, tôi tìm ai hỗ trợ hả?!”

Tôn Tiểu Quân bừng tỉnh đại ngộ: “Này….nhìn vẫn ổn a.” Cậu ta cố nhớ lại: “Nhưng ăn uống có vẻ không tốt lắm, giống bữa sáng và bữa tối đều không thấy ăn.”

Không ăn sáng và tối, chỉ ăn bữa trưa?

Diêm Trừng mặt nhăn mày nhíu.

Mà theo quan sát của Diêm Trừng, mấy ngày gần đây, cơm trưa Kỉ Tiễu ăn cũng không ít, cũng không có dấu hiệu không ăn được, vậy cậu ấy vì cái gì?

Diêm Trừng rốt cuộc không nhịn không hỏi lời thật.

“Có phải cậu đang thiếu tiền không?”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio