Diêm Vương

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ trời còn chưa sáng, Kỉ Tiễu đã rời giường, kéo rèm cửa ra thấy nửa đêm qua ngoài trời đã rơi trận tuyết đầu tiên của năm nay, cũng không biết đã rơi bao lâu, nhưng lúc này mặt đất đã ân ẩn lớp tuyết phủ trắng tinh. Phía Nam trời vốn lãnh thấp, mỗi khi tuyết rơi càng khiến không khí đều âm hàn đến tận xương cốt. Kỉ Tiễu đem mình bọc thành cái bánh chưng, trên đỉnh đầu sao trời còn chưa biến mất, cậu đã rời khỏi kí túc xá.

Cậu ngồi trên xe bus đi về phía tây, ước chừng khoảng h đi xe, Kỉ Tiễu thủy chung yên lặng nhìn khung cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, bên cạnh hai bà thím nói chuyện liên hồi nào là so sánh nhà mình với nhà người ta kém xa thế nào rồi kể chuyện con gái bất hiếu không cho tiền dưỡng lão, rồi hiện tại sống không nổi mà chết cũng không xong.

Kỉ Tiễu nghe chuyện dọc đường đi, ở bên ngoài tầm nhìn trống trải thi thoảng lấp ló vài ngồi nhà xa xa phía chân núi, xe rốt cục cũng tới nơi.

Cửa xe vừa mở ra, một nhóm lão nhân xách bao lớn bao nhỏ liền sán lại gần, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ đồ vật trong tay, cho dù bị cưỡng chế cự tuyệt cũng chưa từ bỏ ý định, vẫn như trước miệt mài chèo kéo, không được như ý thì dây dưa không bỏ.

Kỉ Tiễu là người đi xuống cuối cùng, bị hai lão thái thái cuốn lấy không tha, cuối cùng cậu chỉ có thể lấy ra mười nguyên mua một bó hoa cúc trắng.

Cũng khó trách thôn dân nơi đây quá nhiệt tình, nơi này đã lâu thiếu tiền tu sửa, trừ bỏ tiết thanh minh hay ngày giỗ mới có người bên ngoài đến thăm, bình thường phỏng chừng cũng chỉ có thể nhìn thây quỷ, không chỉ quản lý hỗn loạn, ngay cả khung cảnh chung quanh cũng vắng lặng thê lương.

Kỉ Tiễu dùng hơn nửa giờ mới từ chân núi đi lên tới đỉnh, so với những phần mộ ở phần đất bằng phía dưới, thì giá cả phần đất trên đỉnh núi rẻ hơn nhiều, một khối bia mộ cũng cao cỡ nửa người, nhỏ nhỏ hẹp hẹp, góc cạnh cũng không được cắt gọt đẹp mắt, hai bên cũng chỉ trồng hai cây cổ thụ quắt queo khẳng khiu.

Vị trí thứ hàng thứ từ cuối đếm lên, Kỉ Tiễu không cần tìm cũng biết chính xác ở chỗ nào, lúc cậu đi tới thì trước phần mộ đó đã có một bó hoa hồng trắng thuần được bó đẹp mắt so với bó hoa cúc của cậu vẫn tốt hơn, bó hoa hồng trắng được bó bởi những dây ruy băng màu đen nhìn phi thường tinh xảo.

Kỉ Tiễu chỉ nhìn thoáng qua, liền đem bó hoa cúc của mình đặt ở bên cạnh sau đó ngồi xổm xuống trước bia mộ.

Trên bia mộ có một bức ảnh chưa tới tấc trên hình là một nam nhân khoảng tuổi, gương mặt tuấn tú, nhưng lại nghiêm nghị không mỉm cười.

Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, mở miệng nói: “Con ngồi xe tới, cũng không đông lắm.” ngữ khí nói chuyện của cậu thực bình thản, cũng thực tự nhiên, giống như có người vừa hỏi, cậu trả lời, sau đó bọn họ bắt đầu tiến hành một đoạn nói chuyện thông thường với nhau.

“Con đã chuyển tới trường Phụ Trung, nơi đó rất tốt, các thầy cô cũng rất giỏi.”

“Lần đầu thi tháng con đứng thứ toàn khối, lần thứ hai cũng vậy, nhưng thi giữa kì con chỉ đứng thứ thôi.”

“Con cũng tham gia thi vật lí cấp quốc gia, nếu được giải sẽ có tiền thưởng.”

Tiếp đó cậu dừng một chút, tựa như lập tức không thể nghĩ ra có cái gì để nói ngay, lúc sau mới lên tiếng tiếp. “Con sống rất tốt, người yên tâm…”

Diêm Trừng hôm nay thật không có chút hứng trí đi chơi nào, nhưng bởi vi sớm đã cùng bọn Ngũ Tử Húc giao hẹn, đến giờ cũng chỉ có thể ra ngoài cùng bọn nó. Trừ bỏ nhóm người cố định như cũ, cộng thêm Kinh Dao thì lần này còn thêm hai nữ sinh, một người là bạn gái Hồng Hạo: Lỗ Tú Ny, người còn lại là Khương Chân.

Bây giờ còn sớm, nhóm con gái muốn nhân lúc trời còn sớm muốn đi shopping, Hồng Hạo cùng Ngũ Tử Húc đương nhiên không có ý kiến, Diêm Trừng và Vương Hi Đường cũng không đề xuất ra đề nghị nào khác, cuối cùng cứ thế mà đi.

Đại khái là do việc học phụ đạo mà quan hệ của Ngũ Tử Húc và Khương Chân bỗng tăng mạnh không ít, nhỏ lần này chẳng những đáp ứng đi chơi cùng mà hai người còn thương xuyên nói chuyện qua lại với nhau, không khí có chút hương vị ái muội, mà Lỗ Tú Ny cùng Hồng Hạo vốn cũng thân nhau, nên lúc này ước gì mọi người toàn thế giới đều biến mất, Kinh Dao thì chỉ tập trung mua sắm dư ra Vương Hi Đường và Diêm Trừng miễn cưỡng làm bạn, bất quá Diêm Trừng trước nay cũng không thực để ý đi chơi thế nào, bạn bè đều ở chung một chỗ là được rồi nên chơi cái gì cũng thực không trọng yếu, nhưng hôm nay, hắn thế nào cũng cảm thấy phiền lòng, di động cầm trong tay hết lăn qua lại lộn lại, mở mở đóng đóng, chỉ một lúc cũng sụt một vạch pin.

Lỗ Tú Ny phát hiện không ổn liền lên tiếng hỏi: “Diêm Vương, ông chờ điện thoại à? Còn ai sắp tới sao?”

Diêm Trừng kỳ thật rất muốn nhắn tin với Kỉ Tiễu, hắn định tối thiểu cũng phải nhẫn tới hết hôm nay, ít nhất khi về nhà rồi mới nói, nhưng không ngờ vừa mới ra ngoài chưa được giờ đã muốn hủy bỏ.

Hắn còn đang chuẩn bị nghĩ mấy lời dạo đầu đại loại như ‘Cậu đang làm gì đó?’, ‘đang ở trong kí túc sao’, ‘ăn sáng chưa?’ ‘cậu dậy chưa?’….nghĩ lại thấy thực ngu ngốc, chính là cuối cùng đều đem mọi tin đều gửi đi hết, nhưng người kia đến nửa tin cũng không nhắn trả.

Chẳng lẽ thật sự có chuyện? Cuối tuần thì có thể có chuyện gì? Nhà xuất bản hôm nay cũng cho nghỉ, hơn nữa thời gian giao bản thảo cũng chưa tới.

Diêm Trừng cân nhắc kĩ, nghe được câu hỏi của Lỗ Tú Ny, mới hồi phục tinh thần lại.

“Không…” Hắn đem di động bỏ vào trong túi, phủ nhận mọi thứ.

Lúc này Ngũ Tử Húc lại lén lút nhích lại gần, một phen khoác lên bả vai hắn nói: “Diêm Vương, mày khai thật cho bọn tao biết đi, mày đang vừa ý ai hả?” Bằng không hành vi gần đây của hắn sao luôn cổ quái như thế.

Diêm Trừng áp chế buồn bực trong lòng, chỉnh lại sắc mặt: “Mày cảm thấy tao có thể vừa ý ai hả?”

Ngũ Tử Húc vuốt vằm tự hỏi: “Yêu cầu mày cao như vậy, trong trường mình tao không thấy có một Kinh Dao thứ hai, chẳng lẽ…ở trường khác?”

Kinh Dao khó chịu xen vào: “Cái gì mà thứ hai với thứ nhất? Tôi không phải đang đứng lù lù ở đây sao?”

“Đúng đúng, ý tôi là có thể so với bà, tôi không phải lấy bà làm tiêu chuẩn sao, bà là nữ vương trong nữ vương.” Ngũ Tử Húc nói nhiều.

Kinh Dao trừng cậu ta: “Ông nói vậy không sợ có người sinh khí sao?” Nói xong nhìn về phía Khương Chân.

Ngũ Tử Húc bật người ủ rũ, đáng thương hề hề nhìn Khương muội muội, thành công chiếm được một ánh mắt rõ như ban ngày của nhỏ.

Lúc này Hồng Hạo cũng không biết bị cái gì đập vào đầu, bỗng nhiên nói: “Nữ không được thì tìm nam.”

Cả đám bị hắn nói tới sửng sốt, rồi đồng loạt nhìn sang Diêm Trừng.

Ngũ Tử Húc biểu tình quỷ dị nhìn cậu ta: “Mày đang nghĩ lung tung cái gì vậy?”

“Tìm nam không phải là đồng tính luyến ái sao?” Lỗ Tú Ny cũng khiếp sợ.

Hồng Hạo lúc này mới cảm thấy lời mình nói có nghĩa khác, vội giải thích: “Tao không phải là ý đó, chính là như Đông ca ấy, chẳng qua vui đùa một chút, hiện tại không phải đang lưu hành thế loại đó sao, không thích thì có thể đổi người khác, tao thấy bộ dạng cái người tên Nguyên Nguyên cũng rất được không hề so kém con gái.”

“Mày không phải là muốn thử đó chứ?” Ngũ Tử Húc liếc cậu ta: “Vừa ý ai?”

Có Lỗ Tú Ny ở đây đương nhiên Hồng Hạo sẽ không thừa nhận: “Tao có thể vừa ý ai chưa? Chung quanh toàn một đám cao lớn thô kệch.” Nói xong dừng một chút: “A, cái tên ‘bạch vô thường’ trông cũng xinh đẹp đó…”

Diêm Trừng biến sắc, Ngũ Tử Húc cũng hét lên: “Mày nói cái gì?!”

Hồng Hạo lập tức xua tay: “Không, tao không phải là ý đó, mày đừng có hiểu lệch trọng điểm được không, tao chỉ đưa ra ý kiến thôi, chuyện đó chắc không nhàm chán nên bọn Đông ca mới ham thích như vậy, cái đó và đồng tính luyến ái không giống nhau.”

Kinh Dao nghe không nổi nữa: “Các ông có thể suy nghĩ như người bình thường được không, nông cạn quá mức! Mà đồng tính luyến ái thì làm sao, nếu ông không chi tiền thì với bộ dạng này của ông có nam nhân nào thèm nhìn tới ông sao.”

Hồng Hạo khó chịu: “Tôi muốn nam nhân nhìn làm gì? Tôi cũng không có bệnh.”

“Vậy sao ông còn muốn Diêm Vương để ý tới nam nhân?!”

Hồng Hạo bị nói tới nghẹn lời.

Ngũ Tử Húc vươn tay đập cho Hồng Hạo một phát: “Não phẳng, để tao giúp mày đục vài cái rãnh.”

Hồng Hạo cũng biết mình đã nói sai rồi, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Những người khác thấy vậy liền nhanh chóng đổi đề tài, đông xả tây xả thay đổi không khí, Vương Hi Đường ở đằng sau, nhìn sang Diêm Trừng từ đầu tới cuối không lên tiếng, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, khóe miệng gắt gao mím chặt, đáy mắt cơ hồ có thể thấy được sắc trầm ảm đạm.

Vương Hi Đường yên lặng thu hồi tầm mắt.

….

Đi dạo quanh trung tâm thương mại, đoàn người lại kéo tới KTV, trong lúc cả đám đang gào thét thảm thiết thì Diêm Trừng ra ngoài gọi điện cho Kỉ Tiễu hai lần, trước sau cách nhau khoảng h, mà tiếng đáp lại hắn chính là không liên lạc được.

Buổi chiều h, cả đám tới một nhà hàng gọi đồ ăn, Diêm Trừng lại đứng ngồi không yên.

Hắn đứng dậy, Ngũ Tử Húc liền hỏi: “Làm gì?”

Diêm Trừng nói: “Tao có chút đau đầu, về trước.”

“A?!” cả đám kinh ngạc.

“Có cần tới bệnh viện không?”

Diêm Trừng lắc đầu: “Không sao, hôm qua ngủ không ngon.”

Nói xong liền đi ra ngoài, mọi người ngăn không được, chỉ có thể tròn mắt nhìn theo. Kỳ thật trước kia Diêm Trừng cũng đã nhiều lần rút lui giữa trừng như vậy, đều lấy lý do không khỏe.

Trong phòng một mảnh im ắng, Ngũ Tử Húc cầm quả táo ném thẳng vào người Hồng Hạo: “Đều tại mày!”

“Tao…có nói gì đâu.” Hồng Hạo chột dạ phản bác.

“Mày bảo Diêm Vương làm đồng tính luyến ái, nó có thể vui nổi sao?”

“Tao chỉ thuận miệng nói vui thôi…” Hồng Hạo trong lòng âm thầm phản bác, lại nói cũng không phải vì tao nói nó mới không vui, cả ngày hôm nay nó có vui lúc nào đâu.

Diêm Trừng rời khỏi KTV trực tiếp gọi taxi tới trường học, thẳng hướng phòng kí túc của Kỉ Tiễu đi tới, hắn ở ngoài cửa gõ tới mỏi tay cũng không có ai ra mở.

Người không ở đây, di động không tiếp, hiện tại đã mấy giờ rồi còn đi đâu không biết?

Về nhà sao?

Diêm Trừng một đường tự hỏi từng khả năng, lại vẫn không có đáp án.

Hai người gặp nhau trừ trường học ra cũng chỉ ở trường học, một khi Kỉ Tiễu rời khỏi nơi này, Diêm Trừng tùy thời cũng sẽ mất hoàn toàn tin tức của cậu, hắn biết điểm mấu chốt của cậu chính là gia cảnh sinh hoạt, trong nháy mắt, Diêm Trừng thật sự muốn đi điều tra toàn bộ về cậu, về gia đình cậu, địa chỉ nhà cậu…

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được.

Hắn lựa chọn cứ ở ngoài cửa chờ như vậy, chờ Kỉ Tiễu về.

Trường Phụ Trung kí túc xây cũng đã lâu, cửa sổ cũng lọt gió, không bao lâu Diêm Trừng thấy tứ chi mình có chút cương lãnh, cách đó không xa có thể thấy được con đường nhỏ thật dài cạnh sân vận động, bầu trời tối đen rất nhanh, chỉ còn mấy đôi tình nhân ở trong kí túc đón giáng sinh, hoan hoan hỉ hỉ kết bạn đi về, sau đó tại dưới lầu kí túc luyến tiếc mà ôm hôn không rời.

Diêm Trừng nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó bên ngoài tối đen không nhìn thấy gì nữa.

Hắn vẫn ngồi đấy, không biết đã ngồi bao lâu.

Thẳng tới khi chỗ rẽ cầu thang vang lên tiếng bước chân thực nhẹ, Diêm Trừng lấy di động ra xem, h tối.

Trong bóng đêm, một thân ảnh mảnh khảnh hướng hắn chậm rãi đi tới.

Kỉ Tiễu thật không ngờ sẽ có người xuất hiện ở cửa phòng kí túc mình, cho nên khi Diêm Trừng đứng dậy, cậu giật mình hoảng sợ.

Diêm Trừng đứng trong bóng tối gắt gao nhìn Kỉ Tiễu hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio