Diêm Vương

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước sinh nhật Diêm Trừng một ngày, Diêm Hồng Tá tới U thị, ông đến tự nhiên không phải vì sinh nhật con trai mà là vì công việc. vừa từ máy bay bước xuống liền tham gia các loại thị sát, cùng họp hành, đêm đó cũng không ngủ ở nhà ông bà ngoại, mà là ở khách sạn mà ủy ban đặc biệt an bài cho ông, thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, mới miễn cưỡng có một chút thời gian rảnh cùng bọn họ ăn bữa cơm.

Dựa theo thuyết pháp của bà ngoại, ở tuổi Diêm Trừng, đang là giai đoạn ăn chơi, bọn họ là người già không đồng thời loạn vô giúp vui, giữa trưa tụ tập ăn bữa cơm là được rồi, buổi tối cho đám nhỏ tự vui chơi với nhau, cho nên hiện tại sau khi dùng xong bảy món ngon, ông bà ngoại đều đem lễ vật của mình ra đưa cho hắn.

Ông ngoại đã tặng cho hắn bộ mô hình các vận động viên NBA nổi tiếng số lượng có hạn, mặt trên một số các vận động viên còn tự tay viết lời chúc phúc cho hắn, thậm chí còn mời hắn tới thăm và cho cả địa chỉ.

Diêm Trừng có chút kinh ngạc: “Ông làm sao có?”

Ông ngoại: “Một học trò giúp ông.”

Bà ngoại cũng ngoài ý muốn: “Không ngờ ông già cổ hủ như ông đôi khi cũng khá cầu tiến. tôi còn cho rằng ông sẽ giống như mấy năm trước sẽ mua mấy đồ kỹ thuật số.”

Ông ngoại bình tĩnh: “Một sai lầm không nên phạm lần thứ .”

Đổi lại là ánh mắt bà ngoại không còn gì để nói.

Kế tiếp, Quế bà bà một người rất khéo tay và ấm áp, tất nhiên sẽ đan cho hắn một chiếc khăn quàng cổ tinh xảo, Diêm Trừng phi thường thích, lập tức quàng lên cổ.

Quế bà bà cười hắn: “Cháu ngốc, có ấm không hả.”

Diêm Trừng gật đầu: “Ấm, cả tâm con cũng ấm.”

Quế bà bà cười tươi cứ như chính bà mới là người được nhận lễ vật.

Sau đó tới phiên bà ngoại, bà đầu tiên nhìn Diêm Hồng Tá đang thờ ơ bên cạnh, dùng một loại ánh mắt “trẻ nhỏ không thể dạy” lên án ông nửa ngày mới chỉnh tề đưa ra lễ vật của mình.

Tổng cộng có thứ, đều là phong thư.

Bà ngoại đưa cái bên tay trái ra trước, mở ra lấy vé máy bay.

“Cái này chỉ là hình thức thôi, cũng chưa có điểm đến đặc biệt, kỳ thật bà đã sớm chuẩn bị xong, nguyên tưởng rằng năm nay con sẽ dùng tới nhưng bà ngoại vẫn có chút thất vọng.” bà ngoại đối với Diêm Trừng lắc lắc ngón tay: “Con cũng đã thành niên, nếu ta mà không đưa thì ta cũng già rồi, cho nên, trước đưa cho con xem trước, cũng coi như đốc thúc con mau tiến triển. chờ ngày nào đó con thật sự có người yêu liền tới hỏi bà ngoại lấy đi, vô luận là tới quốc gia nào, vô luận là ngày tháng nào, bà ngoại đều cho con.”

Diêm Trừng liếc hai tờ vé máy bay kia, có chút kinh ngạc sau đó nở nụ cười, “Cám ơn bà ngoại, con sẽ mau chóng như bà mong muốn.”

“Cháu ngoan.”

Hai bên ngày nói chuyên qua lại, Diêm Hồng Tá đối với loại chuyện này không quá đồng ý, khẽ nhăn mi nhưng ông cũng không mở miệng.

Bà ngoại lại đưa một phong bao lì xì ra nói: “Cái này con cũng biết rồi, quy củ cũ, mẹ con cho con một số tiền sau khi con thành niên thì đưa cho con, số lượng con không cần biết, trước mắt có muốn lấy cũng không lấy được, nhưng nếu con không chịu thua kém thì tự nhiên số tiền này cũng sẽ không cần tới, điều này cũng là hy vọng của chúng ta. Nhưng vạn nhất con gặp khó khăn, con nhớ kỹ, mẹ con vĩnh viễn ở sau lưng con.”

Diêm Trừng nhìn cái phong thư kia gật đầu.

Bà ngoại truy vấn, khẩu khí trịnh trọng: “Diêm Trừng, con thật sự hiểu được chứ?” Hiểu được tâm mẹ con chứ?

Diêm Trừng gật đầu, nhưng trên mặt cũng không có biểu tình gì rõ ràng.

Bà ngoại không lời mà khẽ thở dài.

Xem bọn họ đưa quà tặng xong, Diêm Hồng Tá như trước bất động ngồi như núi tại chỗ, ông vốn không có thói quen về mấy ngày này, cũng không có khái niệm tặng quà sinh nhật gì đó, mặc dù biết lúc này nên tỏ vẻ gì đó nhưng ông vẫn cứ khuôn mặt lạnh băng, một bộ biểu tình ngồi chờ người khác đem quà biếu ông.

Diêm Trừng cũng không để ý, kỳ thật quan hệ giữa hắn cùng cha không có lãnh đạm như bề ngoài như vậy, Diêm Hồng Tá đối với con trai tuy rằng yêu cầu tiêu chuẩn cao nhưng ngẫu nhiên sẽ lén lút tỏ vẻ yêu thích hắn, tựa như sẽ không mở miệng giáo huấn những điều cơ bản, đối với bạn bè Diêm Trừng cũng không có hành vi can thiệp, ông phi thường tin tưởng nhân phẩm và năng lực của con trai mình, hơn nữa ít nhất Diêm Hồng Tá có khi sẽ thân mật gọi hắn “Tiểu Trừng” nhưng toàn gia có một người từ nhỏ tới lớn, vô luận lúc nào cũng chỉ gọi hắn “Diêm Trừng”, người đó chính là mẹ hắn: Đàm Oanh.

Sau khi dùng xong cơm trưa, Diêm Hồng Tá lại đi vội, hơn nữa lịch trình của ông vô cùng chặt chẽ, đêm nay liền rời khỏi U thị. Mà Kỉ Tiễu chính là lúc Diêm Hồng Tá ra khỏi cửa liền tới Diêm gia.

Cậu không nghĩ tới trước cửa Diêm gia lại bỗng nhiên xuất hiện vài người thần sắc trang trọng lạnh lùng ánh mắt sắc bén, Kỉ Tiễu vừa mới tới gần thì bị một trong số họ ngăn cản, vả lại người đó trừng cậu trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”

Kỉ Tiễu không nói chuyện, lấy di động ra, bên trong có tin nhắn Diêm Trừng vừa gửi, hỏi cậu lúc nào có thể đến?

Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, đưa di động cho đối phương nhìn. Đối phương tiếp nhận hồ nghi mà cao thấp đánh gia cậu một phen, cũng không thả lỏng cảnh giác tiếp tục hỏi: “Vậy cậu là ai?”

Thanh âm Diêm Trừng cách đó không xa vang lên: “Cậu ấy là bạn tôi.”

Hắn từ trong nhà bước ra, mà bên cạnh hắn là một trung niên nam tử có phần giống hắn, cơ hồ không cần đoán thân phận thì riêng khuôn mặt kia thì không ai không biết.

Kỉ Tiễu thu hồi di động, rũ mắt xuống.

Diêm Hồng Tá cùng Diêm Trừng đi tới gần, Diêm Hồng Tá liếc mắt nhìn Kỉ Tiễu, đối Diêm Trừng nói một câu: “Hảo hảo học tập.” liền lên xe.

Kỉ Tiễu lui sang một bên, nhìn mấy người áo đen đi đường có trật tự theo bước ông ta lên mấy chiếc xe xung quanh, sau đó từ từ rời khỏi nơi này.

Kỉ Tiễu phát ngốc nhìn theo đoàn xe càng lúc càng xa, thi tay đã bị Diêm Trừng kéo lại, hắn nói: “Tớ còn đang nghĩ sao cậu chưa tới, còn đang chuẩn bị gọi điện cho cậu.”

Kỉ Tiễu ngẩn ra, vội rút tay ra, trái phải nhìn chung quanh, không thấy những người khác, cũng không thấy bóng dáng bạn học nào.

Kỉ Tiễu nghĩ là mình tới sớm sao?

Diêm Trừng lại nắm tay cậu hướng bên trong bước đi nói: “Vào nhà trước đã.”

Vừa vào tới cửa liền thấy bà ngoại, bà ngoại cười nói: “Kỉ Tiễu đã tới à, con ăn cơm trưa chưa?”

Lãnh đạm trên mặt Kỉ Tiễu hơi thu liễm một chút, gật gật đầu.

Diêm Trừng lôi kéo cậu lên lầu: “Cậu còn chưa tới thăm phòng tớ, tớ dẫn cậu đi.”

Kỉ Tiễu chỉ có thể đi theo hắn, phòng Diêm Trừng là phòng thứ tính từ cầu thang, cũng không quá lớn, ít nhất cũng không lớn như trong tưởng tượng của mọi người với bổi cảnh của gia đình Diêm gia, nhưng sự xa hoa có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đồ vật chất đống bên trong có thể nhìn ra chủ nhân thuộc dạng tiêu tiền như nước, các loại sản phẩm điện tử cao cấp, đủ các loại mô hình, nhưng nhìn chung cũng tính là một căn phòng của nam sinh bình thường, ít nhất so với Kỉ Tiễu là bình thường.

Kỉ Tiễu nghiêm túc đánh gia căn phòng chợt nghe có động tĩnh phía sau, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn Diêm Trừng đã khóa cửa lại.

Kỉ Tiễu chân mày nhíu lại, Diêm Trừng da mặt dày nói: “Cậu muốn xem mô hình của tớ không? Hay muốn chơi game trước?”

Kỉ Tiễu né tránh hỏi: “Những người khác đâu?”

Diêm Trừng: “Bọn họ chốc nữa sẽ tới.”

Kỉ Tiễu mắt lạnh nhìn hắn, như thế nào cũng không nhúc nhích.

Diêm Trừng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, bọn họ sẽ tới chỗ tổ chức tiệc.” Mà Kỉ Tiễu, Diêm Trừng báo cho cậu chỉ nói địa chỉ nhà, hiển nhiên thời gian cũng là trước tổ chức vài giờ.

Kỉ Tiễu mím môi, bị lừa nên không thể nào cao hứng nổi, Diêm Trừng ôm thắt lưng cậu kéo vào ngực, ngữ khí lấy lòng: “Tớ chỉ muốn sớm nhìn thấy cậu chút thôi, chúng ta nói chuyện không được sao?”

Kỉ Tiễu mặc dù đã quen với việc bị hắn ôm ấp như vậy nhưng đôi khi vẫn có chút không chịu được, lúc này nói thẳng: “Không.”

Diêm Trừng lại có thể nghe ra được trong giọng nói cậu không phải không nguyện ý, liền không để ý giãy dụa của đối phương, một đường từ hai má hôn tới cằm Kỉ Tiễu, sau đó là một nụ hôn môi thật sâu.

Tới gần kỳ thi giữa kì, hai người gần đây không có nhiều thời gian ở bên nhau, mặc dù gặp mặt cũng phần lớn là nói chuyện học tập, nghĩ tới lần hôn môi gần đây nhất của cả hai là cuối tuần trước, Diêm Trừng trong lòng tự nhiên rất cơ khát, động tác cũng trở nên gấp gáp hơn, liền đặt Kỉ Tiễu ở trên giường.

Kỉ Tiễu bị hắn hôn sâu, khoang miệng đều bị hắn liếm láp qua mọi ngóc ngách, Diêm Trừng cuốn lấy đầu lưỡi Kỉ Tiễu không tha, Kỉ Tiễu vô pháp nuốt nước miếng, toàn bộ đều theo khóe miệng chảy tràn ra gối đầu, cậu quay đầu đi ý muốn thoát khỏi đối phương, nhưng Diêm Trừng không cho, ngược lại càng hôn càng sâu, mãi cho tới khi Kỉ Tiễu không thể thở nổi, mặt đỏ bừng như gấc, Diêm Trừng mới không cam nguyện buông ra, sau đó cơ khát chưa thối lui mà tiếp tục dọc theo cần cổ hôn xuống dưới.

Kỉ Tiễu nhận thấy tay Diêm Trừng không thành thật hướng bên trong vạt áo chui vào, cậu lập tức nhấc chân muốn đem hắn đã văng.

Diêm Trừng bị đá đã quen một phen đè lại đùi Kỉ Tiễu, khàn khàn nói: “Chỉ một lần, Kỉ Tiễu, một lần thôi, tớ muốn cậu…”

Kỉ Tiễu hơi thở còn chưa kịp bình ổn nhưng ngữ khí đã lạnh hơn vài phần nói: “Không được.”

Diêm Trừng chưa từ bỏ ý định: “Không ai thấy đâu, tớ đã khóa cửa rồi.”

Kỉ Tiễu kiên trì: “Không được.”

Diêm Trừng không cùng cậu thảo luận, thắng tới khi muốn cởi quần Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu trực tiếp cho một cái tát qua, mặc dù đánh vào không khí nhưng khí lực mười phần.

Diêm Trừng nhíu mày, Kỉ Tiễu nói: “Bà ngoại…còn ở ngoài.”

Diêm Trừng không nói.

Kỉ Tiễu đẩy hắn ra muốn đứng dậy: “Tớ về…”

Diêm Trừng vội nói: “Được rồi được rồi, không làm, cậu đừng đi, đừng đi, cậu còn chưa đưa quà sinh nhật cho tớ.”

Kỉ Tiễu dừng động tác.

Diêm Trừng lại sán vào ôm chặt cậu, nhìn kỹ mới phát hiện, sắc mặt Kỉ Tiễu không tốt lắm, bình thường rất trắng, nhưng hiện tại dường như có chút sạm, hai đôi mắt có chút thâm quầng, chắc chắn là nghỉ ngơi không tốt.

Diêm Trừng lập tức quên chuyện vừa rồi, chỉ truy vấn Kỉ Tiễu: “Cậu lại thức đêm vẽ sao?”

Kỉ Tiễu không lên tiếng, Diêm Trừng rất không vui: “Cậu thực thiếu tiền sao?”

Kỉ Tiễu nhìn hắn, đôi mắt sắc bén, Diêm Trừng kiêu ngạo lập tức rơi xuống đáy vực: “Tớ chỉ lo lắng cho thân thể cậu thôi.”

Kỉ Tiễu lại không muốn cùng hắn nói về đề tài này nữa: “Nếu không tớ về trước, vậy đi…”

Diêm Trừng tự nhiên không vui lòng, không dễ dàng mới lừa được người tới đây: “Về làm gì, cậu ở đây…” hắn trái phải nhìn quanh: “Nói cho tớ mấy đề này cũng được.” Nói xong loi một cuốn ngữ văn ra: “Cậu xem, ở đây tớ không biết làm.”

Kỉ Tiễu liếc mắt qua đề cổ văn: “Đáp án trên sách có…”

“Chỗ nào, tớ không tìm thấy.”

Kỉ Tiễu chán nản, vẫn cầm cuốn sách qua giảng cho hắn, hai người cứ như vậy thật thật giả giả bàn chuyện bài tập.

Nhưng Diêm Trừng phải ngồi suy nghĩ và làm bài tập cũng tốn không ít thời gian, Kỉ Tiễu dựa vào thành giường nhìn hắn, chờ tới khi Diêm Trừng quay lại định đưa vở cho Kỉ Tiễu xem lại phát hiện Kỉ Tiễu đã ngủ mất rồi.

Trước đây đôi khi ở các giờ thể dục, Diêm Trừng đối với gương mặt say ngủ của Kỉ Tiễu đã nhìn không ít lần, nhưng mỗi lần đều khiến hắn đều phải nhìn không chớp mắt, tựa như lúc này, lông mi thật dài rũ xuống, che đi hai mắt trong sáng khiến Diêm Trừng vừa yêu vừa hận, cánh môi đỏ ửng vẫn còn chút sưng lưu lại kích tình vừa rồi, làn da tuyết trắng mịn màng, nói không lên lời xinh đẹp.

Diêm Trừng nhìn chăm chú hồi lâu, rón ra rón rén đứng dậy, chỉnh tư thế ngủ thoải mãi cho Kỉ Tiễu.

Đại khái là đã mệt chết rồi, Kỉ Tiễu bị di chuyển cũng không tỉnh lại, chỉ mơ hồ lim dim đôi mắt, nhìn thấy Diêm Trừng dường như là an tâm lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Một giấc ngủ này dài tới chạng vạng, Diêm Trừng liền thành thật ngồi bên cạnh nhìn cậu ngủ, ngẫu nhiên còn vươn tay chỉnh góc chăn cho Kỉ Tiễu, thẳng tới khi đã tới giờ tới chỗ hẹn, Diêm Trừng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không đánh thức Kỉ Tiễu.

Hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Kỉ Tiễu một cái, sau đó thay quần áo, tự mình đi xuống lầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio