Thời gian tập trung lớp cũng chỉ mất khoảng p, Kỉ Tiễu h lên lớp, cậu bây giờ chính là nhân vật được các thầy cô hay nhờ giúp đỡ nhất trong văn phòng giáo viên, bởi vì Kỉ Tiễu làm việc lưu loát, đầu óc phản ứng nhanh gọn, yêu cầu công tác thống kê qua tay cậu có đôi khi so với các thầy cô dùng máy tính còn nhanh và chính xác hơn nhiều lần, hơn nữa, cậu ít nói, thành tích tốt, có thể không ưu ái được sao, nhưng lại khiến cho lão ngốc đầu cảm thấy không vui, đây là học trò đắc ý nhất ông phát hiện a, mấy thầy cô kia thực quá tiện nghi cho họ rồi.
Cho nên, khi chủ nhiệm khối lớp tới mượn người mặt lão ngốc đầu đều đen sạm cả lại.
Nguyên lai, chủ nhiệm khối lớp đã từng gặp mặt Kỉ Tiễu trong vụ thiết bị vật lý lần trước, chính là ông thầy đã bắt cậu phải bồi thường, nhưng lần này khi khối lớp lên lớp không hiểu sao lại đổi sang cho chủ nhiệm khối vừa tốt nghiệp Vương lão sư phụ trách, mà Vương lão sư một đôi hỏa nhãn kim tinh, đã sớm nhìn ra đứa nhỏ chuẩn bị lên lớp này tiền đồ vô lượng, cho nên hiện tại cũng có ý muốn nâng đỡ cậu.
Lão ngốc đầu không muốn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đem Kỉ Tiễu chắp tay đưa tiễn, Kỉ Tiễu đi cùng Vương lão sư tới văn phòng của cô ấy hỗ trợ, trong phòng làm việc đã thấy có hai vị học muội đang ngồi. Vương lão sư đi họp, Kỉ Tiễu lại chỉ cúi đầu làm việc không nói lời nào, vì thế trong không gian yên tĩnh chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ của hai nữ sinh.
“…Oa oa, hiện đại văn bị trừ nửa điểm nhưng cổ văn lại đạt điểm tối đa! Ai vậy!!”
“Lớp trưởng lớp , được xưng ‘siêu nhân ngữ văn’…”
“Còn cả bài thi này nữa, cũng thực lợi hại, hiện đại văn cũng tối đa!”
“Là ai?”
“Để tớ nhìn xem…là Hạng Thịnh Quân.”
“Khó trách, môn toán của cậu ta cũng đạt điểm tối đa đúng không? Phỏng chừng cậu ta là người đứng đầu toàn khối.”
Hạng Thịnh Quân phỏng chừng là một nhân vật phong vân khiến cho hai nữ sinh kia bàn chuyện về cậu ta cũng phải hơn p, từ chuyện học tập tới chuyện bên ngoài cả chuyện sinh hoạt cá nhân cũng nói, cuối cùng vẫn không tránh được nói tới chuyện yêu đương nam nữ.
“….Hai ngày trước bà có nghe thấy XXX khóc ở chân cầu thang không?”
“Ai nha, đương nhiên nghe thấy, lớp chúng ta ngay cạnh cầu thang còn gì, ngay cả cô chủ nhiệm cũng nghe thấy.”
“Nhỏ đó đúng không sợ mất mặt, Hạng Thịnh Quân đã nói tám trăm lần là không thích nhỏ rồi, mà cứ cố quấn lấy cậu ấy.”
“Vậy sao bà không nói Hạng Thịnh Quân thích Khương Chân, Khương Chân không thích cậu ta nhưng cậu ta vẫn quấn lấy không tha đó sao.”
“…Bà thấy Khương Chân thực sự xinh đẹp à? Vì sao tôi cảm thấy cũng thường thôi, nghe nói ngay cả Ngũ Tử Húc khối cũng đang theo đuổi nhỏ đó, vậy Hạng Thịnh Quân khẳng định chả đến lượt.”
“Coi như có thể đi, nữ sinh da trắng chính là chiếm được tiện nghi, nhưng tôi thấy nếu Khương Chân thông mình vậy nên chọn Hạng Thịnh Quân thì hơn, ít nhất cậu ta còn có chút thật tâm, còn người như Ngũ Tử Húc cũng chỉ là vui đùa qua đường mà thôi, ngốc tử mới cho là thật, nhỏ muốn làm một Kinh Dao thứ hai sao, không thấy kết quả cuối cùng Kinh Dao cũng chỉ là công dã tràng sao?”
“Mà bà nghe chuyện nhà Khương Chân chưa, trước kia tôi còn tưởng nhà nhỏ đó giàu có, thi thoảng có xe xịn tới đón, không ngờ lại như vậy, thật sự là nhìn không ra…”
“Nói cái này mới nhớ, tôi đã gặp qua mẹ nhỏ đó một lần, trong buổi họp phụ huynh ấy, nhìn thực trẻ lại còn rất xinh đẹp.”
“Chính là như vậy mới giàu a…nhưng cái loại chuyện này rốt cuộc có thật hay không còn xem đã, y như phim truyền hình…”
Nữ sinh nói được một nửa, liền cảm giác mặt bàn bỗng nhiên chấn động, mấy chén nước ở trước mặt đổ xuống, lập tức liền tẩm ướt đẫm mấy bài thi trước mặt, hai nữ sinh kích động đứng bật dậy, cuống quýt lấy khăn tay liều mạng thấm khô các bài thi.
“Ai nha nha nha, ai đá chân bàn, đổ hết nước rồi, làm sao bây giờ?!”
“Mau lau khô, nhanh lên!!! Bài thi này lát nữa sẽ dùng tới, chết chắc rồi, chắc chắn sẽ bị Vương lão sư mắng chết.”
Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm hai nữ sinh tức giận đến khó thở, lại tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, nhưng biểu tình trên mặt lại băng lãnh tới cực điểm, suy nghĩ còn đang đắm chìm tới tin tức vừa nghe được, trong đầu cậu gần đây hiện lên một chuỗi các chuyện phát sinh gần đây, Khương Chân, Khương Duệ, còn có…Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu nheo mắt lại…
Quả nhiên, hai nữ sinh kia bị Vương lão sư trách mắng một trận nghiêm khắc, những bài thi này sau khi vào điểm còn phải nộp lên phòng hồ sơ, cô là tổ trưởng mới liền đem chuyện này làm thành như vậy, có thể cao hứng nổi sao.
Kỉ Tiễu không rảnh nghe chuyện đó, làm xong công việc Vương lão sư nhờ xong liền rời khỏi văn phòng, vừa vào cửa lớp liền nhận thấy một tầm mắt nóng rực chiếu thẳng vào người mình, Kỉ Tiễu vừa ngẩng đầu liền thấy Diêm Trừng ngồi tại chỗ hai mắt nhìn chằm chằm không rời khỏi người mình.
Kỉ Tiễu cũng đáp lại hắn bằng ánh mắt lãnh liệt.
Diêm Trừng chỉ nghĩ là cậu vẫn còn vì chuyện chiến tranh lạnh mà sinh khí, nên suy nghĩ lát nữa nên hảo hảo giải thích với người ta thế nào, Kỉ Tiễu là vì mình nên mới lựa chọn lại sao? Nhất định là vậy, nếu không sao tự dưng lại bỏ lớp lịch sử mà sang lớp vật lý? Nhất định là sợ quan hệ của cả hai tan vỡ đi, Diêm Trừng càng nghĩ càng thấy vui sướng, càng nghĩ càng thấy cao hứng, nếu không buổi tối mời cậu ấy ăn cơm? Ngay mai được nghỉ, nhân dịp mình chưa về A thị, liền tìm chỗ nào ra ngoài chơi một chút?
Hắn nguyên bản trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng sau khi buổi trưa qua đi, vô luận hắn nói gì với Kỉ Tiễu thì đáp lại hắn một mực chỉ là coi thường, dần dà, Diêm Trừng cũng cảm thấy có chuyện không ổn.
Cuối cùng là tiết ngữ văn, sau khi Thiết ca phân tích bài thi xong, lại ngắn gọn tổng kết sinh hoạt học tập của năm lớp , sang năm Thiết ca sẽ phụ trách ban xã hội, còn ban tự nhiên sẽ do Ngô lão sư phụ trách, Thiết ca hy vọng mọi người chú ý tới thái độ học tập trong năm cuối của mình, nghiêm nghiêm túc túc, cuối cùng mới có thể đạt được thành tích tốt.
Không ít học sinh đăng kí ban tự nhiên luyến tiếc thầy ấy, còn sôi nổi đi lên cùng Thiết ca thân thiết nói chuyện phiếm pha trò, rồi một đường ra khỏi lớp học.
Diêm Trừng rốt cục có cơ hội thân cận với Kỉ Tiễu liền mò tới gần, vội vàng hỏi cậu buổi chiều rảnh lúc nào. Kỉ Tiễu vẫn bộ dạng không nghe không thấy.
Diêm Trừng buồn bực, nhưng vẫn cố nhẫn nại nhỏ giọng nói: “Đừng nóng giận nữa được không, tất cả đều là tớ không tốt, cậu muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được chốc lát nữa chúng ta giải quyết riêng nhé, tớ xin lỗi…”
Kỉ Tiễu nâng mắt lên, thẳng tắp nhìn về phía Diêm Trừng.
Tầm mắt không giống dĩ vãng là hờ hững lướt nhẹ mà lúc này là thâm trầm, thậm chí có chút lạnh lùng sắc bén, trạng thái chực chờ công kích đánh thật mạnh vào Diêm Trừng. Diêm Trừng dù không sợ hãi, nhưng da mặt có dày cũng có chút kinh ngạc mà hơi nhăn nhó, lập tức ngữ khí cũng thấp xuống.
“Cậu có chỗ nào khó chịu thì cứ nói thẳng với tớ, giận dỗi như vậy hữu dụng sao?”
Kỉ Tiễu dừng chút, chậm rãi nói: “Cậu đã làm gì thì tự cậu biết.”
Diêm Trừng nhíu mày: “Tớ đã làm gì?”
Kỉ Tiễu hừ lạnh một tiếng.
Diêm Trừng lần nữa truy vấn, Kỉ Tiễu rốt cục nhịn không được nói: “Chuyện Khương Duệ là sao? Chuyện Khương Chân là thế nào?”
Diêm Trừng ngốc lăng, nhất thời nghẹn lời.
Mà chỉ một khắc giật mình này của hắn cũng đủ chứng minh suy đoán của Kỉ Tiễu, độ ấm còn sót lại trong mắt Kỉ Tiễu lúc này cũng hoàn toàn biến mất.
Diêm Trừng khiếp sợ, Kỉ Tiễu nhanh như vậy đã biết rồi sao? Cậu ấy làm sao mà biết được?
Khương Duệ nói?
Anh ta vì sao lại nói, nếu anh ta nói ra thì chắc chắn ai cũng biết anh ta đi cửa sau lên đại học, anh ta đâu có ngu xuẩn như vậy? Hơn nữa anh ta cũng đâu có biết quan hệ giữa mình và Kỉ Tiễu? Anh ta căn bản không có lý do làm như vậy.
Chính là nếu không phải Khương Duệ thì còn là ai?
Tựa như Diêm Trừng đã nói, sau khi hắn nghe chuyện gia đình Kỉ Tiễu xong, chính hắn còn chưa triệt để tiêu hóa hoàn toàn, trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nguyên bản tính muốn hơi lộ ra chút gia cảnh của Khương Chân cho Ngũ Tử Húc biết dù sao cũng lấy cớ là hỏi thăm hộ thằng bạn, cũng đích xác có trợ giúp Ngũ Tử Húc theo đuổi Khương Chân, nhưng Diêm Trừng biết Ngũ Tử Húc sẽ bất cẩn nói ra miệng, vạn nhất thổi gió ra ngoài, bị Kỉ Tiễu biết, thì mọi cố gắng của hắn đều đổ xuống sông xuống biển, cho nên Diêm Trừng ai cũng không nói ra, đến nay chuyện này đều chôn ở trong bụng.
Hiện tại sao lại bị vạch trần một cách đơn giản như vậy?!
Diêm Trừng có thể không ngốc lăng sao.
Nhưng khi hắn hoàn hồn chống lại ánh mắt của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng mới biết là mình ngu, vừa rồi Kỉ Tiễu mới chỉ là thái độ hoài nghi, hiện tại với phản ứng này của chính mình chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nhưng Diêm Trừng vẫn muốn giải thích, hắn hiện tại không nói, về sau càng khó có cơ hội nói rõ.
Chính là hắn vừa mới định lên tiếng, chưa kịp mở miệng thì Kỉ Tiễu bỗng nhiên vớ ngay cái máy tính trên bàn hướng hắn ném tới!
Cái máy tính kia đặc biệt chế tạo cho thi đại học, trường Phụ Trung sắm cho mỗi học sinh một cái, chất lượng đặc biệt tốt, bình thường có đập phá thế nào cũng không có một lỗ thủng, hiện tại thật sự bị Kỉ Tiễu đập tới dập nát!
Máy tính sượt qua mặt Diêm Trừng, trực tiếp văng lên bức tường sau lưng hắn rơi xuống vỡ tan, nếu mà ném trúng Diêm Trừng thì với lực đạo kia thực sự hậu quả liền có thể nghĩ ra.
Mà động tĩnh lần này tự nhiên không nhỏ, lập tức đem mọi người còn lại trong lớp giật nảy mình, khi mọi người thấy tâm điểm mâu thuẫn là hai người kia, liền cả kinh, mọi tiếng động chung quanh đều biến mất, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vừa rồi…xảy ra chuyện gì?!
Nếu không tận mắt chứng kiến, thì mọi người không ai dám tin…Kỉ Tiễu ra tay đánh Diêm Vương?!!!
Đừng nói là có ném trúng hay không trúng, cái đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là Kỉ Tiễu ra tay, Kỉ Tiễu có ý đồ.
Kỉ Tiễu dám đánh Diêm Trừng!!!!
Trong trường Phụ Trung có người dám đánh Diêm Trừng? Bạn học không dám, lão sư không dám, ngay cả hiệu trưởng ở đây phỏng chừng cũng không có lá gan này! Vậy mà Kỉ Tiễu ngay trước mặt cả lớp thẳng tay đánh người!
Một người không có gì để nói, trừ bỏ thành tích tốt ra thì cơ hồ không có cảm giác tồn tại trong lớp!!
….Đánh Diêm Trừng!!
Cả lớp không tiếp thu được, sau khi phục hồi tinh thần nhóm Ngũ Tử Húc cùng Hồng Hạo cũng không tiếp thu được.
Cho nên ngay sau đó Hồng Hạo vọt lên trước, quát ầm ĩ: “Tiểu tử cánh cứng rồi hả, cho cậu chút nể mặt còn tưởng mình có thể lên mặt với người khác sao?”
Ngũ Tử Húc lần này cũng không hỗ trợ, lời nói không nhanh không chậm: “Kỉ Tiễu, cậu làm gì thế?”
Chỉ có Vương Hi Đường ngây người một khắc liền có phản ứng, cậu ta một phen giữa chặt Hồng Hạo muốn động thử: “Thôi đi, Diêm Vương còn chưa nói gì.”
Hồng Hạo nhìn Diêm Trừng một bên gương mặt âm trầm nhìn Kỉ Tiễu không chớp mắt, nén giận, đanh giọng hỏi: “Vậy mày nói xem, mày vừa làm cái gì?” Nói sai xem tao như thế nào giáo huấn mày!
Kỉ Tiễu lại mím môi không nói lời nào.
Vương Hi Đường tới khuyên vừa nói vừa nhìn về phía Diêm Trừng: “Giữa anh em bạn bè với nhau thì có chuyện gì, vì mình thì từ từ nói rõ ràng, vì chuyện gia đình chắc có hiểu lầm gì đó .” Nói tới ‘chuyện gia đình’ Vương Hi Đường thấy mày Diêm Vương giật giật, Vương Hi Đường nghĩ, Kỉ Tiễu nổi giận là vì chuyện người nhà cậu, mà hiện nay người nhà mà Vương Hi Đường biết ngoài Khương Chân, Khương Duệ thì còn có bà dì kia.
Bỗng nhiên Vương Hi Đường hiểu ra.
Cậu ta không nhịn được mà nhìn về phía Hồng Hạo, khó chịu nói: “Mày làm chuyện tốt nhỉ.”
Hồng Hạo khó hiểu, không ngờ chiến hỏa lại dời lên người mình: “Tao làm gì?”
Vương Hi Đường: “Khương Chân…”
Hồng Hạo há miệng, lại yên lặng mà nhắm lại.
Ngũ Tử Húc cùng Diêm Trừng đều quay đầu nhìn cậu ta, người trước thì mang theo lửa giận người sau thì mang theo nghi vấn.
Ngũ Tử Húc hỏi: “Mày còn nói với ai nữa?”
Hồng Hạo vội nói: “Tao không! Chỉ có nói với mày, còn có…Hi Đường, ngay cả Diêm Vương tao còn chưa kịp nói.”
Diêm Trừng trên đầu nổi gân xanh từng cái từng cái bắt đầu hiện lên, hắn gằn từng tiếng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hồng Hạo trái phải nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Aiz, là thế này, bối cảnh nhà Khương Chân tương đối đặc biệt, nhỏ từ bé…”
Diêm Trừng trực tiếp đánh gãy cậu ta: “Làm sao mày biết?” Cái tên bệnh thần kinh này còn muốn nói lại từ đầu một lần, thật muốn xem Kỉ Tiễu tại chỗ giết hắn sao.
Hồng Hạo cào cáo tóc, không còn chút kiêu ngạo nào: “Tao nghe bạn học cũ của nhỏ nói.”
“Bạn học nào?”
“Bạn học hồi trung học, lần gặp lần trước có để lại số điện thoại, tao thấy Ngũ Tử Húc không có tiến triển gì, nên đã thay nó hỏi thăm chút, hơn nữa bọn họ còn nói, chuyện nhà Khương Chân không tính là tin tức, chuyện nhà bọn họ đã một thời rất oanh động, ai ai cũng biết, gần đây trường học cũng biết…”
Thấy ánh mắt đối diện càng ngày càng trở nên nguy hiểm, Hồng Hạo cố nói thêm: “Tao thật không có nói ra…phỏng chừng là những nữ sinh đó nói với bạn học hiện tại của Khương Chân, nên mới truyền ra…”
Vương Hi Đường triệt để không còn gì để nói, Ngũ Tử Húc thì nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi xông tới Hồng Hạo trực tiếp đánh tới tấp.
Diêm Trừng gương mặt vẫn cứng ngắc như đang suy nghĩ điều gì, không nhìn Kỉ Tiễu, mà Kỉ Tiễu cũng không dám nhìn hắn, trực tiếp cầm balo, trước mặt cả lớp đi thẳng không quay đầu lại.
Hết chương