Chương : Người ngoài và chó
“Muốn chết hả? Làm xước xe tao thì mày có đền nổi không? Cái đồ shipper chết tiệt!”
Gã đàn ông đầu trọc nhổ mấy bãi nước bọt về phía Mục Hàn, rồi nhấn ga lái chiếc Porsche màu xanh nghênh ngang rời đi.
Mục Hàn nghiến răng nghiến lợi, không đáp lại, chậm rãi đỡ chiếc xe đạp điện lên.
Quần áo bị nước bẩn bắn lên tung tóe, bốc ra mùi hôi thối.
Trên đầu gối để lộ một vết thương lớn chảy máu đầm đìa.
“Không biết lần này sẽ bị trừ bao nhiêu tiền nữa”.
Nhìn hộp cơm vương vãi trên mặt đất, Mục Hàn siết chặt hai nắm đấm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
“Alo, vợ à! Em tìm anh sao?”
Người gọi đến là vợ của Mục Hàn tên là Lâm Nhã Hiên – người đẹp nhất ở thành phố Sở Dương.
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là vợ!”
“Nếu nửa tiếng nữa mà anh không có mặt ở nhà thờ họ thì sau này… cũng đừng tới nữa!”
Tút!
Đối phương hung hăng tắt máy khiến đầu óc Mục Hàn hơi bối rối.
Nhà thờ họ?
Giỗ tổ!
Mẹ kiếp!
Hôm nay là ngày giỗ tổ của nhà họ Lâm!
Nhà họ Lâm là một gia tộc hạng hai ở thành phố Sở Dương, Mục Hàn là con rể đến ở rể nhà họ.
Vốn dĩ anh không có địa vị gì trong nhà họ, nếu còn đến trễ nữa thì…
Vừa nghĩ tới đây, Mục Hàn vỗ mạnh vào sau đầu, vội vàng phóng xe đạp điện đi!
…
Ngày thứ hai của tháng hai âm lịch.
Lễ hội Rồng Ngẩng Đầu cầu mưa thuận gió hòa đầu năm!
Cũng là ngày thờ cúng tổ tiên hàng năm của nhà họ Lâm!
Vào ngày này, tất cả con cháu nhánh chính và nhánh phụ nhà họ Lâm đều sẽ tập trung tại nhà thờ họ, có không ít nhân vật nổi tiếng dòng dõi quý tộc ở Sở Dương cũng tham gia!
Đây cũng là sự kiện lớn nhất của nhà họ Lâm!
Lúc này, xung quanh nhà thờ họ ngập tràn tiếng người nói cười ồn ào và vô số xe hạng sang!
“Sao tên này còn chưa tới!”
Lâm Nhã Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghiến răng nghiến lợi.
“Sao vậy, người chồng vô dụng của mày vẫn chưa tới sao?”
“Chậc chậc, kiêu ngạo quá rồi đấy, ngay cả ngày giỗ tổ cũng dám đến muộn, xem mày giải thích với bà nội thế nào!”
Một người đàn ông mặc vest thẳng tắp đứng trước mặt Lâm Nhã Hiên, nói với giọng điệu kỳ quái.
Hắn là Lâm Long – cháu đích tôn của nhà họ Lâm, cũng là anh họ của Lâm Nhã Hiên.
Trong số con cháu thế hệ thứ ba của nhà họ Lâm, Lâm Long và Lâm Nhã Hiên là những người ưu tú nhất, cũng là những ứng cử viên đáng giá cho vị trí người kế nhiệm.
Vì vậy, Lâm Long luôn coi Lâm Nhã Hiên như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
“Câm miệng! Chuyện của tôi không cần anh phải lo!”
Lâm Nhã Hiên trừng mắt nhìn Lâm Long.
Lâm Long nhún vai, vẻ mặt giễu cợt.
Đúng lúc này.
Một bóng người chướng mắt lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trước mặt Lâm Nhã Hiên.
“Vợ à, anh xin lỗi! Trên đường… bị kẹt xe”.
Mục Hàn nhanh chóng cất chiếc xe đạp điện, lén nhìn cô và hậm hực giải thích.
“Ai đây vậy? Sao lại mặc quần áo shipper thế này?”
“Chẳng lẽ nhà họ Lâm còn có người kiếm sống bằng việc đi giao đồ ăn ở bên ngoài nữa sao? Mất mặt quá rồi nhỉ?”
“Anh không biết chuyện này sao? Hắn là nhân vật làm mưa làm gió ở Sở Dương, ở rể ăn bám nhà họ Lâm! Một con cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga thật rồi đấy!”
Đám đông xì xào bàn tán khiến Lâm Nhã Hiên xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào!
Còn nụ cười trên mặt Lâm Long thì càng lúc càng nham hiểm.
“Vợ à, mặt em bị sao vậy? Đỏ hết lên rồi, hay là e bị sốt?”
Mục Hàn lo lắng hỏi, anh đưa tay ra để cảm nhận xem mặt vợ mình có nóng không, nhưng đã bị hất mạnh ra.
“Mục Hàn! Có phải anh cố ý làm vậy không?”
Đôi mắt Lâm Nhã Hiên đỏ hoe.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Mục Hàn mặc đồng phục màu vàng, trên người dính đầy bùn bẩn và vết thương lớn rướm máu ở đầu gối, trong lòng càng cảm thấy ấm ức tủi thân!
“Anh cứ phải mặc bộ đồ này sao?”
“Có phải anh muốn nhìn thấy tôi xấu hổ, bị cười nhạo thì anh mới vui có đúng không?”
Lâm Nhã Hiên cố nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Vợ… anh…”
Mục Hàn đau khổ nhìn Lâm Nhã Hiên, muốn mở lời giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Thôi bỏ đi! Đi giỗ tổ trước đã!”
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng, ngay cả nói cũng không nói rõ được của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên hít một hơi thật sâu và yếu ớt nói.
“Dừng lại! Ai cho phép hắn vào trong?”
Đúng lúc này, Lâm Long đột nhiên bước lên trước, duỗi tay ra chặn đường Mục Hàn.
Hắn nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt cao ngạo xa cách.
“Lâm Long! Anh muốn làm gì?”
Lâm Nhã Hiên trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Long, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Làm gì ư? Thằng chồng vô dụng của mày ăn mặc như này thì có tư cách gì để bước chân vào nhà thờ họ Lâm của tao chứ?”
“Nếu để một thằng giao đồ ăn bước vào trong thì mày muốn nhà họ Lâm trở thành trò cười của thành phố Sở Dương sao?”
Lâm Long quét mắt liếc xéo Mục Hàn từ trên xuống dưới, tràn đầy vẻ khinh thường.
Hắn muốn sỉ nhục Mục Hàn càng nhiều càng tốt, để sự tôn nghiêm của Lâm Nhã Hiên bị quét sạch!
“Lâm Long! Anh có gì bất mãn với tôi thì đợi sau khi lễ giỗ tổ kết thúc cứ việc tìm tôi giải quyết!”
“Nhưng bây giờ, mời anh hãy tránh ra ngay, nếu lỡ mất giờ lành để thờ cúng tổ tiên thì anh có gánh hết tội được không?”
Lâm Nhã Hiên hơi sốt ruột, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt chế giễu của những người xung quanh, cô cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
“Ha ha! Quả thực bà nội từng nói mọi người trong nhà họ Lâm đều phải có mặt, nhưng mày đừng quên, người chồng rác rưởi của mày mang họ Mục!”
“Có một điều mày phải nhớ kỹ, hắn không phải người nhà họ Lâm, hắn chỉ là một kẻ hèn hạ đến ở rể nhà họ Lâm, là một người ngoài!”
Lâm Long hùng hổ dọa người.
Ngay lập tức, hắn lại liếc nhìn Mục Hàn và chỉ vào một bảng hiệu ở ngã rẽ cách đó không xa.
“Mày nhìn thấy bảng hiệu đó chưa?”
“Người ngoài và chó không được phép vào!”
“Phiền mày hãy biết thức thời một chút, cút ra ngoài giống con chó đi!”