Chương : Tai họa diệt tộc
“Tôi không biết uống rượu!”
Lâm Nhã Hiên hơi chán ghét liếc nhìn.
Quả nhiên Chu Húc Tài cũng phong lưu háo sắc như trong lời đồn.
“Ồ? Lẽ nào cô Lâm thấy Chu Húc Tài tôi không có tư cách uống rượu với cô nên mới không nể mặt tôi như vậy?”
Giọng điệu Chu Húc Tài trở nên lạnh lùng hơn.
“Không phải… tôi bị dị ứng với rượu, bác sĩ nói… không được động vào một giọt rượu!”
Lâm Nhã Hiên kiên nhẫn nói.
Nếu không phải bà nội đã dặn cô phải lấy được đơn hàng này thì cô đã đạp cửa bỏ đi từ nãy rồi!
“Tôi uống được chứ?”
Mục Hàn cầm chai rượu XO đó lên bình thản nói:
“Tất nhiên! Chu Húc Tài tôi cũng sẽ không ép buộc người ta! Nhưng nếu anh uống, ít nhất phải uống hai chai mới thể hiện đủ thành ý nhỉ?”
Chu Húc Tài nở nụ cười đắc ý.
Thật ra đây mới là mục đích chính của hắn!
Chỉ cần chuốc say tên vô dụng Mục Hàn này thì người phụ nữ xinh đẹp này chẳng phải mặc hắn làm gì thì làm sao?
“Có lý!”
Nói rồi Mục Hàn mở chai rượu ra để lên miệng uống.
Ừng ực!
Từng ngụm rượu lớn rót vào cổ Mục Hàn như nước lã.
“Mục Hàn! Đừng uống, đừng uống nữa!”
Lâm Nhã Hiên kéo ống tay áo Mục Hàn ngăn anh lại, trong lòng lo lắng không thôi!
Vừa nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt Chu Húc Tài, cô đã biết chuyện này đều là mưu kế của hắn. Ai ngờ cái tên Mục Hàn này chẳng nhận ra gì cả!
Còn ngốc nghếch mà uống nữa chứ!
Mục Hàn mặc kệ, uống hết chai này lại mở chai khác!
Mười phút sau, năm chai XO trên bàn đã trống rỗng!
“Thế nào, năm chai, thể hiện đủ thành ý rồi chứ?”
Sắc mặt Mục Hàn vẫn như thường hỏi.
Ực!
Chu Húc Tài nuốt nước bọt.
Má!
Tên này có phải là người không vậy? Uống hết năm chai XO thế mà chẳng hề hấn gì?
“Hừ!”
Chu Húc Tài thấy mưu kế không thành, sắc mắt trở nên lạnh như băng.
Thật là mất mặt!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Bốp bốp!
Chu Húc Tài vỗ vài tiếng, ngay sau đó có gần mười vệ sĩ bước vào phòng!
“Lâm Nhã Hiên, người thông minh không nói chuyện vòng vo! Muốn nhà họ Chu chúng tôi hợp tác với các cô, được thôi! Nhưng bây giờ người muốn hợp tác với nhà họ Chu ở thành phố Sở Dương rất nhiều, vì sao tôi phải chọn gia tộc hạng hai các cô?”
“Trừ phi… cô đi với tôi một đêm! Phục vụ tôi thoải mái, dĩ nhiên tôi…”
Chu Húc Tài bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay. Hắn nghĩ bây giờ Lâm Nhã Hiên là cá nằm trên thớt mặc hắn xử lý!
Đâu ngờ.
Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy một cú đấm đập thẳng vào mặt hắn!
Bốp!
Một tiếng vang cực to khiến mọi người đều sững sờ!
Chu Húc Tài che mặt nhìn ba cái răng cực kỳ chói mắt trên bàn, vẻ mặt gần như phát điên.
“Mày… mày dám đánh tao?”
Chu Húc Tài nhìn chằm chằm Mục Hàn cứ như đang nhìn một người chết!
“Mục Hàn! Anh kích động quá rồi! Mau xin lỗi anh Chu đi!”
Lâm Nhã Hiên vội đứng dậy hoảng sợ khuyên Mục Hàn.
Cú đấm này khiến cô thấy sung sướng nhưng một khi Chu Húc Tài phát điên lên, có thể Mục Hàn sẽ gặp chuyện không hay!
“Tao phải giết mày! Phải giết mày! Đồ vô dụng! Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đánh chết hắn cho tao!”
Chu Húc Tài khàn giọng hét lên, cả người toả ra vẻ hơi điên cuồng!
“Vâng!”
Các vệ sĩ cũng rất tức giận!
Ông chủ lại bị đánh dưới mí mắt của mình, chuyện này chắc chắn là sự sỉ nhục của họ!
“Lên!”
Hét lên một tiếng, tất cả vệ sĩ đều hung hãn xông đến, dường như muốn xé xác Mục Hàn ra thành từng mảnh!
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa bị ai đó hung hăng đạp tung.
Trong phút chốc, vô số người nước ngoài xông vào, cũng không thèm chào hỏi gì đã lao đến quật ngã toàn bộ vệ sĩ của Chu Húc Tài nằm la liệt trên mặt đất.
“Dám tác oai tác quái ở địa bàn của Phương Tứ Nương tôi, các người đúng là sống chán rồi nhỉ!”
Một người phụ nữ mặc sườn xám để lộ ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp bước vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn Chu Húc Tài.
“Chị… chị Phương! Tôi là Chu Húc Tài – con cháu nhà họ Chu ở Sở Tây! Bố tôi bảo tôi đến thăm hỏi chị!”
Chu Húc Tài run lẩy bẩy nói, ba chữ “Phương Tứ Nương” rất nổi tiếng ở Sở Dương.
“Bà đây hỏi thăm cả nhà cậu!”
Phương Tứ Nương vung tay lên tát cho Chu Húc Tài một cái!
Cốp!
Lại thêm hai cái răng nữa của Chu Húc Tài bay ra rơi trên mặt đất!
“Tôi… tôi…”
Chu Húc Tài muốn nói gì đó nhưng nói mãi không thành lời, bèn bật khóc.
Hắn khổ quá mà!
Chẳng qua chỉ muốn gạ gẫm phụ nữ, giả vờ trước mặt tên ở rể vô dụng này một chứ, sao lại bị người ta đánh gãy mất năm cái răng rồi?
Mục Hàn lặng lẽ gật đầu, Phương Tứ Nương hiểu ý vội dẫn đàn em rời đi.
“Mục Hàn, làm sao đây, đã đánh anh ta thành thế này rồi, nhà họ Chu sẽ không tìm chúng ta để trả thù chứ?”
Lâm Nhã Hiên nhìn bộ dạng thảm hại của Chu Húc Tài, lo lắng hỏi.
Bây giờ cô đã không còn hy vọng gì với việc ký hợp đồng hợp tác nữa.
“Trả thù? Nhà họ Chu dám sao?”
Mục Hàn giễu cợt nói.
“Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên! Các người chết chắc rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi cho bố, tôi phải tiêu diệt nhà họ Lâm các người! Hả? Điện thoại của tôi, điện thoại đâu?”
Chu Húc Tài cuống cuồng sờ túi.
“Này, không tìm được điện thoại thì tôi có thể cho anh mượn này, mau gọi cho bố anh đi”.
Mục Hàn đưa điện thoại của mình cho hắn.
“Mục Hàn…”
Lâm Nhã Hiên mở to mắt nhìn Mục Hàn, thầm nghĩ tên này điên rồi sao?
“Anh… anh thật sự để tôi gọi sao?”
Chu Húc Tài không dám tin hỏi, hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai cho tên ở rể này can đảm này vậy?
“Gọi đi!”
Mục Hàn ném điện thoại sang cho hắn.
“Được! Được! Mục Hàn, tên vô dụng anh đủ điên rồi!”
“Tôi sẽ nói bố tôi băm vằm anh thành trăm mảnh!”
Chu Húc Tài vừa hung hăng uy hiếp vừa bấm số điện thoại của bố hắn.
“Alo, ai vậy?”
Đầu bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm, chính là Chu Đằng, bố của Chu Húc Tài!
“Bố! Bố, là con đây! Con là Húc Tài đây!”
“Bố mau gọi người đến cứu con đi, con sắp bị người ta đánh chết ở Sở Dương rồi”.
Chu Húc Tài khàn giọng nói, vừa lớn tiếng khóc vừa lau nước mũi!
“Cái gì? Người nào dám động vào con trai bố ở Sở Dương vậy? Bố giết nó”.
Chu Đằng vô cùng giận dữ nói.
“Ồ? Lẽ nào Mộ Dung Phong không nói với ông tôi đang ở Sở Dương sao? Còn dám động vào người phụ nữ của tôi?”
Mục Hàn giật lấy điện thoại thấp giọng hỏi, hai mắt hiện lên sát ý!
“Cậu… cậu là Điện Chủ?”
Chu Đằng run giọng, cả người ngã xuống đất, mặt xám như tro!
Con… con trai ông ta lại dám giành phụ nữ với Điện Chủ của Điện Long Vương?
Thằng súc sinh này!
Còn dám gây thêm tai họa diệt tộc cho nhà họ Chu!