Chương : Khi nào hai người ly hôn
Ba giờ chiều.
Sân bay Sở Bắc.
Mục Hàn đứng ở lối ra, tay giơ một tấm biển có ghi hai chữ “Phương Viên”.
Sau đó anh nhìn thấy một cô gái tóc vàng kéo vali màu hồng, gương mặt dễ nhìn, vóc dáng thanh mảnh và ăn mặc vô cùng sành điệu.
Cô gái đó đang đi về phía Mục Hàn.
Cô gái tóc vàng gỡ chiếc kính đen che nửa mặt xuống, nhíu mày nhìn Mục Hàn, dùng thái độ trịch thượng nói: “Anh là người chồng ở rể của Nhã Hiên, Mục Hàn đúng không?”
“Đúng, tôi là Mục Hàn”, Mục Hàn gật đầu.
“Không được”, Phương Viên lắc đầu, nói: “Anh không xứng với Nhã Hiên”.
Mục Hàn cạn lời.
Người phụ nữ này thẳng thắn quá rồi đấy.
Thôi kệ, nể mặt cô ta là bạn thân nhất thời đại học của Nhã Hiên nên anh không so đo tính toán với cô ta.
Không đợi Mục Hàn phản ứng, sau khi Phương Viên ra khỏi lối ra, liền đẩy hành lý vào tay của Mục Hàn, hỏi: “Xe ở đâu?”
“???”
Mục Hàn cũng hết cách với cô ta
Cô ta đang coi anh là người giúp việc của mình sao?
Người phụ nữ này quả nhiên ngang ngược.
Mục Hàn kéo hành lý của Phương Viên, đi về phía chiếc xe Jeep đậu bên đường.
Bởi vì hành lý quá lớn, lái Maserati không tiện nên Mục Hàn đã lái chiếc xe Jeep của Tư Mã Thanh Vân tới.
“Đây là xe của anh sao?”, Phương Viên đánh giá một lượt: “Hơi quê một chút, nhưng vừa hay xứng với khí chất quê mùa của anh”.
Mục Hàn: “…”
Người phụ nữ này, sao nói câu nào cũng đầy ý châm biếm vậy chứ?
Sau khi lên xe, Mục Hàn hỏi: “Cô đi đâu đây?”
“Ngồi máy bay mấy tiếng, tôi hơi đói, anh chở tôi đi ăn chút gì đi”, Phương Viên ngồi ở ghế lái phụ, bắt đầu lấy đồ trang điểm ra dặm lại: “Nhớ đưa tôi đến nhà hàng Tây ngon một chút, tôi không quen ăn đồ Hoa Hạ”.
“Được thôi”, Mục Hàn gật đầu.
Người ở nước ngoài lâu đều như vậy, luôn cảm thấy trăng ở nước ngoài tròn hơn Hoa Hạ.
Mục Hàn cũng không lấy gì làm lạ.
Anh đưa Phương Viên đến nhà hàng món Tây Tùy Duyên nằm ở trung tâm thành phố Sở Bắc.
Nhà hàng này vừa hay là tài sản dưới quyền quản lý của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.
Ông chủ bây giờ đã đổi sang Diệp Thiên.
“Nhà hàng món Tây Tùy Duyên?”, sau khi xuống xe, Phương Viên nhìn biển hiệu sáng chói: “Đây là nhà hàng Tây cao cấp nhất ở Sở Bắc, vốn dĩ thuộc quyền quản lý của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, nghe nói mấy ngày trước đã bị Diệp Thiên – một đại gia ở Đông Hải thu mua”.
“Xem ra cô ở nước ngoài vẫn hiểu rất rõ chuyện ở Sở Bắc nhỉ”, Mục Hàn có cái nhìn khác về cô ta.
“Còn phải nói sao!”, khuôn mặt của Phương Viên lộ rõ vẻ đắc ý: “Tôi dự định quay về đây phát triển đương nhiên cũng phải hiểu rõ tình hình của Sở Bắc trước chứ”.
“Nghe ý này là cô chuẩn bị ở lại Sở Bắc sao?”, Mục Hàn hỏi.
“Ừ”, Phương Viên gật đầu: “Chức phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long là mục tiêu của tôi”.
“Tập đoàn tài chính siêu cấp trong một đêm có thể thua mua lại tập đoàn Lưu Thị, còn khiến cho hiệp hội kinh doanh Sở Bắc không làm gì được. Anh Long của tập đoàn Phi Long chính là thần tượng của tôi”.
“Tôi tin với lý lịch của mình chắc chắn có thể trở thành phó tổng giám đốc của anh Long”.
Người phụ nữ này thật tự tin.
Mục Hàn khẽ cười.
Cô có thể trở thành phó tổng giám đốc được hay không thì còn cần xem tôi có đồng ý không đã.
Phương Viên vừa nói vừa đi vào trong nhà hàng.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Phương Viên cầm thực đơn mà nhân viên nhà hàng đưa tới.
“Ốc nướng kiểu Pháp, bít tết thăn, salad rau kiểu Pháp, bít tết tiêu đen, cá hồi chiên…”
Phương Viên liền một mạch gọi bảy tám món.
Khiến Mục Hàn không biết nói sao.
“Cô gọi nhiều như vậy ăn được hết ư?”
“Anh quản tôi chắc!”, Phương Viên trừng mắt liếc xéo Mục Hàn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Sau đó hai tay đặt lên mặt bàn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Anh chuẩn bị khi nào ly hôn với Nhã Hiên?”
“Gì cơ?” , Mục Hàn hơi bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Tại sao tôi phải ly hôn với Nhã Hiên?”
“Vì anh không xứng với cậu ấy”, Phương Viên thẳng thắn trả lời.
Không chờ Mục Hàn trả lời, Phương Viên lại nói tiếp: “Anh nhìn gì, bây giờ Nhã Hiên nhà chúng tôi không chỉ là người thừa kế của nhà họ Lâm ở Sở Dương, nắm trong tay công ty Lâm Thị mà bên Sở Bắc cũng là người thừa kế nhà họ Tần, phó tổng giám đốc công ty Tần Thị”.
“Là người thừa kế của hai gia tộc, bây giờ Nhã Hiên phất lên như diều gặp gió, thân phận địa vị đương nhiên không như trước”.
“Nơi cậu ấy ra vào đều ở tầng lớp xã hội thượng lưu, qua lại với những quan chức cấp cao”.
“Anh lại nhìn mình đi, thân phận ở rể, còn suốt ngày ăn không ngồi rồi, thật làm mất giá trị của Nhã Hiên”.
“Vì vậy, anh và Nhã Hiên ly hôn là chuyện sớm muộn thôi”.
“Hình như cô nói rất có lý”, Mục Hàn cười đáp: “Nhưng nếu tôi nói với cô tất cả những gì mà Nhã Hiên có hiện giờ đều là tôi mang tới cho cô ấy thì sao?”
“Chỉ biết chém gió”, Phương Viên bĩu môi, châm chọc: “Nếu như anh có bản lĩnh đó thì cũng không cần đến nhà người ta ở rể rồi”.
Nói cũng có lý.
Mục Hàn đột nhiên cạn lời.
Vài phút sau, món ăn mà Phương Viên gọi đã được bưng lên.
Phương Viên không động đũa mà nhìn trái nhìn phải về phía cửa.
Vẻ mặt nghi ngờ, lẩm bẩm một mình: “Sao Nhã Hiên vẫn chưa tới nhỉ?”
Lúc này, điện thoại của Phương Viên đổ chuông.
Là Lâm Nhã Hiên gọi điện tới.
“Phương Viên, mình đang ở cửa nhà hàng Tùy Duyên rồi”, Lâm Nhã Hiên nói.
“Vậy cậu vào đây đi”, Phương Viên không hiểu lắm.
“Phương Viên, cậu vẫn chưa biết sao? Nhà hàng Tùy Duyên là nhà hàng món Tây sang trọng hàng đầu Sở Bắc, dùng bữa đều phải hẹn trước, không hẹn trước thì không được vào”.
“Cho dù là khách của khách, nếu không dặn trước cũng không được vào”.
Lâm Nhã Hiên giải thích.
“Còn có quy tắc này sao?”, Phương Viên ngạc nhiên.
Nhưng là cô ta là người thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp người sang trọng ở phương Tây nên cũng không lấy làm lạ với tác phong làm việc của những nhà hàng Tây cấp cao này.
Khi biết khách hàng muốn mời thêm khách, phải đặt cọc thêm ít nhất mười nghìn tệ làm tiền đảm bảo, Phương Viên hơi bất lực nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Phương Viên vô thức hỏi nhân viên phục vụ những món ăn cô ta gọi hết bao nhiêu tiền.
Câu trả lời của nhân viên phục vụ khiến cô ta hơi sững sờ.
“Một…trăm nghìn tệ?”
Chỉ nhiêu đó món thôi mà?
Phương Viên trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Anh điên rồi, Mục Hàn!”, Phương Viên lập tức nhớ ra điều gì đó, lập tức chất vấn Mục Hàn: “Không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao, anh lại dùng tiền của Nhã Hiên tiêu xài hoang phí ở chỗ này”.
Mục Hàn cạn lời.
Rõ ràng món là cô gọi mà.
Bây giờ lại trách tôi tiêu xài hoang phí sao?
Đúng là phụ nữ!
“Cô nghĩ rằng một thằng ở rể không có địa vị như tôi, cho dù là người nhà họ Tần ở Sở Bắc hay nhà họ Lâm ở Sở Dương liệu sẽ đưa cho tôi một trăm nghìn tệ để mời cô ăn bữa cơm sao?”
Mục Hàn phản bác.
Hình như cũng đúng như vậy.
Nghe Mục Hàn nói thế, Phương Viên nghi ngờ, không phải anh ta ở rể sao?
Lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?