Chương : Ảo tưởng
“Phụt!”
Phương Viên ở nước ngoài đã lâu, tính cách hùng hùng hổ hổ, dám yêu dám hận, không hề che giấu suy nghĩ của mình.
Nghe những lời Phương Viên nói, đạo trưởng Cửu Dương bật cười.
Rượu đặc biệt vừa đưa tới bên miệng suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Đương nhiên đạo trưởng Cửu Dương biết ông chủ đứng sau của tập đoàn Phi Long thật ra chính là Mục Hàn.
Ánh mắt của đạo trưởng Cửu Dương đảo qua, vô tình cố ý liếc về phía Mục Hàn.
“Này, tôi nói chứ cô có thể đừng tự mình đa tình vậy được không?”, Mục Hàn bĩu môi, không vui nói: “Không phải tôi đã nói với cô từ lâu rồi sao, ông chủ đứng sau của chúng ta đã kết hôn rồi, cô hãy bỏ suy nghĩ đó đi!”
“Anh nói người ta kết hôn rồi thì là kết hôn rồi sao!”, Phương Viên phản bác: “Đừng nói với tôi anh là ông chủ đứng sau nữa”.
“Anh nói đến mấy lần rồi, tôi nghe phát ngán!”
“Vả lại, cho dù ông chủ đứng sau đã kết hôn thì có làm sao? Anh ấy không thể ly hôn à! Một người phụ nữ da trắng chân dài dáng đẹp, lại còn ưu tú như tôi chắc chắn là bạn đời tốt nhất của ông chủ đứng sau!”
Mục Hàn: “…”
Người phụ nữ này chắc là bệnh không hề nhẹ.
Lâm Nhã Hiên cũng liếc nhìn Phương Viên: “Ai mà như cậu chứ, sao lại trông chờ người ta ly hôn?”
Phương Viên cười hì hì: “Anh ấy ly hôn thì mình mới có cơ hội chứ!”
“Chà, Mục Hàn!”, Phương Viên đột nhiên như nghĩ ra điều gì, níu Mục Hàn lại, hỏi một câu thần bí: “Tôi cảm thấy mỗi lần anh làm chuyện gì, giống như đều được ông chủ đứng sau ra chỉ thị vậy”.
“Anh nói tôi nghe xem, ông chủ đứng sau trông như thế nào?”
“Ông chủ trông giống như tôi này!”, Mục Hàn vỗ ngực, nói: “Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú đẹp trai! Tuyệt đối là sát thủ với muôn vàn cô gái!”
“Chậc!”, Phương Viên khịt mũi.
Ngược lại trong lòng Lâm Nhã Hiên lặng lẽ nổi lên gợn sóng.
Cô luôn cảm thấy giữa Mục Hàn và ông chủ đứng sau của tập đoàn Phi Long có quan hệ mật thiết nào đó.
Tuy bữa tiệc tối chào đón đạo trưởng Cửu Dương hơi đơn giản, nhưng với đạo trưởng Cửu Dương mà nói, có Mục Hàn đi cùng lại đáng giá nghìn vàng.
Dù sao thì trên thế giới này được bao nhiêu người có thể khiến Điện Chủ Điện Long Vương đích thân đãi tiệc kia chứ?
Ngay lúc này, Phương Viên nhận được điện thoại của Chúc Long.
“Cái gì?”
“Phải để Mục Hàn đi cùng tôi?”
Trong điện thoại, hiển nhiên Phương Viên hơi phản đối sự sắp xếp của Chúc Long: “Mục Hàn chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi, còn chưa tính là lãnh đạo cấp cao, anh Long để anh ta đi cùng tôi tiến hành thủ tục thu mua nhà máy, e là tìm nhầm người rồi chăng?”
Chúc Long lại trả lời: “Đó là ý của ông chủ”.
Vừa nghe tới là sắp xếp của ông chủ đứng sau, thái độ của Phương Viên lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ôi chao, sao anh Long không nói sớm, ông chủ quả thật sắp xếp rất sáng suốt!”
“Anh ấy biết tôi là phụ nữ chân yếu tay mềm, lúc đàm phán với bên kia sẽ thua thiệt nên sắp xếp một vệ sĩ cho tôi”.
“Ông chủ đúng là rất để tâm, rất lo lắng cho tôi. Anh Long, anh nói tôi nghe với, có phải ông chủ thích tôi không?”
“Nếu không thì sao lại lo cho sự an toàn của tôi như thế?”
Trí tưởng tượng của Phương Viên khiến Mục Hàn há hốc miệng, mở rộng tầm mắt.
Mặt khác, trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long.
Chúc Long cũng dở khóc dở cười.
Con mẹ nó chứ thích cô!
Con mẹ nó chứ lo cho cô!
Mục Hàn chính là ông chủ đứng sau, ông chủ đích thân đi nghiệm thu nhà máy có vấn đề gì sao?
Đúng là ảo tưởng!
“Hơ, cứ coi là vậy”, Chúc Long đau đầu, không biết nên trả lời Phương Viên thế nào, chỉ đành hàm hồ gật đầu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phương Viên hào hứng không thôi.
“Nhã Hiên, cậu nghe thấy chưa?”, Phương Viên kéo lấy Lâm Nhã Hiên, nói liền một hơi: “Ông chủ quan tâm tới mình đó!”
“Một đoạn nhân duyên tốt đẹp sắp bắt đầu rồi!”
Đến lúc này, đạo trưởng Cửu Dương cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, phun hết rượu lên gương mặt tươi cười của Phương Viên.
Phương Viên: “…”
Lúc này.
Ở một nơi nào đó tại sông Sở.
Bên bờ sông, dưới tán ô che nắng.
Một già một trẻ đang nhàn nhã câu cá.
“Cháu à, sau khi tập đoàn Phi Long sáp nhập tập đoàn Lưu Thị, tập đoàn Phóng Mục của các cháu không hề nản chí, ngược lại còn lợi dụng kỹ thuật cốt lõi có được từ tập đoàn Lưu Thị tiến quân vào tất cả các bệnh viện ở Sở Bắc, máy trị liệu hỗ trợ siêu năng đúng là kiếm được rất nhiều tiền!”
Ông cụ đầu tóc bạc phơ vui vẻ nói.
“Haizz, đây đều là chuyện của trước kia rồi”, còn thanh niên thì lại lắc đầu, đáp: “Chắc hẳn bác biết, máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới do tập đoàn Phi Long nghiên cứu gần đây đã được đưa ra thị trường với khí thế mạnh mẽ. Vốn dĩ vì chuyện Tiểu Viên Tử hủy bỏ hợp đồng gây xôn xao dư luận, đơn đặt hàng gần như bằng không”.
“Nhưng ai ngờ, năng lực của tập đoàn Phi Long thật là to lớn, mời được cả đạo trưởng Cửu Dương về”.
“Bây giờ thì hay rồi, máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới đã hoàn toàn ngăn chặn thế phát triển của máy kiểu cũ”.
“Bây giờ các bệnh viện lớn ở Sở Bắc đều đang bỏ máy cũ, đưa máy mới vào sử dụng. Cứ tiếp tục như vậy, tập đoàn Phóng Mục của chúng cháu sẽ chết đói mất!”
Vừa nhắc tới chuyện này là Mục Hạo Thần lại căm tức nghiến răng nghiến lợi.
Là một trong mười ba người con nuôi của Mục Thịnh Uy – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Hạo Thần vốn có biệt danh là Thập Tam Thái Bảo.
Trước kia luôn được nhà họ Mục thủ đô sắp xếp ở lại khu vực Sở Bắc, Sở Dương điều hành tập đoàn Phóng Mục.
Ngay cả khi Mục Vãn Trang đến đây cũng không sử dụng quân cờ này.
Còn ông cụ đang câu cá cùng Mục Hạo Thần là Từ Thiên Kiều đến từ tỉnh.
Có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Mục thủ đô.
“Đúng rồi!”, Từ Thiên Kiều câu được một con cá, nhàn nhã nói: “Nghe nói số lượng đơn đặt hàng của tập đoàn Phi Long đã lên đến hơn mười tỷ, đang mở rộng nhà máy rồi. Gần đây hình như đang bận rộn thu mua nhà máy”.
“Không biết tiếp theo cháu có cách gì đối phó không?”
“Chuyện này cháu đã biết rồi”, Mục Hạo Thần cười nhạt, nói: “Tập đoàn Phi Long và thằng nhóc Mục Hàn đã va vào “nòng súng” của cháu rồi. Ông chủ của nhà máy chế biến thực phẩm mà bọn họ định thu mua có qua lại về công việc với cháu, cũng xem như là bạn bè có quan hệ khá tốt”.
“Tập đoàn Phi Long và Mục Hàn muốn thu mua nhà máy đó, e là không dễ như vậy!”
“Tốt!”, Từ Thiên Kiều vỗ vai Mục Hạo Thần, tán thưởng: “Hạo Thần, làm cho tốt!”
“Tranh thủ gặt hái một chút thành tích về, để bố nuôi của cháu nhìn bằng ánh mắt khác!”
“Hiện nay vị trí người thừa kế của nhánh nhà họ Mục ở tỉnh vẫn còn để trống, bác rất coi trọng cháu đấy!”
Nghe được câu nói này, hai mắt Mục Hạo Thần lập tức tỏa sáng.
Ngày hôm sau.
Mục Hàn lái xe Porsche chở Phương Viên đến nhà máy chế biến thực phẩm ở ngoại ô thành phố Sở Bắc.
Ngoài việc ký hợp đồng.
Hôm nay Mục Hàn và Phương Viên còn đến để tiếp nhận nhà máy.
Ông chủ của nhà máy chế biến thực phẩm là Tôn Chí Vĩ lấy hợp đồng ra, đặt trước mặt Phương Viên, nói: “Sếp Phương, ký tên xong, nhà máy này sẽ là của cô!”