Chương : Cho bọn chúng biết tay
“Đạo trưởng Cửu Dương, đứa cháu trai này của tôi thật sự không phải nói khoác đâu”, thấy đạo trưởng Cửu Dương không dao động, Hoàng Bá Thiên cũng nói: “Cho dù là phía thủ đô có nhân vật lớn muốn vươn tay tới Sở Bắc cũng phải gửi thiệp hỏi Hoàng Bá Thiên tôi trước”.
“Sức mạnh ghê gớm nhỉ?”, đạo trưởng Cửu Dương mỉm cười, lắc đầu nói: “Có điều, người bạn này của tôi, chắc chắn ông không chọc vào được đâu!”
“Nhân bây giờ cậu ấy chưa đến, các người vẫn còn cơ hội”.
“Nếu không, lát nữa cậu ấy đến, nhà họ Hoàng các người có thể tan thành mây khói trong phút chốc!”
“Dọa dẫm ai đấy!”, Hoàng Thái Tử cười nhạt nói: “Ông nội của tôi tung hoành Sở Bắc mấy chục năm, có sóng to gió lớn nào chưa gặp, còn có thể bị lời đe dọa cỏn con của một ông già như cụ dọa sợ sao?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, cụ có khám bệnh cho ông nội tôi không?”
“Không khám”, đạo trưởng Cửu Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Sau đó cụ ấy không thèm để ý đến ba ông cháu Hoàng Bá Thiên nữa.
Cụ ấy ngồi thiền điều chỉnh hơi thở.
Bước vào cảnh giới quên mình.
“Lão già khốn kiếp!”, Hoàng Thái Tử thấy vậy, liền muốn ra tay đánh.
Nhưng lại bị Hoàng Bá Thiên ngăn lại: “Dẫu sao cũng là ông cụ sống hơn trăm tuổi rồi, không được thô lỗ!”
Đạo Môn Lão Cửu cũng chán chường bước ra từ nhà họ Hoàng, khiến đám nhà giàu quyền thế Sở Bắc đang đợi bên ngoài cân bằng tâm lý được một chút.
Không ngờ Hoàng Bá Thiên không thèm nể mặt bất kỳ ai.
Vào lúc này, ai có thể đưa đạo trưởng Cửu Dương ra từ chỗ Hoàng Bá Thiên thì là người có mặt mũi cực lớn.
Sau này có thể nói là đi nghênh ngang ở Sở Bắc.
Đạo Môn Lão Cửu ra khỏi nhà họ Hoàng, không dừng lại mà đi thẳng đến tập đoàn Phi Long.
Vừa hay Mục Hàn và Chúc Long đều đang ở văn phòng tổng giám đốc.
Đạo Môn Lão Cửu đưa mảnh giấy mà Hoàng Bá Thiên đã sửa lại cho Mục Hàn.
“Đại thống soái, Hoàng Bá Thiên nói, chỉ có ông ta mới xứng với danh xưng ‘đại thống soái’ này!”
“Muốn ông ta nể mặt anh, thả đạo trưởng Cửu Dương hoàn toàn là chuyện không thể!”
“Hoàng Bá Thiên căn bản không xem anh ra gì”.
Đạo Môn Lão Cửu thêm mắm dặm muối, nói một lượt chuyện đã xảy ra.
“Đâu có cái lý đó chứ!”, Mục Hàn nghe xong, đập bàn: “Đừng nói là thể diện của tôi, cho dù là đạo trưởng Cửu Dương – bảo vật của Hoa Hạ thì một ông trùm cũ của thế giới ngầm cỏn con như Hoàng Bá Thiên sao có thể tùy ý bắt giữ chứ?”
“Vốn dĩ tôi còn nghĩ, nể mặt thế giới ngầm Sở Bắc các anh, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng xem ra chỉ mình tôi có ý nghĩ như vậy!”
Nhìn thấy Mục Hàn tức giận, Đạo Môn Lão Cửu đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng.
“Xem ra thật sự đứng im thì Hoàng Bá Thiên không biết thế nào là lợi hại”, Mục Hàn nói với Chúc Long: “Tiểu Long, cậu lập tức liên hệ với Tư Mã Thanh Vân, điều động đại đội đặc chủng, vây quét biệt thự nhà họ Hoàng!”
“Vâng, đại ca!”, Chúc Long cúi người nói.
Đợi sau khi Chúc Long điện thoại, dặn dò Tư Mã Thanh Vân xong, Mục Hàn liền dẫn theo Chúc Long đến biệt thự nhà họ Hoàng.
Nhìn thấy Mục Hàn dẫn theo Chúc Long và Đạo Môn Lão Cửu cùng đi tới, Đường Yên Nhiên đang đợi ở cổng, lập tức kéo tay áo của Đường Bắc Sơn rồi nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ông nội, ông mau nhìn xem, đó không phải là tên lòng tham không đáy Mục Hàn sao?”
“Đúng vậy”, Đường Bắc Sơn gật đầu nói: “Cậu ta đến làm gì?”
“Lẽ nào cậu ta nghĩ rằng mình có thể đưa đạo trưởng Cửu Dương ra khỏi biệt thự của Hoàng Bá Thiên ư?”
“Sao có thể chứ?”, Đường Yên Nhiên lắc đầu: “Ngay cả ông nội mà Hoàng Bá Thiên cũng không nể mặt. Một thằng ở rể như anh ta cứ ảo tưởng đi”.
“Ông xem, anh ta cứ làm bộ làm tịch, lại còn đi chung với anh Long của tập đoàn Phi Long và Đạo Môn Lão Cửu. Anh ta nghĩ như vậy là có thể khiến Hoàng Bá Thiên thả đạo trưởng Cửu Dương ra sao?”
“Không thể không nói, người này vẫn có bản lĩnh làm tốt mọi việc”, khuôn mặt Đường Bắc Sơn đầy vẻ tiếc nuối: “Chỉ là không đi trên con đường chính nghĩa! Nếu không thì ít nhất bây giờ cậu ta cũng là một viên chức văn phòng rồi!”
Sau khi Đạo Môn Lão Cửu gõ cửa, khe cửa hé mở, một người giúp việc thò đầu ra, vừa nhìn thấy Đạo Môn Lão Cửu thì lập tức xua tay nói một cách rất ghét bỏ: “Ông chủ chúng tôi nói rồi, hôm nay không gặp ai hết! Mau mau cút đi!”
“Chúng tôi đã đến thì không gặp cũng phải gặp!”, đúng vào lúc người giúp việc chuẩn bị đóng cửa, Chúc Long đã tung cú đá khiến cửa lớn mở toang.
“Các người là ai? Gan dạ đấy, lại dám xông vào biệt thự nhà họ Hoàng?”
Người giúp việc vô cùng hoảng sợ.
Vội vàng đi báo với Hoàng Bá Thiên.
Vào biệt thự nhà họ Hoàng, Chúc Long đánh ngã mấy chục tên người giúp việc ở dọc đường đi.
Lúc đến trước mặt Hoàng Bá Thiên.
“Đạo Môn Lão Cửu, cậu to gan đấy, lại dám dẫn theo người xông vào nhà họ Hoàng!”, Hoàng Thái Tử mắng chửi.
Hoàng Nhất Đồng cũng vỗ tay, thoáng chốc từ xung quanh ùa ra mấy chục vệ sĩ, vây quanh ba người Mục Hàn.
“Nếu đã đến rồi vậy thì đừng đi nữa”, Hoàng Bá Thiên thờ ơ liếc xéo ba người Mục Hàn, nói: “Nói đi, hai người là thần thánh phương nào?”
“Dám gửi thư tay thách thức Hoàng Bá Thiên tôi, các người là người đầu tiên đấy!”
“Dám sửa nội dung bức thư của tôi thì Hoàng Bá Thiên ông cũng là người đầu tiên đấy”, Mục Hàn cười nhạt nói: “Đạo Môn Lão Cửu là học trò của ông, tôi không cần giới thiệu nữa, người bên cạnh tôi là anh Long – tổng giám đốc tập đoàn Phi Long!”
“Thì ra là cậu có cậu Long của tập đoàn Phi Long chống lưng, thảo nào lại phách lối như vậy!”, Hoàng Bá Thiên thích thú nhìn Mục Hàn chằm chằm: “Không biết cậu có thân phận gì?”
“Cậu đừng nói với tôi, cậu chính là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Lâm ở Sở Dương nhé!”
“Ông vẫn không đủ tư cách để biết thân phận của anh ấy”, Chúc Long nói: “Tôi cho ông thời gian ba mươi giây, lập tức mời đạo trưởng Cửu Dương ra đây, nếu không, kết cục của nhà họ Hoàng các người sẽ rất thê thảm!”
“Cậu Long, nói quá rồi đấy!”, Hoàng Bá Thiên tức giận nói: “Tôi biết cậu đến từ Đông Hải, bối cảnh vững chắc”.
“Nhưng đạo lý phép vua thua lệ làng, tôi tin chắc là cậu vẫn hiểu!”
“Tôi cho các cậu thời gian ba mươi giây, lập tức rời khỏi biệt thự nhà họ Hoàng của tôi, nếu không hậu quả của ba người các cậu cũng sẽ rất thảm!”
Nghe Hoàng Bá Thiên nói vậy, Mục Hàn và Chúc Long trố mắt nhìn nhau.
Đều không khỏi bật cười.
Mà đúng vào lúc này.
Trên con đường bên ngoài biệt thự nhà họ Hoàng.
Từng chiếc xe quân dụng lao nhanh đến, dừng ngoài cửa biệt thự nhà họ Hoàng.
Vô số binh lính súng đạn sẵn sàng nhảy xuống xe, nhanh chóng vây quanh biệt thự nhà họ Hoàng.
Tư Mã Thanh Vân dẫn một đội đặc chủng tinh anh, xung phong lên trước, chạy thẳng vào biệt thự nhà họ Hoàng.
“Không xong rồi!”
“Lại có người xông vào nữa!”
Vào lúc Hoàng Bá Thiên và Mục Hàn đang tranh cãi, người giúp việc lại vội vàng chạy vào báo cáo.
“Ồ, hôm nay thật đúng là xui xẻo, con mèo con chó nào cũng dám tự tiện xông vào nhà họ Hoàng chúng ta sao?”, Hoàng Thái Tử vô cùng tức giận, dáng vẻ xắn tay áo hăm dọa, xin ý kiến của Hoàng Bá Thiên: “Ông nội, cháu ra ngoài xem thử, rốt cuộc là tên khốn nào lớn gan lớn mật như vậy, hết tốp này tới tốp kia đến!”
“Được!”, Hoàng Bá Thiên gật đầu nói: “Ra ngoài cho bọn chúng biết tay, nếu không bọn chúng còn thật sự cho rằng, biệt thự nhà họ Hoàng chúng ta là nhà vệ sinh công cộng, muốn vào thì vào!”