Chương : Vẫn còn quà sao?
“Đó là ai?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung ra cửa.
Chỉ thấy một người nước ngoài dáng người cao gầy, mặc âu phục đeo nơ, để râu quai nón, vẻ mặt áy náy!
“Người nước ngoài này nhìn quen quá! Má ơi, đây… đây là Roman, nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, người đã tạo ra Ánh Trăng Sông Nile sao?”
Có phóng viên nhận ra Roman, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Trời ạ!
Hôm nay là ngày kỳ diệu gì vậy?
Lần lượt từng nhân vật lớn nối gót nhau đến, phim chụp sắp không đủ dùng rồi!
“Hừ! Nhìn đi! Lâm Nhã Hiên, chuyện gian dối của cô kinh động đến cả ông Roman rồi! Để tôi xem cô thu dọn mớ lộn xộn này ra sao!”
Lâm Phi Yến liếc nhìn Roman, trong lòng vô cùng kích động, vội vàng đi đến, niềm nở nói với Roman: “Ông Roman, mong ông đừng giận, người phụ nữ điên khùng Lâm Nhã Hiên này không biết lấy từ đâu ra một Ánh Trăng Sông Nile giả, gây ảnh hưởng xấu tới ông! Ông mau báo cảnh sát bắt cô ta lại đi!”
Lâm Phi Yến như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai má đỏ bừng vì kích động.
Người tính không bằng trời tính, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng có ngày rơi vào tay cô ta!
“Chẳng hiểu biết gì”.
Roman bất mãn trừng Lâm Phi Yến, sau đó không chút khách sáo đẩy cô ta ra.
“Cô Lâm xinh đẹp, Ánh Trăng Sông Nile này tựa như thiết kế dành riêng cho cô vậy! Lần này tôi đặc biệt đến Hoa Hạ thăm cô! Tôi đến mà không báo trước, mong cô không thấy phiền!”
Roman đi từng bước chậm rãi đến trước mặt Lâm Nhã Hiên, dè dặt nói.
Dường như sợ Lâm Nhã Hiên sẽ trách ông ta vì lần ghé thăm đường đột này.
Trong nháy mắt.
Bầu không khí đột nhiên yên ắng.
Gò má Lâm Phi Yến cảm giác nóng ran, như vừa bị ai đó tát lên mặt.
“Ông… ông chính là Roman?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã Hiên trần đầy phấn khích, Roman là thần tượng của cô.
Mỗi một món trang sức do chính tay ông ấy thiết kế, đều là “thuốc độc” với phụ nữ.
“Đúng vậy, lần này đến Hoa Hạ không mang theo quà, nên làm một tấm thẻ đen của Tick Jewelry tặng cô, có tấm thẻ này lúc cô đến Tick Jewelry mua đồ sẽ được miễn phí toàn bộ”.
Roman kính cẩn dùng hai tay đưa tấm thẻ ra, có vẻ hơi hồi hộp.
Tick Jewelry là công ty trang sức lớn nhất toàn thế giới, mà Roman chính là người sáng lập, cũng là tổng giám đốc đương nhiệm!
“Miễn phí… toàn bộ?”
Tất cả những người phụ nữ có mặt đều nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen, ánh mắt như thiêu đốt, không ngừng nuốt nước bọt.
Vẻ mặt điên cuồng như muốn nuốt luôn cả Roman.
“Cái này… món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận!”
Lâm Nhã Hiên từ chối, phải biết là, trang sức được bày bán ở Tick Jewelry, món nào cũng là bảo vật quý hiếm!
Món quà này quá lớn rồi!
“Không! Cô Lâm Nhã Hiên, mong cô hãy nhận lấy! Bằng không tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cô!”
Roman vừa nghe Lâm Nhã Hiên nói từ chối, sợ đến tái mặt, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Ông ta biết, người mua Ánh Trăng Sông Nile có quan hệ mật thiết với Điện Long Vương.
Một khi đắc tội, e là sẽ dẫn đến tai họa!
Thấy Lâm Nhã Hiên không đáp lại, Roman co gối, chuẩn bị quỳ xuống.
“Đừng! Tấm thẻ này, tôi nhận!”
Lâm Nhã Hiên hoảng hốt, gương mặt xinh đẹp như hoa trắng bệch, vội vàng đồng ý!
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Roman cúi đầu thật sâu, dường như vừa nhận được ân huệ to lớn, sau khi đưa tấm thẻ qua, ông ấy vội vã rời đi cứ như sợ Lâm Nhã Hiên đổi ý.
“Cô… cô rốt cuộc là ai?”
Lâm Phi Yến trừng mắt, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch!
Một nhóm gia chủ các gia tộc tranh nhau nịnh bợ!
Trang sức giá trị cao ngất làm quà tặng!
Đến cả Roman, tổng giám đốc của công ty trang sức lớn nhất thế giới cũng hết sức kính cẩn với cô!
Người này vẫn là Lâm Nhã Hiên mà họ quen sao?
“Rốt cuộc ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu là thần thánh phương nào? Sao lại giúp đỡ người phụ nữ xấu xí này?”
Lâm Long nhìn chằm chằm Lâm Nhã Hiên, con ngươi co rút lại.
Vốn dĩ hôm nay hắn mới là nhân vật chính! Vậy mà lại bị Lâm Nhã Hiên cướp mất ánh đèn sân khấu!
“Nhã Hiên, nói cho bà nội nghe, ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu là ai? Sao lại tặng cho cháu món quà quý giá đến vậy?”
Ánh mắt bà cụ Lâm lóe sáng, không rõ đang nghĩ gì.
“Cháu… cháu cũng không biết!”
Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ mọng, thành thật trả lời.
Người thần bí họ Mục đến từ thủ đô đó, ngay cả khuôn mặt mà cô còn chưa thấy!
“Hừ!”
Thấy Lâm Nhã Hiên không chịu nói, bà cụ Lâm bất mãn, cho rằng cô cố tình che giấu.
“Chuyến đi hôm nay thật không uổng công! Vốn tưởng họp báo của nhà họ Lâm không có gì nổi bật, xém chút nữa thì không đi!”
“Tôi cũng thế! Tin tức hôm nay còn nhiều hơn cả năm cộng lại! Hơn nữa cái nào cũng là tin sốt dẻo! Đến giờ tim tôi vẫn còn đập rộn ràng vì sốc đây!”
“Tôi thật tò mò, liệu mấy chuyện chấn động đó đã kết thúc chưa nhỉ?”
Các phóng viên đưa tin đều rất phấn khích, nhìn Lâm Nhã Hiên như nhìn một kho báu khổng lồ!
“Cô Lâm, xin hãy đi cùng tôi, ông chủ chúng tôi còn một món quà cuối cùng muốn tặng cô!”
Vương Tuyết tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay Lâm Nhã Hiên, nói nhỏ.
“Vẫn còn quà sao?”, Lâm Nhã Hiên kinh ngạc, không dám tin hỏi lại.