Chương : Rất thân thiết
“Không nhiều, chỉ năm mươi triệu thôi!”, vị khách đưa ra năm ngón tay.
“Năm… năm mươi triệu?”, hai mắt Tần Nam tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.
Đám người nhà họ Tần hoảng hốt, chạy vội lên đỡ cụ ta.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Nam cũng tỉnh lại.
“Ông cụ, ông giả vờ chết cũng không có tác dụng đâu!”, người kia nhếch mép nói: “Nếu các người không hoàn lại khoản đầu tư năm mươi triệu cho chúng tôi, chưa nói đến việc bị chúng tôi kiện, chính quyền thành phố cũng sẽ không tha cho các người. Dù sao dự án này cũng là dự án trọng điểm của chính quyền thành phố!”
“Một khi xảy ra tranh chấp thì sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của chính quyền thành phố trong lòng người dân!”
“Chính quyền sẽ không bao giờ tha thứ nếu có vấn đề xảy ra!”
“Đừng lấy chính quyền ra hù dọa tôi!”, Trương Hạo là người trong cơ quan nhà nước, ông ta có kiến thức rộng hơn những người còn lại của nhà họ Tần, vì vậy đương nhiên ông ta không cam tâm để nhà họ Tần bỏ ra năm mươi triệu. Một khi Tần Phiêu thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần thì số tiền năm mươi triệu này sẽ gây tổn thất cho nhà Trương Hạo.
Trương Hạo chế nhạo: “Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?”
“Báo cảnh sát?”, người kia cười nói: “Vậy ông báo đi! Tôi muốn xem cảnh sát tới rồi sẽ bắt ông hay là bắt tôi”.
“Nhà họ Tần các người không trả được tiền, là người chịu trách nhiệm, các người có thể sẽ bị ngồi tù!”
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Hạo đổ chuông.
“Alo! Xin chào! Cục trưởng Hoàng của Cục Kinh tế và Công nghệ thông tin ạ!”, nghe thấy thân phận của đối phương, Trương Hạo lập tức cúi đầu khom lưng, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt: “Cục trưởng Hoàng, ông có gì dặn dò ạ?”
Thái độ bên phía Cục trưởng Hoàng rất lạnh nhạt: “Trương Hạo, tôi nghe nói công ty nhà họ Tần tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên là nhà vợ ông, tôi nể mặt ông cũng là người trong cơ quan nhà nước nên khuyên ông một câu, bảo bọn họ trả lại số tiền đầu tư năm mươi triệu đi”.
“Nếu dính vào vụ kiện, không chỉ nhà họ Tần phá sản mà người chịu trách nhiệm cũng phải ngồi tù, sự nghiệp của ông cũng bị ảnh hưởng!”
“Nói vậy thôi, tôi không nhiều lời nữa!”
Cục trưởng Hoàng nói xong liền cúp máy, không đợi Trương Hạo lên tiếng.
Trương Hạo lập tức hoảng sợ.
Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của ông ta!
Bởi vì Trương Hạo đang mở loa ngoài nên đám người nhà họ Tần đều nghe thấy hết.
Mặt ai cũng buồn rầu.
“Thôi bỏ đi!”, Tần Nam bất lực nói: “Thằng ba, trích năm mươi triệu từ tài khoản công ty ra trả lại cho nhà đầu tư đi!”
Sau khi tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên, liên tiếp lỗ năm mươi lăm triệu tệ mà không kiếm được một chút lợi nhuận nào, Tần Nam cảm thấy rất xót xa.
“Bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, nhất định phải tìm được Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cho tôi!”
Sau khi nhà đầu tư rời đi, Tần Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tập đoàn Nhã Hiên là củ khoai lang nóng, ai cầm vào thì người đó bỏng tay!”
“Nếu bọn chúng không về nhận lại tập đoàn thì công ty nhà họ Tần sẽ phá sản mất!”
Đám người nhà họ Tần lại náo loạn lên.
“Vợ ơi, hiếm khi em đến Sở Bắc, đây là lần đầu tiên rảnh rỗi, đừng lo chuyện công ty nữa, hay là anh đưa em đến tập đoàn Phi Long tham quan chút nhé, nhân tiện giới thiệu cho em làm quen với anh Long luôn”.
Tại căn biệt thự Hoàng Đình số .
Mục Hàn đề nghị với Lâm Nhã Hiên.
“Cũng được!”, anh Long là nhà đầu tư lớn nhất của tập đoàn Nhã Hiên, Lâm Nhã Hiên cũng rất ngưỡng mộ ông chủ của tập đoàn Phi Long, cô đã muốn gặp anh Long từ lâu rồi: “Nhưng anh chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, anh Long sẽ nể mặt anh sao?”
Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng, sợ Mục Hàn không đủ tư cách.
“Em quên mất anh là nhân viên xuất sắc của tập đoàn Phi Long rồi sao?”, Mục Hàn cười nói: “Anh Long còn đích thân thưởng cho anh một chiếc Mercedes-Benz S-Class! Em nghĩ xem, dựa vào thân phận này, anh Long có nể mặt anh không?”
“Nói cũng đúng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class, đưa Lâm Nhã Hiên đến tập đoàn Phi Long.
Lâm Nhã Hiên bất ngờ phát hiện ra rằng quan hệ giữa Mục Hàn và các đồng nghiệp khác rất tốt, thậm chí những nhân viên bảo vệ giỏi như Vũ Minh, Vương Học Bính nhìn thấy Lâm Nhã Hiên còn lịch sự gọi “chị dâu”, điều này khiến Lâm Nhã Hiên cảm thấy rất hãnh diện.
Bạn thân của Lâm Nhã Hiên là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long – Phương Viên đang đi gặp khách hàng nên lúc này không có mặt ở công ty.
Điều khiến Lâm Nhã Hiên kinh ngạc hơn nữa là Chúc Long thật sự đón tiếp cô một cách nồng nhiệt như lời Mục Hàn nói.
…
“Bố, con điều tra ra rồi!”
Tại tập đoàn Nhã Hiên.
Sau khi Trương Hạo quay trở lại, lập tức báo cáo với Tần Nam: “Một tiếng trước, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã đến tập đoàn Phi Long!”
“Thằng nhãi đó thật biết chọn nơi để trốn!”, Ngô Tâm Ưu khịt mũi: “Nó tưởng rằng trốn ở tập đoàn Phi Long thì có thể thoát sao? Thật là ngây thơ!”
“Đi!”, Tần Nam nói: “Chúng ta đến tập đoàn Phi Long tìm bọn nó!”
Đám người nhà họ Tần hùng hục đến tập đoàn Phi Long.
Đám người nhà họ Tần đến trước cửa tập đoàn Phi Long thì bị Vũ Minh, Vương Học Bính và những nhân viên bảo vệ khác chặn lại: “Này này này, các người làm gì vậy?”
“Này cậu bạn, phá lệ chút đi!”, Trương Hạo lấy bao thuốc rồi rút ra hai điếu, chia cho Vũ Minh, Vương Học Bính, cười tươi nói: “Chúng tôi muốn tìm Lâm Nhã Hiên!”
“Lâm Nhã Hiên?”, Vũ Minh lắc đầu: “Công ty chúng tôi không có người này!”
“Chồng của nó là Mục Hàn!”, Thôi Sĩ Kỳ nhanh chóng nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng!”, Trương Hạo lập tức phản ứng lại: “Chúng tôi tìm Mục Hàn!”
“Các người tìm đội trưởng đội bảo vệ của chúng tôi sao?”, Vũ Minh đánh giá đám người Trương Hạo, mặt nghi ngờ, cảnh giác nói: “Các người đông người như vậy, không phải là đến gây chuyện đấy chứ?”
Vũ Minh, Vương Học Bính vô thức quay chiếc gậy trong tay.
“Cậu bạn đừng hiểu lầm!”, Trương Hạo nói tiếp: “Chúng tôi không phải đến gây sự, chúng tôi có chuyện gấp đến đây tìm Mục Hàn. Tôi tên Trương Hạo, là bác của Mục Hàn!”
“Còn người này là ông ngoại của Mục Hàn!”
“Đúng vậy, Tần Nam gật đầu nói: “Tôi là ông ngoại của nó!”
“Nói như vậy, các người là người thân của Mục Hàn sao?”, Vũ Minh hỏi.
“Đúng vậy!”, Trương Hạo cười nói: “Chúng tôi đều là họ hàng rất thân!”
“Được rồi!”, Vũ Minh gật đầu nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ vào trong thông báo, các người ở bên ngoài đợi, không được tự ý di chuyển lung tung!”
“Được, làm phiền cậu rồi!”, Trương Hạo lịch sự nói.
Vũ Minh đi sang một bên gọi điện cho Mục Hàn: “Đại ca, có một đám người đến nói là người thân của anh. À, là người rất thân, có một người tên là Trương Hạo, nói là bác của anh. Còn có một ông già, không biết tên là gì, nói là là ông ngoại của anh! Có cho bọn họ vào không?”
“Tôi mới là ông ngoại của anh này!”, câu trả lời của Mục Hàn rất đơn giản mà thô lỗ: “Tôi không quen bọn họ, bảo bọn họ cút khỏi đây đi!”