Chương : Người của tập đoàn Phi Long đến chưa?
Tần Quảng Vương ra lệnh.
Người nhà họ Tần lần lượt hành động.
Tiệc chiêu đãi giới kinh doanh Sở Bắc do Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương tổ chức ở khu nhà họ Tần, thiệp mời nhanh chóng được giao đến tay các nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh Sở Bắc thông qua đám người Tần Nam.
Ngoại trừ ba vị hội trưởng Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc hiển nhiên nằm trong danh sách khách mời, ngay cả người giàu nhất Sở Bắc – Đường Bắc Sơn vừa lui về ở ẩn chưa được mấy ngày, và cả Tổng Giám đốc Mục Hạo Thần của tập đoàn Phóng Mục đều nhận được thiệp mời.
Trong phút chốc, cả giới kinh doanh Sở Bắc đều bàng hoàng.
Cái gọi là người có tên, cây có bóng là đây.
Ba mươi năm trước, Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương hô mưa gọi gió ở Sở Bắc đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng những người thuộc thế hệ đi trước.
Ngay đến thế hệ trẻ cũng chưa từng nghe những bậc đi trước kể lại quá khứ của Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương khi còn ở Sở Bắc.
Ba mươi năm trôi qua, Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương quay lại Sở Bắc khiến những nhà giàu có trong giới kinh doanh đều đưa ra phán đoán, phải chăng nhân vật từng làm rung chuyển một cõi này lại định chinh phục giới kinh doanh Sở Bắc một lần nữa?
Ngay lúc này, vẫn có người không biết suy nghĩ tìm tới đòi nợ.
Chẳng hạn như một trong số chủ nợ của tập đoàn Nhã Hiên, phó tổng giám đốc công ty đòi nợ Phi Vũ – Lưu Phi Vũ.
“Ồ, hôm nay khu nhà họ Tần náo nhiệt thật đấy!”, Lưu Phi Vũ ỷ vào người đông thế mạnh, không hề khách sáo với Tần Nam mà đi thẳng tới ngồi xuống đối diện Tần Quảng Vương, nói: “Số tiền công ty Tần Thị các người nợ chúng tôi nên giải quyết đi thôi!”
Tần Nam đang định lên tiếng thì lại bị Tần Quảng Vương dùng ánh mắt ngăn lại.
Tần Quảng Vương vẫn nhàn nhã thưởng thức trà như trước, ung dung hỏi: “Công ty Tần Thị nợ cậu bao nhiêu tiền?”
“Năm triệu tệ đấy”, Lưu Phi Vũ xòe năm ngón tay ra, cười ha hả: “Sao? Ông định trả thay cho nhà họ Tần à?”
“Khốn nạn!”, Tần Nam giận dữ quát: “Lần trước cậu đến đòi rõ ràng chỉ có một triệu tệ!”
“Tôi nói này ông già, chúng tôi cho tập đoàn Nhã Hiên vay nặng lãi, các người thu mua tập đoàn Nhã Hiên, lại lần lữa lâu như vậy vẫn chưa trả tiền, đương nhiên là lãi sinh lãi rồi”, Lưu Phi Vũ cười nhạo: “Tôi nói cho ông biết, hôm nay nếu ông còn không trả tiền, lần sau tôi quay trở lại sẽ là mười triệu đấy!”
“Thứ vô lại!”, Tần Nam tức giận mắng.
“Không phải chỉ có năm triệu tệ nhỏ nhoi thôi sao, cần gì phải nổi giận thế chứ!”, Tần Quảng Vương vẫn mang vẻ mặt bình thản như trước, cười khà khà nói: “Tôi cứ tưởng chuyện gì lớn lắm, những vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì đều không thành vấn đề”.
“Năm triệu tệ này tôi sẽ trả thay cho nhà họ Tần!”
Nói xong, Tần Quảng Vương hất hàm nói với Tần Phi Dương: “Quản gia, dẫn cậu ta đi lấy tiền”.
“Vâng, thưa ông ba!”, Tần Phi Dương cung kính trả lời, sau đó nói với Lưu Phi Vũ: “Đi theo tôi nào!”
“Sớm làm như vậy thì không phải là xong chuyện rồi sao!”, Lưu Phi Vũ đắc ý nói.
Nhìn Lưu Phi Vũ đi theo Tần Phi Dương vào sân sau của nhà họ Tần, Tần Nam hơi hoang mang.
Thế này không giống với tính cách sát phạt quyết đoán của Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương chút nào.
“Ông ba, thật ra ông không cần phải chiều theo ý bọn họ…”, Tần Nam bối rối một hồi, quyết định vẫn khuyên nhủ Tần Quảng Vương.
Nhưng mới nói được nửa câu thì nghe thấy tiếng la thảm thiết xé ruột xé gan từ sân sau của nhà họ Tần vọng lại.
Sau đó là tiếng cắn xé vô cùng rõ ràng của dã thú.
Vừa nghĩ tới hai con quỷ Âm Dương bị nhốt trong phòng tối ở sân sau nhà họ Tần, Tần Nam bỗng thấy tim đập loạn nhịp, thốt lên: “Lẽ nào…”
Chưa tới ba phút sau, Tần Phi Dương đã đi ra ngoài một mình, chứng thực suy đoán trong lòng Tần Nam.
Tần Quảng Vương thản nhiên hỏi: “Quản gia, đã xử lý xong hết rồi chứ?”
“Thưa ông ba, đã xử lý xong cả”, Tần Phi Dương trả lời: “Nhưng dù gì hai con quỷ Âm Dương cũng nhịn đói tròn bảy ngày rồi, chỉ có chút đỉnh như vậy hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng của chúng!”
Nghe Tần Phi Dương nói, đám người nhà họ Tần lập tức cảm thấy kinh hãi.
Sợ Tần Quảng Vương sẽ lấy bọn họ làm thức ăn cho hai con quỷ Âm Dương.
“Xem bộ dạng không có tiền đồ của mấy người kìa, thảo nào lăn lộn ở Sở Bắc chỉ được đến thế này!”, Tần Quảng Vương lạnh lùng lướt mắt qua đám người nhà họ Tần, trên mặt lộ vẻ chế giễu: “Yên tâm, các người đều là người nhà họ Tần, tôi sẽ không xuống tay với các người đâu”.
Đám người nhà họ Tần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tần Quảng Vương đổi chủ đề, nói: “Thế nhưng, nếu trong các người có ai mang hai lòng, làm ra chuyện tổn hại đến nhà họ Tần thì đừng trách tôi để hai con quỷ Âm Dương hỏi thăm các người!”
“Không dám, không dám!”, Tần Nam sợ đến mức toát mồ hôi lạnh đầy trán, nói: “Cả nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi một lòng nghe theo hiệu lệnh của ông ba”.
“Ừ, thế thì tốt!”, Tần Quảng Vương gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, không phải tôi đã bảo cụ thông báo cho thằng ở rể Mục Hàn kia, bảo cậu ta lăn ra đây giải thích rõ mọi chuyện với tôi sao?”
“Sắp hết ngày rồi mà cậu ta đâu?”
“Tần Nam, không lẽ cụ không thông báo cho cậu ta?”
“Ông ba hiểu lầm rồi, mệnh lệnh của ông, tôi nào dám làm trái”, Tần Nam phát hoảng, vội vàng giải thích: “Tôi đã chuyển lời thông báo của ông cho thằng cháu ở rể đó rồi”.
“Nhưng mà, thằng cháu ở rể đó ỷ vào võ nghệ cao cường, đằng sau còn có tập đoàn Phi Long chống lưng nên không hề coi ông ba đây ra gì!”
“Hừ! Đúng là ngang ngược!”, Tần Quảng Vương vỗ nát một góc bàn, nói: “Thảo nào thằng nhóc đó gan to bằng trời, dám đánh Tần Vương con trai tôi đến tàn phế!”
“Thù này không báo thì tôi không xứng làm bố!”
“Phải, phải, phải!”, Tần Nam vội vàng gật đầu.
Trương Hạo nhân cơ hội chen lời vào: “Cả nhà thằng Mục Hàn này đang ở tại căn Hoàng Đình số trong khu biệt thự sông Sở”.
Tần Quảng Vương nhìn sang Trương Hạo thật lâu, khiến Trương Hạo thấp thỏm không yên, nghĩ rằng mình nói sai điều gì.
“Ông bớt sử dụng chiêu mượn đao giết người trước mặt tôi đi!”, Tần Quảng Vương bực dọc lên tiếng: “Mặc dù thằng ở rể đó cực kì đáng ghét, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, đó là phải nắm gọn giới kinh doanh Sở Bắc trong tay”.
“Đợi chuyện bên này xong xuôi rồi hãy tính sổ với thằng ở rể đó cũng không muộn”.
“Vâng, vâng, vâng!”, Tần Nam lại nịnh bợ gật đầu: “Ông ba nói chí phải!”
Trương Hạo sợ đến nỗi mặt xám ngắt.
Cảm giác như đang đi trên phiến băng mỏng.
Đúng sáu giờ tối, tiệc chiêu đãi bắt đầu.
Vì danh hiệu Thập Điện Diêm La của Tần Quảng Vương, những nhân vật to lớn của giới kinh doanh Sở Bắc đều có mặt đông đủ.
Trong phút chốc, trước cửa khu nhà của nhà họ Tần đỗ đầy những chiếc xe xa hoa, vô cùng náo nhiệt.
Nhà họ Dương là nhà giàu có hạng nhất đã đến.
Ba vị hội trưởng Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đã đến.
Người giàu nhất Sở Bắc – Đường Bắc Sơn đã đến.
Tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục – Mục Hạo Thần đã đến.
Ông trùm thế giới ngầm Sở Bắc – Đạo Môn Lão Cửu đã đến.
Và một vài nhân vật có tiếng nói khác trong giới kinh doanh Sở Bắc cũng đã đến.
Tần Quảng Vương nhìn quanh những người ở đây một lượt, có những gương mặt có thể xem là quen, còn có vài gương mặt thì khá xa lạ.
Dù sao cũng đã ba mươi năm ông ta không đến Sở Bắc rồi.
Tần Quảng Vương hỏi: “Người của tập đoàn Phi Long đến chưa?”
Xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Chốc lát sau, Tần Nam cười giễu nói: “Người của tập đoàn Phi Long e là không dám tới rồi”.