Chương : Phỏng vấn với đài truyền hình thành phố
Thế là Mục Hàn đến văn phòng của phó tổng giám đốc.
“Phó tổng giám đốc Phương, cô đang tìm tôi có chuyện gì sao?”, Mục Hàn vừa vào cửa liền trêu chọc: “Không phải là lại khuyên tôi ly hôn với Lâm Nhã Hiên đấy chứ?”
“Thôi đi!”, Phương Viên bĩu môi: “Tôi tìm anh có công chuyện”.
“Là thế này, vì tập đoàn Phi Long của chúng ta hiện tại đã có danh tiếng tốt trong xã hội ở Sở Bắc, hơn nữa cũng trở thành một trong những ngành trụ cột trong nền kinh tế của Sở Bắc nên rất được đài truyền hình và giới truyền thông săn đón”.
“Gần đây, đài truyền hình thành phố định phỏng vấn độc quyền tập đoàn Phi Long của chúng ta, nhưng tiếc là tôi sắp đi công tác, nên mới nghĩ đến anh!”
“Cô muốn để tôi tiếp nhận phỏng vấn?”, Mục Hàn cũng rất ngạc nhiên.
Đúng lý mà nói, Phương Viên nên coi trọng những cuộc phỏng vấn như của đài truyền hình thành phố này mới phải, chắc chắn phải tự mình tham gia.
Còn nếu không thì cũng phải là cấp bậc quản lý cấp cao tham gia chứ đâu tới lượt một trưởng bộ phận bảo vệ nhỏ nhoi như Mục Hàn.
Thực ra, điều mà Mục Hàn không biết là Phương Viên có ý đồ riêng.
Ấn tượng của Phương Viên về Mục Hàn đã thay đổi rất nhiều kể từ sau lần anh thu mua lại nhà máy, cô ta cảm thấy người đàn ông này thực sự khá tốt, ngoại trừ việc đôi khi hay cho cái mồm đi chơi xa.
Khó trách Lâm Nhã Hiên cứ giữ chặt nhất định không chịu buông tay.
Vì vậy, Phương Viên muốn nhân cơ hội của cuộc phỏng vấn này để tăng độ nổi tiếng cho Mục Hàn, khiến anh thu hẹp khoảng cách lại với Lâm Nhã Hiên.
“Có vấn đề gì sao?”, Phương Viên bị Mục Hàn nhìn chằm chằm thì không khỏi chột dạ: “Không phải tôi nói rồi sao, tôi sắp phải đi công tác, không có thời gian phỏng vấn”.
“Hơn nữa, với tư cách là một nhân viên xuất sắc của tập đoàn Phi Long, anh là đối tượng rất thích hợp để tiếp nhận phỏng vấn!”
“Tôi hy vọng anh có thể thực hiện cuộc phỏng vấn này một cách nghiêm túc và thể hiện được diện mạo, tinh thần của tập đoàn Phi Long chúng ta với khán giả trước TV!”
“Thì ra là vậy!”, Mục Hàn nhún vai cười: “Tôi còn tưởng cô có ý với tôi cơ”.
“Mẹ nhà anh, ăn nói vớ vẩn!”, Phương Viên nghe vậy liền tức giận: “Anh còn không lọt được vào mắt xanh của bà đây đâu!”
“Hơn nữa bà đây không có hứng thú với đàn ông đã có gia đình!”
“Bạch mã hoàng tử của bà đây là rồng là phượng giữa loài người giống như ông chủ đứng phía sau kìa!”
Không phải mình chính là ông chủ đứng phía sau đó sao! Mục Hàn cười ha hả.
Sau khi Mục Hàn đồng ý với Phương Viên thì cô ta liền lập tức yêu cầu trợ lý của mình liên hệ với đài truyền hình thành phố và thống nhất thời gian phỏng vấn.
Đài truyền hình thành phố khá là gấp gáp, họ đã sắp xếp phóng viên đến ngay chiều hôm đó để thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với tập đoàn Phi Long.
Do tập đoàn Phi Long gần đây rất nổi tiếng nên đài truyền hình thành phố cũng coi trọng hơn, không chỉ cử hai phóng viên mà còn có cả quay phim, trợ lý đi cùng, thậm chí là phó giám đốc của đài cũng tới.
Chỉ để cuộc phỏng vấn này đạt được kết quả tốt nhất.
Cuộc phỏng vấn độc quyền của tập đoàn Phi Long hiện chỉ có đài truyền hình thành phố giành được.
Trợ lý của Phương Viên đã tiếp đón một nhóm người bao gồm cả phó giám đốc đài truyền hình thành phố.
“Cô trợ lý, phiền cô cho hỏi”, phó giám đốc Thẩm Đại Khánh đi sau trợ lý của Phương Viên hỏi: “Có phải lần này người nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi là phó tổng giám đốc Phương không?”
“Xin lỗi, phó giám đốc Thẩm!”, trợ lý của Phương Viên lắc đầu nói: “Phó tổng giám đốc Phương của chúng tôi rất bận. Mới một giờ trước cô ấy đã lên máy bay đi công tác rồi!”
“Không phải là phó tổng giám đốc Phương à!”, Thẩm Đại Khánh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải là tổng giám đốc Long không?
Theo quan điểm của Thẩm Đại Khánh, họ là đài truyền hình thành phố, lại làm long trọng như vậy, tập đoàn Phi Long chắc hẳn phải rất coi trọng họ. Người được phỏng vấn ít nhất phải ở cấp phó tổng giám đốc.
Vì phó tổng giám đốc Phương Viên đang đi công tác nên chắc chắn phải là tổng giám đốc Long.
“Rất xin lỗi, phó giám đốc Thẩm!”, trợ lý của Phương Viên tỏ ý xin lỗi: “Anh Long gần đây không có ở công ty”.
“Không phải anh Long sao?”, Thẩm Đại Khánh đột nhiên nghĩ tới một khả năng, ngây ngẩn cả người: “Chẳng lẽ là ông chủ bí ẩn đứng phía sau kia?”
Điều thú vị nhất của tập đoàn Phi Long chính là ông chủ bí ẩn đứng phía sau.
Cả ngoài xã hội và giới kinh doanh Sở Bắc đều đang rất tò mò về danh tính của ông chủ bí ẩn đứng phía sau này.
Nếu đối tượng của cuộc phỏng vấn này là ông chủ bí ẩn, thì nhân cơ hội tạo ra điểm nóng này, rating của đài truyền hình thành phố chắc chắn sẽ tăng cao, phó giám đốc Thẩm Đại Khánh có thể sẽ được thăng làm giám đốc.
Vì dù sao, giám đốc của đài truyền hình chỉ làm một nhiệm kỳ nữa là nghỉ hưu rồi.
“Phó giám đốc Thẩm, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi!”, trợ lý của Phương Viên trả lời đầy ẩn ý: “Ngay cả phó tổng giám đốc Phương của chúng tôi, từ khi gia nhập tập đoàn Phi Long, cũng chưa từng thấy ông chủ đứng phía sau này!”
“Cũng không phải?”, Thẩm Đại Khánh thực sự không đoán ra nổi liền nói: “Cô nói thẳng cho tôi biết người tiếp nhận cuộc phỏng vấn là ai luôn đi!”
“Nhân viên được phỏng vấn lần này tên là Mục Hàn”, trợ lý của Phương Viên cho biết: “Anh ấy là trưởng bộ phận bảo vệ của tập đoàn Phi Long chúng tôi, và anh ấy cũng là nhân viên xuất sắc hàng đầu. Cách đây không lâu, anh ấy đã được công ty chúng tôi trao tặng một chiếc Mercedes-Benz S-Class!”
“Cái gì?”, Thẩm Đại Khánh nghe vậy liền cảm thấy không vui: “Chúng tôi là đài truyền hình thành phố, công ty cô lại bố trí một nhân viên bảo vệ cỏn con tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi?”
“Các người xem thường ai đây?”
“Phó giám đốc Thẩm, đây là điều mà phó tổng giám đốc Phương của chúng tôi đã đặc biệt căn dặn”, trợ lý của Phương Viên vội vàng giải thích: “Mục Hàn với tư cách là trưởng bộ phận bảo vệ và là nhân viên xuất sắc, chính là đối tượng tốt nhất cho cuộc phỏng vấn!”
“Cô đừng có ở đây bỡn cợt với tôi!”, Thẩm Đại Khánh xua tay: “Không được, cấp bậc của người này quá thấp, nếu không phải là người cấp cao ở cấp bậc từ phó tổng giám đốc như cô Phương Viên thì tôi không chấp nhận đâu”.
“Chờ đã!”, cô phóng viên xinh đẹp đứng sau Thẩm Đại Khánh đột nhiên hỏi: “Cô nói trưởng bộ phận bảo vệ tên là gì cơ?”
“Mục Hàn!”, trợ lý của Phương Viên đáp.
“Xin lỗi, tôi có thể xem ảnh của anh ta không?”, cô phóng viên xinh đẹp hỏi lại.
“Đương nhiên!”, trợ lý của Phương Viên chỉ vào bảng danh dự trên một bức tường nói: “Cô xem, ở đó có một bức ảnh của anh ấy!”
Cô phóng viên xinh đẹp nhìn lướt qua bức ảnh của Mục Hàn treo trên tường, sau đó cười toe toét nói: “Được rồi, chính là anh ta!”
“Tôi rất tán thành cách nói của phó tổng giám đốc Phương, anh ta chắc chắn là đối tượng phù hợp nhất cho cuộc phỏng vấn này!”
“Hồ Sở Sở, cô đang làm trò gì vậy?”, Thẩm Đại Khánh cau mày: “Một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi như vậy sao có thể trở thành đối tượng phỏng vấn phù hợp nhất được?”
“Thẩm Đại Khánh, anh tin tôi một lần đi”, Hồ Sở Sở ghé vào tai Thẩm Đại Khánh thì thầm: “Tôi đảm bảo, nhất định sẽ có một làn sóng tư liệu dữ dội bị phanh phui, khiến cho cuộc phỏng vấn này của chúng ta đạt được hiệu quả bùng nổ!”
“Cô có nắm chắc phần thắng không?”, Thẩm Đại Khánh có chút nghi hoặc.
Thế là Hồ Sở Sở lại to nhỏ với Thẩm Đại Khánh một hồi.
Thẩm Đại Khánh nghe xong, không khỏi gật đầu tán thành nói: “Thì ra là như vậy!”
“Có vẻ như buổi phỏng vấn hôm nay sẽ rất thú vị!”
Thế là Thẩm Đại Khánh nói với trợ lý của Phương Viên: “Chúng tôi chấp nhận đối tượng của cuộc phỏng vấn này, vui lòng sắp xếp cho chúng tôi một cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt!”
“Được rồi, vui lòng chờ một chút”, sau đó trợ lý của Phương Viên đi tới thông báo cho Mục Hàn.