Chương : Cấu kết với nhau làm việc xấu
Bởi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan suốt năm mươi năm không ra ngoài đã đồng ý xuất hiện, hơn nữa đích thân cụ ta sẽ ra tay đối phó tập đoàn Phi Long.
Có sự trợ giúp hùng mạnh của Tưởng Đỉnh Thiên thì đương nhiên bố con Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên không thể nhàn rỗi.
Cho nên sau khi trở về Sở Bắc, bọn họ đã lập tức hành động.
Trước khi Tưởng Đỉnh Thiên chưa tới Sở Bắc, bọn họ không dám động tới tập đoàn có bối cảnh sâu xa như tập đoàn Phi Long.
Nhưng do tập đoàn Thiên Thành được tập đoàn Phi Long đầu tư có tổng giám đốc là Lâm Nhã Hiên, nên vừa hay đã trở thành mục tiêu của họ.
Còn mảng giải trí của tập đoàn Thiên Thành thì Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên ắt phải giành được.
Và đương nhiên ngôi sao nổi tiếng với hơn trăm triệu fans như Thái Húc Côn đã lọt vào tầm mắt của bố con Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên.
“Húc Côn à, cậu có hơn trăm triệu fans, hào quang chói lọi, đồng thời nhận quay mười bộ phim điện ảnh chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành, thế mà Lâm Nhã Hiên chỉ trả cho cậu năm mươi triệu tiền thù lao, đúng là xót xa mà!”
Trong một phòng VIP ở nhà hàng cao cấp.
Mục Nhật Nhiên vừa lắc đầu, vừa giả bộ thương xót: “Với tên tuổi như Húc Côn cậu thì tiền cát-sê năm mươi triệu đúng là bèo quá!”
“Đúng!”, Mục Ngưu cũng gật đầu nói: “Theo tôi, nếu mức cát-sê không nổi một trăm triệu thì mười bộ phim điện ảnh chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành không đáng để cậu đóng!”
“Phải đó”, ngay cả Hồng Chân Ảnh cũng không nhịn được, nói: “Fans của Húc Côn có hơn trăm triệu người, anh ấy làm đại diện bừa cho một sản phẩm cũng có mức cát-sê hàng trăm triệu, dựa vào cái tên Húc Côn này, sau khi phim điện ảnh công chiếu ít nhất cũng phải đạt mức hàng trăm triệu tiền doanh thu phòng vé!”
“Theo em thấy thì hai ông Mục nói đúng đó, Giải trí Thiên Thành đang dùng anh với giá rẻ mạt!”
Hồng Chân Ảnh đã nói như vậy, hiển nhiên những diễn viên phụ khác cũng đồng loạt nói lên quan điểm.
Mọi người mỗi người nói một câu, càng nói càng khiến Thái Húc Côn dao động.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mức cát-sê của mình quá thấp.
Có điều hắn nào biết, tiền cát-sê cho một bộ điện ảnh chiếu mạng là năm mươi triệu, mười bộ cộng lại thì đã lên tới năm trăm triệu tệ rồi.
Nhưng Thái Húc Côn vẫn không thấy đủ.
Hắn cho rằng với giá trị bản thân hắn, tiền cát-sê cho một bộ phim điện ảnh chiếu mạng tối thiểu cũng phải một trăm triệu.
“Nếu hôm nay không gặp được hai ông Mục thì tôi đã bị Giải trí Thiên Thành gài bẫy rồi!”, sau khi suy nghĩ một hồi, Thái Húc Côn bỗng tức điên lên nói: “Giờ tôi sẽ đi tìm Lâm Nhã Hiên, bảo cô ta tăng tiền cát-sê cho tôi!”
“Nếu không tăng lên một trăm triệu tệ, tôi sẽ không diễn nữa!”
“Húc Côn, cậu đừng kích động!”, Mục Nhật Thiên mỉm cười nói: “Tôi hiểu khá rõ về người phụ nữ Lâm Nhã Hiên này, nếu cậu đột nhiên đề cập chuyện tăng cát-sê, hơn nữa còn là con số một trăm triệu tệ thì chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý đâu!”
“Thay vì phải ở Giải trí Thiên Thành chịu đựng, chi bằng cậu chuyển sang đầu quân cho nhà họ Mục ở tỉnh của chúng tôi”.
“Đúng!”, Mục Ngưu hùa theo nói: “Chỉ cần chúng ta hợp tác, đừng nói là một trăm triệu, mà dù có là mức cát-sê hai trăm triệu, chúng tôi cũng vẫn trả được!”
Nghe bố con Mục Nhật Thiên nói vậy, Thái Húc Côn bỗng hơi dao động.
Vì dù sao sau lưng bố con Mục Nhật Thiên là nhà họ Mục ở tỉnh.
Nhà họ Mục ở tỉnh nổi tiếng là một trong mười gia tộc giàu có nhất tỉnh, tuy bọn họ không bằng nhà họ Tần ở tỉnh, nơi có Thập Điện Diêm La Tần Quảng Vương ở, nhưng sức mạnh về kinh tế của họ lại vô cùng hùng hậu, vả lại còn được gia tộc bậc nhất Hoa Hạ như nhà họ Mục ở thủ đô chống lưng nên bọn họ không phải là thứ mà Giải trí Thiên Thành có thể đấu nổi.
Nếu có thể gia nhập dưới trướng nhà họ Mục ở tỉnh thì tương đương với việc bước một chân vào giới giàu có ở tỉnh.
Đến khi đó có thể quen biết nhiều “phú bà” có tiền hơn.
“Không ngờ hai ông Mục lại coi trọng tôi như vậy, tôi đúng là như con tuấn mã gặp Bá Lạc!”, Thái Húc Côn đầy kích động nói: “Khi trở về tôi sẽ hủy hợp đồng với Giải trí Thiên Thành, rồi gia nhập dưới trướng tập đoàn Phóng Mục ngay!”
(Bá Lạc: chỉ những người giỏi phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài)
“Có Húc Côn cậu tới đầu quân, đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh”, Mục Nhật Thiên mỉm cười, sau đó lại đảo mắt nhìn Hồng Chân Ảnh và những diễn viên phụ khác ở quanh bàn ăn: “Nhưng mà, ngoài Húc Côn cậu ra, chúng tôi hi vọng cô Hồng Chân Ảnh và cả mọi người đang ngồi đây có thể cùng nhau đầu quân cho tập đoàn Phóng Mục chúng tôi!”
“Bởi hiện nay tập đoàn Phóng Mục chúng tôi cũng chuẩn bị đẩy mạnh phát triển nền giải trí, nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì ắt có thể phát triển hết mình ở tập đoàn Phóng Mục của chúng tôi!”
“Không biết mọi người có bằng lòng không?”
“Ông Mục, tôi đồng ý!”, Hồng Chân Ảnh trả lời đầu tiên.
Còn những diễn viên phụ khác trước giờ đều nghe theo lệnh của Thái Húc Côn, thấy Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh đều tỏ ý muốn đầu quân cho nhà họ Mục ở tỉnh, thế là họ cũng ồ ạt đồng ý.
Và đây chính là ý muốn của bố con Mục Nhật Thiên.
Không những cướp nam nữ chính đi, mà tiện thể cũng dẫn toàn bộ diễn viên phụ đi hết.
Để xem Lâm Nhã Hiên cô định quay tiếp mười bộ phim chiếu mạng như nào?
“Có điều, mọi người cũng không cần vội đâu”, Mục Nhật Thiên lại nói: “Chúng ta phải tìm thời cơ thích hợp, tạo nên cảnh tượng cho dư luận xã hội hiểu lầm rằng Giải trí Thiên Thành ức hiếp mọi người, mọi người bị ép, bất đắc dĩ mới phải rời đi, gia nhập dưới trướng nhà họ Mục ở tỉnh của chúng tôi!”
“Như vậy, không những mọi người có thể thành công gia nhập dưới trướng nhà họ Mục ở tỉnh của chúng tôi, mà còn khiến Giải trí Thiên Thành rơi vào sự chỉ trích của dư luận, kế hoạch một công đôi việc, sao lại không làm chứ?”
“Ông Mục, chiêu này của ông đúng là cao tay!”, Thái Húc Côn không khỏi khâm phục.
Ở bên khác.
Vì Thái Húc Côn dẫn theo tất cả diễn viên tạm thời đình công, khiến đạo diễn đành phải đợi ở trong trường quay, vô cùng sốt ruột.
Đặc biệt là hàng loạt những nhân viên phục vụ như phụ trách hiện trường, quay phim, ánh sáng, thiết bị đều đã vào vị trí, kết quả đám Thái Húc Côn lại không làm nữa, khiến cho sự chuẩn bị của tất cả mọi người trở nên công cốc.
Đạo diễn lập tức thông báo cho Lâm Phong – tổng giám đốc của Giải trí Thiên Thành.
Lúc Lâm Phong sốt ruột tới mức xoay vòng thì Lâm Nhã Hiên tới.
Lâm Nhã Hiên đưa những sinh viên mà Mục Hàn chọn đến.
“Tổng giám đốc Lâm, đám Thái Húc Côn giở trò hách dịch, chạy ra ngoài chơi!”, thấy Lâm Nhã Hiên, Lâm Phong đột nhiên kể khổ: “Tổng giám đốc Lâm, theo tôi thấy, vì mười bộ điện ảnh chiếu mạng và cả tương lai của tập đoàn Thiên Thành chúng ta, cô hãy hạ mình đi xin lỗi Thái Húc Côn đi!”
“Nếu bọn họ không muốn diễn nữa thì mười bộ phim điện ảnh chiếu trên mạng cũng chẳng thể tiếp tục được nữa!”
“Thái Húc Côn lại dám giở trò hách dịch vậy ư?”, Lâm Nhã Hiên bỗng nhíu chặt mày, tức giận nói: “Đúng là quá đáng mà, ngay cả tố chất cơ bản nhất của một người diễn viên cũng không có!”
“Thật uổng công anh ta còn là ngôi sao mạng nổi tiếng với hơn trăm triệu fans!”
“Tổng giám đốc Lâm, vậy phải làm sao?”, Lâm Phong bất lực hỏi.
“Lâm Phong, những người phía sau tôi đều là sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh Sở Bắc đã trải qua vòng phỏng vấn và diễn tập trước ống kính của tập đoàn Phi Long, họ thuộc top sinh viên xuất sắc và có đạo đức tốt, hơn nữa ngoại hình cũng ổn. Ý của tôi là cứ để bọn họ vào đoàn phim và tham gia quay mười bộ phim điện ảnh chiếu mạng trước”.
Lâm Nhã Hiên nói với Lâm Phong: “Còn về vai nam nữ chính thì chúng ta cứ để đó đã, đợi Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh quay lại rồi chúng ta quay tiếp!”