Chương : Cậu chủ đến từ Đông Hải
Lúc này.
Một chiếc Audi R chạy trên đường cao tốc.
Bốn cậu chủ đến từ tỉnh là Trương Xuân Phong, Hạ Thiên, Thu Thủy và Đổng Đông Thanh đang tận hưởng cảm giác chạy nhanh như bay.
Ngay lúc này.
Một chiếc Geely Binyue toàn thân màu đỏ, mái xe màu đen gầm rú chạy đến.
Chiếc Geely Binyue mà có thể lái được tốc độ tương đương với Audi R.
Hai chiếc xe chạy cạnh nhau khoảng mười giây thì Geely Binyue tăng tốc vượt qua.
“Gì vậy?”, Trương Xuân Phong đang điều khiển vô lăng bất mãn: “Đang khiêu khích chúng ta đấy à?”
“Đúng rồi!”, Hạ Thiên xúi giục: “Cậu Trương, cho hắn biết tay đi!”
“Này, mọi người!”, nhưng Thu Thủy lại nói: “Mọi người không thấy người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái trong chiếc xe vừa nãy rất quen sao?”
Nghe Thu Thủy nói vậy, ba người còn lại cố gắng lục lại trí nhớ.
“Tôi nhớ rồi!”, Đổng Đông Thành nói: “Cô ta là Tư Đồ Doãn Nhi, là hoa khôi trường đại học Sở Dương!”
“Quan trọng hơn là cô ta còn là bạn thân của Lâm Thù Nhi – người nhà họ Lâm ở Sở Dương, nghe nói người này sắp trở thành vợ của cậu chủ nhà họ Lữ”.
“Lâm Thù Nhi sắp gả cho cậu chủ nhà họ Lữ rồi, Tư Đồ Doãn Nhi sớm muộn gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay cậu chủ Lữ!”, Trương Xuân Phong nói: “Lúc này, Tư Đồ Doãn Nhi lại ở cùng người đàn ông khác chứng tỏ sau này muốn cậu chủ Lữ xài lại hàng cũ”.
“Nhất định phải trừng trị hắn!”, Hạ Thiên lại đề nghị.
“Ok!”, Trương Xuân Phong đắc ý cười ha ha nói: “Các anh em, nhìn tôi này!”
Trương Xuân Phong đạp ga tăng tốc.
Chiếc Audi R bỗng chạy nhanh như tên lửa, lần lượt vượt qua mấy chiếc xe khác.
Định ép chiếc Geely Binyue của Mục Hàn.
“Hả?”, Mục Hàn đã phát hiện ra sự khác thường qua gương chiếu hậu.
Đến lúc Audi R đuổi kịp, bốn cậu chủ ở tỉnh cực kỳ ngạo nghễ làm các động tác khiêu khích với Mục Hàn và Tư Đồ Doãn Nhi.
Mục Hàn cười khẩy, sau đó cũng lập tức tăng tốc.
Chỉ trong phút chốc đã vượt qua chiếc Audi R.
“Này, hắn tăng tốc rồi!”, Hạ Thiên giục.
“Biết rồi”, Trương Xuân Phong búng tay một cái, cũng đạp mạnh chân ga.
Thấy chiếc Audi R lại sắp đuổi kịp, nhưng phía trước là ngã tư.
Mục Hàn nhếch khóe môi.
Anh nói với Tư Đồ Doãn Nhi: “Doãn Nhi, ngồi cho chắc vào, anh rể cho em trải nghiệm cảm giác đua xe!”
“Đua xe?”, Tư Đồ Doãn Nhi lại rất phấn khích, không hề sợ hãi: “Được, được!”
Mục Hàn tăng tốc làm một cú trượt ngang.
Chặn ngay trước chiếc Audi R với tốc độ khá nhanh.
Trương Xuân Phong hoảng sợ lập tức đạp phanh gấp.
“Mẹ kiếp, hắn muốn chết sao?”, Trương Xuân Phong mắng.
Ba cậu chủ còn lại cũng khiếp sợ mặt mũi trắng bệch.
Suy cho cùng có ai mà không sợ chết chứ.
Sau khi Trương Xuân Phong khó khăn lắm mới khống chế được xe thì chiếc Geely Binyue của Mục Hàn lại cực kỳ phóng khoáng đi vào ngã tư, ra khỏi đường cao tốc.
Từ gương chiếu hậu thấy chiếc Audi phía sau suýt nữa mất lái, Tư Đồ Doãn Nhi phấn khích vung tay loạn xạ: “Anh rể, anh giỏi thật, danh hiệu thần lái xe Sở Bắc thuộc về anh đấy!”
“Nếu so với anh thì mấy đứa bạn chơi đua xe của em quả thật yếu kém lắm!”
Tư Đồ Doãn Nhi không kiềm chế được cảm xúc liền ôm cổ Mục Hàn hôn một cái.
Mục Hàn ngượng ngùng nói: “Chuyện nhỏ!”
“Anh rể, anh đỏ mặt kìa!”, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Mục Hàn, Tư Đồ Doãn Nhi bật cười: “Anh rể, không phải chứ?”
“Lẽ nào chị Nhã Hiên chưa từng hôn anh sao?”
Mục Hàn: “…”
“Chắc không đâu nhỉ?”, thấy vậy, Tư Đồ Doãn Nhi càng trêu chọc anh: “Anh rể, anh đừng nói với em đây là nụ hôn đầu của anh nhé?”
Mục Hàn: “…”
“Được rồi, được rồi! Đã đến tỉnh rồi, lát nữa em tự bắt xe đến nhà họ hàng của em là được!”
Cũng may cuối cùng Tư Đồ Doãn Nhi ngừng trêu Mục Hàn, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bóng dáng rời đi của Tư Đồ Doãn Nhi, Mục Hàn không khỏi nhíu mày: “Mấy đứa thế hệ bây giờ đều trưởng thành sớm vậy sao?”
Mục Hàn đến chính quyền tỉnh để gặp Thống đốc.
Vì có liên quan đến sự phát triển của tỉnh, ngoài Mục Hàn, Thống đốc còn gọi rất nhiều viên chức đến, trong đó có vài phó thống đốc, chủ tịch chính quyền Sở Bắc, chủ tịch chính quyền Sở Dương và vài tư lệnh chiến khu.
Mấy viên chức này còn đang trên đường đến.
“Đại thống soái, cuộc gặp mặt của chúng ta không tiện để lộ ra ngoài nên tôi đã đặt một nơi khá bí mật, đó là câu lạc bộ Thiết Huyết. Tôi và vài viên chức đã bàn bạc, sau khi họ đến tỉnh, đúng sáu giờ tối nay sẽ gặp nhau ở cửa câu lạc bộ Thiết Huyết, ý của cậu thế nào?”
Thống đốc hỏi Mục Hàn.
Mục Hàn gật đầu nói: “Ông là quan lớn một tỉnh, cứ theo quyết định của ông”.
Ở một nơi khác.
Trương Xuân Phong, Hạ Thiên, Thu Thủy và Đổng Đông Thành cũng đã đến tỉnh.
Đồng thời cũng gặp mặt Lữ Thị Phi – cậu chủ nhà họ Lữ đến từ Đông Hải.
Dù bốn cậu chủ này tung hoành ở tỉnh, địa vị rất cao, nhưng so với cậu chủ Lữ Thị Phi đến từ Đông Hải này thì họ lại rất lu mờ, khí thế kém xa người ta.
Bốn người tự giác để Lữ Thị Phi làm chủ.
“Anh Lữ, chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa các hoạt động của ngày hôm nay rồi!”, Trương Xuân Phong cười nói: “Địa điểm là câu lạc bộ Thiết Huyết!”
“Câu lạc bộ Thiết Huyết?”, Lữ Thị Phi nhíu mày nói: “Hình như nơi này không nổi tiếng ở tỉnh nhỉ”.
“Anh Lữ, có điều anh chưa biết”, Hạ Thiên cười xấu xa nói: “Câu lạc bộ Thiết Huyết không phải dựa vào danh tiếng mà là khiêm tốn. Vì quá khiêm tốn nên dù chúng ta có làm gì trong đó cũng không có ai để ý”.
“Quan trọng nhất là các cô gái ở nơi này đều xinh đẹp nhất tỉnh”.
“Tất nhiên kỹ thuật cũng tốt nhất!”
“Ồ, vậy à?”, nghe Hạ Thiên nói vậy, Lữ Thị Phi rất thích thú: “Theo như cậu nói, tôi cũng phải nể mặt đến câu lạc bộ Thiết Huyết một chuyến nhỉ?”
Lữ Thị Phi đến từ đô thị quốc tế như Đông Hải, dĩ nhiên mắt nhìn của hắn rất cao.
Những người tầm thường không lọt vào mắt hắn được.
Chẳng mấy chốc đã đến sáu giờ.
Câu lạc bộ Thiết Huyết cũng đã mở cửa.
Lữ Thị Phi được bốn cậu chủ ở tỉnh lái xe chở đến trước cửa câu lạc bộ Thiết Huyết.
Sau khi xuống xe, họ vô tình thấy Mục Hàn cũng đang ở đây.
“Anh Lữ, là tên đó!”, Trương Xuân Phong vừa liếc mắt đã nhận ra Mục Hàn.
Lữ Thị Phi ngơ ngác nói: “Tôi quen anh ta sao?”
“Anh Lữ, anh không quen hắn”, Trương Xuân Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng hôm nay tên này chở Tư Đồ Doãn Nhi – bạn thân vợ tương lai của anh trên đường cao tốc. Bọn tôi chướng mắt nên đua xe với hắn một hồi, suýt nữa mất mạng trong tay hắn!”
“Có chuyện này à?”, con ngươi của Lữ Thị Phi khẽ co rút lại.