Chương : Người giúp Lâm Nhã Hiên là ai?
Tất cả người nhà họ Lâm đều thi nhau cười nhạo lời nói của Mục Hàn.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng thất vọng về anh.
Một đêm trôi qua.
Người nhà họ Lâm thức dậy, bắt đầu ngày mới bận rộn.
Ngay khi cánh cửa nhà họ Lâm mở ra, đã có khách đến nhà.
Thấy ngoài cổng có mấy chiếc BMW đang đậu, quản gia trố mắt ngạc nhiên.
“Xin hỏi đây có phải là nhà họ Lâm không?”
Một người đàn ông bước xuống từ một chiếc BMW, lịch sự hỏi.
“Đúng rồi đúng rồi!”, quản gia vội trả lời: “Xin hỏi ông là…”
“Tôi là gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh, hôm nay đặc biệt đến đây bàn giao nhà máy của chúng tôi cho Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên”, gia chủ nhà họ Tô quan sát bên trong, hỏi: “Tổng giám đốc Lâm có ở đây không?”
“Có, xin ông chờ một chút!”
Quản gia vội vàng vào nhà.
Chuyện này đã được báo cho bà cụ Lâm.
Người nhà họ Lâm kéo nhau ra cửa.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, gia chủ nhà họ Tô giao ra một tập tài liệu bằng hai tay, kính cẩn nói: “Tổng giám đốc Lâm, đây là hợp đồng mua lại nhà máy của chúng tôi dành cho tập đoàn Thiên Thành, tôi đã soạn xong rồi, về phần giá cả, Tổng giám đốc Lâm cứ điền theo ý cô muốn”.
Lâm Nhã Hiên nghi ngờ nhận lấy bản hợp đồng, liếc mắt xem qua.
Bên trên có dấu đỏ công chứng, còn cả chữ kí của gia chủ nhà họ Tô, xem chừng là thật.
Hơn nữa, mục giá cả thật sự để trống.
Nói cách khác, giá mua là do Lâm Nhã Hiên tự quyết định.
“Nhưng mà”, Lâm Nhã Hiên bối rối: “Tôi không có ý định thu mua nhà máy của nhà họ Tô mà?”
“Nếu tập đoàn Thiên Thành muốn tiến quân vào thị trường ở tỉnh, chẳng phải còn thiếu nhà máy sao!”, gia chủ nhà họ Tô mỉm cười nói.
Lâm Nhã Hiên chưa kịp đáp lời, lại có thêm vài chiếc xe hạng sang chạy đến.
Một ông cụ từ trên xe bước xuống.
Rảo bước đi đến trước mặt người nhà họ Lâm.
“Ồ, gia chủ nhà họ Tô, ông cũng đến rồi sao?”, sau khi chào gia chủ nhà họ Tô, tầm mắt ông cụ chuyển qua người nhà họ Lâm: “Xin hỏi vị nào là Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên?”
“Là tôi!”, Lâm Nhã Hiên trả lời.
“Xin chào, Tổng giám đốc Lâm! Tôi là gia chủ nhà họ Triệu ở tỉnh!”, gia chủ nhà họ Triệu cũng y hệt gia chủ nhà họ Tô đưa ra một tập tài liệu rồi nói: “Đây là hợp đồng chuyển giao nhóm nghiên cứu sản phẩm điện tử của nhà họ Triệu chúng tôi cho tập đoàn Thiên Thành, mời cô xem!”
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên càng thêm bối rối: “Nhưng tôi không có ý định mua lại nhóm nghiên cứu của các ông mà?”
“Tôi biết”, gia chủ nhà họ Triệu nói: “Tập đoàn Thiên Thành tiến quân vào thị trường ở tỉnh, có nhóm nghiên cứu của chúng tôi, sẽ giống như hổ mọc thêm cánh!”
Lâm Nhã Hiên lật xem bản hợp đồng.
Cũng y hệt bản hợp đồng của gia chủ nhà họ Tô, giá cả là do Lâm Nhã Hiên đưa ra.
E là Lâm Nhã Hiên điền con số không vào đó cũng không thành vấn đề.
Hai gia chủ của gia đình giàu có nổi tiếng ở tỉnh đích thân đến cung cấp nhà máy và nhóm nghiên cứu khai thác cho Lâm Nhã Hiên khiến người nhà họ Lâm vô cùng sốc.
Nghĩ đến lời nói của Mục Hàn ngày hôm qua, bà cụ Lâm không khỏi tự hỏi: “Lẽ nào là công lao của Mục Hàn?”
“Không thể nào!”, bà cụ Lâm lập tức lắc đầu: “Mục Hàn chẳng qua chỉ là thằng ở rể, cùng lắm là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long mà thôi, nó có tài đức gì mà có thể khiến cho hai vị gia chủ của gia đình giàu có nổi tiếng ở tỉnh đích thân tới đây được chứ?”
“Bà à, cháu nghĩ chuyện này chắc chắn là công lao của anh em nhà họ Trương”, Lâm Long đứng bên cạnh thì thầm: “Cháu thật sự không nghĩ ra, ngoại trừ anh em nhà họ Trương thì còn ai có mặt mũi lớn đến vậy?”
“Chắc chắn không phải anh em nhà họ Trương”, lúc này, Lâm Thù Nhi lại phản bác: “Mọi người nghĩ kỹ mà xem, nếu anh em nhà họ Trương có mặt mũi lớn đến vậy, sao họ đến tỉnh còn bị người ta đuổi về?”
Nghe Lâm Thù Nhi nói vậy, bà cụ Lâm suy nghĩ chốc lát cũng cảm thấy lời này có lý.
Bà cụ Lâm lại không thể đi hỏi thẳng hai vị gia chủ kia được!
Như vậy quá mất thể diện!
“Lâm Thù Nhi, rốt cuộc cô đứng về phía ai vậy?”, Lâm Long tức giận nói: “Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ rằng đây là công lao của Mục Hàn sao?”
“Đúng, là công lao của anh rể!”, Lâm Thù Nhi tự tin, thẳng thắn nói.
“Có cái rắm ấy!”, Lâm Long trừng mắt với Lâm Thù Nhi.
Một lúc sau.
Hai ông trùm của tỉnh là Thái Sư và Thượng Thư cũng đích thân đến.
So với gia chủ nhà họ Tô và nhà họ Triệu thì địa vị của Thái Sư và Thượng Thư cao hơn nhiều.
Ngay khi Thái Sư và Thượng Thư vừa đến, người nhà họ Lâm liền khẳng định, đây chắc chắn không phải công lao của anh em nhà họ Trương.
Dù sao, hai người đó cũng là do Thái Sư và Thượng Thư đuổi khỏi tỉnh.
“Tổng giám đốc Lâm, nhà máy điện tử ở tỉnh và máy móc thiết bị đều thuộc về cô!”, Thái Sư cung kính nói với Lâm Nhã Hiên: “Ngoài ra, một nhà máy chi nhánh ở Sở Dương ban đầu thuộc về tập đoàn Chu Thức, giờ chúng tôi cũng đã giành lại cho cô rồi!”
“Như này cũng quá tốt rồi đấy!”
Nghe những lời của Thái Sư, người nhà họ Lâm đều vui mừng phấn khởi.
Mấy ông trùm của tỉnh suy nghĩ thấu đáo quá nhỉ?
Ngay cả nhân vật lớn như Thái Sư và Thượng Thư cũng đích thân đến, lẽ nào thật sự là vì nể mặt Mục Hàn?
Bà cụ Lâm không kìm nổi nghi ngờ trong lòng, liền hỏi Thái Sư: “Thái Sư, thứ lỗi cho tôi nhiều lời một chút, xin hỏi ông một câu, không biết vì sao các ông lại gióng trống khua chiêng ra mặt giúp nhà họ Lâm chúng tôi?”
“Ha ha! Bà nhớ cho kỹ, tôi là giúp Tổng giám đốc Lâm, không phải giúp nhà họ Lâm ở Sở Dương”, Thái Sư mỉm cười: “Hơn nữa, người muốn giúp Tổng giám đốc Lâm không phải chúng tôi, mà là một người khác”.
“Người khác?”, bà cụ Lâm vội hỏi: “Là ai thế?”
Bà cụ Lâm sốt ruột muốn xác nhận xem người này liệu có phải Mục Hàn hay không.
“Ha ha!”, Thái Sư cười đáp: “Tôi biết bà sẽ hỏi câu này mà. Thật ra, người này đang ở chi nhánh tập đoàn Chu Thức tại Sở Dương, chờ mấy người qua tiếp quản”.
“Là vậy sao?”, bà cụ Lâm vui mừng: “Vậy thì quá tốt rồi, chúng tôi đi qua đó ngay đây”.
Sau khi Thái Sư và Thượng Thư rời đi.
Người nhà họ Lâm cùng nhau đến chi nhánh tập đoàn Chu Thức.
Sau khi tập đoàn Chu Thức rút khỏi tỉnh, chi nhánh này do chính quyền tỉnh tiếp quản.
Đến nay vẫn liên tục tạo ra lợi ích kinh tế.
Sau khi người nhà họ Lâm đến chi nhánh, nhân viên bảo vệ báo rằng giám đốc đang chờ họ tại văn phòng.
Thế là họ nhanh chóng vào trong.
Nhất là Lâm Nhã Hiên càng thêm căng thẳng.
Lúc trước cô gặp phải rất nhiều chuyện, lời hứa Mục Hàn từng nói đều thành hiện thực, một hai lần có thể xem như tình cờ, nhưng số lần càng nhiều, đôi khi Lâm Nhã Hiên tự hỏi, có phải Mục Hàn đang che giấu rất nhiều chuyện hay không.
Đặc biệt là lần này, ông trùm của tỉnh đều thi nhau kéo đến.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Lâm Nhã Hiên.
Càng thêm phần chắc chắn cho phán đoán của cô.
“Nhã Hiên, gõ cửa đi”, bà cụ Lâm sai khiến Lâm Nhã Hiên.
“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, ổn định tâm trạng rồi giơ tay gõ cửa.
“Vào đi!”, trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông
Lâm Nhã Hiên đẩy cửa bước vào.
Sau đó nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, quay lưng ra cửa.