Chương :
Lăng Sở Sở phát hiện thân phận của Mục Hàn
Tuy nhiên, Tạ Hiểu Phong chưa nói hết câu thì đã bị Mục Hàn giết chết.
Mục Hàn nhìn thi thể Tạ Hiểu Phong ngã xuống, lạnh lùng nói: “Tôi chẳng thèm quan tâm anh là ai?”
“Có trách thì trách bản thân anh không có mắt nhìn đi!”
Bố con nhà họ Quách nhìn thấy cảnh tượng này liền co rúc ở bên cạnh, toàn thân run lẩy bẩy.
Vốn dĩ họ cho rằng Tạ Hiểu Phong đã là kẻ mạnh nhất.
Không ngờ, vị cao thủ siêu cấp trong bộ phận bảo vệ của tập đoàn Phi Long này lại có thực lực vượt xa Tạ Hiểu Phong.
Nghĩ đến những hành động của mình trước đây, Quách Cường vội quỳ phịch xuống trước mặt Mục Hàn: “Là tôi có mắt không tròng, mong anh Mục thứ tội”.
“Đúng vậy!”, Quách Tiếu Thiên cũng vội vàng nói: “Nhà họ Quách chúng tôi bị ép, không còn cách nào khác mới bị người khác điều khiển!”
“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Quách bằng lòng làm thuộc hạ dưới trướng cậu Mục, làm trâu làm ngựa cho cậu Mục, có chết cũng không từ chối!”
“Muốn dựa vào tôi ư?”, Mục Hàn cười khẩy: “Ông cũng xứng sao?”
Nhà họ Quách từ lâu đã nổi tiếng ở tỉnh với cái danh gió chiều nào theo chiều ấy, không có chính kiến.
Họ có thể lọt vào top mười gia tộc giàu sang quyền thế ở tỉnh cũng là vì khả năng nịnh hót bợ đỡ người khác.
“Tôi thấy rằng nhà họ Quách không cần thiết phải tồn tại ở tỉnh này nữa rồi”.
Câu nói này của Mục Hàn đã quyết định sự sống chết của nhà họ Quách.
Ở một nơi khác.
Chiến thần nước Tài đã hộ tống Lâm Nhã Hiên trở về tập đoàn Thiên Thành.
Lăng Sở Sở nghe thấy vậy, lập tức ra khỏi bệnh viện, thậm chí còn chưa truyền dịch xong.
Nhìn thấy miếng gạc dày quấn trên trán Lăng Sở Sở, Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên hỏi: “Sở Sở, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, Tổng giám đốc Lâm”, Lăng Sở Sở vui mừng nói: “Cô trở về an toàn là tôi yên tâm rồi!”
“Cô đã ra nông nỗi này mà còn lo cho tôi sao?”, Lâm Nhã Hiên dở khóc dở cười nói.
“Chắc chắn rồi”, Lăng Sở Sở nói: “Bảo vệ an toàn cho Tổng giám đốc Lâm là chức trách của tôi, nếu cô xảy ra chuyện gì thì sao tôi có thể xứng đáng với mức lương này được chứ?”
“Nói cũng phải”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười, sau đó nói với chiến thần nước Tài: “Mời ông ngồi!”
“Không cần đâu”, chiến thần nước Tài lắc đầu đáp: “Tổng giám đốc Lâm đã trở về an toàn, vậy thì nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc”.
“Nhưng ông đã cứu tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn ông đàng hoàng mà”, thấy chiến thần nước Tài sắp rời đi, Lâm Nhã Hiên vội nói.
“Tổng giám đốc Lâm không cần cám ơn”, chiến thần nước Tài đáp: “Tôi cũng là được người khác nhờ vả, trung thành với người khác thôi”.
“Vậy ông có thể nói cho tôi biết ai đã nhờ ông được không?”, Lâm Nhã Hiên tò mò hỏi.
“Thành thật xin lỗi!”, chiến thần nước Tài lắc đầu: “Tôi không thể tiết lộ tên của người đó”.
Dứt lời, chiến thần nước Tài liền bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi luôn có cảm giác người này hơi quen mắt, hình như tôi đã gặp ông ta ở đâu rồi thì phải?”, lúc này Lăng Sở Sở không ngừng lục lọi trí nhớ.
“Thật sao?”, Lâm Nhã Hiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nói: “Sở Sở, cô mau đi theo ông ta, xem ông ta tiếp xúc với ai, như vậy thì không phải chúng ta có thể biết được ai nhờ ông ta cứu tôi rồi sao?”
“Tôi hiểu rồi!”, Lăng Sở Sở gật đầu: “Tổng giám đốc Lâm, tôi sẽ đuổi theo ông ta ngay!”
Sau khi chiến thần nước Tài rời khỏi tập đoàn Thiên Thành đã đi đến một khu rừng ven đường.
Đây là nơi mà Mục Hàn đã hẹn gặp ông ta sau khi trở về.
Bởi vì thân phận đặc biệt của chiến thần nước Tài, cộng thêm nhiệm vụ âm thầm bảo vệ Lâm Nhã Hiên nên Mục Hàn không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của mình.
“Thưa cậu Mục, vợ cậu đã bình an vô sự, cậu cứ yên tâm!”, chiến thần nước Tài báo cáo.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu hỏi: “Đã điều tra được lai lịch thân phận của tên đó chưa?”
“Tra ra rồi”, chiến thần nước Tài trả lời: “Họ là…”
Khi chiến thần nước Tài báo cáo mọi việc, Lăng Sở Sở – người đã đi theo suốt chặng đường đang nấp cách đó không xa cũng vểnh tai lắng nghe.
Lăng Sở Sở cũng muốn biết rốt cuộc đám người Tạ Hiểu Phong là thần thánh phương nào.
Hai người đàn ông đeo mặt nạ đen trắng đã đánh Lăng Sở Sở bị thương nặng chỉ bằng một đòn.
Cũng may, Lăng Sở Sở xuất thân là lính đặc chủng, có nền tảng thể lực khỏe mạnh, nếu không thì ít nhất cô ta cũng phải nằm viện điều trị ít nhất một tháng.
Ngoài ra, Lăng Sở Sở cũng rất tò mò về thân phận của chiến thần nước Tài.
Nhất là giọng nói của chiến thần nước Tài khiến Lăng Sở Sở có cảm giác đặc biệt quen thuộc.
Nhưng nhất thời cô ta không thể nhớ ra được.
Chiến thần nước Tài đột nhiên dừng lại, nói với Mục Hàn: “Thưa cậu Mục, hình như có người đang theo dõi chúng ta!”
“Không phải hình như, mà là có”, Mục Hàn mỉm cười, hét lớn: “Con chuột nhắt ở phương nào đến, mau cút ra đây đi!”
Sau khi Mục Hàn hét lên, Lăng Sở Sở có cảm giác chói tai bất thường.
Lăng Sở Sở bước ra từ sau cây đại thụ, rồi đi về phía Mục Hàn.
Lần này khi nhìn thấy khuôn mặt của chiến thần nước Tài, Lăng Sở Sở lập tức nhận ra ngay: “Ông là… chiến thần nước Tài ư?”
Năm đó, hơn bốn mươi nước liên minh tấn công biên giới Hoa Hạ, là một trong những binh lính của đại đội đặc chủng quân đoàn thuộc đội quân biên giới Nam Cương, Lăng Sở Sở đã từng đối đầu trực diện với chiến thần nước Tài.
Lăng Sở Sở có ấn tượng sâu sắc về thực lực mạnh mẽ của chiến thần nước Tài.
“Coi như cô có mắt nhìn”, chiến thần nước Tài khẽ gật đầu nói: “Lại có thể nhận ra thân phận của tôi”.
Lúc này, Lăng Sở Sở lại nhìn về phía Mục Hàn đang đứng bên cạnh.
Chiến thần nước Tài trước giờ chẳng chịu khuất phục trước bất kỳ ai.
Cuối cùng bị đánh bại bởi đại thống soái, mới đầu hàng Hoa Hạ.
Mà Mục Hàn lại có thể sai khiến chiến thần nước Tài, vậy chẳng phải là…
“Đúng! Không sai! Đúng như những gì cô đang nghĩ đấy!”, Mục Hàn cười nói: “Tôi chính là đại thống soái!”
Dù sao thân phận của anh cũng không thể che giấu được nữa, chi bằng thẳng thắn thừa nhận.
Với phẩm chất của Lăng Sở Sở, chắc chắn sẽ chủ động giữ bí mật cho Mục Hàn.
“Lăng Sở Sở, thành viên của đại đội đặc chủng quân đoàn thuộc quân đội Nam Cương, báo cáo đại thống soái!”
Lăng Sở Sở lập tức cung kính chào Mục Hàn theo kiểu quân đội.
Mục Hàn gần như chỉ dựa vào sức mạnh một mình anh để tạo ra huyền thoại đẩy lùi cuộc tấn công của liên quân hơn bốn mươi nước.
Anh là một sự tồn tại giống như vật tổ trong tâm trí của tất cả những người lính ở Hoa Hạ.
“Ừ!” Mục Hàn gật đầu nói: “Lăng Sở Sở, cô cũng giỏi lắm”.
“Trong lần nguy cấp này, cô đã thể hiện những phẩm chất tốt đẹp của một người lính đặc chủng giải ngũ, tôi rất hài lòng với biểu hiện của cô”.
“Tôi hi vọng cô sẽ cố gắng hơn nữa, tiếp tục làm tốt nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Nhã Hiên”.
“Tuân lệnh!”, nhận được lời khen ngợi của Mục Hàn, trong lòng Lăng Sở Sở vô cùng phấn khích.
Nhất là khi biết người phụ nữ mình đang bảo vệ lại là vợ của đại thống soái, Lăng Sở Sở liền tràn đầy năng lượng.
Sau khi Lăng Sở Sở quay lại tập đoàn Thiên Thành.
Lâm Nhã Hiên sốt ruột hỏi: “Sở Sở, thế nào rồi?”
“Cô có nhìn thấy người đó không?”
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm”, Lăng Sở Sở bịa đại ra một cái cớ: “Tốc độ của người đó quá nhanh, tôi không theo kịp”.
Nghe Lăng Sở Sở nói vậy, Lâm Nhã Hiên hơi thất vọng: “Nếu tìm được vị ân nhân cứu mạng này thì phải cảm ơn người đó đàng hoàng”.
Cùng lúc đó.
Ở trên một hòn đảo nào đó ở phía Nam.
“Dám giết đệ tử của ta sao?”
Trong một ngôi biệt thự.
Một ông già đập bàn đứng bật dậy.