Chương : Kết hôn với Lâm Nhã Hiên là để lấp đầy vào chỗ trống mệnh cách
“Cái gì?”, nghe Lâm Nhã Hiên trả lời như vậy, bà cụ Lâm đột nhiên tức giận nói: “Lâm Nhã Hiên, bà nghĩ cháu bị mỡ heo che mờ mắt rồi, đã ly hôn rồi mà còn nhớ tới thằng ở rể vô dụng đó sao?”
“Mục Hàn không phải là đồ vô dụng, cháu cảm thấy anh ấy rất tốt!”, Lâm Nhã Hiên phản bác: “Mặc dù chúng cháu đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, nhưng Mục Hàn đã theo đuổi cháu lần nữa!”
“Hơn nữa, anh ấy cũng sẽ tổ chức bù cho cháu một đám cưới thế kỷ”.
“Cháu vẫn còn liên lạc với Mục Hàn sao?”, bà cụ Lâm lập tức chỉ tay vào Lăng Sở Sở: “Cô làm cái trò gì vậy hả?”
“Nhà họ Lâm chúng tôi bỏ ra số tiền lớn để mời cô đến đây, vậy mà ngay cả một người mà cô cũng không quản được sao?”
“Bà cụ Lâm, thật ra tôi…”
Lăng Sở Sở đang định giải thích, nhưng bị bà cụ Lâm cắt ngang: “Im đi! Tôi không muốn nghe cô giải thích!”
“Từ bây giờ trở đi, cô nhất định phải ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên /, không ai được phép gặp nó, đặc biệt là Mục Hàn!”
“Cho đến ngày tổ chức tiệc đính hôn!”
“Bà nội à, cháu sẽ không đính hôn với Vu Văn Long”, Lâm Nhã Hiên nói với vẻ mặt kiên định quật cường.
“Chuyện đã đến bước này thì không phải do cháu quyết định nữa rồi”, bà cụ Lâm đanh mặt nói: “Cháu là cháu gái nhà họ Lâm, hôn sự của cháu sẽ do bà làm chủ”.
“Bà cụ Lâm”, cuối cùng Lăng Sở Sở cũng lên tiếng: “Tôi là người ngoài cuộc, xin thứ lỗi cho tôi nhiều lời. Tôi nghĩ bây giờ là xã hội tự do, chú trọng tự do hôn nhân, cụ ép duyên như vậy là cách làm sai trái”.
“Cô được lắm”, bà cụ Lâm trừng mắt liếc xéo Lăng Sở Sở: “Cô không có tư cách xen vào chuyện nhà chúng tôi”.
“Vâng! Tôi không có tư cách xen vào chuyện gia đình cụ. Tuy nhiên, trước khi gả Tổng giám đốc Lâm cho Vu Văn Long, ít nhất mọi người cũng phải hiểu rốt cuộc anh ta là loại người thế nào chứ?”
Lăng Sở Sở nói: “Nghe nói anh ta là cậu ấm nhà giàu nổi tiếng phong lưu ở bên ngoài, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, gả Tổng giám đốc Lâm cho một người như vậy mà mọi người cũng yên tâm được sao?”
Kể từ khi biết thân phận thực sự của Mục Hàn, Lăng Sở Sở đã rất quan tâm đến chuyện của Lâm Nhã Hiên.
Đặc biệt khi Vu Văn Long đột ngột xuất hiện, Lăng Sở Sở đã ngay lập tức điều tra chi tiết mọi chuyện liên quan đến hắn.
Theo điều tra, quả nhiên phát hiện người này luôn mồm nói dối, vết nhơ đầy mình.
Một cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng trong giới thượng lưu.
“Nói năng bậy bạ!”, nghe Lăng Sở Sở nói vậy, Lâm Phi Yến phản bác lại: “Cô đang bôi nhọ danh tiếng của anh Vu”.
“Đường đường là gia tộc giàu sang quyền thế ở Đông Hải, có bối cảnh gia thế như vậy thì nhất định lớn lên trong môi trường giáo dục tốt, cô nói như vậy là ngậm máu phun người”.
“Đúng!”, Lâm Long phụ họa theo: “Lăng Sở Sở, chúng tôi bảo cô đến đây làm vệ sĩ chứ không bảo cô đến đây sỉ nhục nhà họ Vu! Tốt nhất cô nên biết rõ chức trách của mình”.
“Được rồi! Chuyện này kết thúc ở đây đi!”, bà cụ Lâm lên tiếng: “Nếu để người nhà họ Vu biết được cô bêu xấu họ như vậy thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Nể tình cô là vệ sĩ của Nhã Hiên, tôi sẽ coi như chưa từng nghe những lời cô vừa nói”.
“Bây giờ cô lập tức đưa Nhã Hiên về phòng đi”.
“Còn bên phía tập đoàn Thiên Thành thì cứ bảo nó nghỉ ngơi vài ngày”.
Lăng Sở Sở bất lực, đành phải tuân theo.
Suy cho cùng, nhà họ Lâm đang trả lương cho cô ta.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Cuối cùng cũng đến ngày nhà họ Vu và nhà họ Lâm tổ chức lễ đính hôn.
Bên ngoài khách sạn năm sao ở Sở Dương.
Mười chiếc xe Cullinan mở đường.
Sau đó, có thêm mười chiếc Aston Martin bảo vệ xuất hiện.
Bao quanh chiếc xe Lincoln trị giá một trăm triệu tệ ở giữa.
Vu Trấn Quốc – gia chủ nhà họ Vu ở Đông Hải đích thân đến Sở Dương.
Đối với Sở Dương mà nói, điều này tương đương với một trận động đất lớn.
Ngoài người nhà họ Lâm ở Sở Dương ra, người nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng đã đến.
Người nhà họ Tần ở tỉnh cũng có mặt.
Chưa nhắc đến mười gia tộc giàu sang quyền thế hạng nhất ở Sở Dương, ngay cả mười gia tộc giàu sang quyền thế hạng nhất ở tỉnh cũng lũ lượt kéo đến.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy chưa từng xảy ra ở Sở Dương trong một thế kỷ qua.
Người nhà họ Lâm đều biết rằng, tất cả vinh quang này đều do nhà họ Vu mang đến.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên không bằng lòng, nhưng cô vẫn bị Lâm Phi Yến và Lâm Long giữ chặt, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Chẳng mấy chốc, Vu Trấn Quốc – hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đông Hải ngồi trên xe lăn, bên cạnh có vợ chồng Vu Giang Hải và Cát Lan cùng đi đến nhà họ Lâm.
Nhìn thấy nhân vật truyền kỳ Vu Trấn Quốc, ngay cả bà cụ Lâm cũng hơi kích động.
“Cháu dâu của tôi là cô gái nào?”, sau khi chào bà cụ Lâm, Vu Trấn Quốc liền hỏi.
“Là nó”, bà cụ Lâm vội vàng chỉ vào Lâm Nhã Hiên – người đang bị Lâm Long và Lâm Phi Yến giữ chặt.
Vu Trấn Quốc nháy mắt ra hiệu với một gã đàn ông mặc áo choàng đạo sĩ đi theo cụ ta.
Đạo sĩ khẽ gật đầu, cẩn thận quan sát đánh giá Lâm Nhã Hiên.
Sau đó ông ta ghé vào tai Vu Trấn Quốc thì thầm: “Ông Vu, người phụ nữ này có mệnh cách chí âm chí thuần”.
“Tốt quá rồi!”, Vu Trấn Quốc giãn chân mày, đắc ý gật đầu: “Tôi rất hài lòng về cô cháu dâu này! Văn Long có thể cưới con bé này về nhà đúng là một đôi trai tài gái sắc”.
“Chi bằng nhân buổi tiệc đính hôn hôm nay, chúng ta quyết định ngày cưới luôn, được không?”
“Được!”, Vu Trấn Quốc nói như vậy, đương nhiên bà cụ Lâm vui mừng khôn xiết: “Không biết theo ý của nhà họ Vu thì hai đứa nó nên kết hôn vào ngày nào đây?”
Vu Trấn Quốc lại nháy mắt với vị đạo sĩ.
“Tôi nghĩ chi bằng thế này đi”, đạo sĩ nói: “Tôi đã xem lịch rồi, ngày mốt là ngày lành tháng tốt phù hợp để kết hôn, chi bằng tổ chức hôn lễ vào ngày mốt!”
Rõ ràng Vu Trấn Quốc rất hài lòng với đề nghị của đạo sĩ, sau đó cụ ta nhìn về phía bà cụ Lâm: “Bà cụ Lâm, bà nghĩ thế nào?”
“Ngày mốt ư?”
Bà cụ Lâm nghe vậy thì hơi sững sờ.
Hôm nay vừa đính hôn, mà ngày mốt đã tổ chức lễ cưới luôn sao?
Tốc độ này quá nhanh thì phải?
Lúc này, bà cụ Lâm nghĩ đến một tin đồn, nói rằng nhà họ Vu nhìn trúng Lâm Nhã Hiên là vì để lấp đầy vào chỗ trống mệnh cách, nhà họ Vu cưới Lâm Nhã Hiên về chỉ coi cô như một công cụ mà thôi.
Tuy nhiên, bà cụ Lâm đã sớm nghĩ thông suốt.
Cho dù nhà họ Vu dùng Lâm Nhã Hiên để lấp đầy chỗ trống mệnh cách thì đã sao?
Lâm Nhã Hiên được nhà họ Vu cưới hỏi đàng hoàng, bước qua cửa nhà họ Vu thì chính là người của nhà họ Vu.
“Tuy rằng cũng hơi nhanh, nhưng giải quyết xong chuyện lớn cả đời của cháu nó thì cũng coi như tôi sớm hoàn thành tâm nguyện của mình”, bà cụ Lâm cười đáp: “Được, cứ nghe theo gia chủ Vu, chọn ngày mốt để hai đứa nó đính hôn!”
Sau khi hôn lễ được định ngày chắc chắn, đám gia tộc giàu sang quyền quý khác nhao nhao đến chúc mừng.
Bà cụ Lâm trước giờ không nhận được sự yêu mến, bỗng chốc trở thành đối tượng được nịnh bợ trong số gia tộc giàu sang quyền thế ở Sở Dương.
Lâm Thù Nhi đứng bên cạnh rất sốt ruột khi biết rằng nhà họ Lâm và nhà họ Vu đã quyết định ngày kết hôn.
Lâm Thù Nhi tìm một cái cớ rồi rời đi.
Sau đó cô ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Mục Hàn: “Anh rể, anh mau đến đây đi, chị em sắp bị ép kết hôn rồi!”
“Kết hôn?”, ở bên kia Mục Hàn đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ.
Nghe Lâm Thù Nhi thông báo như vậy, Mục Hàn hơi kinh ngạc.