Chương : Một nghìn Hộ Long Vệ của nhà họ Vu
Vu Trấn Quốc có đủ sự tự tin này.
Con trai Vu Giang Hải của cụ ta là tổng giám đốc tập đoàn Vu Thị, con dâu Cát Lan là phó tổng giám đốc ngân hàng Huệ Phong.
Chưa nói đến địa vị của tập đoàn Vu Thị ở giới kinh doanh Đông Hải, chỉ nói đến ngân hàng Huệ Phong của Cát Lan thôi cũng đã là ngân hàng tư nhân lớn nhất Hoa Hạ, nghe nói cổ đông lớn đằng sau là một vị tài phiệt nào đó ở nước Chiến Ưng.
Vì ngân hàng Huệ Phong có địa vị đặc biệt nên khiến không ít đại gia hàng đầu Hoa Hạ muốn qua lại với nhà họ Vu.
Hơn nữa Vu Trấn Quốc vốn là hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đông Hải.
Hễ các đại gia làm ăn kinh doanh ở Đông Hải đều phải đến gặp Vu Trấn Quốc đầu tiên.
Có thể nói Vu Trấn Quốc một tay che trời ở Đông Hải.
Càng đừng nói đến một nơi bé nhỏ lân cận Đông Hải như Sở Dương.
“Ở Sở Dương, nhà họ Vu chúng tôi vẫn là vương pháp!”, Vu Trấn Quốc lại nói: “Chọc giận vương pháp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Mục Hàn liếc mắt nhìn mười mấy vệ sĩ mặc đồ vest chặn đường mình.
Anh tỏ ra khinh thường nói: “Vậy nên chỉ dựa vào mấy người này đã muốn chặn đường tôi à?”
“Mục Hàn, tôi đã từng nghe nói về anh, cũng biết anh có chút bản lĩnh”, lúc này Vu Văn Long lên tiếng: “Nhưng dù anh có bản lĩnh thế nào, hôm nay cũng khó thoát khỏi đây!”
“Tất nhiên chỉ dựa vào mấy người này đối phó với anh là không đủ!”
Vu Văn Long vỗ tay.
Ngay lập tức ngoài đại sảnh vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
Chẳng mấy chốc, hàng trăm vệ sĩ mặc đồ vest xông vào cứ như thủy triều dâng, đứng chặn ngay ở cửa.
Thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi.
Tùy tiện có thể gọi đến hàng trăm vệ sĩ.
Đây chính là phong cách của gia tộc ở Đông Hải.
“Nếu thêm những người này nữa thì sao?”, Vu Văn Long đắc ý nói: “Mấy vệ sĩ này đều do nhà họ Vu chúng tôi bỏ ra một số tiền lớn mời lính đặc chủng giải ngũ ở nước ngoài về, ai trong số họ cũng có thể một mình địch lại trăm người”.
“Mục Hàn, dù anh có bản lĩnh cao bằng trời cũng khó có thể đánh bại được hàng trăm lính đặc chủng này nhỉ?”
“Nhiều người đấu với tôi?”, Mục Hàn không khỏi bật cười: “Về số người, nhà họ Vu ở Đông Hải các anh cũng không hề chiếm ưu thế mà!”
“Anh Vu, sao anh không mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài thử xem”, Mục Hàn nói với Vu Văn Long.
Vu Văn Long thấy hơi khó hiểu.
Hắn đi đến bên cửa sổ đẩy cánh cửa kính ra.
“Rầm!”
Cảnh tượng bên ngoài khiến Vu Văn Long khiếp sợ.
Chỉ thấy ngoài khách sạn có rất nhiều người.
Những người này đều mặc đồng phục bảo vệ.
Ai cũng cầm gậy bóng chày, thanh sắt và các vật nhọn khác trong tay.
“Năm nghìn bảo vệ của tập đoàn Phi Long đến đón Mục Hàn về nhà!”
Thấy Vu Văn Long ở trên lầu nhìn xuống dưới, Vũ Minh lập tức hét lên.
Đám người đứng phía sau cũng đồng thanh hô lên.
Tiếng động cực lớn khiến mọi trong đại sảnh đều hoảng sợ.
“Chuyện gì vậy?”, Vu Trấn Quốc hỏi.
“Ông nội, chúng ta bị bao vây rồi”, Vu Văn Long bất lực nói: “Năm nghìn bảo vệ của tập đoàn Phi Long đến bao vây khách sạn của chúng ta không một khe hở!”
“Cái gì?”, Vu Trấn Quốc được Vu Giang Hải và Cát Lan dìu bước đến.
Nhìn thấy đám đông bên dưới, Vu Trấn Quốc không khỏi sửng sốt: “Từ lâu đã nghe nói thế lực đằng sau của tập đoàn Phi Long rất thâm sâu, chỉ riêng về số lượng bảo vệ mà đã có năm nghìn người, đủ để lập thành một quân đội rồi đấy!”
Mục Hàn cười nói: “Sao vậy? Nhà họ Vu các người còn muốn thay vương pháp trừng phạt tôi không?”
“Hừ!”, Vu Trấn Quốc biết nếu cứng rắn đối chọi với anh thì dù hàng trăm vệ sĩ của cụ ta có xuất thân từ lính đặc chủng ở nước ngoài đi chăng nữa, nhưng năm nghìn người dày đặc bên ngoài cũng không dễ đối phó. Thế nên cụ ta thầm tính toán nước đi có lợi cho mình nhất: “Hôm nay tạm tha cho cậu!”
“Hai người đi đi!”
Mục Hàn nắm tay Lâm Nhã Hiên đi ra khỏi đại sảnh trước ánh mắt của mọi người.
“Đâu có cái lý đó chứ”, đợi Mục Hàn dẫn Lâm Nhã Hiên rời đi, Vu Trấn Quốc đập mạnh vào xe lăn khiến tay vịn của xe vỡ nát, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị bệnh như trước đó: “Nhà họ Lâm các người khiến nhà họ Vu chúng tôi chịu đựng nhục nhã ở cái đất Sở Dương bé tí này, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ vậy đâu!”
“Văn Long, chúng ta đi!”
Buổi tiệc đính hôn hỗn loạn kết thúc trong bầu không khí như vậy, đám gia tộc hạng nhất chỉ biết đến quyền lợi lập tức ra về như cơn cuồng phong.
Chỉ còn lại nhà họ Lâm kinh hãi và khiếp sợ.
“Tiêu rồi, xong đời rồi!”
“Lần này xong đời thật rồi!”
“Đắc tội với nhà họ Vu ở Đông Hải, nhà họ Lâm chúng ta gặp tai họa lớn rồi!”
Bà cụ Lâm bất lực xua tay.
Ở một nơi khác, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên được năm nghìn bảo vệ hộ tống về tập đoàn Thiên Thành.
“Mục Hàn, có phải ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long rất coi trọng anh không?”, thấy có hơn năm nghìn bảo vệ hộ tống về”, Lâm Nhã Hiên cũng cực kỳ kinh ngạc: “Thế mà lại cử nhiều người đến giúp chúng ta như vậy!”
“Phải đó!”, Mục Hàn cười nói: “Dù sao tập đoàn Phi Long cũng đầu tư cho tập đoàn Thiên Thành nhiều tiền như vậy. Nếu em không làm việc cho tốt, ông chủ đằng sau rất lo lắng cho số tiền đầu tư đấy”.
“Hơn nữa, anh là chồng em, dĩ nhiên ông chủ phải đặc biệt quan tâm đến anh rồi!”
“Anh nói cũng đúng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Nhưng có thể lập ra một đội bảo vệ hơn năm nghìn người thì năng lực của ông chủ tập đoàn Phi Long quả thật không phải dạng vừa. Thảo nào Phương Viên cứ suốt ngày bảo muốn theo đuổi anh ta, làm em cũng muốn gặp anh ta một lần!”
“Em sẽ gặp được thôi”, Mục Hàn cười nói.…
Đông Hải.
Khu nhà họ Vu.
Là một trong các gia tộc hàng đầu Đông Hải, khu nhà họ Vụ có diện tích rộng như Ngự Hoa Viên ngày xưa, nằm ở vùng ngoại ô Đông Hải.
Trong khu đất trống rộng lớn bằng bốn sân đá bóng cộng lại đông nghịt những gã đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồ rằn ri.
Hơn một nghìn người.
Bọn họ đều đeo phù hiệu màu đỏ trên vai phải, bên trên viết ba chữ: Hộ Long Vệ!
Một nghìn người này chính là lực lượng vũ trang tư nhân mà nhà họ Vu đào tạo bồi dưỡng.
Vì thế lực nhà họ Vu lớn hơn cả pháp luật nên đặt tên cho lực lượng vũ trang tư nhân một ngàn người này là Hộ Long Vệ, ý nói là bảo vệ con cháu nhà họ Vu.
Từ lúc lập nên Hộ Long Vệ, nhà họ Vu chưa từng dùng đến lực lượng này.
Dù sao chính phủ cũng sẽ không cho phép tồn tại một lực lượng như vậy.
Nhưng bây giờ nhà họ Vu không thể không dùng đến.
“Các vị, nuôi lính một nghìn ngày, dùng lính một giờ”, Vu Trấn Quốc đoan chính ngồi trên ghế chủ vị nói: “Hôm nay nhà họ Vu tôi đã chịu sự nhục nhã mà trước nay chưa từng có. Nếu không thể lấy lại thể diện thì sau này nhà họ Vu tôi còn đứng ở Đông Hải thế nào đây?”
“Hôm nay triệu tập mọi người đến chuẩn bị đi đến Sở Dương, nhất định phải rửa được nỗi nhục này!”
“Đến Sở Dương rửa nỗi nhục này!”
“Đến Sở Dương rửa nỗi nhục này!”
Một nghìn Hộ Long Vệ hô vang rung trời.