Chương : Ta phải bắt những kẻ đó chôn cùng đệ tử yêu quý của ta
“Tạ Hiểu Phong?”, khóe miệng chiến thần nước Tài hơi nhếch lên, ông ta quan sát Tạ Văn Tây và Hướng Vấn Thiên: “Các người đến đây để báo thù cho Tạ Hiểu Phong à?”
“Chiến thần nước Tài, ông giết người em họ Tạ của tôi, thù này chúng tôi tất phải báo”, kẻ thù ở ngay trước mắt, Tạ Vân Tây siết chặt nắm đấm, các khớp nổi đầy gân xanh.
“Người giết Tạ Hiểu Phong ở ngay trước mặt các người, muốn lấy mạng tôi thì cứ việc tới đây”, vẻ mặt chiến thần nước Tài đầy bình tĩnh.
“Tự tìm đường chết!”, Tạ Văn Tây tức giận nói.
Cảnh tượng vô cùng căng thẳng.
Lúc này, Hướng Vấn Thiên chợt vỗ vào tay Tạ Văn Tây và ra hiệu cho hắn đừng bốc đồng.
“Chiến thần nước Tài, với thực lực của chúng tôi, muốn giải quyết ông không nhất định phải ngay lúc này”, Hướng Vấn Thiên nói với thái độ trịch thượng: “Hôm nay chúng tôi tới đây là để đòi lại thi thể của người anh em họ Tạ”.
“Tuy rằng đã không còn nữa, nhưng phải chôn cất người anh em họ Tạ cho đàng hoàng!”
“Tôi còn tưởng rằng các người bày ra cục diện hầm hố như vậy là đến để phá hoại kia. Ai biết hóa ra không phải. Các người không có gan thì nói thẳng ra là được, đâu cần phải bày ra bộ dạng thanh cao như vậy chứ”.
Thấy thái độ của Hướng Vấn Thiên, chiến thần nước Tài đáp lại một cách khinh bỉ: “Về phần thi thể của Tạ Hiểu Phong, đương nhiên là tôi đã vứt đi rồi”.
“Ông vứt đi đâu rồi?”, Tạ Văn Tây cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Đương nhiên là vứt ra bãi tha ma, bãi rác ở ngoại thành rồi!”, chiến thần nước Tài cười nói: “Chẳng lẽ là phải mua cho hắn một cái quan tài rồi cung phụng sao?”
“Ông!”, Tạ Văn Tây lại một lần nữa chịu thêm sự đả kích.
“Tạ, điều quan trọng là phải tìm được thi thể của người anh em họ Tạ”, thấy Tạ Văn Tây không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Hướng Vấn Thiên vội thuyết phục: “Dù sao thì Sư tôn vẫn đang đợi chúng ta trở về”.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Boxing.
Tạ Văn Tây tức giận nói: “Anh Hướng, sao anh cứ cản tôi vậy?”
“Nếu không phải mấy lần anh cản tôi lại thì tôi đã phá tan cái câu lạc bộ Boxing đó rồi”.
“Hộ vệ Tạ, mặc dù anh rất mạnh về võ thuật, nhưng anh rất dễ bị ảnh hưởng bởi những dao động cảm xúc để rồi đưa ra những phán đoán sai lầm”, Hướng Vấn Thiên giải thích: “Hôm nay người mà chúng ta phải đối mặt là chiến thần nước Tài! Dù chỉ là một nước nhỏ, nhưng đó cũng là chiến thần của một nước!”
“Tôi có thể cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng là sức mạnh của chiến thần nước Tài này không hề yếu”.
“Nếu chúng ta hành động hấp tấp, sau này chúng ta sẽ rất khó để thu xếp. Điều này sẽ làm trì hoãn tiến độ của chúng ta trong việc tìm kiếm thi thể Tạ Hiểu Phong”.
“Nghe anh nói vậy, tôi chợt nhớ ra khi tôi vừa đối mặt với chiến thần nước Tài, tôi đã cảm thấy một luồng áp lực khó lý giải”, Tạ Văn Tây nói với vẻ ‘may quá’: “Anh Hướng, nếu không phải có anh nhắc nhở, chỉ sợ tôi đã làm hỏng chuyện rồi!”
“Anh Hướng, theo ý anh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải tìm được thi thể của Tạ Hiểu Phong càng sớm càng tốt, quay về báo cáo với Sư tôn”, Hướng Vấn Thiên nói: “Về phần chiến thần nước Tài, chờ sau khi chúng ta trở về báo cáo với Sư tôn rồi chờ Sư tôn quyết định”.
Điều mà Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây không biết là sau khi họ rời đi, sau lưng chiến thần nước Tài cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhìn Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây rời đi, xác nhận rằng họ quả thực đã đi xa, chiến thần nước Tài mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đưa tay quệt mồ hôi trên trán, còn thở dài cảm thán: “Từ khi mình lăn lộn giang hồ đến nay, ngoài đại thống soái ra, hai người trước mặt mình đây lại một lần nữa khiến mình cảm thấy có một luồng áp lực”.
“Rốt cuộc họ là ai?”
Chiến thần nước Tài định báo cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Mục Hàn.
Do vùng ngoại ô các thành phố của tỉnh quá rộng lớn, những nơi như bãi hoang, bãi tha ma và bãi rác rất rải rác, điều này gây khó khăn cho Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây trong việc tìm kiếm thi thể của Tạ Hiểu Phong.
Không còn cách nào khác, loại chuyện này không thể dựa vào công nghệ, họ chỉ có thể tìm kiếm thủ công.
Hướng Vấn Thiên thậm chí còn rải tiền, mời một số người thu gom xác chết đến để cùng nhau tìm kiếm.
Sau một ngày đêm tìm kiếm, cuối cùng cũng có người tìm thấy thi thể của Tạ Hiểu Phong trong một bãi rác.
Sau khi bị vứt bỏ vài ngày, vốn thi thể của Tạ Hiểu Phong đã phần nào bị phân hủy, có vô số ruồi bay lượn trên đó và những con sâu bướm khiến người ta phải ghê tởm đang gặm nhấm thi thể.
Nhìn thấy cảnh này, Tạ Văn Tây cảm thấy buồn nôn và nôn mửa ngay tại chỗ.
“Thật là thê thảm!”, Hướng Vấn Thiên đầy vẻ đau buồn: “Không ngờ em Tạ lại gặp phải điều bất hạnh, chết rồi mà xác còn bị phơi bày ngoài bãi hoang, mặc mưa gió vùi dập. Nếu Sư tôn biết được, nhất định sẽ đau buồn mãi không thôi”.
“Anh Hướng, hay là chúng ta hỏa thiêu thi thể của em Tạ rồi hãy mang về!”, Tạ Văn Tây đề nghị.
“Cũng được”, Hướng Vấn Thiên gật đầu: “Cảnh tượng ảm đạm như vậy, sợ rằng sau khi nhìn thấy Sư tôn sẽ cảm thấy khó chịu”.
Thế là Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây đã ra lệnh cho cấp dưới hỏa táng thi thể Tạ Hiểu Phong ngay tại chỗ.
Sau đó bỏ tro vào bình và trở về biệt thự nơi Hồng Chân Long ẩn cư.
Nhìn thấy Hướng Vấn Thiên trở về với tro của Tạ Hiểu Phong, Hồng Chân Long đưa tay run rẩy hỏi: “Vấn Thiên, trong này đựng tro của Hiểu Phong phải không?”
“Vâng, thưa Sư tôn”, Hướng Vấn Thiên gật đầu: “Con và Hộ vệTạ đã tìm thấy thi thể của em Tạ ở một bãi rác ngoại ô của tỉnh”.
“Khi chúng con phát hiện ra em Tạ, cái xác đã hoàn toàn thối rữa, đẫm máu, ruồi bọ khắp người và mùi hôi thối không ngừng dâng lên. Con không nhẫn tâm nên đã bàn bạc với Hộ vệTạ, hỏa táng thi thể của em Tạ ngay tại chỗ”.
“Cái gì?”, sau khi nghe Hướng Vấn Thiên kể lại, Hồng Chân Long đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc: “Đồ đệ đáng thương của ta, còn sống bị người ta giết hại đã đành, chết rồi mà còn phải chịu sự dày vò như thế!”
“Cho dù có mối thù không đội trời chung với đệ tử của ta thì cũng không đến mức như vậy chứ!”
“Không trả được thù này thì Hồng Chân Long ta thể không làm người!”
“Thù này không báo, thề không làm người!”
“Thù này không báo, thề không làm người!”
“…”
Các đệ tử của Hồng Anh Xã lần lượt hô lên.
Cả thung lũng vang lên tiếng hò hét của các đệ tử của Hồng Anh Xã.
Hồng Chân Long xứng đáng là thủ lĩnh của Hồng Anh Xã, cụ ta nhanh chóng bước ra khỏi tâm trạng bi thương.
Không còn giọt nước mắt nào nữa, mà thay vào đó là một ánh mắt kiên quyết.
Cụ ta khoát tay và hét lên: “Tứ đại Hộ vệ, Bát đại Kim cang nghe hiệu lệnh!”
Thế là Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang tiến lên, đồng thanh hô to: “Thuộc hạ có mặt!”
“Ta lệnh cho các con nhanh chóng triệu tập toàn bộ thuộc hạ cùng ta đến tỉnh thành đó. Sư tôn sẽ mở linh đường cho Tạ Hiểu Phong ở tỉnh, đồng thời dùng nghi thức tế long trọng nhất của Hồng Anh Xã để an táng cho vong linh của đồ đệ yêu quý của ta!”
Hồng Chân Long nói một cách đầy khí chất: “Bất cứ ai dính líu đến cái chết của đệ tử yêu quý Tạ Hiểu Phong của ta đều phải đến linh đường. Ta muốn những kẻ đó phải chôn cùng với đệ tử yêu quý Tạ Hiểu Phong của ta!”
“Chôn cùng!”
“Chôn cùng!”
“…”
Tiếng hò hét lại vang lên khắp thung lũng.