Chương : Lâm Thù Nhi tỏ tình
Lẽ nào mình đã thích anh rể của mình?
Lâm Thù Nhi đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Vừa nghe Tư Đồ Doãn Nhi định đuổi theo Mục Hàn, trong lòng Lâm Thù Nhi dâng lên một cảm giác ghen tỵ mạnh mẽ.
“Thù Nhi, thích ai đó thì nên mạnh dạn thổ lộ”, Tư Đồ Doãn Nhi nói: “Nếu cậu không nắm bắt cơ hội thì sẽ chỉ để người mình yêu thích bị người khác cướp đi mất”.
“Mình thích anh rể, vậy nên mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này!”
“Cậu!”, Lâm Thù Nhi giậm chân: “Cậu không thể theo đuổi anh rể của mình!”
“Vậy thì cậu theo đuổi đi!”, Tư Đồ Doãn Nhi cười hớn hở.
Thấy Lâm Thù Nhi không nói nữa, Tư Đồ Doãn Nhi trêu chọc nói: “Cậu không theo đuổi cũng không cho mình theo đuổi sao?”
“Lâm Thù Nhi, cậu quá ích kỷ rồi đấy!”
“Mình …”, Lâm Thù Nhi không nói nên lời trước sự bác bỏ của Tư Đồ Doãn Nhi.
Thế là hai chị em cây khế cứ thế tẩy chay nhau.
Vì chuyện Tư Đồ Doãn Nhi theo đuổi Mục Hàn mà cả ngày Lâm Thù Nhi cứ như người mất hồn.
Thậm chí còn không cả ăn tối.
“Sao vậy, Thù Nhi?”, thấy Lâm Thù Nhi không đúng lắm, Lâm Nhã Hiên hơi nghi hoặc hỏi.
“Chị, em muốn thổ lộ một điều với chị”, nhìn Mục Hàn đang bưng bát cơm bên cạnh đầy ngon lành, Lâm Thù Nhi Thu lấy hết can đảm, quyết định nói thẳng với Lâm Nhã Hiên.
“Chuyện gì vậy, em nói đi?”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
“Chị à, chị và anh rể đã ly hôn rồi. Nói cách khác, anh rể có quyền yêu bất kỳ người phụ nữ nào, đúng không?”, Lâm Thù Nhi nói.
Lâm Nhã Hiên không hiểu Lâm Thù Nhi đang muốn nói cái gì, cô bất giác liếc mắt nhìn Mục Hàn, nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Về mặt lý thuyết thì đúng là như vậy”.
“Vậy được!”, Lâm Thù Nhi nói như lấy hết can đảm: “Chị, bây giờ em chính thức tuyên bố với chị là em muốn theo đuổi anh rể!”
“Phụt!”, Mục Hàn ở bên cạnh nghe thấy, phun luôn miếng cơm ra.
Ban ngày thì Tư Đồ Doãn Nhi nói muốn theo đuổi mình.
Đến tối, Lâm Thù Nhi lại bảo là muốn theo đuổi mình.
Từ khi nào mà mình lại trở nên đắt giá như vậy?
“Thù Nhi, em không nói đùa với chị đấy chứ?”, Lâm Nhã Hiên đưa tay sờ trán Lâm Thù Nhi, vẻ mặt khó hiểu nói: “Hay là, em bị ốm rồi?”
“Em không bị ốm, cũng không nói đùa”, Lâm Thù Nhi nghiêm túc nói: “Em nói nghiêm túc!”
“Chị à, chị nghe em nói, chị và anh rể đã ly hôn rồi, bất cứ ai cũng có quyền theo đuổi anh ấy!”
Lâm Nhã Hiên sửng sốt.
Con bé Lâm Thù Nhi này bắt đầu thích Mục Hàn từ khi nào?
Người làm chị là mình thậm chí còn không nhận thấy điều đó.
Thực sự quá bất cẩn rồi.
“Thù Nhi, em nghe anh nói này”, Mục Hàn ở một bên vội vàng nói: “Tuy rằng anh đã ly hôn với chị gái em, nhưng anh vẫn là anh rể của em, em với anh yêu đương không phù hợp đâu”.
“Phải đó”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đồng ý: “Hơn nữa em còn đang đi học, vẫn chưa phải lúc nói chuyện yêu đương”.
Câu này giống hệt như khi Mục Hàn dạy dỗ Tư Đồ Doãn Nhi.
Lâm Thù Nhi lập tức bĩu môi: “Em tốt nghiệp rồi, em trưởng thành rồi, được chưa hả?”
“Ừ”, Lâm Nhã Hiên không còn cách nào khác phải thú nhận: “Thù Nhi, chuyện là như thế này. Tuy rằng chị và anh rể em đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, nhưng thực ra không hề thực sự ly hôn”.
“Cho nên, anh chị vẫn là vợ chồng”.
“Hơn nữa, anh rể em đã đồng ý với chị là sẽ bù đắp cho chị một đám cưới thế kỷ. Trước mắt đang trong quá trình chuẩn bị. Nếu như em không tin thì có thể đi hỏi bố mẹ, còn có cả mấy người bên phía bà nội nữa”.
“Thật sao?”, Lâm Thù Nhi không tin lắm.
“Đương nhiên thật rồi”, Mục Hàn nói: “Chị gái em sợ làm lỡ việc tốt nghiệp của em, ảnh hưởng đến việc em học tập nên vẫn chưa nói cho em biết”.
“Hóa ra là như thế!”, Lâm Thù Nhi đột nhiên cảm thấy xấu hổ muốn chết khi nghĩ đến lời tỏ tình của mình vừa rồi.
“Em hiểu rồi”, Lâm Thù Nhi tự lẩm bẩm một mình, rồi đi về phòng.
Tuy nhiên, vào lúc tám giờ tối, Lâm Nhã Hiên đột nhiên nhận ra rằng Lâm Thù Nhi đã biến mất.
“Mục Hàn, anh có nhìn thấy Thù Nhi không?”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói.
“Không”, Mục Hàn lắc đầu.
“Chết rồi!”, là một người phụ nữ, Lâm Nhã Hiên nhận ra rằng rất có khả năng Lâm Thù Nhi đã bỏ nhà ra đi: “Chắc là những gì chúng ta đã nói trong bữa tối đã làm Thù Nhi bị kích động rồi”.
“Mục Hàn, anh nói con bé Thù Nhi này chạy ra ngoài muộn như vậy, chúng ta không tìm được nó, nhỡ đâu gặp phải bọn xấu thì hậu quả không thể lường trước được”.
“Đâu còn cách nào, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói”, Mục Hàn đầy vẻ bất lực: “Anh đâu biết là Thù Nhi lại thích anh chứ!”
“Nói những lời này bây giờ có ích lợi gì, mau đi tìm người đi”, Lâm Nhã Hiên thúc giục.
“Em yên tâm! Để đó cho anh!”, Mục Hàn nói.
Ngay lập tức Mục Hàn gọi cho Chúc Long, bảo anh ta cử người đi tìm Lâm Thù Nhi.
Lúc này Lâm Thù Nhi đang ở một quán bar ở khu trung tâm thành phố Sở Dương.
Đi cùng với Lâm Thù Nhi còn có hai cô gái và một cậu thanh niên
Hai cô gái là bạn học có mối quan hệ tốt của Lâm Thù Nhi.
Lâm Thù Nhi càng nghĩ càng chán nản, cô ta ra khỏi nhà và rủ hai bạn học nữ đi cùng đi uống rượu.
Còn cậu thanh niên kia là một bạn học nam mà vẫn luôn thèm muốn Lâm Thù Nhi từ lâu.
Khi Lâm Thù Nhi mời hẹn, đúng vào lúc hắn đang mời hai bạn học nữ kia ăn cơm.
Thế là ba người cùng nhau đến quán bar.
Lâm Thù Nhi tiếp tục uống rượu và say đến mức ý thức của cô ta hơi mờ mịt.
Bạn học nam đó vẫn đang thuyết phục cô uống rượu.
Hai bạn học nữ kia đương nhiên hiểu được suy nghĩ của bạn học nam, tuy rằng họ có quan hệ tốt với Lâm Thù Nhi, nhưng cũng không ít được các bạn học nam ưu ái nên họ không khuyên can gì.
Họ biết rằng bạn học nam tối nay chắc chắn sẽ ngủ cùng Lâm Thù Nhi.
Và họ cũng sẽ nhận được một khoản tiền thưởng từ tên đó.
“Nào, Thù Nhi, uống nữa đi”, bạn học nam rót thêm một ly rượu đưa cho Lâm Thù Nhi đang rối bời: “Tối nay chúng ta không say không về nhé!”
“Không say không về! Cơn say sẽ giải tỏa mọi phiền muộn!”, Lâm Thù Nhi lẩm bẩm không rõ ràng.
Sau khi uống no rượu, Lâm Thù Nhi gục luôn xuống bàn.
“Thù Nhi, Thù Nhi?”, bạn học nam ngập ngừng hỏi.
Lúc này, Lâm Thù Nhi đã say và bất tỉnh nhân sự.
“He he!”, bạn học nam nháy mắt với hai cô nữ sinh và dặn: “Lý Diễm, Vương Phần, hai người biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Cố Kiện Phong, chúng mình hiểu rồi” , Lý Diễm và Vương Phần hiểu ý gật đầu: “Chúc cậu đêm nay có một giấc mộng đẹp nhé!”
“Được rồi!”, Cố Kiện Phong mỉm cười, lấy ra một ít tiền giấy màu đỏ, đưa cho hai người: “Muộn như vậy rồi, hai người cầm chỗ tiền này gọi taxi về nhà nhé!”
Thấy Cố Kiện Phong hào phóng như vậy, Lý Diễm và Vương Phần vui mừng khôn xiết và luôn mồm cảm ơn.
Khi Cố Kiện Phong đang cõng Lâm Thù Nhi trên lưng và chuẩn bị đi đến chỗ chiếc Ferrari của mình, một thân hình cao lớn dừng lại trước mặt hắn: “Đặt ngay Lâm Thù Nhi xuống”.
“Anh là ai?”, Cố Kiện Phong tức giận nói.