Chương : Sở Chiêu Quân
Mục Hàn vừa dứt lời, lập tức có hai bảo vệ bước lên, mời Sở Hùng rời khỏi đó.
Nhìn Sở Hùng rời đi, Lâm Nhã Hiên khuyên can: “Mục Hàn, em thấy bác hai của anh rất có thành ý, anh cứ lạnh lùng đuổi ông ấy đi như vậy, hình như không hay lắm thì phải?”
“Đúng là không hay lắm”, Mục Hàn trả lời: “Nhưng, nếu ông ta ổn rồi, thì anh sẽ không ổn nữa!”
“Tại sao?”, mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ khó hiểu.
“Bởi vì bọn họ có mục đích không thể cho người khác biết”, Mục Hàn nói với ẩn ý sâu xa: “Nhã Hiên à, em nghĩ kỹ xem, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đối xử với em thế nào?”
“Đột nhiên nhà họ Sở ở Đông Hải xuất hiện muốn hợp sức với hai nhà này lợi dụng em, đây chắc chắn là có vấn đề”.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Lâm Nhã Hiên biết trong số các nhà quyền thế, lợi ích được đặt lên hàng đầu, cho dù là tình thân, cũng sẽ nhường đường cho lợi ích.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Lâm Nhã Hiên lập tức hiểu tâm trạng của Mục Hàn.
… …
“Cái gì?”
“Tên nhóc này thật sự nói như vậy sao?”
Nhà họ Sở ở Đông Hải.
Sau khi nghe Sở Hùng báo cáo lại, Sở Nhậm Hành tức giận đập bàn: “Đúng là láo xược!”
“Tên nhóc này quá ngạo mạn rồi, nó cho rằng mình là ai, lại muốn tôi đích thân đón nó sao?”
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Gia chủ bớt giận!”, lúc này Sở Lão Lục nói: “Gia chủ, hãy nghe tôi nói một câu!”
“Tuy nói tên nhóc này vô cùng ngạo mạn, nhưng chuyện nhà họ Sở chúng ta đối mặt lúc này là sự đe dọa của Tang Kiệt – quân phiệt vùng Đông Nam, chi bằng gia chủ hạ mình chịu ấm ức một chút, đích thân đi đón”.
“Tuy nói gia chủ chịu chút ấm ức, nhưng nhìn chung đã giải quyết nguy cơ của nhà họ Sở”.
“Đến lúc đó, chúng ta lại công khai trước dư luận một phen, còn có thể nhận được danh tiếng tốt rằng đã nhận lại người thân họ hàng!”
“Tôi nói này Lão Lục, cái ông nghĩ quá lý tưởng hóa rồi đấy”, Sở Hùng lắc đầu, lập tức phủ nhận lời đề nghị của Sở Lão Lục: “Chỉ sợ sau khi gia chủ đích thân đến đó, tên nhóc kia lại đưa ra đủ loại yêu cậu quái lạ nữa”.
“Ông cũng từng tiếp xúc với tên nhóc đó rồi, chắc cũng hiểu nó không phải nhân vật dễ đối phó”.
“Đừng để đến lúc đó gia chủ đích thân đi, còn bị bôi nhọ khiến nhà họ Sở chúng ta mất hết danh tiếng!”
“Cho nên cách này tuyệt đối không được!”
“Sở Hùng nói có lý”, Sở Nhậm Hành cũng tỏ vẻ đồng ý: “Nghĩ xem, nếu đường đường là gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải lại chịu thua bởi đứa cháu ngoại của mình, vậy sau này tôi làm sao có chỗ đứng ở vương tộc được nữa đây?”
“Nghĩ cách khác đi”.
“Hay là chúng ta cử người qua đó, bắt thằng nhóc này đi”, Sở Chí Minh đề nghị: “Còn dây dưa không dứt nữa thì chỉ sợ thời hạn đến, chúng ta vẫn chưa hoàn thành được yêu cầu của Tang Kiệt, Tang Kiệt mà tức giận thì nhà họ Sở chúng ta sẽ tiêu đời!”
Vốn dĩ là đích tôn của nhánh chính nhà họ Sở, Sở Chí Minh là người thích hợp nhất cho lựa chọn cuối cùng.
Nhưng nhà họ Sở vẫn luôn trọng nam khinh nữ, đàn ông nhánh chính như Sở Chí Minh, thì Sở Nhậm Hành căn bản không nỡ tặng cho Tang Kiệt làm nô lệ.
Đừng nói là Sở Chí Minh, cho dù là đàn ông nhánh thứ cũng không được.
Cho nên sau khi biết tin tức của Mục Hàn, nhà họ Sở cứ như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Chỉ cần có Mục Hàn làm con dê thế mạng chết thay thì Sở Chí Minh không cần lo lắng mình sẽ trở thành nô lệ tặng cho Tang Kiệt nữa.
Còn về các cô gái nhà họ Sở thì tính mạng đều rất rẻ mạt.
Cho dù là tặng mười người, trăm người cho Tang Kiệt thì Sở Nhậm Hành cũng không đau lòng thương xót.
Theo Sở Nhậm Hành thấy thì đàn ông là hi vọng tương lai của nhà họ Sở, còn đàn bà con gái chỉ có thể làm công cụ giao dịch, dùng để duy trì bảo vệ nhà họ Sở.
Ví dụ như Sở Chiêu Quân – cô gái nhánh chính được chọn trúng, cô là con gái duy nhất của đứa con trai thứ tư của Sở Nhậm Hành, cho dù trình độ học vấn rất cao, lấy được bằng trên tiến sĩ của đại học ở nước Chiến Ưng, nhưng sau khi trở về nhà họ Sở thì địa vị cũng thấp kém như nhau.
Cho dù trình độ học vấn cao nhưng là thế hệ sau của nhà họ Sở, từ nhỏ cô đã được truyền thụ tư tưởng phải trung thành với gia tộc. Cho nên lần này sau khi được chọn là người đầu tiên trong số mười người bị giao nộp cho Tang Kiệt làm nô lệ, Sở Chiêu Quân cũng không oán than một câu nào.
Lúc này, Sở Chiêu Quân đứng bên cạnh nghe thấy hết cuộc đối thoại bàn bạc của đám người Sở Nhậm Hành.
“Không ngờ nhà họ Sở chúng ta còn có một đứa cháu ngoại lưu lạc bên ngoài, anh họ đáng thương quá!”, tình thân dấy lên trong lòng Sở Chiêu Quân, lúc đám người nhà họ Sở bàn bạc kế sách, cô lặng lẽ ra khỏi nhà.
Sau đó chạy đến Sở Bắc.
“Anh Mục, có một cô gái trông rất đẹp tìm anh”.
Mục Hàn vừa đến tập đoàn Thiên Thành, bảo vệ liền nói với anh.
“Hả?”, Mục Hàn hơi nghi ngờ, hỏi: “Biết là ai không?”
“Không biết”, bảo vệ lắc đầu: “Rất lạ mặt! Vốn dĩ tôi muốn cản cô ấy lại, nhưng cô gái này trông rất nôn nóng, còn nói có chuyện gấp tìm anh, trễ nữa thì sẽ không kịp!”
“Ồ, vậy sao?”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tôi đi xem sao”.
Sau khi đến phòng tiếp khách, Mục Hàn nhìn thấy một cô gái mặc dù tướng mạo xinh xắn nhưng ăn mặc vô cùng mộc mạc đứng đợi ở đó.
Thỉnh thoảng còn ngó nghiêng ngoài cửa sổ, rõ ràng là vô cùng sốt ruột
“Cô gái, cô tìm tôi à?”, Mục Hàn lên tiếng hỏi.
“Anh chính là anh họ Mục Hàn sao?”, Sở Chiêu Quân quan sát Mục Hàn trên dưới một lượt, rồi nói vào vấn đề chính: “Em tự giới thiệu, em là Sở Chiêu Quân, là người của nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Nhà họ Sở chuẩn bị bắt anh đấy, anh mau trốn đi!”
“Nếu muộn thì không kịp nữa đâu!”
Sở Chiêu Quân một hơi nói toàn bộ lời muốn nói.
Cô nói xong còn liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy một chiếc Toyota Alphard mang biển số Đông Hải chạy vào, gương mặt xinh đẹp của Sở Chiêu Quân lập tức biến sắc: “Tiêu rồi, tiêu rồi, không kịp nữa rồi!”
“Người nhà họ Sở đã đến rồi!”
Mục Hàn liếc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm chiếc Toyota Alphard chạy vào kia, mà nhìn sang Sở Chiêu Quân: “Cô là một trong số mười người bị nhà họ Sở chọn để giao nộp cho Tang Kiệt sao?”
Đầu tiên Sở Chiêu Quân sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Anh biết hết rồi à?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn cười nói: “Nhà họ Sở cứ luôn miệng nói phải đón tôi về, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thật ra là muốn tôi làm người chịu tội thay, chịu chết cho bọn họ mà thôi”.
Sở Chiêu Quân nhất thời không nói gì.
“Ầm!”
Đúng vào lúc này, cửa phòng tiếp khách bị đá ra một cách thô bạo.
Sở Lão Lục và Sở Chí Minh xông vào.
Vừa nhìn thấy Sở Chiêu Quân, Sở Chí Minh sững sờ: “Sở Chiêu Quân, mày ở đây làm gì?”
“Còn cần hỏi à?”, Sở Lão Lục bực bội hừ một tiếng: “Con nhỏ này chắc chắn đến để mật báo!”
“Nếu chú đoán không nhầm thì thằng nhóc này đã biết mục đích thật sự của nhà họ Sở chúng ta rồi!”
“Biết rồi cũng tốt!”, Sở Chí Minh nói: “Tên nhóc này có thể được chọn để chịu chết thay nhà họ Sở chúng ta là có vinh dự cực lớn, có thể có được vinh dự này, chắc hẳn tên nhóc này cảm thấy vô cùng vẻ vang!”
Bị các người đưa đi làm kẻ chết thay mà tôi còn cảm thấy vẻ vang ư?
Suy nghĩ này đúng là quá kỳ lạ.
Mục Hàn cười ha ha.