Chương : Cầu xin đại thống soái tha mạng
Sau đó, Tang Kiệt và vài đàn em nhảy lên xe tải hạng nhẹ.
Lần này đến Hoa Hạ, Tang Kiệt đã phải mạo hiểm rất nhiều. Có điều, lấy được hơn một trăm tỷ từ nhà họ Sở, lại có được mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở làm nô lệ, cũng coi như thu hoạch được mẻ lớn.
Trước mắt với Tang Kiệt mà nói, việc gấp rút nhất hiện giờ là mau chóng rời khỏi Hoa Hạ một cách an toàn.
Vì bí mật nhập cảnh nên đoàn xe do Tang Kiệt chỉ huy không dám đi đường lớn, mà thay vào đó là đi đường núi vừa gập ghềnh vừa bùn lầy.
“Mau mau mau!”, mặc dù như vậy nhưng Tang Kiệt vẫn cố gắng thúc giục.
Ở lại Hoa Hạ nhiều hơn một phút thì Tang Kiệt sẽ luôn cảm thấy bất an.
“Uổng cho một tên quân phiệt ở Đông Nam, tố chất tâm lý chỉ có thế thôi à?”, lúc này, Mục Hàn khinh thường lên tiếng.
“Ai?”, Tang Kiệt giật thót, liên tục liếc nhìn xung quanh.
Lúc này mới chú ý đến Mục Hàn đang dựa người vào một góc của toa xe với dáng vẻ lười biếng như thể anh căn bản không hề để tâm đến việc mình đang bị đưa đến Đông Nam làm nô lệ.
“Mày nói cái gì?”, Tang Kiệt đột nhiên tức giận.
“Tôi nói, anh là kẻ hèn nhát”, Mục Hàn chậm rãi nói: “Anh nôn nóng bỏ chạy như vậy là sợ quân đội Hoa Hạ phát hiện ra sao?”
“Thằng khốn!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Tang Kiệt lập tức phản bác lại với vẻ mặt kiêu ngạo: “Tang Kiệt tao tung hoành khắp Đông Nam, lẽ nào phải sợ quân đội Hoa Hạ à? Đúng là nực cười!”
“Hơn nữa, tao có một trăm nghìn quân, trước mắt đã dàn quân trên biển cách Đông Hải hai trăm cây số, ai có thể làm gì được tao?”
Mặc dù thực sự cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu phải thừa nhận trước một kẻ sắp trở thành nô lệ thì có chết Tang Kiệt cũng không thừa nhận.
Nếu không, sao hắn xứng với tư cách là một quân phiệt uy danh lừng lẫy ở Đông Nam được chứ?
“Dù anh có một trăm nghìn binh lính thì sao chứ?”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Tang Kiệt, anh đừng quên, đây là Hoa Hạ, Hoa Hạ có một câu nói nổi tiếng, đó là kẻ xâm phạm Hoa Hạ thì xa mấy cũng diệt!”
“Anh cho rằng một trăm nghìn binh lính của anh có thể kiếm được món hời trên vùng biển tiếp giáp với Hoa Hạ sao?”
Tang Kiệt vừa nghe xong, trái tim bất giác trùng xuống.
Sáu năm trước, Quỳ Ngưu – một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái, một mình đơn thương độc mã tiến vào hang ổ của Tang Kiệt, suýt chút nữa khiến toàn bộ đội quân của Tang Kiệt bị xóa sổ, nếu không phải hắn may mắn, lúc đó không ở đại bản doanh thì đã sớm bị Quỳ Ngưu bắn chết rồi.
Đến bây giờ dư âm của sự việc này vẫn khó phai mờ trong tâm trí Tang Kiệt.
“Còn nữa,” Mục Hàn tiếp tục nói: “Tang Kiệt, lẽ nào anh không phát hiện ra, anh lẻn vào nước Hoa Hạ, mà binh lính Hoa Hạ ngay cả một chút động tĩnh nhỏ cũng không có sao?”
“Anh thực sự cho rằng anh hành sự âm thầm, lén lút mà qua mắt được đội giám sát của Hoa Hạ à?”
“Mày muốn nói gì?”, câu nói của Mục Hàn khiến cảm giác bất an của Tang Kiệt tăng lên.
Hoa Hạ được coi là cấm địa đối với quân đội nước ngoài và lính đánh thuê, bất kỳ ai đến Hoa Hạ, cho dù che giấu giỏi đến đâu thì đối phương cũng sẽ nắm được một chút manh mối.
Hơn nữa, dọc đường đi Tang Kiệt cũng không gặp bất kì trở ngại nào.
Sự việc càng thuận lợi, chứng tỏ càng khác thường.
Tang Kiệt hơi lo lắng.
“Tướng quân Tang Kiệt, tôi muốn cho anh một cơ hội”, Mục Hàn cười híp mắt nói: “Chỉ cần anh thả mười người chúng tôi ra và dập đầu nhận lỗi với chúng tôi, tôi có thể suy nghĩ, để anh sống sót rời khỏi Hoa Hạ”.
“Ha ha ha!”
Nghe thấy yêu cầu của Mục Hàn, Tang Kiệt cười phá lên: “Thằng nhóc, mày lớn giọng đe dọa như vậy cũng chỉ vì muốn tao thả mày ra thôi chứ gì!”
“Mà mày còn dám khoác lác không biết ngượng mồm, lại còn muốn tao dập đầu xin lỗi mày, đúng là nói chuyện viển vông!”
“Mày cho rằng mày là ai? Đại thống soái của Hoa Hạ sao?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn không phủ nhận: “Tôi chính là đại thống soái của Hoa Hạ”.
“Đồ thần kinh!”, Tang Kiệt tức giận: “Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày, bây giờ hãy câm ngay miệng thối của mày lại, nếu không tao sẽ khiến mày trầy da tróc thịt!”
“Anh còn có tâm tư trừng phạt thể xác với tôi à?”, Mục Hàn cười nói: “Tang Kiệt, tôi có thể cho anh thêm cơ hội, suy nghĩ cho kĩ vào, nếu anh làm theo lời yêu cầu của tôi, tôi hoàn toàn có thể đảm bảo cho anh thuận lợi rời khỏi Hoa Hạ”.
“Đương nhiên, nếu anh còn ngoan cố thì tôi cũng không còn cách nào”.
Mắt thấy quãng đường cách bờ biển càng lúc càng gần, Tang Kiệt nhất thời thả lỏng: “Thằng nhóc, mày đừng kiêu ngạo, lát nữa tao sẽ ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập!”
“Thế sao?”, Mục Hàn nhếch mép: “Anh vẫn nên suy nghĩ cho kĩ, làm thế nào đối phó với người đang cản đường anh đi!”
Mục Hàn vừa nói xong, ở khúc cua phía trước xuất hiện hàng chục chiếc xe địa hình.
Tất cả ký hiệu của những chiếc xe này đều là ký hiệu của quân đội Hoa Hạ.
Một người đàn ông mặc đồng phục rằn ri, đứng trên nóc chiếc xe địa hình đầu tiên, nhảy xuống trước mặt.
Sau khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông đó, đồng tử Tang Kiệt hơi co lại: “Thiếu… thiếu tướng Quỳ Ngưu?”
Cuối cùng Tang Kiệt cũng hiểu rõ vì sao bản thân nhập cảnh vào Hoa Hạ lại dễ dàng như vậy.
Không phải vì đối phương không phát hiện ra Tang Kiệt, mà là bọn họ đã sớm nắm chắc từng nhất cử nhất động của hắn.
Hàng chục chiến sĩ Hoa Hạ giơ súng đạn thật bao vây đoàn xe của Tang Kiệt.
Chỉ cần nhớ đến đòn đánh trời giáng năm đó Quỳ Ngưu là Tang Kiệt đã rùng mình.
Sau khi xuống xe, hắn chủ động giơ cao hai tay, vừa đi về phía Quỳ Ngưu, vừa hét lớn: “Tôi đầu hàng, xin đừng bắn!”
“Tang Kiệt, anh thật to gan, dám dẫn quân xông vào lãnh thổ Hoa Hạ!”, Quỳ Ngưu quát lớn, dọa Tang Kiệt mềm nhũn cả hai chân, không tự chủ quỳ rạp xuống.
“Tha… tha mạng!”, Tang Kiệt sợ hãi: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, lần sau Tang Kiệt tôi sẽ không dám nữa đâu!”
“Cầu xin thiếu tướng Quỳ Ngưu tha cho tôi một mạng, Tang Kiệt tôi bảo đảm, có chết cũng không bước nửa bước vào Hoa Hạ”.
Quỳ Ngưu liếc mắt nhìn Tang Kiệt, mỉm cười: “Tang Kiệt, bây giờ anh cầu tôi thì cũng muộn rồi!”
“Vừa nãy đã có người liên tiếp cho anh cơ hội, nhưng thật tiếc, anh đã từ chối mất rồi!”
“Hả?”, nghe Quỳ Ngưu nói như vậy, Tang Kiệt hết sức kinh ngạc.
Đột nhiên hắn nghĩ đến Mục Hàn.
Thiếu tướng Quỳ Ngưu tại sao lại biết được cuộc nói chuyện của mình với thằng nhóc kia chứ?
Chẳng lẽ hắn chính là…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tang Kiệt liền thay đổi.
“Thực ra đúng như anh nghĩ, tôi chính là đại thống soái!” lúc này, sau lưng Tang Kiệt vang lên giọng nói của Mục Hàn.
Mục Hàn đi đến trước mặt Quỳ Ngưu.
Quỳ Ngưu lập tức cung kính chào điều lệnh: “Quỳ Ngưu báo cáo đại thống soái!”
Tiếp theo, Quỳ Ngưu ra lệnh cho những binh lính, tất cả không hẹn mà đồng thanh chào điều lệnh với Mục Hàn.
“Là… là đại thống soái thật sao?”, lúc này Tang Kiệt hối hận không thôi, vội vàng tát mình một bạt tai: “Đại thống soái, tôi có mắt không nhìn thấy rồng, mong đại thống soái giữ lại cho tôi cái mạng!”
Nói xong, Tang Kiệt dập đầu thật mạnh.
Hắn dập mạnh đến mức trên trán cũng đã chảy máu.
“Tang Kiệt, anh đánh trống khua chiêng rầm rộ tiến vào lãnh thổ Hoa Hạ như vậy, lại còn dàn trận một trăm nghìn binh lính trên vùng biển lân cận của Hoa Hạ, anh coi Hoa Hạ chúng tôi là hồ giấy sao?”, Mục Hàn lớn tiếng quát.