Chương : Đại thống soái không thích những chuyện này
Nghe Sở Chí Minh nói vậy, Mục Hàn không khỏi cảm thấy nực cười.
Làm tượng cho mình?
Có vẻ mới mẻ nhỉ.
Nhưng đám người nhà họ Sở đúng là nịnh từ đằng chân lên đằng đầu.
Mục Hàn vốn dĩ không thích mấy chuyện phi thực tế này.
“Tôi khuyên các ông nên từ bỏ đi”, Mục Hàn cười khẩy, khinh bỉ nói: “Đại thống soái không thích mấy thứ a dua nịnh bợ này đâu”.
“Các gì mà a dua nịnh bợ, cậu nói bậy bạ gì đấy”, vừa nghe vậy, Sở Hùng bất mãn nói: “Chúng tôi làm tượng cho đại thống soái, đó là sự khẳng định với công lao vĩ đại của đại thống soái”.
“Còn nữa sao cậu biết đại thống soái không thích?”
Sở Hùng nói như vậy, Sở Chí Minh và Sở Lão Lục nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Đại thống soái không thích ư? Là cậu nói hay đại thống soái nói?”
Sở Hùng bực bội hừ một tiếng.
“Là tôi nói nhưng cũng là lời của đại thống soái”, Mục Hàn đáp.
“Ha ha ha!”
Nghe Mục Hàn đáp, Sở Hùng cười đau cả bụng chỉ vào Mục Hàn nói: “Thằng ranh, có phải cậu sắp nói với tôi cậu là đại thống soái không?”
“Đúng vậy, tôi chính là đại thống soái”, Mục Hàn thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi thấy cậu điên rồi!”, Sở Hùng khinh thường nhìn Mục Hàn: “Tôi thật không biết rốt cuộc cậu đang khoác lác hay là ngốc thật nữa!”
“Thật vô lý!”, Sở Lão Lục cũng lắc đầu: “Thằng này hết thuốc chữa rồi”.
“Phải đó!”, Sở Chí Minh gật đầu nói: “Cậu ta mà nói mình là ông chủ công ty có giá trị mười tỷ tệ thì có lẽ tôi còn tin được”.
“Nhưng cậu ta lại nói mình là đại thống soái, thật rõ là hư cấu!”
Đại thống soái là ai chứ?
Là người dưới một người trên cả vạn người.
Dù là nhà họ Mục ở thủ đô cũng phải ngước nhìn.
Vậy thì có quan hệ họ hàng gì với cái tên con hoang Mục Hàn này?
“Chú hai, vẫn nên bảo cậu ta mau cút đi! Chúng ta đừng ở đây lãng phí sức lực với cậu ta nữa!”, Sở Chí Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Chúng ta làm tượng cho đại thống soái, nói với cậu ta làm gì, cậu ta cũng có hiểu gì đâu!”
“Đúng vậy”, Sở Lão Lục gật đầu nói: “Hiện nay cả Hoa Hạ chưa có ai nghĩ ra chuyện làm tượng cho đại thống soái, nhà họ Sở chúng ta là người đầu tiên”.
“Cho nên tôi tin sau khi tượng được dựng lên, chắc chắn đại thống soái sẽ rất vui cho mà xem”.
“Dù sao thì một mình chống lại sự tấn công của liên quân bốn mươi quốc gia. Công lao vĩ đại này cũng là có một không hai trên thế giới”.
Ba người nhà họ Sở càng nói càng đắc ý.
Trong mắt họ, một khi tượng của đại thống soái được hoàn thành thì nhà họ Sở sẽ có thể móc nối được quan hệ với đại thống soái, lúc đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào nhà họ Sở.
Địa vị của nhà họ Sở sẽ được nâng lên một tầng cao mới.
Dù nhà họ Sở là vương tộc nhưng vẫn lép vế hơn nhà họ Mục ở thủ đô.
Thế nên nhà họ Sở nhất định phải nắm lấy cơ hội này để vươn lên.
“Thôi vậy!”, Mục Hàn lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các ông nên từ bỏ ý định này đi, đỡ phải tốn công nịnh bợ!”
“Nhưng tôi thấy nhà họ Sở các ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có lẽ các ông sẽ chẳng lọt tai lời khuyên của tôi đâu”.
“Các ông tự thấy vui là được!”
Nếu nói nhà họ Sở thành tâm thành ý làm bức tượng này vì muốn tưởng nhớ công lao vĩ đại trong quá khứ của mình thì dĩ nhiên Mục hàn không có gì để nói.
Có lẽ còn phải chuẩn bị nhiều quà tặng đáp lễ, sau đó đến tận cửa cảm ơn họ.
Nhưng gương mặt đáng ghét của ba người nhà họ Sở lại chẳng hề che giấu mục đích khi xây tượng.
Khiến Mục Hàn rất phản cảm.
Mục Hàn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai lấy danh nghĩa của mình để lừa gạt người khác.
Dứt lời, Mục Hàn xoay người đi không thèm nhìn ba người nhà họ Sở.
Nhìn bóng lưng rời đi của Mục Hàn, Sở Hùng chế nhạo nói: “Mục Hàn cậu là cái thá gì?”
“Mà cũng dám ra vẻ trước mặt nhà họ Sở!”
“Đúng vậy!”, Sở Chí Minh cũng cười khẩy nói: “Thằng ranh này y hệt bà mẹ bướng bỉnh của cậu ta, đều là cái loại thấp hèn, ti tiện!”
Nhà họ Sở là vương tộc, dĩ nhiên địa vị sẽ không thấp.
Là người thừa kế hàng đầu của nhà họ Sở, Sở Chí Minh cũng là một trong các cậu chủ quan trọng trong giới nhà giàu ở Đông Hải.
Hắn không muốn để giới nhà giàu Đông Hải biết hắn có một đứa em họ có xuất thân thấp hèn như vậy.
Rời khỏi khách sạn Thiên Đô, ba người nhà họ Sở tiếp tục tìm nơi để xây tượng.
Không bao lâu, ba người đã quyết định được địa điểm, cũng bắt đầu rầm rộ tiến hành xây tượng.
Còn Mục Hàn trở nên bận rộn với hội nghị đấu thầu đầu tư.
Để hỗ trợ Mục Hàn làm tốt hội nghị đấu thầu đầu tư lần này, Thống đốc cử thư ký của mình đến giúp Mục Hàn.
Có thư ký giúp đỡ, công việc của Mục Hàn cũng nhẹ đi rất nhiều.
Chẳng hạn như hồ sơ đấu thầu của hội nghị đấu thầu đầu tư này đều do thư ký sắp xếp, chỉnh sửa, sau đó thống kê lại rồi giao cho Mục Hàn xem xét.
Tuy Mục Hàn hoàn toàn có thể thảnh thơi giao mấy việc này cho thư ký làm, nhưng dù sao cũng liên quan đến số tiền đầu tư năm trăm triệu tệ và kế hoạch phát triển kinh tế của tỉnh nên Mục Hàn phải đích thân kiểm tra.
Mục Hàn sẽ đích thân đọc lướt qua mỗi một bộ hồ sơ đấu thầu.
Cố gắng chọn những công ty nào có tiềm năng tương đối phát triển.
Trước đây Mục Hàn là tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, là doanh nhân lớn trong giới kinh doanh nên anh cũng có kiến thức về mảng kinh tế, dĩ nhiên biết rõ cơ cấu quyền lực thế nào mới có thể thực hiện được chu kỳ cạnh tranh kinh tế lành mạnh.
Để tránh xuất hiện những người đứng đầu thao túng ngành như tập đoàn Tam Hưng, Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức trước đây.
Vì thủ đoạn thao túng của họ đều gây ra sự tụt hậu cho nền kinh tế của địa phương.
Mục Hàn không cho phép xuất hiện tình thế như vậy nữa.
“Nhà họ Sở ở Đông Hải?”
Trong một đống hồ sơ đấu thầu, hồ sơ đầu tiên là của nhà họ Sở ở Đông Hải.
Mục Hàn cầm hồ sơ đấu thầu của nhà họ Sở lên xem, nội dung khá mơ hồ, lộn xộn không có bất kỳ thành ý đầu tư nào trong đó.
Hoàn toàn ỷ vào mình là vương tộc nên chẳng nể mặt chính quyền tỉnh gì cả.
“Chỉ vậy thôi à? Còn vương tộc nữa?”
Mục Hàn cười khẩy.
Anh nhấc cây bút đỏ lên loại bỏ nhà họ Sở khỏi danh sách tham gia.
Sau đó vẫn có mấy hồ sơ đấu thầu làm khá tốt khiến tâm trạng của Mục Hàn tốt hơn một chút.
“Tập đoàn Tần Thị?”
“Công ty của Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ?”
Mục Hàn bật cười khi nhìn thấy mấy cái tên này.
Mục Hàn đã biết quá rõ bốn đứa con rể nhà họ Tần là người thế nào.
Mấy người này cố ý chạy từ Sở Bắc đến tỉnh chỉ để giao hồ sơ đấu thầu, chẳng qua là để kiếm chác một ít bỏ vào túi riêng.
Có đánh chết Mục Hàn cũng không tin họ muốn đóng góp cho nền kinh tế của tỉnh.
Mục Hàn lại lấy bút đỏ quẹt vào hồ sơ loại bỏ mấy người này.
Sau đó Mục Hàn lại nhìn thấy một phần hồ sơ đấu thầu khác.
Đó là nhà họ Lâm ở Sở Dương.