Chương : Hiệp hội kinh doanh tỉnh không cần phải tồn tại nữa rồi
Vì những người này đã đóng góp rất nhiều vào GDP của tỉnh, vậy nên trong một số vấn đề nhất định, chính quyền tỉnh chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Cuối cùng điều này dẫn đến việc các quỹ này bị nằm dưới sự kiểm soát của họ một cách trá hình.
Thống đốc đã cân nhắc điều này, số tiền năm trăm tỷ nhân dân tệ quá lớn, cộng với lượng doanh nghiệp từ các tỉnh đổ về, các thế lực dính líu trong đó quá lớn, nếu để họ hành động bừa bãi, e rằng sẽ gây ra sự hỗn loạn trong giới kinh doanh.
Vì vậy, Thống đốc đã trao quyền quyết định cho Mục Hàn.
“Những tên cặn bã xã hội này, lấy danh nghĩa vẻ đẹp hào nhoáng, ra sức bóc lột nhân dân. Cái gọi là đóng góp vào GDP cũng chỉ là bỏ tiền từ túi bên trái sang túi bên phải mà thôi”.
Mục Hàn lạnh lùng nói: “Hiệp hội kinh doanh tỉnh không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.
Cùng lúc đó.
Hiệp hội kinh doanh tỉnh.
Nhà họ Lâm một lần nữa cử Lâm Long đến tặng Đường Dần, Chúc Sơn và Chu Bân một tấm séc trị giá năm triệu tệ.
Tính cả lần hối lộ lần trước, nhà họ Lâm đã chi mười triệu tệ rồi.
“Ba vị hội trưởng”, Lâm Long nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Cổ phần đấu thầu của nhà họ Lâm chúng tôi…”
“Yên tâm đi”, Chúc Sơn vươn tay nhận lấy tờ séc, cười nói: “Nhà họ Lâm các cậu có lòng thành như thế, hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi đều nhìn thấy cả”.
“Cổ phần của hội nghị đấu thầu đầu tư này, tuyệt đối không thể thiếu nhà họ Lâm các cậu”.
“Cảm ơn ba vị hội trưởng!”, Lâm Long nghe vậy, lập tức vui mừng nói: “Vậy chuyện hội nghị đấu thầu đầu tư lần này nhờ cả vào ba vị hội trưởng rồi!”
“Tôi cũng không làm phiền ba vị nữa!”
Lâm Long đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi Lâm Long rời đi, Chúc Sơn, Đường Dần và Chu Bân lắc lắc tờ ngân phiếu năm triệu trong tay và cười không ngậm được mồm: “Anh cả, chú ba, đêm nay chúng ta nhất định phải uống một ly nhé!”
“Ăn mừng là việc đương nhiên rồi, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc”, Đường Dần lắc đầu nói: “Dù sao thì cái gai Mục Hàn kia vẫn chưa giải quyết được”.
“Không sớm thì muộn thôi mà”, Chúc Sơn nói: “Tôi vẫn không tin là năm chiếc máy ủi đó ủi qua mà tên nhóc đó vẫn không sợ”.
“Phải đó”, tâm trạng của Chu Bân cũng rất tốt: “Một khi thằng nhóc đó biết sợ thì hội nghị đấu thầu đầu tư chẳng phải vẫn do chúng ta quyết định hay sao?”
“Hội trưởng Đường, hội trưởng Chúc, hội trưởng Chu!”
Ngay khi Chu Bân vừa dứt lời, bên ngoài chợt có một giọng nói khẩn cấp truyền đến.
Chính là gã béo tai to đã chỉ huy năm chiếc xe ủi đất trong khuôn viên chiến khu trước đó.
“Tốt quá rồi! Quản gia Đường đã trở lại!”, vừa nhìn thấy người, Chúc Sơn lại càng đắc ý hơn: “Quản gia Đường tới đây thông báo tin vui cho chúng ta đấy!”
“Năm trăm tỷ coi như xong!”, Chu Bân cũng khá hài lòng.
Gã quản gia Đường béo tai to kia chạy tới trước mặt Đường Dần, trên mặt lấm tấm mồ hôi, bộ dạng khẩn trương: “Ba vị hội trưởng, xảy xảy xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hả?”, Đường Dần khẽ cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Hội trưởng Đường, thằng nhóc đó dùng một cú đấm đập nát chiếc xe ủi đất”, quản gia Đường nói với vẻ kinh hoàng trên mặt.
“Quản gia Đường, cậu đang nói nhảm gì vậy?”, vẻ mặt Chúc Sơn không hài lòng nói: “Tôi hỏi cậu, cậu đã đánh sập chỗ ở của thằng nhóc đó chưa?”
“Đánh sập rồi”, quản gia Đường gật đầu: “Nhưng…”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Còn nhưng nhị gì nữa?”, Chúc Sơn nói: “Tôi tin rằng không đến mười phút nữa, tên nhóc đó nhất định sẽ đến thăm, xin chúng ta tha cho cậu ta, ha ha ha!”
“Hầy, anh hai, chỉ được cái nói đúng thôi”, Chu Bân đứng ở bên cửa sổ vô tình nhìn thấy Mục Hàn ở trên đường dưới tầng, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Tên nhóc đó thật sự đến rồi!”
“Được rồi!”, Đường Dần cũng rất hài lòng, gật đầu nói: “Đợi lát nữa thằng nhóc đó lên đây rồi, chúng ta phải khiến cậu ta hiểu rằng ở tỉnh này bắt buộc phải làm theo ý của chúng ta”.
Nghe được cuộc đối thoại giữa ba vị hội trưởng, quản gia Đường ngẩn ra.
Các ông…cũng giỏi suy đoán quá rồi đấy?
Lúc này quản gia Đường cảm thấy rằng tốt hơn hết là đừng nói gì nữa thì hơn.
Vì vậy, hắn im lặng đứng sang một bên.
Một lúc sau, Mục Hàn đến văn phòng.
“Ồ, đến rồi đấy à”, Đường Dần liếc mắt nhìn Mục Hàn, nhả ra những vòng khói, bộ dạng trịch thượng: “Cậu nhóc, lẽ nào cậu không biết phải gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của người khác sao?”
“Phải đó! Phép lịch sự tối thiểu cũng không có”, Chúc Sơn phụ họa thêm.
“Nếu tôi vào phòng làm việc của người khác, tôi tự nhiên sẽ lễ phép”, Mục Hàn cười khẩy, lộ ra vẻ khinh thường: “Tuy nhiên, đối với đám cặn bã các người, điều này không cần thiết”.
“Cậu nói cái gì?”, Chúc Sơn nghe vậy liền nổi giận: “Cậu nói ai là cặn bã?”
“Nói các người”, Mục Hàn thản nhiên đáp.
“Cậu!”, Chúc Sơn định phản bác, nhưng chợt nhận ra tình hình có vẻ không ổn.
Không phải tên nhóc này đến để cầu xin họ sao?
Sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ?
Mục Hàn liếc nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Chuyện cử năm chiếc xe ủi đất đến đánh sập khu nhà tôi ở là chủ ý của ai?”
Ngoài Vân Đoan Chi Thượng ra, khu nhà chiến khu này cũng được Mục Hàn coi như nhà ở của mình.
Nhà của mình bị phá bỏ, đương nhiên Mục Hàn vô cùng tức giận.
“Tôi kêu người làm đấy, sao nào?”, Chúc Sơn vênh váo, không để ý rằng sắc mặt của Mục Hàn đã rất u ám: “Tôi đã sớm nói với cậu là nếu cậu không hợp tác với hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi thì cậu sẽ chết rất thê thảm đấy”.
“Đây chỉ là một hình phạt nhỏ dành cho cậu thôi”.
“Là ông làm sao?”, Mục Hàn bước đến trước mặt Chúc Sơn và tung ra một quả đấm.
Dưới tác động của nắm đấm cực mạnh, Chúc Sơn bay lộn ngược, rơi theo hình parabol, sau đó đập mạnh vào ghế sofa khiến chiếc sofa bị tách làm đôi.
Chúc Sơn ho ra một ngụm máu.
Hoàn toàn không thể cử động.
Tuy nhiên, Mục Hàn không tha cho Chúc Sơn, anh giẫm vào mặt Chúc Sơn, nói với một giọng điệu lạnh băng: “Ông có thể đối phó với tôi, nhưng dám động vào nơi ở của tôi thì kết cục ngày hôm nay của ông cũng được định sẵn rồi”.
“Thật là một tên kiêu ngạo, lại dám đánh người trong hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi!”, vẻ mặt của Đường Dần đột nhiên thay đổi, ông ta lập tức huýt sáo.
Trong tích tắc, có hàng chục tên côn đồ lũ lượt kéo đến như thủy triều.
Họ vây lấy Mục Hàn.
“Cậu nhóc, đừng tưởng rằng cậu cứng thì hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi không còn cách nào khác. Tôi nói cho cậu biết, hiệp hội kinh doanh tỉnh chúng tôi có thể thống trị tỉnh trong nhiều năm không phải dựa vào việc mỗi ngày ăn chay niệm phật đâu nhé”.
Đường Dần nói với vẻ đầy uy nghiêm: “Chỉ cần tôi ra lệnh, những người này sẽ xông lên xé nát cậu ra”.
“Nên làm thế nào, tôi nghĩ chắc không cần phải dạy cậu chứ?”
“Chỉ dựa vào mấy thứ rác rưởi này mà muốn giữ tôi ở lại sao?”, vẻ mặt Mục Hàn khinh thường, anh cong miệng lên hướng về phía cửa sổ: “Giờ không phải là vấn đề ông muốn giữ lại tôi hay không nữa, mà là vấn đề hiệp hội kinh doanh tỉnh các ông có cần thiết phải tồn tại nữa hay không”.
“Hả?”, Đường Dần khó hiểu.