Chương : Đổi trắng thay đen
Lâm Phi Yến vừa đặt câu hỏi, mọi người lập tức ngẩn ra.
Với vai trò là gia chủ một nhà, nếu danh tiếng xấu sẽ rất bất lợi cho gia tộc.
“Thế đã là gì?”, bà cụ Lâm lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói: “Dự án đầu tư lần này rất hiếm gặp, nếu làm tốt thì ngày nhà họ Lâm chúng ta vươn lên thành nhà giàu hạng nhất sẽ không lâu nữa đâu”.
“Bà phải nắm chặt lấy cơ hội trăm năm khó có này”.
“Danh tiếng của cá nhân bà thì tính là gì so với tương lai phát triển của nhà họ Lâm chúng ta chứ?”
Bà cụ Lâm vừa nói như vậy, mọi người lập tức cảm thấy kính nể bà ta.
“Bà nội vì sự phát triển của nhà họ Lâm chúng ta, đức độ như vậy, đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta học tập”, Lâm Long hiến kế: “Ở đây chúng ta có năm mươi, sáu mươi người, đợi tài liệu và hợp đồng được sửa xong, cho dù Lâm Nhã Hiên có hỏi thì chúng ta chỉ cần đồng thanh một lời, khẳng định tài liệu và hợp đồng vốn là như vậy”.
“Bà nội cũng chưa từng hứa hẹn bất cứ điều kiện gì với Lâm Nhã Hiên, như vậy thì đương nhiên Lâm Nhã Hiên sẽ không nói gì được!”
“Anh, chiêu này của anh thật là cao tay!”, Lâm Phi Yến nghe vậy vội vàng vỗ tay: “Anh đúng là đã kế thừa tinh hoa của bà!”
Bà cụ Lâm ở một bên nghe cô ta nói vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.
Sao câu này nghe có vẻ quái quái vậy?
Sau khi buổi đấu thầu đầu tư kết thúc, Mục Hàn trở nên bận rộn hơn.
Anh vừa phải theo dõi sát sao, xem những dự án đầu tư với số tiền lớn thuận lợi thông qua có thể lập tức đưa vào xây dựng sản xuất hay không, vừa phải tiến hành xây dựng lại khu nhà chiến khu.
Mặc dù chỉ là phá bỏ tường rào, nhưng ngoài việc xây lại tường rào thì Mục Hàn còn tiến hành sửa chữa một số nơi nữa. Nếu không bề ngoài trông cũ nát quá, lần sau lại bị đơn vị nào cho rằng đây là đất vô chủ rồi phá bỏ di dời thì tường rào của khu nhà chiến khu vẫn bị dỡ bỏ.
Ngoài điều đó ra, Mục Hàn cũng chỉ dẫn cho đội Hổ Lang do các thành viên Hồng Anh Xã tạo thành, tranh thủ huấn luyện họ thành một đội quân dũng mãnh trong thời gian ngắn nhất.
Để tiện cho công việc, thời gian này Mục Hàn đều ở trong khu nhà chiến khu.
Mục Hàn bận rộn, Lâm Nhã Hiên cũng bận rộn.
Lấy được dự án đầu tư mười tỷ tệ, Lâm Nhã Hiên sắp xếp lại tài liệu liên quan, sau đó cử người đưa đến tập đoàn Lâm Thị để bà cụ Lâm ký tên.
Dù sao Lâm Nhã Hiên cũng đã hứa với bà cụ Lâm sẽ thêm danh nghĩa nhà họ Lâm vào.
Cho nên, mọi phương diện của dự án đầu tư này đều phải cho nhà họ Lâm ở Sở Dương biết.
Đặc biệt là trên tài liệu và hợp đồng phải có chữ ký của bà cụ Lâm.
Tập đoàn Lâm Thị.
Sau khi nhận được hợp đồng và tài liệu mà Lâm Nhã Hiên nhờ thư ký đưa đến, bà cụ Lâm không ký tên ngay mà nói với thư ký: “Thư ký, bây giờ cô về nói lại với Tổng giám đốc Lâm của các cô rằng những tài liệu và hợp đồng này thực sự quá nhiều, tôi già rồi mắt mờ, cần một ít thời gian mới có thể xem xong”.
“Đợi khi nào tôi xem xong, ký tên vào rồi sẽ gửi lại cho nó”.
Nghe bà cụ Lâm nói như vậy, thư ký chỉ đành gật đầu đáp: “Vâng thưa bà cụ Lâm”.
Đợi thư ký đi rồi, bà cụ Lâm lập tức gọi Lâm Long và Lâm Phi Yến tới.
Bà ta dặn dò: “Hai đứa nghe đây, mau gửi số tài liệu và hợp đồng này đến chỗ luật sư Tống, nhờ luật sư Tống sửa đổi hết những tài liệu và hợp đồng này”.
“Dự án đầu tư mười tỷ tệ phải do nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta làm chủ!”
“Vâng thưa bà!”, Lâm Long và Lâm Phi Yến đều lộ ra nụ cười đạt được mục đích.
Thư ký trở về tập đoàn Thiên Thành, thành thật báo cáo lại cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên không hề để ý.
Nhưng ba ngày sau, nhà họ Lâm ở Sở Dương gửi tài liệu và hợp đồng đến, Lâm Nhã Hiên mau chóng phát hiện ra sự mờ ám trong tài liệu và hợp đồng.
Nội dung quan trọng vốn có đều đã bị sửa đổi hết.
Theo tài liệu và hợp đồng bị sửa đổi, dự án đầu tư mười tỷ tệ đã hoàn toàn biến thành dự án của tập đoàn Lâm Thị, không có bất cứ quan hệ gì với Lâm Nhã Hiên.
Quan trọng nhất là nhà họ Lâm còn lợi dụng chữ ký của Lâm Nhã Hiên để làm giả một bản tuyên bố, nội dung là Lâm Nhã Hiên tuyên bố dự án đầu tư mười tỷ tệ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Vì chữ ký của Lâm Nhã Hiên là thật nên bản tuyên bố này đủ để làm lẫn lộn thật giả.
Nhận ra những điều này, Lâm Nhã Hiên bừng bừng nổi giận.
Cô tức tốc chạy đến nhà họ Lâm, tìm đám người bà cụ Lâm nói lý.
“Chúng tôi sửa tài liệu và hợp đồng ư?”, Lâm Nhã Hiên hoàn toàn không ngờ tới đám người bà cụ Lâm lại phủ nhận mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Tài liệu và hợp đồng rõ ràng là cháu cho người đưa đến, bên bà chỉ ký tên lên mà thôi”.
Bà cụ Lâm vẫn giả vờ không biết.
Vừa nhìn đã rõ là cố ý.
“Được! Trước tiên cháu không nói đến chuyện mọi người làm giả tài liệu và hợp đồng nữa”, Lâm Nhã Hiên bị chọc tức mà bật cười: “Bà cụ Lâm, cháu chỉ hỏi bà một câu, lúc trước rõ ràng bà đã hứa với cháu, dự án đầu tư mười tỷ tệ sẽ để cháu phụ trách hoàn toàn”.
“Hành vi bây giờ của bà không phải là nói một đằng làm một nẻo hay sao?”
“Có à?”, bà cụ Lâm tiếp tục giả vờ: “Lúc đó hình như bà không hứa với cháu mà nhỉ?”
Bà cụ Lâm còn nói với những người của nhà họ Lâm đang có mặt ở đây: “Bà nhớ lúc đó các cháu cũng có mặt, các cháu nói xem bà có hứa gì với nó không?”
“Bà nội, cháu có thể đảm bảo lúc đó bà không hề hứa gì với nó”, Lâm Long là người đầu tiên đứng ra ủng hộ bà cụ Lâm.
“Cháu cũng có thể làm chứng”, Lâm Phi Yến cũng lên tiếng.
Bà cụ Lâm nhìn quanh những người khác của nhà họ Lâm, hỏi: “Mấy đứa thì sao?”
“Không có, không có”, những người khác trong nhà họ Lâm đồng loạt lắc đầu.
“Các người…”, thấy người nhà họ Lâm đều mang vẻ mặt chắc chắn, giống như trước kia bà cụ Lâm chưa từng hứa hẹn gì thật, Lâm Nhã Hiên không biết nói gì hơn.
Đây đúng là đổi trắng thay đen mà.
Lâm Nhã Hiên cực kỳ thất vọng.
Lâm Nhã Hiên hoàn toàn không ngờ người bà mà mình vẫn luôn kính trọng lại chẳng khác nào Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.
Không có gì khác biệt về bản chất.
Nhất là đám người nhà họ Lâm, tất cả đều đứng về phía bà cụ Lâm.
Nghĩ đến dự án đầu tư mười tỷ tệ lại tặng không cho tập đoàn Lâm Thị như vậy, trong lòng Lâm Nhã Hiên vô cùng tuyệt vọng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Nhã Hiên cảm thấy hết sức bất lực.
Cô vô thức nghĩ đến Mục Hàn.
Thế là cô gọi điện cho Mục Hàn: “Alo, Mục Hàn, anh đang ở đâu?”
“Anh đang làm việc”, Mục Hàn tỏ ra rất vui vẻ, nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, anh nói em nghe, nhà tân hôn của chúng ta đã xây gần xong rồi, đợi đến ngày chúng ta tổ chức đám cưới là có thể vào ở luôn”.
“Ồ!”, lúc này Lâm Nhã Hiên không mấy vui vẻ nói: “Mục Hàn, khi nào anh về nhà?”
“Nhã Hiên, xảy ra chuyện gì sao?”, dù là qua điện thoại, Mục Hàn vẫn nhận ra Lâm Nhã Hiên không vui.
“Không có gì”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi rồi nói: “Tối nay em xuống bếp, đợi anh về nhà ăn cơm”.