Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 483

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nhà họ Sở trở thành trò cười

“Đúng đúng đúng!”, Sở Nhậm Hành cũng vội vàng gật đầu, chỉ trích: “Cơ hội ngàn năm hiếm có để gặp được đại thống soái đấy, vậy mà lại bỏ qua mất rồi!”

“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”

“Gia chủ, cái này không thể trách tôi được”, Naruto nghe vậy liền nhớ đến mấy gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm lúc nãy đến gây chuyện, lập tức lên tiếng giải thích: “Vốn dĩ tôi đang muốn đi thông báo với cụ nhưng có vài chuyện bất ngờ xảy ra nên mới dẫn đến việc tôi không kịp thời thông báo với cụ được”.

“Chuyện bất ngờ gì?”, Sở Nhậm Hành hỏi.

Naruto trả lời: “Có người muốn gây rắc rối cho đại thống soái”.

“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành bỗng bị dọa sợ chết khiếp, tức giận nói: “Người nào mà to gan như vậy, lại muốn gây rắc rối cho đại thống soái?”

“Một nhóm côn đồ, khoảng tầm mấy chục người, ai nấy đều rất hung tợn, cũng may là tôi đã xuất hiện kịp thời và tiết lộ thân phận của nhà họ Sở chúng ta mới khiến đối phương khiếp sợ”.

Naruto tiếp tục nói.

“Naruto, cậu làm tốt lắm”, Sở Nhậm Hành vô cùng hài lòng nói: “Xem ra đối phương không biết thân phận của đại thống soái, nếu không thì có cho bọn chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám gây rắc rối cho đại thống soái”.

“Cậu kịp thời ra mặt thay đại thống soái giải quyết chuyện này, cũng coi như cậu đã dốc sức làm việc cho đại thống soái!”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy”, Naruto gật đầu: “Cứ như vậy, mối quan hệ giữa nhà họ Sở chúng ta và đại thống soái sẽ gần hơn một bước”.

“À, cậu có biết nhóm người đó là ai không?”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.

“Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã điều tra rồi”, Naruto trả lời: “Mấy kẻ vạm vỡ xăm hình đó đến từ tỉnh lân cận, chúng đều là những kẻ liều lĩnh”.

“Đám người này đều là do anh em Trương Tùng và Trương Khẩn bỏ ra rất nhiều tiền để mời tới”.

“Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn này có lai lịch thế nào?”, Sở Nhậm Hành sốt ruột hỏi.

“Thuộc hạ đã điều tra, bọn họ không có lai lịch gì cả, chỉ là mấy tên lừa bịp thôi”, Naruto trả lời: “Tuy nhiên, hai người bọn họ đã trở thành cháu rể tương lai của nhà họ Lâm ở Sở Dương. Thuộc hạ đoán rằng tám đến chín phần chuyện này là do người nhà họ Lâm sai khiến”.

“Nhà họ Lâm ở Sở Dương sao?”, Sở Nhậm Hành không khỏi nhíu mày: “Là nhà vợ của tên vô dụng Mục Hàn đúng không?”

“Vâng, thưa gia chủ”, Naruto gật đầu.

“Hừ! Chỉ một gia tộc nhỏ bé ở Sở Dương mà lại dám làm điều bất lợi với đại thống soái!”, Sở Nhậm Hành lập tức ra lệnh cho đám người Sở Hùng: “Sở Hùng, con dẫn người đến nhà họ Lâm một chuyến, cảnh cáo họ một phen”.

“Vâng, thưa gia chủ”, Sở Hùng nhận lời.

Cùng lúc này.

Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đã quay về nhà họ Lâm.

Thấy vậy, Lâm Long vội vàng tiến lên, hỏi: “Hai anh, thế nào rồi?”

“Đã đánh gãy răng Mục Hàn luôn chưa?”

“Haizz, đừng nhắc nữa!”, Trương Khẩn lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối: “Vốn dĩ hôm nay chính là thời cơ tốt để chúng tôi dạy dỗ Mục Hàn, nhưng đúng lúc lại có một nhân vật lớn ở đó nên chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay”.

“Nhân vật lớn ư?”, Lâm Long hơi ngờ vực hỏi: “Ai cơ?”

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”.

Cầm đầu là Sở Hùng dẫn theo mấy chục người từ nhà họ Sở xông thẳng vào.

“Này! Các người là ai?”, Lâm Long lớn tiếng hỏi.

Dù không biết Sở Hùng nhưng hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Naruto đứng sau lưng Sở Hùng.

Trương Khẩn ghé sát vào tai Lâm Long nói nhỏ: “Người anh em, họ là người nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Khi đó, người nhà họ Sở đang bảo vệ nhân vật lớn ở phố đi bộ ẩm thực”.

“Cái gì?”, Lâm Long nghe vậy liền sợ tái mặt: “Nhà họ Sở?”

Tên tuổi nhà họ Sở như tiếng sấm bên tai Lâm Long.

Suy cho cùng họ thuộc vương tộc, một dòng họ lâu đời đã tồn tại hàng trăm năm, thế lực vượt xa nhà họ Vu và nhà họ Quách ở Đông Hải.

Nhà họ Sở muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, có thể nói là chuyện trong phút chốc.

Sở Hùng bước vào nhà họ Lâm, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi ngạo nghễ nói: “Là nhà họ Lâm các người cử người đến gây chuyện ở phố đi bộ ẩm thực, muốn gây bất lợi với Tổng tư lệnh Vương phải không?”

“Tổng tư lệnh Vương?”, Lâm Long bị dọa sợ vỡ mật.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, nhân vật lớn mà hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn nhắc đến là ai.

“Không, không có”, Lâm Long vội xua tay: “Ông, ông hiểu lầm rồi, một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Lâm chúng tôi, đâu dám gây bất lợi cho Tổng tư lệnh Vương được chứ?”

“Chẳng qua là đúng lúc chúng tôi có kẻ thù cũng ở đó, không ngờ lại gặp phải Tổng tư lệnh Vương, nhà họ Lâm tội đáng chết, mong được thứ tội!”

“Tôi thay mặt cho nhà họ Lâm đảm bảo với ông, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa!”

“Tốt nhất là vậy”, Sở Hùng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ không truy cứu tội của các người nữa! Nhưng nhà họ Lâm đã mạo phạm tới Tổng tư lệnh Vương thì cũng phải bày tỏ chút gì đó đi chứ”.

“Nhớ cho kỹ, Tổng tư lệnh Vương hiện đang sống ở sơn trang Tứ Hải, nhà họ Sở chúng tôi chịu trách nhiệm tiếp đón. Nên làm thế nào thì không cần tôi phải dạy mấy người nữa, đúng không?”

“Tôi hiểu, tôi hiểu”, Lâm Long gật đầu lia lịa.

Sau khi đám người Sở Hùng rời đi, bà cụ Lâm biết được tin đã nổi giận đùng đùng, giậm chân nói: “Chuyện quái quỷ gì thế này?”

“Còn chưa dạy dỗ được Mục Hàn, mà ngược lại còn phải mất khoản tiền bồi thường lớn”.

Dù sao, với thân phận vương tộc của nhà họ Sở, nếu nhà họ Lâm đưa ít tiền thì đối phương sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Mặc dù rất khó xử, nhưng bà cụ Lâm cũng cắn răng lấy ra một tỷ tệ, chuẩn bị đích thân đến thăm hỏi nhà họ Sở.

Điều khiến bà cụ Lâm hết sức buồn bực là nhà họ Sở đã nhận một tỷ tệ, nhưng đừng nói là Vương Chung Quy mà ngay cả Sở Nhậm Hành mà bà ta cũng chẳng được gặp.

Trong mắt Sở Nhậm Hành, nhà họ Lâm không cùng đẳng cấp với nhà họ Sở.

Đêm đó, trong đêm khuya thanh vắng.

Vương Chung Quy cũng bắt đầu lặng lẽ hành động.

Nhân lúc đám người nhà họ Sở đã ngủ say, anh ta bí mật rời khỏi sơn trang Tứ Hải, dẫn theo đội Hổ Lang được tiếp nhận từ Quỳ Ngưu, đi suốt đêm trở về biên giới.

Sau đó ra trận khi người khác không đề phòng, đội Hổ Lang tập kích quân địch bất ngờ, vì ở thế chủ động tấn công nên đã tạo điều kiện thuận lợi cho trận đánh.

Quân đoàn quét sạch quân chủ lực của địch trong một đêm.

Chỉ còn lại một số tướng bại trận, chạy trốn khắp nơi.

Biên giới Hoa Hạ một lần nữa được giữ vững.

Ngày hôm sau, tin tức được truyền ra ngoài, khiến cả Hoa Hạ đều chấn động.

Tất cả người dân đã đổ ra đường và nhao nhao ca tụng công lao vĩ đại của Vương Chung Quy.

Tất cả những nghi ngờ về Vương Chung Quy trong quá khứ đều chuyển thành những lời khen ngợi.

Mục Hàn và tứ đại chiến thần cũng đã gọi điện ngay cho Vương Chung Quy để chúc mừng anh ta.

Mặc dù Vương Chung Quy tạo được uy danh lớn cho mình chỉ trong một đêm, một lần nữa lấy lại uy tín của mình trong lòng dân chúng, nhưng lúc này đám người nhà họ Sở đang rất buồn bực.

Bởi vì Vương Chung Quy bí mật quay trở lại biên giới, thậm chí không thèm chào hỏi, rõ ràng chỉ xem nhà họ Sở như một quân cờ.

Nhất thời khiến nhà họ Sở trở thành trò cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio