Chương : Ai ăn gan hùm mật gấu mà lại dám bắt người này
Lý Vĩ Dân oán giận nói.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười chết mất!”, nghe Lý Vĩ Dân nói vậy, Mục Hàn ngửa mặt lên trời cười một trận: “Thượng tá Lý, tốt xấu gì ông cũng là một quân nhân, lẽ nào không biết cả thế giới đều biết đến uy lực tác chiến của binh sĩ Hoa Hạ ta sao? Còn cần phải nhờ đám ô hợp các người tuyên truyền à?”
“Nghe đi, ông nghe đi!”, lúc này, Tô Thiếu Dân đột nhiên cứ như đã nắm được thóp của Mục Hàn, nói với Lý Vĩ Dân: “Cậu ta luôn miệng nói chúng tôi là đám người ô hợp, lẽ nào Hoa Ức Đông Hải chúng tôi trong mắt chiến khu tỉnh của các người chính là hình tượng này?”
“Quá đáng lắm rồi!”, Lý Vĩ Dân gật đầu: “Đánh người thì đã đành, còn sỉ nhục người khác nữa!”
“Nhất định phải xin lỗi các người!”
“Không phải tôi nghĩ rằng các người có hình tượng như vậy, mà là chuyện các người đang làm bây giờ đã là hình tượng này rồi”.
Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, nói: “Các người nghe kỹ cho tôi”.
“Thứ nhất, thượng tá Lý ông vi phạm quy định cho phép bọn họ vào chiến khu tỉnh quay phim livestream, đã là xúc phạm đến điều lệ quản lý quân sự”.
“Thứ hai, những người gọi là hot girl mạng xã hội này, trong nội dung quay phim livestream bao gồm rất nhiều bí mật quân sự quan trọng của chiến khu tỉnh”.
“Thứ ba, hot girl mạng tên Tư Nhiên này, ngang nhiên sỉ nhục vệ binh quản lý bí mật quân sự”.
“Chỉ dựa vào ba điều này, đủ để đưa thượng tá Lý vào tòa án quân sự, hủy hết tiền đồ!”
“Phù!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Lý Vĩ Dân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Không ngờ binh lính mặc đồ thường này, lại hiểu chế độ quân sự nước Hoa Hạ như nắm trong lòng bàn tay.
Lý Vĩ Dân hơi chột dạ, vô thức liếc nhìn sang Tô Thiếu Dân: “Tổng giám đốc Tô, các cậu không livestream bí mật quân sự thật đấy chứ?”
“Tôi cho phép các cậu livestream nhưng cũng không nói cho các cậu quay bí mật quân sự mà!”
“Chắc cậu cũng biết, chiến khu là trọng địa quân sự, cấm kỵ khá nhiều”.
“Không có, không có! Chúng tôi tuyệt đối không quay phim bí mật quân sự”, Tô Thiếu Dân lập tức xua tay, nói: “Bộ trưởng Lý, nếu ông không tin, có thể hỏi những ngôi sao mạng xã hội này”.
Những ngôi sao mạng xã hội như Tư Nhiên cũng lần lượt tỏ ý không có.
Tuy nói bọn họ quay phim khắp nơi, gần như là chụp ảnh hơn phân nửa cảnh của cả chiến khu tỉnh, nhưng bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Nhất là trong số những tấm ảnh này, chắc chắn có chứa nội dung bí mật quân sự trọng điểm.
Cho dù trong lòng bọn họ cũng hơi kiêng dè, nhưng càng là nội dung bí mật thì càng có thể thu hút lòng hiếu kỳ của fans hâm mộ, càng có thể khiến kênh livestream của bọn họ duy trì mức độ nổi tiếng cao hơn.
Lúc này Lý Vĩ Dân mới nói với Mục Hàn: “Cậu xem, bọn đều nói không có rồi”.
“Tôi không tin”, Mục Hàn lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào những ngôi sao mạng xã hội như Tư Nhiên, nói: “Ông kiểm tra điện thoại và máy quay phim của bọn họ, phim ảnh vẫn còn bên trong, mở ra xem chẳng phải là biết rồi sao?”
Vừa nghe Mục Hàn muốn kiểm tra điện thoại và máy quay phim, đám ngôi sao mạng xã hội Tư Nhiên liền hoảng sợ.
Dẫu sao, họ cũng có tật giật mình.
“Bộ trưởng Lý, vốn dĩ tôi cho rằng địa vị của ông ở chiến khu tỉnh rất cao”, lúc này Tô Thiếu Dân nói khích tướng: “Xem ra là tôi hiểu lầm rồi, ngay cả một binh lính nhỏ bé cũng có thể khua tay múa chân với ông, tôi thấy kiểu chương trình thực tế doanh trại này, chúng tôi không cách nào tiến hành tiếp được rồi”.
Quả nhiên Lý Vĩ Dân đã mắc lừa, nghe Tô Thiếu Dân nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Tôi đã cho phép rồi, sao có thể không quay chứ? Nhất định phải quay!”, mặt Lý Vĩ Dân đầy vẻ giận dữ, gào lên với Mục Hàn: “Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là ai, ngay cả Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền là tôi cũng không coi ra gì à?”
“Hừ, tôi là ai ư?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Ông đi hỏi Viên Duy Nhất là biết!”
“To gan!”, Lý Vĩ Dân vừa nghe, tức giận nói: “Tên của tổng tư lệnh là tên mà cậu có thể gọi thẳng vậy được à?”
“Tên của tổng tư lệnh thì làm sao?”, Mục Hàn phản bác: “Tôi gọi thẳng tên Viên Duy Nhất, Viên Duy Nhất còn vui vẻ lắm đấy”.
“Hỗn xược! Đúng là hỗn xược!”
Lý Vĩ Dân tức đến mức toàn thân run rẩy.
Dám gọi thẳng tên của tổng tư lệnh ở chiến khu tỉnh, cậu ta điên rồi sao?
“Bộ trưởng Lý, ông nhìn thấy chưa?”, Tô Thiếu Dân bên cạnh chớp thời cơ nói: “Có tên này ở đây, chương trình thực tế của chúng ta coi như bỏng bét rồi”.
“Haizz, vốn dĩ là muốn tuyên truyền cho chiến sĩ Hoa Hạ, truyền bá năng lượng chính. Bây giờ xem ra, là chúng tôi khiến Bộ trưởng Lý khó xử rồi!”
“Khó xử cái gì?”, Lý Vĩ Dân xụ mặt, lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, chương trình này của các cậu phải quay, ai dám không cho các cậu quay, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”
Câu này của Lý Vĩ Dân không chỉ nói cho Tô Thiếu Dân nghe, cũng là nói cho các binh sĩ đang vây xem nghe.
Đương nhiên các binh lính biết, người trước mắt là Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền, mặc dù không trực tiếp quản lý quân sự, nhưng ông ta là lãnh đạo, chỉ cần một tờ báo cáo, lập tức có thể khiến cả ban ngành, thậm chí cả liên đội chịu phạt.
“Sao nào? Lời nói của tôi không có trọng lượng à?”
Nhìn thấy Mục Hàn vẫn giữ thái độ khinh thường, Lý Vĩ Dân thẹn quá hóa giận.
“Ở chỗ của tôi thì lời nói của ông một chút trọng lượng cũng không có đâu”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Tỏ vẻ với tôi sao? Ông không có tư cách này”.
“Đồ khốn!”, lúc này Lý Vĩ Dân mới để ý, Mục Hàn cũng không mặc quân phục: “Cậu không phải binh lính của chiến khu tỉnh sao?”
“Cậu là người của đoàn Hoa Ức Đông Hải à?”
“Không không không!”, Tô Thiếu Dân vội lắc đầu: “Bộ trưởng Lý, tôi hoàn toàn không quen người này, ông muốn xử lý anh ta thế nào thì cứ xử lý thế đấy”.
“Cậu không phải là binh lính của chiến khu tỉnh, cũng không phải của đoàn Hoa Ức Đông Hải, vô duyên vô cớ xuất hiện ở chiến khu tỉnh thì có đến tám chín phần là thân phận khả nghi!”
Lý Vĩ Dân lập tức ra lệnh với binh lính xung quanh: “Đến đây, giải tên không rõ lai lịch này đến phòng giam, tra tấn nghiêm hình, nhất định phải tra ra thân phận thật của cậu ta”.
Nhận được lệnh của Lý Vĩ Dân, mấy vệ binh theo ông ta đến lập tức bước lên, chuẩn bị trói Mục Hàn.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Lúc này, đột nhiên trong không trung liên tục vang lên ba tiếng súng.
Lý Vĩ Dân giật nảy mình, vội nhìn xung quanh, tìm nơi phát ra tiếng súng.
Những nhân viên đoàn Hoa Ức Đông Hải như Tô Thiếu Dân cũng đều rụt cổ, kinh hồn bạt vía không thôi.
“Là ai ăn gan hùm mật gấu, dám bắt người này?”
“Không muốn sống nữa à?”
Một tiếng giận dữ truyền đến.
Lúc này Lý Vĩ Dân nhìn thấy Tư Mã Thanh Vân – lữ đoàn trưởng của lữ đoàn đặc chiến dẫn một đoàn lính đặc chủng súng đạn sẵn sàng, chạy một mạch đến.
Vì biểu hiện xuất sắc, Tư Mã Thanh Vân cũng được cấp trên đưa lên chiến khu tỉnh từ chiến khu Sở Bắc, đảm nhận chức lữ đoàn trưởng của lữ đoàn đặc chiến.
Tư Mã Thanh Vân vừa sải bước lớn đi đến, vừa ra lệnh: “Lập tức thông báo các tư lệnh đến đây!”
Nhìn thấy Tư Mã Thanh Vân đến, Lý Vĩ Dân không khỏi run rẩy.
Dù sao người này cũng là sát thần không có bất kỳ tình cảm nào!