Chương : Lư Vy bị hội con ông cháu cha nhắm đến
“Nhắc tới tên Sở Chí Toàn cũng không có tác dụng sao?”, Sở Nhậm Hành nghi ngờ hơn: “Chuyện này không thể nào!”
“Đứa cháu thứ năm Sở Chí Toàn của tôi là cánh tay đắc lực của đại thống soái đấy!”
Cánh tay đắc lực đấy.
Tô Thiếu Dân cười nhạt nói: “Gia chủ Sở, ông không biết rồi, người đuổi chúng tôi ra ngoài chính là đại thống soái”.
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành ngạc nhiên: “Cậu gặp được đại thống soái rồi sao?”
“Còn không phải sao”, Tô Thiếu Dân không vui nói: “Đại thống soái nói đám diễn viên chúng tôi gây rối ở doanh trại, biến doanh trại thành nơi hỗn loạn, bây giờ có thể sống sót trở ra đã cảm ơn trời đất lắm rồi”.
“Haizz, không nói nữa, tôi cúp máy đây!”
Sau đó, bên phía Sở Nhậm Hành vang lên tiếng tút tút tút.
“Bố, phía Tô Thiếu Dân nói thế nào?”, thấy Sở Nhậm Hành nói chuyện điện thoại xong, Sở Hùng vội vàng tiến lên hỏi.
“Cậu ta nói đại thống soái đuổi bọn họ ra khỏi chiến khu tỉnh”, Sở Nhậm Hành trả lời.
“Không thể nào”, Sở Hùng lắc đầu nói: “Theo lý mà nói, Sở Chí Toàn là thành viên quan trọng của quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái. Đại thống soái biết Hoa Ức Đông Hải là do nhà họ Sở chúng ta phái đến chắc chắn sẽ nể mặt, không đến nỗi đuổi bọn họ ra ngoài chứ”.
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành buồn phiền nói: “Đó cũng là chỗ mà bố không hiểu nổi”.
“Có gì mà không hiểu nổi”, lúc này Sở Lão Lục lên tiếng: “Tôi đoán chắc hẳn là cái tên Tô Thiếu Dân kia ỷ có nhà họ Sở chúng ta chống lưng mà làm chuyện không thỏa đáng, xúc phạm đến đại thống soái!”
“Đúng đúng đúng, nhất định là vậy!”, Sở Nhậm Hành nghe vậy lập tức hiểu ra: “Cũng chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao đại thống soái không nể mặt Sở Chí Toàn”.
“Ông nói xem Tô Thiếu Dân làm việc không đáng tin, chọc giận đại thống soái. Đại thống soái đang tức giận chắc chắn sẽ không nể mặt ai cả!”
“Sau này chúng ta nên tránh xa loại người như Tô Thiếu Dân một chút”, Sở Hùng cũng đồng ý, nói: “Con nghĩ đợi đại thống soái nguôi giận, chắc chắn sẽ không trách tội Sở Chí Toàn đâu”.
Nếu Mục Hàn ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc bởi năng lực tưởng tượng hơn người của đám người nhà họ Sở.
Mục Hàn trở về từ chiến khu tỉnh thì đến tìm Lâm Nhã Hiên ngay.
Vừa mở cửa, anh đã hỏi: “Nhã Hiên, đám người Tô Thiếu Dân đến xin lỗi em chưa?”
“Đến rồi”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chồng à, là anh bắt bọn họ đến thật sao?”
“Đương nhiên rồi”, Mục Hàn gật đầu đáp.
Nhưng dù thế nào Lâm Nhã Hiên cũng không tin.
Suy cho cùng, Hoa Ức Đông Hải là công ty điện ảnh hàng đầu trong nước, Tô Thiếu Dân lại là tổng giám đốc, phía sau còn có vương tộc nhà họ Sở ở Đông Hải chống lưng, sao có thể khuất phục trước Mục Hàn được chứ?
“Nhà họ Sở ở Đông Hải?”, Lâm Nhã Hiên đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Đúng rồi! Nhất định là Mục Hàn lợi dụng danh tiếng của nhà họ Sở ở Đông Hải để hù dọa Tô Thiếu Dân.
Vừa nghĩ tới Mục Hàn căm ghét nhà họ Sở ở Đông Hải là thế, nhưng vì mình mà hết lần này đến lần khác lợi dụng danh tiếng của nhà họ Sở giúp mình giải quyết vấn đề, Lâm Nhã Hiên lại thấy cảm động.
“Chồng, anh thật tốt!”, Lâm Nhã Hiên ngân ngấn nước mắt.
Mục Hàn nào biết Lâm Nhã Hiên cảm động như vậy không phải vì tin anh giải quyết Tô Thiếu Dân dựa vào năng lực của mình, mà là anh đã mượn danh nghĩa của nhà họ Sở.
Bên phía nhà họ Sở, sau khi bàn bạc xong, bọn họ quyết định rút cổ phần của mình khỏi Hoa Ức Đông Hải.
Hành động lần này của nhà họ Sở cũng kéo theo các cổ đông khác lần lượt rút cổ phần.
Tuy nhiên, như vậy thì Hoa Ức Đông Hải không còn thế lực của nhà họ Sở nữa, Lâm Nhã Hiên sử dụng tài nguyên của bọn họ càng thêm thuận lợi.
Dưới sự trợ giúp của nguồn tài nguyên dồi dào từ Hoa Ức Đông Hải, Giải trí Thiên Thành ngày càng lên cao.
Từ công ty điện ảnh hạng hai, hạng ba nhanh chóng mở rộng, mơ hồ có xu hướng vươn lên trở thành công ty điện ảnh hạng nhất.
Sự nghiệp của Lư Vy được Giải trí Thiên Thành nâng đỡ cũng phát triển thuận lợi.
Trong lúc những bộ phim điện ảnh mới ra liên tục, cô ấy còn không ngừng nhận được những thông báo từ công ty điện ảnh hạng nhất trong nước, thậm chí là những nhãn hiệu nổi tiếng nước ngoài cũng chủ động mời Lư Vy làm gương mặt đại diện cho sản phẩm của họ.
Điều làm Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn vui mừng đó là Lư Vy đã lọt vào hàng ngũ ngôi sao nữ hạng nhất, đứng trước cành ô liu do các công ty điện ảnh hàng đầu trong nước ném ra, cô ấy vẫn không dao động mà kiên trì ở lại Giải trí Thiên Thành.
Trừ việc đó ra, Lư Vy còn thực hiện những việc báo đáp xã hội. Sau khi lấy được khoản thù lao lớn, việc đầu tiên cô ấy muốn làm là quyên góp cho những nơi vùng sâu vùng xa nghèo khó.
Hơn nữa, Lư Vy không giống như những ngôi sao khác đi cứu trợ vùng nghèo khó còn đưa theo nguyên dàn quay phim, nhân cơ hội quảng bá cho mình.
Mỗi lần Lư Vy đi cứu trợ đều vô cùng khiêm tốn, thậm chí còn cải trang để tránh bị fans hâm mộ nhận ra.
Nếu không phải một lần tình cờ gặp được, Mục Hàn còn không biết cô gái tốt bụng này luôn âm thầm làm những việc thiện như thế.
Nghĩ đến bây giờ thân phận của Lư Vy đã khác, fans hâm mộ cũng nhiều hơn, Mục Hàn đề nghị Lâm Nhã Hiên sắp xếp trợ lý và vệ sĩ riêng cho Lư Vy.
Lâm Nhã Hiên vui vẻ đồng ý.
Điều này khiến Lư Vy rất cảm động, giữ vững ý nghĩ ở lại Giải trí Thiên Thành.
Dù sao thì trước kia nếu không phải Mục Hàn đưa cô ấy vào nghề, có lẽ bây giờ Lư Vy chỉ là một cô gái bình thường, làm việc lương tháng hai nghìn tệ.
Thậm chí mỗi tháng còn phải phiền não vì tiền thuê nhà cao ngất và tiền sinh hoạt.
Còn bây giờ, Lư Vy đã có tài sản chục triệu, trở thành ngôi sao nữ hạng nhất.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ nơi nào cũng có poster tuyên truyền phim điện ảnh của cô ấy.
Trong lòng Lư Vy hiểu rõ, tất cả đều nhờ có sự vun trồng tận tâm của Lâm Nhã Hiên đối với mình.
Trong lúc Lư Vy đang phổ biến khắp các rạp chiếu phim lớn trong nước Hoa Hạ, cô ấy không hề biết mình đã bị một đám cậu ấm nhà giàu nhắm đến.
Lúc này.
Tại khách sạn Đông Hải.
Trong một căn phòng VIP xa hoa nào đó.
Có bảy, tám cậu ấm nhà giàu ở Đông Hải tụ tập về một phòng.
Trong đó có Sở Chí Minh của nhà họ Sở và em họ của hắn – Sở Chí Bình.
Không sai, những cậu ấm nhà giàu này đều xuất thân từ vương tộc, thuộc tầng lớp những cậu ấm quyền thế đứng đầu Đông Hải, cũng chính là hội con ông cháu cha Đông Hải được lan truyền ở bên ngoài.
Với thực lực của nhà họ Sở, Sở Chí Minh và Sở Chí Bình chỉ có địa vị bình thường ở trong hội mà thôi.
Những thành viên trong hội con ông cháu cha này rất hay ra ngoài tụ tập.
“Các cậu đã nghe nói gì chưa?”, rượu hết ba lượt, một cậu ấm trong số họ nói: “Gần đây trong giới điện ảnh xuất hiện một ngôi sao nữ mới nổi tên là Lư Vy”.
“Cô gái Lư Vy này không tầm thường đâu”.
“Nghe nói có đại gia thích cô ta, ném ra một trăm triệu tệ để cô ta ngủ cùng mình một đêm, thế mà cô ta lại không dao động!”
Những cậu ấm khác nghe vậy cũng nhao nhao bàn luận sôi nổi.
“Đúng vậy!”, lại một cậu ấm khác lên tiếng: “Tôi cũng có nghe nói, sau khi cô Lư Vy này thành danh vẫn luôn giữ mình, đến nay vẫn còn trinh đấy”.
“Trong giới giải trí không có nhiều ngôi sao nữ trong sạch như vậy đâu”.
“Không phải không nhiều, mà là tuyệt chủng rồi”, lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Nhưng mà, kiểu như Lư Vy thì phải để tôi làm tuyệt chủng!”