Chương : Chưa từng gặp một người mặt dày vô liêm sỉ như vậy
Điều khiến đám người Kiều Dật ngạc nhiên là Tiêu Ngũ Nhạc vẫn không hề tức giận.
Thay vào đó, hắn nhìn Lâm Nhã Hiên và Lư Vy bằng ánh mắt dò xét, rồi hỏi: “Hai người phụ nữ này thật sự là người của anh sao?”
“Đương nhiên”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Dáng vẻ rất bình tĩnh.
Cô vốn là vợ của Mục Hàn, hơn nữa cô lại sắp sửa tổ chức đám cưới rồi.
Về phần Lư Vy, tuy không nói lời nào nhưng khuôn mặt xinh xắn lại tỏ ra ngại ngùng.
Dáng vẻ mờ ám như vậy khiến Tiêu Ngũ Nhạc thực sự nghĩ rằng Mục Hàn cùng lúc sở hữu hai người phụ nữ xinh đẹp Lâm Nhã Hiên và Lư Vy này.
“Thật là thú vị”, Tiêu Ngũ Nhạc không khỏi nheo mắt cười nói: “Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, trong sáng thuần khiết của tỉnh như lời đồn là Lâm Nhã Hiên và Lư Vy lại cùng lúc hầu hạ một người đàn ông!”
“Tôi thực sự cảm thấy buồn thay cho chồng của Lâm Nhã Hiên, bị cắm cái sừng to tướng trên đầu!”
“Anh đang nói cái gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên lập tức tức giận, “Anh ấy là chồng tôi”.
“Hả?”, Tiêu Ngũ Nhạc hơi bất ngờ: “Hóa ra anh ta là gã chồng vô dụng ở rể của cô à?”
“Thế thì lại càng thú vị hơn đấy!”
“Anh gì này, tôi muốn mời hai người phụ nữ của anh cùng tôi trải qua đêm xuân!”, miệng của Tiêu Ngũ Nhạc nhếch lên một nụ cười biến thái.
Đám người Kiều Dật nghe vậy không khỏi cảm thấy vui mừng.
Bởi vì họ biết rằng đây mới là bộ mặt thật của Tiêu Ngũ Nhạc.
Hắn có thể thẳng thừng nói trước mặt chồng của một người phụ nữ rằng hắn muốn ngủ với vợ của người ta.
Làm ra được loại chuyện kiêu ngạo và độc đoán này chỉ có thể là Tiêu Ngũ Nhạc.
Mấu chốt là với thân phận của Tiêu Ngũ Nhạc, người khác cũng không dám từ chối.
Tiêu Ngũ Nhạc trước giờ vẫn thích loại kích thích này.
“Cút!”, nghe Tiêu Ngũ Nhạc nói vậy, sắc mặt của Mục Hàn không khỏi trở nên u ám: “Tôi cho anh một cơ hội, tránh xa khỏi tầm mắt của chúng tôi trong vòng một phút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Nếu đây là một nơi khác, chắc chắn Mục Hàn đã đập cho họ một trận nhừ tử rồi.
Nhưng đây là nhà hàng Tử Quang Các, trước mặt Lâm Nhã Hiên và Lư Vy, Mục Hàn không muốn họ nhìn thấy cảnh bạo lực.
Không ngờ Tiêu Ngũ Nhạc vẫn không hề tức giận trước lời đe dọa của Mục Hàn.
“Được rồi! Vậy thì tôi sẽ không quấy rầy các người ăn cơm nữa!”, Tiêu Ngũ Nhạc vẫn cười nói: “Có điều chúng tôi sẽ đợi các người ở cửa nhà hàng Tử Quang Các!”
“Phải rồi, tôi đã thuê sẵn phòng rồi, đó là một căn sang trọng trong khách sạn lớn của tỉnh. Không gian bên trong rất rộng rãi, nếu anh không ngại thì có thể đi cùng tới đó, xem truyền hình trực tiếp luôn!”
Nói xong, Tiêu Ngũ Nhạc đưa đám người Kiều Dật ra khỏi nhà hàng Tử Quang Các.
“Làm sao bây giờ?”, Lâm Nhã Hiên hoảng sợ nhìn Tiêu Ngũ Nhạc rời đi: “Em thấy những người này không phải loại tốt đẹp gì cả, chỉ sợ khó đối phó!”
Từ cách ăn mặc quyền quý của đám người Tiêu Ngũ Nhạc có thể thấy được họ hoàn toàn không phải là những cậu ấm bình thường.
Hơn nữa họ còn đến từ Đông Hải.
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên rất lo lắng.
“Không sao”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Hai người cứ ăn uống no nê đi, không cần thiết phải để tâm đến mấy kẻ đó!”
“Trời có sụp xuống cũng đã có anh chống đỡ đây rồi!”
“Anh Mục, tôi tin anh”, Lư Vy nói: “Có anh ở đây rồi, tôi không sợ mấy kẻ đó đâu!”
Mặc dù nhiều người rất ghét Mục Hàn, cảm thấy anh chỉ là đồ ở rể bỏ đi, ăn bám Lâm Nhã Hiên. Nhưng theo Lư Vy thấy, Mục Hàn có vẻ rất bí ẩn, cho dù có bất kỳ rắc rối nào, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Hơn nữa, Lư Vy luôn cảm thấy vẻ tầm thường vô năng của Mục Hàn trong công ty dường như là anh cố tình giả vờ.
Anh Mục chắc chắn không phải người tầm thường.
Lư Vy nghĩ như vậy.
“Sở Sở”, Mục Hàn nói với Lăng Sở Sở đang đợi ở bàn bên cạnh: “Lát nữa sau khi ăn xong cô đưa Nhã Hiên và Lư Vy rời khỏi đây theo lối cửa sau, tránh gặp phải đám người đó!”
“Còn những kẻ không biết trời cao đất dày kia thì để tôi xử lý!”
“Được, anh Mạc”, Lăng Sở Sở gật đầu.
“Mục Hàn, anh xử lý được chứ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Đương nhiên”, Mục Hàn tràn đầy tự tin.
Lâm Nhã Hiên đột nhiên nhận ra rằng Mục Hàn nhất định muốn mượn danh nghĩa của nhà họ Sở ở Đông Hải.
Vì dù sao nhà họ Sở cũng là vương tộc. Đám cậu ấm đến từ Đông Hải này chắc chắn cũng phải kiêng dè nhà họ Sở.
Mục Hàn đâu biết Lâm Nhã Hiên đã hình thành một thói quen, đó là mỗi khi Mục Hàn muốn giải quyết một vấn đề gì, cô đều nghĩ rằng anh dựa vào danh nghĩa của nhà họ Sở.
Khoảng mười phút sau, ba người Mục Hàn đã ăn xong.
Lăng Sở Sở đưa Lâm Nhã Hiên và Lư Vy rời đi bằng cửa sau.
Còn bản thân Mục Hàn thì hiên ngang bước ra khỏi cửa nhà hàng Tử Quang Các.
Quả nhiên đám người Tiêu Ngũ Nhạc đang đợi ở cửa.
Gần chục chiếc xe thể thao như Ferrari, Lamborghini, Maserati đậu trước cửa, vây quanh nhà hàng Tử Quang Các.
Sự tồn tại của những chiếc xe thể thao trị giá hàng chục triệu tệ cũng khiến ông chủ nhà hàng Tử Quang Các không dám đối đầu trực diện với đám người Tiêu Ngũ Nhạc, kể cả khi họ làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của ông ta.
“Ồ, ra rồi đấy à?”, thấy Mục Hàn đi ra ngoài, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức đi tới: “Oắt con, ăn cơm xong chưa?”
“Ờ, xong rồi”, Mục Hàn gật đầu: “Không có đám ruồi muỗi các người quấy nhiễu, ăn cũng no thật đấy”.
Mục Hàn còn cố tình nấc lên.
Ợ ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Anh cố tình phả vào mặt Tiêu Ngũ Nhạc mùi tỏi mà anh vừa cố tình ăn.
“Mẹ nó, mùi gì mà hăng như vậy?”, Tiêu Ngũ Nhạc cau mày nhìn về phía sau Mục Hàn: “Hai người phụ nữ của anh đâu rồi? Sao không thấy họ đi ra?”
“Khiến anh phải thất vọng rồi, họ đã ăn no trở về nhà rồi”, Mục Hàn thờ ơ nói.
“Cậu Tiêu, nhà hàng này có cửa sau”, lúc này Kiều Dật nói: “Họ đã chuồn đi từ cửa sau rồi!”
“Cái gì?”, sắc mặt Tiêu Ngũ Nhạc đột nhiên sa sầm: “Nhóc con, mày cũng chơi bẩn lắm đấy!”
Đám người Tiêu Ngũ Nhạc vô cùng bực bội khi chờ ở cửa cả nửa ngày mà kết quả lại để người ta chuồn đi mất.
“Tao đã nói rồi, tao muốn mời hai người phụ nữ của mày đêm nay cùng tao hưởng lạc. Mày làm như vậy hoàn toàn là đang coi thường Tiêu Ngũ Nhạc tao đây!”
Tiêu Ngũ Nhạc lạnh lùng nói.
“Trước mặt một người đàn ông xa lạ, yêu cầu người phụ nữ của anh ta ngủ với mình? Lại còn có thái độ coi chuyện đó như lẽ đương nhiên vậy?”
“Tao chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy!”
Mục Hàn cười khẩy: “Mày nghĩ mày là ai? Là ông trời chắc?”
“Cho dù là ông trời cũng không hống hách như mày!”
“Hê! Tao chính là ông trời đấy thì sao nào?”, Tiêu Ngũ Nhạc cũng đáp trả Mục Hàn: “Còn nữa, tao nói cho mày biết, Tiêu Ngũ Nhạc tao đây chính là hống hách như vậy đấy”.
“Tao yêu cầu ngủ với người phụ nữ của mày trước mặt mày chính là coi trọng mày đấy!”
Hôm nay hết lần này đến lần khác bị Mục Hàn chống đối, khiến cho Tiêu Ngũ Nhạc rất không thoải mái.
Vì dù sao, chưa từng có ai dám đối đầu với hắn như Mục Hàn.