Chương : Cấp độ bảo mật SSSSSS
Mộ Dung Phương nói xong, còn giũ giũ hai cánh tay áo trống rỗng xuống.
Vẻ mặt tự giễu.
“Cái gì?”, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Mộ Dung Phương, Sở Chí Minh trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Đường đường là thái tử của hội con ông cháu cha Đông Hải, lại bị người ta chặt đứt hai cánh tay?
Chuyện này đã tác động quá mạnh tới thị giác của Sở Chí Minh.
Phải biết rằng, từ khi Mộ Dung Phương sinh ra đến nay, hắn vẫn luôn là sự tồn tại vĩ đại trong mắt mọi người.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám động vào một cọng lông của Mộ Dung Phương, chứ đừng nói là làm ra chuyện kinh thiên động địa chặt đứt hai cánh tay hắn!
Chẳng trách Mộ Dung Vô Địch lại đích thân tới tỉnh này!
Sở Chí Minh cũng coi như đã hiểu rõ.
Cháu nội yêu quý nâng niu trong tay bị đánh tàn phế, Mộ Dung Vô Địch có thể ngồi yên được sao?
Sở Chí Minh lập tức nghĩ tới một vấn đề quan trọng, ở tỉnh thành này, ai có thể có thực lực chặt đứt cánh tay của Mộ Dung Phương như vậy?
Mặc dù Mộ Dung Phương sinh ra đã có thân phận tôn quý, nhưng dưới sự dạy dỗ của Mộ Dung Vô Địch, bản lĩnh của Mộ Dung Phương cũng cao hơn người khác một bậc, thậm chí có thể sánh ngang với cường giả bên cạnh Mộ Dung Vô Địch.
Cộng thêm những tên vệ sĩ tinh anh bên cạnh Mộ Dung Phương.
Muốn động vào Mộ Dung Phương cũng không hề dễ dàng gì.
“Là ai đã ra tay?”, Sở Chí Minh đặt câu hỏi trong lòng mình.
“Là đại thống soái!”, Mộ Dung Phương trả lời: “Chúng tôi đã gặp đại thống soái!”
“Gì cơ?”, Sở Chí Minh lại ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn đám người Mộ Dung Vô Địch, hỏi dò: “Vậy nên, các ông đã thua đại thống soái sao?”
“Thằng nhóc nhà họ Sở, não cậu bằng óc đậu à?”, Mộ Dung Vô Địch bên cạnh nghe xong, lập tức không vui, buồn bực trả lời: “Chẳng lẽ chúng tôi có thể đánh thắng được đại thống soái hay sao?”
“Không không! Gia chủ Mộ Dung, tôi không có ý này!”, vừa thấy Mộ Dung Vô Địch tức giận, Sở Chí Minh vội vàng khoát tay nói: “Ý của tôi là, gia tộc Mộ Dung ở Đông Hải, không hổ là gia tộc đứng đầu vương tộc, cho dù có chạm mặt nhân vật lớn như đại thống soái cũng có thể bảo toàn lực lượng trở về!”
…
“Câu nói này sao tôi nghe nó cứ là lạ nhỉ?”, Mộ Dung Vô Địch nhíu mày nói.
“Đúng vậy!”, gia chủ nhà họ Tiêu bên cạnh cũng giễu cợt nói: “Tôi thật không biết câu nói này của cậu là đang khen ngợi gia chủ Mộ Dung, hay là đang chê bai gia chủ Mộ Dung đây?”
“Nhà họ Sở tốt xấu gì cũng là một trong mười vương tộc, thế hệ trẻ tuổi chỉ có trình độ như vậy thôi sao?”
“Tôi thấy thật lo lắng cho tương lai nhà họ Sở!”
Ngoài gia chủ nhà họ Tiêu, những gia chủ khác cũng lần lượt trách móc Sở Chí Minh.
Điều này khiến Sở Chí Minh cảm thấy khó hiểu, có cảm giác bị bọn họ cô lập.
Suy cho cùng, trước kia, nhà họ Sở và những gia chủ này cũng khá thân thuộc, bây giờ Sở Chí Minh lờ mờ cảm giác được, hình như mọi người đều cố gắng tỏ ra không quen biết với nhà họ Sở.
Đặc biệt là khi Sở Chí Minh nhắc tới việc muốn cùng mọi người quay về Đông Hải, thì lại không một ai để ý đến hắn.
Điều này làm Sở Chí Minh cực kì lúng túng.
Đã như vậy thì Sở Chí Minh cũng không tiện hỏi rõ.
Sở Chí Minh quay về Đông Hải một mình, báo cáo chuyện mình gặp đám người Mộ Dung Vô Địch với Sở Nhậm Hành.
“Trời ạ!”, nghe Sở Chí Minh nói xong, Sở Nhậm Hành cũng rất kinh ngạc: “Hóa ra người mà Mộ Dung Phương đã xúc phạm là đại thống soái, chả trách ngay cả gia chủ Mộ Dung đích thân ra trận cũng phải thất bại mà trở về!”
“Còn không phải sao”, Sở Chí Minh gật đầu nói: “Đại thống soái ra mặt, ai có thể phản kháng chứ?”
“Nhưng cũng kì lạ thật, sao đại thống soái lại giúp đỡ Mục Hàn chứ?”, Sở Chí Bình hơi nghi hoặc hỏi.
“Thực ra cũng rất đơn giản”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ rồi nói: “Nhất định là đại thống soái biết Mục Hàn là con cháu bên ngoại của Sở Nhậm Hành tôi, nên mới ra tay giúp đỡ thằng nhóc này!”
“Đại thống soái nhất định là nể mặt nhà họ Sở chúng ta!”
“Đúng đúng đúng! Nhất định là như thế!”, Sở Chí Minh cũng đồng ý: “Có điều nếu như vậy, chúng ta lại gặp rắc rối rồi!”
“Vốn dĩ chúng ta muốn gạt bỏ quan hệ với thằng vô dụng Mục Hàn, nhưng giờ đã như vậy, không phải sẽ lại kéo gần mối quan hệ giữa Mục Hàn và nhà họ Sở hay sao?”
“Cháu nói không sai”.
Sở Nhậm Hành gật đầu: “Đến lúc đó, cả vương tộc Đông Hải đều biết, nhà họ Sở chúng ta có một thằng vô dụng như thế, ông muốn không thừa nhận cũng không được”.
“Tiếp nhận đứa cháu vô dụng này, thật sự khiến nhà họ Sở chúng ta phải chịu nhục nhã!”
“Làm thế nào bây giờ?”, Sở Chí Bình nói: “Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay chờ chết sao?”
“Gia chủ, cháu có một cách, may ra có thể thực hiện được”, lúc này, Sở Chí Minh bày kế: “Mục Hàn không phải tìm đủ mọi cách để tiếp cận kéo gần mối quan hệ với nhà họ Sở chúng ta sao!”
“Vậy chúng ta đến Cục An ninh, gạch bỏ chứng minh thư của nó!”
“Có như vậy, quan hệ giữa nó và nhà họ Sở ở Đông Hải, dựa theo luật pháp mà nói thì không còn liên quan gì nữa!”
“Ý kiến hay!”, nghe Sở Chí Minh nói, Sở Nhậm Hành liền vỗ tay khen ngợi: “Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cách tuyệt diệu như vậy sao ông lại không nghĩ tới chứ?”
“Dựa vào địa vị nhà họ Sở chúng ta ở Đông Hải, tìm chút quan hệ để gạch bỏ thân phận của tên vô dụng này hoàn toàn không gì có thể ngăn cản được!”
“Chí Minh à, chuyện này giao cho cháu”, Sở Nhậm Hành cười lớn, nói: “Chuyện này giải quyết xong xuôi ông sẽ thưởng hậu hĩnh cho cháu!”
“Được!”, Sở Chí Minh cũng rất vui vẻ: “Gia chủ, cháu đi ngay”.
Vốn dĩ Sở Chí Minh là một trong những người thừa kế nổi bật nhất của nhà họ Sở ở Đông Hải, nếu như được Sở Nhậm Hành đặc biệt tặng thưởng, thì đó sẽ là phần thưởng lớn.
Sở Chí Minh liên hệ với một vị Trưởng ban làm việc trong bộ phận đăng ký hộ khẩu của Cục An ninh và nhắc đến yêu cầu của mình.
Trưởng ban đó đương nhiên đồng ý ngay với cậu chủ nhà họ Sở – gia tộc thuộc top mười vương tộc của Đông Hải, cho dù yêu cầu của Sở Chí Minh không hề phù hợp với luật pháp.
Cũng hết cách, đây là một xã hội cường quyền.
Với thực lực của nhà họ Sở ở Đông Hải, một Trưởng ban nhỏ bé thì không thể đắc tội được.
Trưởng ban đưa Sở Chí Minh tới phòng làm việc.
“Người tôi muốn gạch bỏ khỏi hộ tịch tên là Mục Hàn!”, Sở Chí Minh nói.
Trưởng ban mở hệ thống đăng ký hộ khẩu ra, nhập hai chữ ‘Mục Hàn’ chuẩn bị tra cứu.
Nhưng không ngờ, một loạt các chữ cái tiếng anh xuất hiện trên màn hình, Trưởng ban biết đây là dấu hiệu cảnh báo nghiêm trọng.
Sau đó, một hộp thoại xuất hiện, bên trên có viết: “Hồ sơ của người dùng này là tối mật, mức độ bảo mật: SSSSSS, bạn không có quyền tra cứu!”
“Mức độ bảo mật: SSSSSS?”
Nhìn thấy hàng chữ này, sắc mặt Trưởng ban lập tức tái mét.
Cả người ngồi không vững trên ghế nữa rồi.
“Sao thế?”
Sở Chí Minh bên cạnh thắc mắc.
“Tư liệu của người này tôi không tra được, chứ đừng nói là gạch bỏ!”, tim Trưởng ban đập nhanh, lo lắng không thôi: “Cậu chủ Sở, thông tin về thân phận của người này là tuyệt mật, hơn nữa mức độ bảo mật lên tới sáu chữ S!”
Sáu chữ S!
“Là mức độ bảo mật của Hoa Hạ cao nhất từ trước tới nay!”
Khi Trưởng ban nói câu này, tâm trạng ông ta thấp thỏm lo âu.