Chương : Nợ tiền trả tiền là lẽ tất yếu
Tuy rằng ngoài miệng cô ta chém Mục Hàn như chém chả, hơi có ý hận một nỗi sắt không thể rèn được thành thép, nhưng kể từ sau khi Mục Hàn cứu Phương Viên liên tiếp mấy lần, cô ta đã có cảm giác tín nhiệm Mục Hàn.
Vậy nên vừa nhìn thấy Mục Hàn đang rảnh rang, hoàn toàn không coi yêu cầu của nhà họ Lâm lúc trước ra gì, cô ta chợt nổi giận đùng đùng.
Cô ta cũng bày tỏ luôn nỗi phiền não của mình với Mục Hàn.
“Cái gì?”, nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn chợt nổi giận: “Là doanh nghiệp nào vậy?”
“Định làm loạn sao? Làm ăn với tập đoàn Phi Long mà lại dám không trả tiền à?”
Vừa nghe đến việc có người muốn quỵt tiền của mình, Mục Hàn lập tức thể hiện sự không bằng lòng/ vẻ bất mãn.
“Ờ!”, thấy Mục Hàn phản ứng dữ dội như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ lạ, cô ta liền dè bỉu: “Coi cái biểu cảm của anh kìa, cứ như kiểu tập đoàn Phi Long là do anh thành lập không bằng!”
Tập đoàn Phi Long vốn dĩ là của anh mà, Mục Hàn chửi thầm trong bụng.
“Có điều, anh cũng khá là có trách nhiệm đấy!”, Phương Viên nghĩ một chút rồi khen Mục Hàn: “Anh xem đoàn Phi Long như thế nhà mình như vậy là tốt đó! Kiểu nhân viên nghĩ nhiều đến lợi ích công ty như anh dường như không còn nhiều nữa rồi!”
“Chẳng trách Nhã Hiên lại thích anh như vậy!”
Mục Hàn không cảm thấy gì trước lời khen ngợi của Phương Viên: “Người ta không trả tiềntienf, lẽ nào mấy người cứ để mặc như thế hay sao?”
“Tôi đã cử hai tốp người đi đòi tiền rồi, nhưng đều công cốc quay về”, Phương ViênPV cau mày: “Đây là khoản làm ăn với số tiền lên đến mười tỷ tệ. Sau khi đối phương thanh toán một trăm triệu tệ tiền cọc thì chúng ta đã sắp xếp gửi hàng đi rồi!”
“Nhưng sau khi đã gửi hàng đi thì họ lại giở trò”.
“Thậm chí người mà tôi cử đi đòi nợ còn bị người ta đánh nữa!”
“Giờ tôi thực sự đang đau đầu lắm đây!”
“Lại còn có doanh nghiệp hống hách đến mức đó sao?”, Mục Hàn đầy vẻ phẫn nộ nói: “Phó tổng giám đốc Phương, nói cho tôi biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp đó, tôi sẽ đòi số tiền đó về!”
“Anh á?”, Phương Viên PV hơi kinh ngạc nhìn Mục Hàn: “Anh có ổn không đó?”
Dù sao thì Phương Viên có thể ngồi được vào vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long cũng không phải dạng ngu ngốc gì. Người mà cô ta cử đi đòi nợ đều là những người đòi nợ công ty chuyên nghiệp cả. Ngay cả người chuyên đòi nợ còn phải ngậm quả đắng thì Mục Hàn có thể làm được gì sao?
Phương Viên thể hiện sự nghi ngờ.
“Hơ hơ hơ, tôi nói này Ttổng giám đốc Phương, biểu cảm này của cô là sao đây?”, Mục Hàn đâu thể không hiểu được suy nghĩ của Phương Viên, anh liền nói: “Cô như thế này rõ ràng là xem thường tôi đấy nha!”
“Phải, đúng là tôi xem thường anh đó!”, Phương ViênPV gật đầu nói thẳng.
“…”
Mục Hàn bĩu môi nói: “Không cần biết cô có xem thường tôi hay không, tôi thấy mình vẫn có thể thử xem!”
“Dù sao giờ cô cũng đâu còn cách nào, chi bằng để tôi thử xem sao!”
Phương Viên nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Mục Hàn nói cũng có lý.
Với những chuyện như thế này, Phương Viên chỉ có nước cầu cứu anh Long và ông chủ đứng phía sau kia, may ra mới có thể giải quyết vấn đề được thuận lợi. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải chứng tỏ rằng phó tổng giám đốc xử lý công việc thường ngày như cô ta quá vô dụng rồi hay sao?
Dù sao tên Mục Hàn này cũng tinh quái vô cùng, lắm mưu nhiều kế, biết đâu lại được thì sao?
“Được! Vậy tôi đành cố vớt vát xem sao vậy!”, Phương ViênPV gật đầu bày tỏ sự đồng ý: “Mục Hàn, nếu như anh có thể đòi được phần đuôi của chín tỷ chín tệ thì tôi sẽ báo với anh Long và ông chủ đứng phía sau để anh được thăng chức, tăng lương, để anh nhanh chóng hoàn thành được yêu cầu của nhà họ Lâm đó là kiếm được một tỷ tệ!”
“Đảm bảo sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!”, Mục Hàn cười hớn hở.
Sau khi Phương Viên PV nói cho anh biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp kia, Mục Hàn lập tức lên đường tiến về Đông Hải.
Tỉnh này chỉ cách Đông Hải khoảng hai giờ đồng hồ lái xe.
Tỉnh thành này dựa vào bức xạ của vòng tròn kinh tế Đông Hải nên phát triển cũng khá nhanh.
Doanh nghiệp đó có tên là công ty Nhật Khống Đông Hải, là doanh nghiệp thuộc Đảo Quốc.
Trước khi Mục Hàn đến đây, anh đã tìm hiểu một chút về tình hình chung của Nhật Khống Đông Hải nên trong lòng đã hiểu đại khái.
“Chào cô, tôi cần gặp chủ tịch của cô!”, Mục Hàn vào trong công ty Nhật Khống Đông Hải và đến trước quầy lễ tân.
“Gặp chủ tịch của chúng tôi?”, nhân viên lễ tân xinh đẹp đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên: “Anh có hẹn không?”
“Không!”, Mục Hàn lắc đầu.
“Nếu không hẹn trước thì anh phải xin hẹn sẵn đi đã rồi đến”, cô nhân viên lễ tân nói với vẻ lười biếng.
“Đến nhà đòi nợ có cần hẹn trước không?”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Hả?”, lúc này nhân viên lễ tân mới cất điện thoại đi, tò mò nhìn Mục Hàn: “Anh đến đòi nợ à?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có vấn đề gì sao?”
Mục Hàn cứ cảm thấy thái độ của nhân viên lễ tân này lạ lạ.
“Nếu như là đến đòi nợ thì tôi khuyên anh từ đâu đến từ về đó đi!”, nhân viên lễ tân cười toe toét nói: “Anh không đòi được tiền đâu!”
“Nếu tôi nhất định phải đòi thì sao?”, Mục Hàn nhìn thẳng cô ta nói.
“Thú vị đấy”, nhân viên lễ tân nói: “Nếu như anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ tác thành cho anh. Tôi đưa anh đi gặp chủ tịch!”
“Theo tôi!”
Nhân viên lễ tân nói xong, cũng chẳng để tâm đến Mục Hàn nữa mà đi thẳng vào trong thang máy.
Mục Hàn theo sau cô ta vào trong thang máy lên tầng hai mươi mốt.
Khi nhân viên lễ tân vừa mới đi tới một văn phòng làm việc ở cuối hành lang thì cửa văn phòng đang mở. Hai người đàn ông bị quẳng ra ngoài, thương tích đầy mình, trông vô cùng thảm hại.
Và hai người đàn ông này vội rời khỏi đó cứ như đang chạy thoát thân.
Dường như nhân viên lễ tân đã quen với cảnh tượng như thế này, cô ta quay đầu lại nói với Mục Hàn: “Đấy, hai người đó cũng đến đòi nợ đó!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mục Hàn mới chợt hiểu ra, tại sao thái độ của nhân viên lễ tân lại kỳ lạ như thế.
“Đây chính là văn phòng làm việc của chủ tịch chúng tôi, tôi không vào thông báo nữa, anh tự mình vào đó đi!”, nhân viên lễ tân xoay người, lúc đi qua Mục Hàn, cô ta nhỏ tiếng nói: “Anh cân nhắc kỹ xem có nên vào trong không nhé!”
“Nếu vào trong thì anh tự cầu mình nhiều phúc đức đi!”
Nói rồi cô ta đi thẳng.
Mục Hàn bước vào văn phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp, tai to mặt lớn đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Ở bốn phía trong phòng có không ít võ sĩ mặc kimono, thắt lưng ai nấy đều có một thanh đao võ sĩ.
Không khí mang vẻ sát khí.
Mục Hàn đi đến trước mặt người đàn ông mập kia và hỏi: “Ông chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge, chủ tịch của Nhật Khống Đông Hải à?”
“Không sai, tôi chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nói bằng giọng Hoa Hạ vô cùng trôi chảy: “Còn cậu là ai?”
“Giới thiệu một chút nhé, tôi là Mục Hàn, đến từ tập đoàn Phi Long”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Vậy nên, chắc hẳn chủ tịch Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge đây cũng hiểu rõ hôm nay tôi đến đây là vì chuyện gì nhỉ?”
“À, tôi hiểu rồi!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nheo mắt, cười ha ha nói: “Hóa ra lại là một tên đến để đòi nợ!”
“Tôi nhớ là lúc trước có hai tốp người của tập đoàn Phi Long đến đây đều phải về tay không cơ mà!”
“Sao hả? Các người vẫn chưa từ bỏ ý định à?”
“Có nợ thì phải trả là lẽ tất nhiên mà!”, ánh mắt Mục Hàn đanh lại.
“Ha ha ha!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge chợt ngửa cổ lên trời cười lớn.